Tào Tặc

Chương 502: Sinh tử

Bên sông Thao Thủy, xuất hiện một cảnh tượng hết sức kì quái.

Ba mươi nghìn đại quân Tây Lương, trong tình thế chiếm ưu thế, bị mấy nghìn Tào quân đánh cho đầu rơi máu chảy, Bàng Đức từ sau quân tiến vào, Diêm Hành từ bờ bên kia song đột kích, hơn nữa Tào Bằng xung phong ngay phía trước mặt, đem toàn bộ trận thế của quân Tây Lương, đánh cho náo loạn, lộn xộn. Binh Tây Lương khóc lóc, kêu la, bốn phía điên đảo, dĩ nhiên quân lĩnh tan rã.

Mà Tào quân thì dũng mãnh đuổi theo giết đánh, không lưu tình chút nào.

Mặt sông Thao Thủy băng cứng, bị máu tươi nhuốm thành màu đỏ. Máu lạnh trong buốt giá nhanh chóng đông cứng với băng thành một thể, mười dặm Thao Thủy nhuốm đỏ một màu…

Mã Đằng ngay cả cưỡi ngựa cũng khó khăn, càng không cần nói tới việc giao phong với Tào Bằng.

Cũng khó trách, cung tên ngày hôm trước Tào Bằng bắn ra đích thực không có độc dược. Hôm nay, trời lạnh băng đông, tìm độc dược cũng không dễ, vì thế Tào Bằng để Mã Ngoạn tồn lưu cung tên thuốc độc trong kho phủ, để ở Kim Trấp chế tạo một đêm.

Kim Trấp là cái gì?

Ha, thực ra là để phân và nước thải cho vào cũng một chỗ, dùng lửa lớn chế tạo.

Kim Trấp này, trong lịch sử cũng đã nhiều lần được sử dụng. Thời kì Tam Quốc, Hách Chiêu khi kiên thủ Trần Thương, đã sử dụng trên quy mô lớn. Kim Trấp nóng bỏng tưới trên người, sẽ nhanh chóng làm làn da thối rữa có lực sát thương kinh người.

Để thiết đốc chế trong nước Kim Trấp, tác dụng lớn nhất chính là một khi bị bắn thương, miệng vết thương sẽ bị loét lở. Mà thời kì tam quốc, vết thương như thế đủ để lấy mạng người, cung tên mà Mã Đằng phải chịu nhanh chóng thối rữa, sinh mủ chính là vì nước Kim Tráp, hậu quả Tào Bằng tạo ra quả thật không tồi.

Các tướng Tây Lương liều chết ngăn cản Tào Bằng.

Mã Đằng dưới dự bảo vệ của hầu cận, trốn vào đồng hoang.

Trên lưng ngựa xóc nảy không ngừng, miệng vết thương vỡ ra, loét càng sâu hơn.

Phía sau, binh Tây Lương khóc la truyền đến lỗ tai Mã Đằng, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng y không có cách nào cả, cái gọi là binh bại như núi đổ chính là tình trạng lúc này của quân Tây Lương. Việc cấp bách là phải thoát khỏi nơi này! Mã Đằng bắt đầu hối hận, đêm qua nên rút lui mới phải, hiện giờ, thì phải trốn vào đâu?

An Cố, Thủ Dương khoảng cách rất gần.

Nhưng nơi chật hẹp nhỏ bé thế căn bản không có khả năng chống đỡ được sự công kích của Tào quân.

Hơn nữa nơi đó vẫn là tuyến đầu Lũng Tây, khoảng cách Chương huyện Tương Võ thậm chí không tới một ngày đường. Nếu như tới An Cố và Thủ Dương, mới là chui đầu vào lưới. Đến lúc đó bị nhốt ở núi Bạch Thạch, cũng chỉ có đường chết mà thôi. Đường ra duy nhất là Lâm Thao! Ở Lâm Thao có vô số binh mã, mà Trương Hoành thì tuyệt đối trung thành với Mã Đằng, có thể tín nhiệm gã.

Quan trọng nhất là Lâm Thao tiếp giáp với quận Võ Đô.

Nơi đó hiện giờ là địa bàn của Mã Đằng, Mã Hưu thì ở Hà Trì.

Tới được Võ Đô, tự nhiên có thể thoải mái. Võ Đô địa thế phức tạp, núi cao sừng sững, không thích hợp để tác chiến trên quy mô lớn. Đến lúc đó trụ ở Võ Đô, trong có giúp sức của Trương Lỗ, ngoài có Khương nhân trợ thủ, tự túc tự lập. Nhưng diện tích Võ Đô không bằng quận Võ Uy, nói về phòng ngự có thể sẽ dư dả hơn.

Mã Đằng nằm úp trên ngựa, trong nháy mắt quyết định.

