Tào Tặc

Chương 499

Có câu là, hổ lạc bình dương bị khuyển khi! (Hổ rơi xuống đất bằng cũng bị chó bắt nạt!)

Mã Đằng tự nhận là mãnh hổ Tây Lương, cưỡi ngựa chiến cả đời, chinh phạt Tây bắc. Cho dù Đổng Trác khi xưa hùng bá Lương Châu, cũng không thể tùy tiện chèn ép Mã Đằng. Không ngờ sau khi gặp Tào Bằng lại bị bó tay chôn chân, cứ mãi ở thế hạ phong.

Điều này khiến Mã Đằng với tính khí cao ngạo làm sao có thể chịu đựng được?

Quận Võ Uy bị Tào Bằng cướp mất… Quận Kim Thành đột nhiên nổi loạn, ngay cả nhạc phụ của y cũng quay lại phản bội y. Nếu nói trước đây Mã Đằng còn chưa làm rõ được tình hình hiện tại thì giờ y đã biết được vấn đề trong đó. Tào Bằng, chính tên tiểu tặc họ Tào này, chắc chắn hắn đã ở giữa xúi giục mới khiến cho Phí Ốc quyết định phản bội Mã Đằng để đầu hàng.

Tào Bằng đã xuất hiện ở Địch đạo, chứng tỏ Mã Siêu…

Mã Đằng mang thương tích trên người, lại nghĩ như vậy nên lập tức giận dữ cực độ dẫn tới hôn mê bất tỉnh.

Mã Đằng vừa tỉnh dậy lại chìm vào hôn mê, làm cho các tướng Tây Lương ai cũng cảm thấy lo lắng.

Đúng là chẳng biết phải làm thế nào?

Sự tình đến bước này, bộ dạng Mã Đằng như vậy căn bản không thể chủ trì đại sự. Trong khi đó sĩ khí của quân sĩ giảm sút, vật chất thiếu thốn càng khiến mọi người thêm bấn loạn. Ba vạn đại quân, nghe có vẻ rất lợi hại. Nhưng thực tế thì sao? Nếu lương thảo không đủ, ba vạn đại quân này sẽ lập tức trở thành đám ô hợp, hỗn loạn… Mặc dù đã thông báo với An Cố, nhưng tất cả mọi người đều biết rằng trong khố phủ của huyện An Cố cũng không có nhiều lương thảo dự trữ, cho dù có chuyển tới thì cũng như muối bỏ bể. Quân dụng lương thảo ở quận Lũng Tây gần như tập trung ở hai địa phương, đó là Thu Đạo và huyện Lâm Thao.

Một nơi là vùng đất cai quản của quận Lũng Tây, địa điểm còn lại là nơi Đô úy phía nam đóng quân.

- Bằng không, hãy sai người tới Lâm Thao cầu viện.

- Ừ, cũng chỉ còn cách đó!

Các tướng Tây Lương sau khi bàn bạc đã phái người đi Lâm Thao.

Không ngờ, Lâm Thao lúc này đã rơi vào tay Cam Ninh, Vương Mãi…

Cái gọi là thứ gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng chính là tình huống này. Mất đi quận Kim Thành làm chỗ dựa, lại đánh mất cả Thu Đạo, tâm trạng quân Tây Lương hoảng loạn. Đừng thấy ba vạn đại quân này hiện giờ vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là sự bình tĩnh tạm thời. Khi lương thảo không đủ, hoặc là thời cuộc bại hoại, ba vạn đại quân sẽ lập tức tan thành mây khói.

Còn người có thể ổn định được lòng quân là Mã Đằng thì lại đang rơi vào hôn mê.

Con đường phía trước mù mịt, tương lai xa vời…

Cũng may, quan tướng thuộc hạ của Mã Đằng phần lớn là các lão Bộ Khúc đã theo y nhiều năm. Tuy rằng tình hình trước mắt không ổn, nhưng họ vẫn không hề dao động. Bọn họ một lòng hy vọng, Mã Đằng có thể sớm tỉnh lại, dẫn dắt bọn họ thoát khỏi tình trạng hiện giờ.

- Cứ giữ như thế này, e rằng cũng không phải là cách hay.

