Tào Bằng đứng ngây người trong đình viện, nhìn tường viện với những bông hoa tử đinh hương héo úa, cũng không hề nhúc nhích.
Ngày thứ ba rồi!
Lũng Hữu biến động bất ngờ, mười ngày sau Tào Bằng mới nhận được tin tức.
Vương Mãnh chết trận, Vương Mãi và Thạch Thao không biết ở nơi nào?...Tào Bằng giống như ngây dại, bỗng chốc trở nên u mê không biết phải làm sao. Cuối cùng Mã Đằng cũng đã động thủ, hắn cũng biết rất rõ sẽ xảy ra tình huống như vậy nhưng cũng không có biện pháp nào để thay đổi kết quả.
Cho dù đã lên làm đại tướng quân thì đã làm sao?
Ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ được thì có ích lợi gì!
Tào Bằng không khóc, cũng không rơi lệ. Tuy nhiên lại trở nên giống như không còn hồn phách, cũng không có một chút tinh thần nào.
- Công tử!
Một thanh âm dè dặt vang lên ở phía sau hắn.
Tào Bằng bất ngờ xoay người, nhìn thấy Chân Mật đứng ở cách đó không xa, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Thái tỷ tỷ mời công tử dùng bữa.
Hóa ra, Cảnh Lâm thấy tâm trạng của Tào Bằng có phần không tốt, lập tức phái người đi tới Cô Tang.
Vốn là Bộ Loan và Quách Hoàn phải đến đây, nhưng cơ thể của Bộ Loan không khỏe, Quách Hoàn đành phải ở lại bầu bạn với Bộ Loan. Sau khi Thái Diễm biết chuyện, liền tình nguyện nhận việc, cùng với Chân Mật đi đến Loan Điểu.
Hiện giờ Chân Mật vẫn còn phụ giúp Thái Diễm chép kinh điển, tuy nhiên cơ bản cũng gần xong. Hơn năm trăm ba mươi bộ kinh điển, so với trong lịch sử cũng đã dư hơn một trăm bộ, cũng coi như đã làm nên một công lao to lớn?...Kế tiếp, chính là sao chép lại, rồi sau đó phái người đưa đến Hứa Đô.
Tuy nhiên việc này Thái Diễm không lo liệu nữa.
Hoàng Dị là vợ Triệu Ngang, chủ động gánh vác công việc chỉnh lý lại. Thái Diễm rảnh rỗi cũng thấy nhàm chán, biết được Tào Bằng ở Loan Điểu có chút không bình thường, trong lòng nàng không biết vì nguyên do gì mà giống như thần sui quỷ khiến mà chạy tới. Còn Chân Mật? Vốn là nàng không muốn đến…Nhưng người nhà khuyên bảo vẫn là nên đi cùng với Thái Diễm.
Theo lời nói của Chân Nghiêu: tiểu muội lần này đi Loan Điểu, không vì chuyện gì khác, chỉ cần tiếp xúc với công tử nhiều hơn một chút.
Hiện nay nhà họ Chân không giống như xưa, nếu như không có Tào Công giúp đỡ, tất nhiên sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Muội hãy xem Tô Song kia, từ xa tìm đến cũng đã trụ được vững rồi. Còn chúng ta thì sao? Đến sau, thì cần phải thêm chủ động…?...
Trong lời nói kia, gần như đã ám chỉ rõ ràng!
Nhưng Chân Mật làm sao có thể bỏ đi lòng tự trọng, chủ động đi quyến rũ?
Nàng vốn không phải là loại cô gái chủ động, tuy nói ở thời đại này lễ giáo nho phong cũng không còn nghiêm khắc như trước, nhưng lòng tự tôn vẫn phải có. Nhưng Chân Mật vẫn biết, lời ca ca nói không sai! Hiện giờ nhà họ Chân, quả thật cần phải có một chỗ dựa vững chắc.
Tuy nhiên việc này cũng không có nghĩa là, nàng nguyện ý đem bản thân mình mà dâng hiến.
Đi theo Thái Diễm đến đây, cũng chỉ vì quan tâm Thái Diễm. Nhưng khi Chân Mật nhìn thấy Tào Bằng, lại bị bộ dạng của Tào Bằng làm cho hoảng sợ. Trong ấn tượng của Chân Mật, Tào Bằng là một thanh niên khôi ngô cường tráng, dường như lúc nào tinh lực cũng dồi dào.
Nhưng mà hiện tại…?
Tào Bằng gầy đi rất nhiều, xương gò má cũng lộ ra rất rõ.