- Qua sông Thao Thủy, qua sông.

Y la lớn, người hầu cận lập tức đổi hướng, tiến về Thao Thủy mà đi.

Phía sau y, Tào Bằng đuổi sát không dời.

Tào Bằng để hai huynh đệ Bàng Minh Bàng Đức và Khương Phố lĩnh quân dưới thành, quét sạch tàn cục. Hắn thì dẫn Hàn Đức, hung hăng đuổi theo Mã Đằng. Nếu hiện tại không đuổi được Mã Đằng ngày sau nghĩ cách xử lí y sẽ rất khó khăn.

Hắn sở dĩ không để Bàng Đức truy kích, vẫn là suy xét tới cách suy nghĩ của Bàng Đức.

Nói thế nào đi nữa, trước kia Bàng Đức là bộ hạ của Mã Đằng. Tuy rằng y tận tâm trung thành với mình nhưng nếu nói là không chút áy náy với Mã Đằng thì tuyệt không có khả năng. Phản chủ thì có thể chấp nhận được chứ giết chủ thì quá tàn độc. Người trung hậu như Bàng Đức, nếu Mã Đằng thật sự chết trước mặt y, nói không chừng sẽ trở thành bóng ma ám ảnh tâm lí y cả đời.

Tào Bằng không hi vọng, ái tướng của mình lại mang tâm bệnh.

Theo sắp xếp của Tào Bằng, Bàng Đức trong lòng cũng biết rõ, cảm kích vạn phần.

Y tự dẫn binh mã, quét sạch chiến trường địch, mà Tào Bằng làm người tiên phong, Hàn Đức dẫn Phi Đà Binh theo sát sau.

Mặc dù không đủ trăm truy binh, nhưng vẫn khiến Mã Đằng cảm thấy vô cùng áp lực.

- Chủ công, đi như vậy e rằng khó mà trốn thoát.

- Mời chủ công mau đi, mạt tướng xin lưu lại sau yểm hộ.

Vài tên võ tướng Tây Lương lớn tiếng nói, đột nhiên ghìm cương chiễn mã, mang theo hơn hai trăm binh, xoay người quay đầu ngăn cản Tào Bằng.

Mã Đằng cũng không nói them gì, nằm úp trên ngựa, hai tay ôm chặt cổ ngựa bỏ mạng mà chạy.


Phía sau truyền đến tiếng kim thiết vang lên.

Chiến mã hí vang một tiếng kêu thảm thiết, truyền đến tai Mã Đằng.

Mã Đằng, trong lòngbi thương.

Nếu con ta ở đây, ngươi đâu có thể liều lĩnh vậy?

Y lúc này nhớ tới Mã Siêu, trong lòng càng thêm hối hận.

Biết vậy lúc đầu, y dốc sức chèn ép Mã Siêu, sau khi chiếm lĩnh Kim Thành, Mã Đằng vốn có ý triệu hồi Mã Siêu, trao tặng binh quyền. Nhưng y lại nghe lời Phí Ốc xúi giục, sinh ra nghi kị với Mã Siêu. Thế nên cuối cùng để Mã Siêu ở lại Tây Lương, khống chế Tào Bằng. Hiện giờ Tào Bằng xuất hiện ở Thu Đạo vậy là Mã Siêu cũng đã thất bại! Không biết Siêu Nhi hiện tại ra sao? Nghĩ đến vũ dũng của y, mặc dù Tào Bằng giả dối, cũng không làm gì được y.

Trong đầu, suy nghĩ hỗn độn liên tiếp.

Mã Đằng bị xóc nảy, trong đầu càng mê man suy nghĩ càng ngày càng hỗn loạn.

Phía sau tiếng kêu càng ngày càng nhỏ dần, rồi biến mất. Người hầu cận hướng về phía y quát lớn, nhưng lại không nghe rõ quát gì. Trước mắt, xuất hiện một bóng dáng nhỏ xinh, mỉm cười với y.

Đó là vợ trước của y, chính là mẹ đẻ của Mã Siêu.

Năm đó đã cùng y chia ngọt sẻ bùi, đồng khổ đồng nạn, Khương nữ, hiện giờ sớm đã trở thành một bộ xương khô. Đã bao nhiêu năm, Mã Đằng nghĩ mình phải quên người phụ nữ này. Nhưng giờ trước mắt hắn dường như chỉ có hình dáng người phụ nữ này…. chàng đã hứa với ta, phải chăm sóc tốt cho Siêu Nhi.

- Ta chăm sóc!

- Nhưng, nó lại phải chịu nhiều oan ức.

- Ta biết.

Mã Đằng mắt ướt lệ, mắt thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, không kìm nổi vươn tay, muốn bắt lấy.

Uỳnh….