Một tên giáo úy hạ giọng:

- Chi bằng, sau khi trời sáng chúng ta thử đánh một trận, thăm dò hư thực của Địch Đạo xem thế nào?

- Đánh một trận sao?

- Ừ, dù sao cũng tốt hơn là mọi người ở đây chịu đói chịu lạnh, ăn không ngồi rồi.

Ta đoán, số lượng quân Tào ở Địch Đạo cũng không nhiều, chúng ta thử đánh một trận, thử thăm dò, ít nhất có thể làm phấn chấn tinh thần sĩ khí. Nếu không cứ tiếp tục thế này, e là đến ngày mai các anh em sẽ không chống đỡ nổi nữa, thậm chí còn xuất hiện loạn quân.

- Vậy thì đánh một trận!

Các tướng sau một hồi bàn bạc, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

- Hãy bẩm báo Tào tướng quân, nói Diêm Hành, Hàn Đức phụng mệnh hai vị quân sư, cấp tốc tới tiếp viện, xin mở cửa thành.


Quân Tào trên thành lập tức thông báo cho Tào Bằng.

Tào Bằng đang lo âu vì binh lực, nghe thấy thế vô cùng mừng rỡ.

Hắn dù đã chiếm được Thu Đạo nhưng nói thật binh lực quá ít. Sau khi quy thuận, Mã Ngoạn dẫn ba nghìn binh mã, cùng Tào Bằng suốt đêm tập kích Địch Đạo. Chủ tướng Địch Đạo là Hậu Tuyển không biết Phí Ốc đã đầu hàng, vì thế đặc biệt nhiệt tình nghênh đón Mã Ngoạn vào thành. Nhưng Mã Ngoạn vừa vào đã lập tức trở mặt, chiếm đoạt binh quyền của Hậu Tuyển.

Hậu Tuyển bị Bàng Minh chém giết ở đại sảnh, sau đó Tào Bằng thu nạp binh mã, tạm giam tù binh ở thao trường của Thu Đạo.

Thu Đạo cũng thuộc quyền cai quản của Lũng Tây, thao trường trong thành có diện tích rất lớn.

Ba nghìn tù binh Địch Đạo bị giam giữa trong thao trường, vì vậy Tào Bằng phải cử năm trăm người phụ trách trông giữ… Trong tình huống như vậy, Tào Bằng dự tính, trước tiên làm Mã Đằng bị thương. Tuy nhiên hắn biết rõ, chiến tranh thật sự mới chỉ vừa bắt đầu. Mã Đằng nhất định không từ bỏ ý đồ, Địch Đạo chắc chắn sẽ lâm vào một cuộc chiến thảm khốc. Hắn sai người đến Võ Uy thông báo, giục Bàng Thống nhanh chóng phái viện binh tới. Chỉ có điều Tào Bằng cũng không chắc sẽ có viện binh hay không.

Không ngờ, viện binh đến nhanh như vậy!

Tào Bằng sai người đón Diêm Hành và Hàn Đức vào thành, thiết đãi yến tiệc trong đại sảnh.

- Ngạn Minh, tình hình ở Võ Uy thế nào?

Bẩm tướng quân, xin cứ yên tâm, chiến cục ở Võ Uy đã yên ổn.

Hiện đã giành lại được huyện Trương Dịch, Tam công tử đích thân đóng giữ ở đó. Đặng Trưng Khương đã dẫn bộ binh tới huyện Kim Thành, Phan đô úy cũng đóng quân ở Doãn Nhai. Giáo úy Dương Thu cầm quân ở Du Trung cũng tỏ ý quy hàng, Phan Đô úy mấy hôm nữa sẽ tới Du Trung tiếp quản...

Quân sư dẫn theo bộ binh đã qua đại thông hà, đóng quân ở Phá Khương.

Đoán chừng chưa tới mấy ngày nữa sẽ thu nạp được huyện Doãn Ngô… Từ quân sư dặn dò, công tử phải ngăn được Mã Đằng mười ngày, sau mười ngày, hai vị quân sư sẽ dẫn bộ binh tới, đến khi đó sẽ đánh tan Mã Đằng, bình định chiến cục ở Lũng Tây.

-Mười ngày?

Tào Bằng gãi gãi đầu, cảm thấy hơi bối rối.

Lần này các ngươi đến mang theo bao nhiêu binh mã?