Hốc mắt sâu hoắm, thần sắc hư nhược.
Đáng sợ là, mái tóc dài vốn đen bóng của hắn, dường như chỉ trong một đêm lại có thêm nhiều sợi bạc, thế cho nên làm người ta nhìn thấy không khỏi tan nát cõi lòng.
- Ta biết rồi!
Tào Bằng thản nhiên nói:
- Đã làm phiền tiểu thư và Thái đại gia, ta không đói bụng.
- Nhưng?...?...
Tào Bằng không đợi Chân Mật nói xong đã phất tay áo đi về thư phòng.
Đôi mắt của Chân Mật đỏ lên, trong hốc mắt lóng lánh nước. Nàng biết, Tào Bằng cũng không phải là nhằm vào nàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, gần như tất cả mọi người đều vây quanh nàng, yêu chiều nàng?...Mặc dù về sau có hứa gả cho Viên Hi, huynh đệ họ Viên trở mặt, nhưng đối với Chân Mật mà nói, cũng không có thay đổi nhiều lắm.
Từ khi bị Tô Song bắt cóc đến đây, Chân Mật cảm thấy mình giống như từ trên trời cao rơi xuống nhân gian?...?...
Cái cảm giác các vì sao vây quanh mặt trăng trước kia tựa hồ đã mất đi không còn tìm thấy nữa.
Nàng, thật chỉ giống như một cô gái bình thường, dường như cũng không có nhiều ưu điểm. So với Thái Diễm học thức uyên bác, Chân Mật không bằng; so với Bộ Loan dịu dàng săn sóc, cần lao cứng cỏi, Chân Mật không bằng; so với Quách Hoàn khôn khéo, Chân Mật cũng vẫn không bằng. So sánh cùng với những cô gái xung quanh khác, Chân Mật phát hiện so với ai nàng cũng không bằng.
Loại cảm giác mất mát này làm cho nàng rất khó chịu.
Mà lần này lại bị huynh trưởng khuyên bảo, đi đến Loan Điểu, cũng không nghĩ lại chạm phải một sự lạnh nhạt như thế.
Tào Bằng dường như hoàn toàn không nhìn đến vẻ xinh đẹp và động lòng người của nàng, khiến cho Chân Mật cảm thấy khổ sở.
Đứng thật lâu trong đình viện, Chân Mật cố nén sự kích động, sau khi trở về hậu viện, đem tình hình nói lại cho Thái Diễm…
Tào Bằng đứng trước sa bàn (bản đồ cát), cầm trong tay một lá cờ nhỏ, suy diễn chiến cuộc.
Biểu hiện gần đây của Mã Siêu vô cùng khó hiểu, sau khi lui binh hai mươi dặm, lại không có bất kì hành động nào. Nếu cho rằng y định trở về Trương Dịch? Không giống! Xem tình hình của y, cũng không giống như có ý thu binh. Trên thực tế, Tào Bằng mơ hồ cảm nhận được ý đồ của Mã Siêu. Mục đích của y chiếm huyện Trương Dịch chính là vì đeo bám Tào Bằng làm cho Tào Bằng không thể phân tâm tới chỗ của y.
Chỗ của y, đương nhiên chính là Lũng Tây.
Nhưng không thể không thừa nhận, Mã Siêu này vừa mới động, quả thật là đã khiến cho Tào Bằng rất khó chịu.
Nếu như hắn có ý định xuất binh lại phải suy xét lại sự uy hiếp của Mã Siêu. Người này thật giống như một cây đinh, gắt gao ở trong lòng của Tào Bằng, làm cho Tào Bằng như mắc nghẹn, khó chịu vô cùng…Thủ đoạn này không thể do Mã Siêu nghĩ ra, là của Dương Mưu. Dù cho Tào Bằng đã biết ý đồ của Mã Siêu cũng vẫn không hóa giải được. Hiện giờ Mã Siêu đóng quân cách Loan Điểu hai mươi dặm, lui thì có thể về huyện Trương Dịch, tiến thì có thể tấn công huyện Loan Điểu. Đồng thời, địa phương y đóng quân hoàn toàn cách xa với bãi Lư Thủy làm cho bố trí trước đây của Tào Bằng có chút thất bại, khó có thể thực hiện được mục đích.
Từ Thứ cùng với Diêm Hành lặng lẽ đóng quân ở bãi Lư Thủy.
Vốn là một người tính toán rất tốt, nhưng bởi vì không ngờ Mã Siêu này lại lui binh cho nên bỗng chốc không biết phải làm sao mới phải.