Tay khẽ buông, thân thể lập tức rơi xuống ngựa, ngã xuống mặt băng cứng lạnh lẽo.

- Chủ công, chủ công…

Người hầu cận hoảng sợ, vội vàng ghìm ngựa, xông lên nâng Mã Đằng.

Họ vừa rồi phát hiện ra Mã Đằng có điều gì đó không được bình thường, nhưng có hô hoán thế nào y cũng không them nhìn lại. cũng không ngờ trong nháy mắt, Mã Đằng liền ngã ngựa. Nhìn gương mặt trắng bệch của y, người hầu cận của y không khỏi lớn tiếng khóc lóc. Nói chung, Mã Đằng tuy rằng đa nghi, hay nghe kẻ ngoài nhưng bộ hạ của hắn tương đối trung thành.

Đã tới mức độ này, vẫn có người muốn bán mạng cho Tào Bằng, vẫn riết đi theo y…

Nhìn bộ dạng của Mã Đằng, đám người hầu cận không biết phải làm sao.

- Hãy nâng chủ công lên rồi nói sau.

Một tên hầu cận nói.

Nhìn bộ dạng như vậy của Tào Bằng, thật sự là có chút nguy hiểm.

Truy binh Tào quân, lúc này đã không thấy bóng dáng ai, có lẽ nguy hiểm đã thoát.

Nhóm người hầu cận nâng thân hình to lớn của Mã Đằng lên, lại muốn hướng về bờ sông kia mà đi. Chợt nghe xa xa, tiếng vó ngựa vang lên.

Một viên đại tướng, mặc áo giáp, tay cầm thương dài, phóng ngựa như bay.

- Mã Đằng chạy đâu?

Là Diêm Hành…

Đám người hầu cận lập tức kinh hãi.

Vừa thoát khỏi Tào Bằng không ngờ lại gặp Diêm Hoành ở đây.

Hai người và Mã Đằng đều có thâm thù. Tuy nhiên, Diêm Hoành lại không mang theo thân binh mà chỉ một mình đơn độc.

- Mau bảo vệ chủ công rút lui, các huynh đệ, hiện tại là lúc lúc ta lấy cái chết để báo đáp ân tình của chủ công, ngăn tên Diêm tặc kia.


Hơn hai mươi tên tiểu giáo không nói hai lời, nhận thức được điều đó, lên ngựa nhảy ra.

Luận về võ lực, những kẻ này không phải đối thủ của Diêm Hoành. Nhưng một khi vì tướng quên mình phục vụ, tam quân cũng ít. Hai mươi mấy tên tiểu giáo ôm quyết tâm nguyện chết ngăn cản Diêm hoành. Mặc dù Diêm Hoành vũ lực hơn người, cũng bị những kẻ này làm luống cuống tay chân. Mà bên kia, hơn mười tên tiểu giáo nâng Mã Đằng đã không rõ thần trí lên ngựa, đánh mã giơ roi mà đi. Mắt thấy Mã Đằng càng chạy càng xa, Diêm Hoành tức giận rống dữ, đại thương tung bay, tiểu giáo Tây Lương tất cả ngã ngựa.

Nhưng khi giải quyết xong hai mươi tên tiểu giáo kia, bóng dáng Mã Đằng đã không thấy đâu.

Mã Đằng càng lúc thần trí mơ hồ.

Bỗng nhiên lớn tiếng quát to “Siêu nhi”, lúc thì thì thào nói “Phượng Hoàng”. Lúc khóc, lúc cười, nghiến răng nghiến lợi, lúc lại mơ hồ không nói lên lời. Sắc trời tối dần, nhóm người hầu cận sau khi chạy khỏi Diêm Hoành vẫn đi hơn hai mươi lý nữa, tìm một chỗ rừng rậm bên sông Thao Thủy tránh gió.

- Chủ công cứ tiếp tục thế này, có lẽ sẽ không chịu được lâu.

- Ta biết

- Vậy chúng ta…

- Cho dù là không chịu được nữa, chúng ta cũng phải chống đỡ lại.

Một đầu mục lạnh lùng nói:

- Chủ công có ơn tri ngộ, nếu không có chủ công, chúng ta sớm đã chết trận. Hiện giờ chủ công gặp rủi ro, là lúc chúng ta báo ân. Nhiều huynh đệ liều mình yểm hộ như vậy, chẳng phải là muốn bảo vệ tính mạng chủ công sao? Chúng ta không được từ bỏ, đợi sau khi trời sáng, chủng ta bảo vệ chủ công đi tới Lâm Thao, sáng sớm mai, có thể tới được.

- Như vậy, cũng được.

Trong bụng tiếng sôi vang lên.

Mấy tên hầu cận giờ mới nhớ ra họ cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng.