-Bẩm công tử, bởi vì chiến cuộc diễn ra quá nhanh, cho nên binh lực phân tán. Mạt tướng và Hàn Tướng quân lần này chỉ mang đến hai đội binh mã, chưa đến bốn ngàn người.

-Bốn ngàn quân à!

Tào Bằng bỏ đi hai chữ “chưa đến”.

Cộng thêm với ba nghìn quân mã trong tay hắn, tổng cộng có bảy nghìn quân đóng binh ở Địch Đạo, vậy là có thể chiến đấu với Mã Đằng.

Chỉ có điều, phòng thủ thì có thừa chứ tấn công lại không đủ. Chỉ dựa vào phòng thủ, nếu muốn chống chọi với quân Tây Lương trong mười ngày, e rằng là không thể…

Lương thảo của quân Tây Lương không đủ, không chống đỡ lâu được.

Với sự tinh ranh của Mã Đằng, thấy tình hình không ổn, chắc chắn sẽ rút về Lâm Thao.

Không được, không thể để hắn chạy đến Lâm Thao… Phải đánh tan quân Tây Lương ở ngay thành Địch Đạo này. Nếu không ba vạn quân Tây Lương tới Lâm Thao, dựa vào địa hình sông nước ắt sẽ có một trận thủy chiến. Đây không phải là điều Tào Bằng mong đợi. Ngăn chặn Mã Đằng, đánh tan quân Tây Lương.. đây là việc trước mắt Tào Bằng phải làm.

-An Bình, lấy bản đồ đến đây.

Tào Bằng vội vàng hạ lệnh, một lát sau Bàng Minh cầm tới một tấm bản đồ Thu Đạo, vội vàng đi vào đại sảnh.


Gã treo tấm bản đồ da bò trong đại sảnh, trên bản đồ, Địch Đạo rộng trăm dặm.

Từng ngọn núi, con suối thậm chí cây cỏ đều được đánh dấu rõ rệt. Bản đồ này mới được vẽ vào năm Hưng Bình thứ hai, do Thứ sử Lương Châu vẽ nên. Vì thế bản đồ được vẽ cực kỳ chuẩn xác, chi tiết. Khi Tào Bằng và đám người đứng trước bản đồ, mặc dù không được quan sát thực địa, nhưng cũng có thể hiểu ngay được Địch Đạo…

-Ngạn Minh, ta có một kế, cần sự phối hợp của ngươi.

Diên Hành nghe thấy liền khom người đáp:

-Xin công tử chỉ bảo.

-Ta muốn ngươi dẫn binh mã chủ lực, lập tức rút khỏi Địch Đạo. Chú ý, phải tuyệt đối bí mật, không được để quân Tây Lương phát hiện. Ngươi mang theo một ngàn bảy binh mã, cùng một ngàn lính Thu Đạo, áp giải ba nghìn tù binh Địch Đạo vượt Điêu Thủy trong đêm, đóng quân ở bên kia bờ… dựng trại trong rừng rậm và bãi cỏ lau ở đầu sông. Mang theo nhiều cờ quạt và trống, cho quân tốt cầm cờ thành hàng, nấp trong bãi sông. Một khi Địch Đạo đốt khói báo động, ngươi liền phất cờ, nổi trống hò reo để thị uy. Nhớ kỹ, chỉ làm như thế, không cần xuất binh... Ban đêm thì dùng khói báo động, ban ngày thì dùng lửa, đó chính là tín hiệu.

Diêm Hành ngạc nhiên, nhìn Tào Bằng một lúc lâu không nói ra lời.

Dùng kế nghi binh sao?

Nói thật, y cũng không muốn đảm nhiệm việc này, đơn giản lần này y muốn đối mặt với Mã Đằng! Diêm Hành hy vọng có thể tự tay đâm Mã Đằng để rửa hận cho nhạc phụ là Hàn Toại. Nhưng đây là quân lệnh không thể trái, y sao có thể không tuân theo?

Hiện giờ y cũng không phải là Phò mã gia của Kim Thành như trước.