Bất ngờ tập kích Mã Siêu?
Có chút khó khăn!
Mã Siêu đề phòng cẩn mật, không hề để lộ ra sơ hở.
Hay là đánh lén huyện Trương Dịch? Có lẽ cũng không được. Một khi Từ Thứ không thể mau chóng chiếm được Trương Dịch, vậy thì sẽ rơi vào cảnh trước sau đều có địch. Mã Siêu này trong lúc vô ý khiến cho chiến cuộc ở Loan Điểu trở nên căng thẳng và vô cùng nan giải.
Y lui binh ba mươi dặm, việc này có tác dụng đúng lúc cũng giống như Tào Bằng đã ra lệnh cho Từ Thứ đóng quân ở bãi Lư Thủy.
Đứng trước sa bàn, Tào Bằng tiếp tục suy diễn không ngừng, ý định đem tử cục này phá vỡ. Hết lần này đến lần khác hắn vẫn tìm không được biện pháp.
Chủ tướng Tây Lương ở Lệnh Cư là một trong tám thuộc cấp trước đây của Hàn Toại: chính là Trình Ngân.
Theo diễn nghĩa, đây là một người chỉ có hư danh. Nhưng trên thực tế, tám bộ dưới trướng của Hàn Toại, mỗi bộ dẫn một quân. Trình Ngân có thể một mình dẫn một quân, bản thân y cũng đã nói lên một ít tình huống. Ít nhất, người này trong diễn nghĩa cũng không phải không có năng lực như vậy…
Bên cạnh Bàng Thống, có hai người là Phan Chương và Hàn Đức, nhiều lần muốn tiêu diệt Trình Ngân.
Nhưng Trình Ngân cũng vô cùng giảo hoạt…
Bàng Thống xuất kích, y liền lui về Lệnh Cư, canh phòng nghiêm ngặt để cố thủ; khi Bàng Thống lui binh, y lại lập tức xuất kích. Khoảng cách xuất kích của đội quân Trình Ngân cũng không xa, chỉ xoay quanh huyện Lệnh Cư trong phạm vi năm mươi dặm. Kể từ đó, làm cho Bàng Thống càng trở nên khó chịu. Bàng Thống ở Thương Tùng, đi vào không được, lui ra cũng không xong. Cùng với tình huống hiện giờ của Tào Bằng, không ngờ cũng tương tự đến lạ kỳ.
Quận Võ Uy, lấy Thương Tùng và Loan Điểu làm hai chỗ dựa.
Mà quận Kim Thành, lại lấy Lệnh Cư và huyện Trương Dịch cùng phối hợp?...?...
Một nơi thì thủ không ứng chiến, nơi khác thì khiêu chiến không được. Tình huống cứ giằng co mãi như thế này làm cho Tào Bằng cũng cảm thấy bó tay không có biện pháp.
Sau khi suy diễn thật lâu, đột nhiên Tào Bằng nổi giận.
Cầm lá cờ nhỏ trong tay hung hăng vứt xuống đất.
Xu thế hiện giờ, nhất định phải có một đội binh mã đến phá vỡ thế cân bằng này. Nhưng đội binh mã này lại biết tìm kiếm từ nơi nào?
Cũng vẫn không có binh a!
Đột nhiên Tào Bằng phát hiện, dường như hắn đã phạm phải một sai lầm.
Ở thời đại này, gặp chuyện là có đến mấy trăm, triệu đại quân xuất kích, mà hắn thì lại phải tìm cách nào để có tinh binh?... Chiến trường Tam quốc lớn biết bao nhiêu? Mặc dù là hắn có tinh binh, cũng chỉ là lấy được thắng lợi ở trên chiến trường, nhưng ở đại cục rốt cuộc cũng ở trong hoàn cảnh xấu. Ví dụ như ở trận chiến Quan Độ, nhìn bên ngoài, chiến trường chỉ có ở một chỗ là Trung Mưu. Nhưng trên thực tế thì sao? Thanh Châu, Duyện Châu thậm chí cả Dự Châu, ở ba châu, nơi nào cũng là chiến trường. Nếu như không có binh lực dư dật của lão Tào, chỉ sợ đã bị Viên Thiệu đánh cho tan tác từ lâu…? Mà nay, Mã Siêu đóng quân ở huyện Trương Dịch, chính là hoàn toàn đánh trúng vào điểm yếu của Tào Bằng.
Binh lực không đủ?...?...
Nguyên nhân chính là vì binh lực không đủ, cho nên Tào Bằng không thể nào thuận lợi tiến hành công kích như trước.