Do đột nhiên bại trận, nên mọi người cũng không ai mang theo lương khô và nước. Họ nhìn nhau, một lát sau, vài tên hầu cận cường tráng đứng dậy:

- Chúng ta đi tìm gì đó để ăn, các người chăm sóc chủ công cẩn thận.

- Vậy phiền cho các huynh rồi.

Vài tên hầu cận mang cung tiễn, giao đao bước ra ngoài rừng rậm.

Trong rừng vài tên tiều giáo đi tới bên người Mã Đằng, cẩn thận lau sạch sẽ máu trên người y. Quấn quanh miệng vết thương một miếng vải, thấy miệng vết thương thối rữa, nước mủ và máu cũng nhau chảy ra, ánh sáng biến thành màu đen, mang theo một mùi tanh nồng nặc, làm người khác khó ngửi. Một tiên tiểu giáo lấy ra một viên kim sang, tước vỡ bằng miệng rồi nhét vào miệng vết thương. Rồi sau đó mắng:

- tàn nhẫn, cũng không biết đã dùng yêu pháp gì, khiến chủ công ra bộ dạng này. Miệng vết thương giờ không ổn, phải làm thế nào?

- Tới Lâm Thao rồi, mời đại phu tới khám chữa bệnh.

Nếu đại phu ở Lâm Thao không chữa được, chúng ta sẽ tới Hán Trung, nghe nói ở đó có một đại phu thủ thuật cao minh, nói không chừng có chút hi vọng. Mọi người vất vả một chút, bảo vệ chủ công, đợi tới Lâm Thao rồi, chúng ta sẽ thoải mái hơn.

Nói xong, tên tiểu giáo đứng dậy.

Trong chốc lát, tiếng dây cung bên tai vang lên, tia hàn quang bừng sáng, phù một tiếng, đâm xuyên cổ họng tên tiểu giáo.

Tiểu giáo ánh mắt mở to thân thể thẳng tắp ngã xuống đất, không kịp rên tiếng nào.

Còn vài tên tiểu giáo khác, kinh ngạc.

Vội vàng đứng dậy, quan sát bốn phía.

Trong rừng rậm, ánh sáng u ám, tầm mắt hạn chế.

- Là ai?

Một gã tiểu giáo hoảng sợ kêu to, nhưng không ai trả lời.

Sắc mặt bọn tiểu giáo trắng bệch, nắm chặt hung khí trong tay. Một tên chậm rãi tiến về phía trước, bống nhiên nhìn thấy một bóng đen tuyền lao về phía y, theo bản năng, y lao đao về vật thể đó, rơi xuống mặt đất. Lăn hai vòng trên mặt đất, dừng lại bên cạnh lửa trại. Dưới ánh lửa bọn tiểu giáo nhận ra đó là một đầu người máu chảy đầm đìa, bộ mặt giống như còn sống, cực kì rõ ràng.

- Là Nhị Ngưu.

Liếc mắt là có thể nhận ra, đây là thủ cấp của người vừa mới đi tìm thức ăn. Rùng mình, lạnh lẽo, mấy tên tiểu giáo không kìm nổi, hô to một tiếng, hướng về phía ngoài rừng phóng ra. Trong rừng rậm bóng người và chút tia hàn quang lóe ra. Tên tiểu giáo kêu thảm một tiếng, lại ngã trên mặt đất. Thi thể tiểu giáo trong chốc lát như bi vật gì kéo đi vào trong bụi rậm, Tất cả đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tận mắt nhìn thấy thi thể kia biến mất, vẫn cảm thấy sởn gai ốc.

- Liều mạng.

Còn lại sáu gã tiểu giáo rút đao hướng ra ngoài.

Tia hàn quang xẹt qua, trong chớp mắt cướp đi tính mạng của cả sáu.

Lửa trại hừng hực, Mã Đằng nằm trên mặt đất, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy một người trong bóng đêm đi tới.

Thân hình cao tám thước, to lớn khôi ngô, giống như một hùng sư.

Toàn thân mặc tang phục, đầu đội lau trắng, đi vững bước, chậm rãi tới gần. Lưỡi đao trên tay, lóe ra tia sáng đỏ.

Mã Đằng đột nhiên mở miệng nói:

- Tào Bằng, đừng vội giả thần giả quỷ, Mã mỗ không sợ ngươi.

- Đường đường là Hòe Lý Hầu, hậu duệ của đại danh tướng quân Phục Ba, giờ lại lâm vào tình cảnh này. Nếu Mã Phục Ba dưới suối vàng mà biết được, tất sẽ cảm thấy xấu hổ vì ngươi.

Y dừng bước.

Dưới ánh lửa, một gương mặt oai hùng hiện ra.

Mày rậm, mắt to, sát khí đằng đằng…đúng là Tào Bằng.