Y chỉ là một viên tướng quan dưới trướng của Tào Bằng… Luận về võ nghệ, Tào Bằng, Hàn Đức, Đặng Phạm, Phan Chương đều là những kẻ dũng mãnh, thiện chiến, chưa cần nói đến Bàng Đức đang mất tích, còn cả Hạ Hầu Lan ở xa mãi Hà Tây cũng đều có sức mạnh vô song.

Nói về mưu lược, Tào Bằng là người đa mưu túc trí hơn Bàng Thống, Từ Thứ, Giả Tinh.

Triệu Tối là danh sĩ của Thiên Thủy, cực có tài cán; Thậm chí ngay cả Thành Công Anh cũng có sở trường, đó là xử lý mối quan hệ của người Khương. So sánh thì thấy, Diêm Hành ở dưới tay Hàn Toại mặc dù xuất chúng, nhưng dưới trướng Tào Bằng lại tỏ ra có phần mờ nhạt.

Việc này cũng khó trách, tập trung trong tay Tào Bằng hiện giờ đại đa số là danh sĩ thời Tam Quốc. Ví dụ như Triệu Ngang, Thành Công Anh, không phải là nhân vật lớn những ít nhất cũng là anh tài, có thể nói là nhân tài đông đảo.

Ngay từ đầu, Diêm Hành cũng không lấy làm thoải mái lắm đối với sự chênh lệch này.

Nhưng trước khi Thành Công Anh rời khỏi Cô Tang để tới huyện Võ Uy đã có một buổi nói chuyện rất lâu với y.

-Tào công tử không phải là kẻ bình thường.

Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Minh Công cũng không thể sánh được. Minh Công khi ở tuổi của Tào Công tử cũng chỉ là môn hạ của người khác. Còn Tào công tử đã dựng nên đại nghiệp, lập vô số công lao. Tào công tử nổi tiếng ở Trung Nguyên, là nhân tài mới nổi được thanh lưu công nhận. Thậm chí những người như Khổng Dung cũng cực kỳ khen ngợi hắn…

Làm thuộc hạ dưới tay hắn cũng là phúc khí của chúng ta.

Công tử là người có tình nghĩa, chúng ta chỉ cần tận tâm phụ tá, nghe hắn điều khiển thì sớm hay muộn cũng có ngày vượt trội.

Nhưng trước đó, việc chúng ta phải làm là dốc sức làm việc. Trước kia Minh Công dùng chúng ta vì chúng ta là tâm phúc, nhưng dưới trướng Tào Công tử, chúng ta đều là những người mới, vì thế không cần tranh chấp với công tử.

Người mới!

Hai chữ này đã nói lên hết tình hình trước mắt của Diêm Hành.

Hắn nghĩ một lát, chắp tay nói:

-Mạt tướng tuân mệnh.

-Ngạn Minh, ta biết ngươi muốn báo thù… Thực tế ta và Mã Đằng cũng có mối thù không đội trời chung. Nhưng càng như thế, ta và ngươi phải càng bình tĩnh. Ta muốn bảo đảm với ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một cơ hội tự tay giết tên Mã tặc kia.

Diêm Hành nghe thế, lập tức cảm động đến rơi nước mắt.

-Được, mạt tướng nguyện làm trâu ngựa cho công tử.

Đêm đó, Diêm Hành áp giải tù binh, lặng lẽ rút khỏi Địch Đạo.

Giờ đúng lúc trời rét đậm, sông đóng băng. Bốn nghìn người lợi dụng đêm tối, vượt qua Điêu Thủy, sang bờ bên kia hạ trại trong rừng rậm bên bãi sông. Như lời Tào Bằng dặn dò, bọn họ mang theo rất nhiều cờ quạt và trống trận, Diêm Hành đặc biệt lưu ý tới chiến sự ở Thu Đạo.

Nhưng chỉ như vậy sao?

Mã Đằng sau một đêm hôn mê, cuối cùng đã tỉnh lại.

Y mới vừa tỉnh đã lập tức hạ lệnh cho binh lính Tây Lương dàn trận, chuẩn bị phát động tấn công vào huyện thành Địch Đạo.

Nhưng không đợi y phát lệnh, đã thấy tên tiểu giáo vội vàng chạy tới.

-Khởi bẩm chủ công, có việc lớn không hay rồi… Tào Bằng đã cầm binh rời khỏi huyện thành Địch Đạo, đang tấn công về phía chủ công!