Nguyên nhân chính là vì binh lực không đủ, hắn không thể không chia binh để phòng thủ. Kể từ đó, lại biến thành thủ thì có thừa, mà công thì binh lực lại không đủ.
Nhưng việc này cũng không có biện pháp khác.
Nhân khẩu ở quận Hà Tây rất ít, Hồ Hán hỗn tạp, vốn không có nhiều binh lực lắm.
Sau khi chiếm được quận Võ Uy, vừa muốn trấn an dân chúng, vật tư cũng hơi có vẻ không đủ, đương nhiên không thể mộ binh khắp nơi được.
Hắn cần chính là một hành lang Hà Tây ổn định, chứ không phải là lưu dân nổi lên gây loạn ở khắp nơi.
Cho nên cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức, không thể trách kết quả là Tào Bằng không có khả năng mộ được nhiều binh lính…? Thật là một việc khó xử a. Cứ tiếp tục mãi như vậy, đối với Tào Bằng mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt!
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.
Tiếp đó, mùi cơm thơm ngát nhẹ nhàng thổi vào, khiến cho Tào Bằng phục hồi lại tinh thần.
Là bánh!
Thoáng cái hắn đã đoán được, mùi kia là mùi bánh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái Diễm đang cầm một cái khay, Chân Mật và A Mi Quải, một người ôm vò rượu, một người cầm cái chén nhỏ, theo sau Thái Diễm đi vào.
- Thái tỷ tỷ…
Tào Bằng nghi hoặc nhìn Thái Diễm.
Tính ra, hắn và Thái Diễm cũng đã quen biết… có hơn hai năm.
Những ngày đầu còn xa lạ, về sau Tào Bằng lại vì Thái Diễm mà làm thầy dạy cho A Địch Quải, hai người dần dần quen thuộc, qua lại cũng thường xuyên hơn. Thái Diễm ở Hà Tây, không có chỗ dựa nào khác; còn Tào Bằng, vốn cũng chưa quen với cuộc sống ở Hà Tây. Cho nên hai người thường xuyên tiếp xúc, thường xuyên qua lại, Tào Bằng cũng đã thay đổi cách xưng hô với Thái Diễm.
Khi có người ngoài, hắn cũng vẫn gọi là: ”Thái đại gia”.
Tuy nhiên khi ở riêng, hắn xưng hô “Tỷ tỷ” cũng khiến cho quan hệ của hai người trở nên mật thiết hơn.
Thái Diễm lặn lội đường xa đến Loan Điểu, khiến cho Tào Bằng rất cảm động.
Chỉ có điều hắn bởi vì tin dữ của Vương Mãnh mà cực kỳ bi ai, cho nên có phần sơ suất.
Nhìn bánh nóng hôi hổi kia, dù trong lòng Tào Bằng có tức giận nhưng hiện tại lại ngượng ngùng?...
- Đệ đệ bận về việc quân vụ, làm chuyện đại sự cho tốt.
Nhưng mà cũng phải bảo trọng thân thể, không thể để người mỏi mệt được? Hiện giờ ngươi đã có con gái nhỏ, bụng của tiểu Loan cũng ngày một lớn, ngươi cần phải bảo trọng nhiều hơn, chớ để con gái sau này phải cực khổ, đó là một việc rất đáng buồn.
Thái Diễm đem cái khay thức ăn đặt ở trên cái bàn nhỏ.
A Mi Quải rất nhu thuận đi qua, đem cái chén nhỏ để xuống, sau đó rụt rè nói:
- Mời thúc phụ dùng cơm.
Còn Chân Mật thì đi lên trước, đem bình rượu để ở một bên, rồi sau đó đứng qua một bên, cúi đầu, cũng không hé răng?...?...
Tào Bằng gãi gãi đầu, đột nhiên thở dài một hơi.
Hắn cũng biết rõ, những ngày gần đây tâm trạng của mình rất xấu, vì thế làm cho rất nhiều người đều ngầm lo lắng cho hắn.
Tay hướng về phía Thái Diễm nói:
- Đã làm phiền Thái tỷ tỷ lo lắng.
Sau đó lại liếc nhìn Chân Mật một cái, trầm giọng nói:
- Chân tiểu thư, khi nãy Bằng có chút vô lễ, xin tiểu thư chớ trách.
Ánh mắt của Chân Mật lại đỏ lên.
Điều uất ức ở trong lòng đã theo một câu xin lỗi này của Tào Bằng mà tan thành mây khói, không còn thấy một chút dấu tích nào nữa.
- Công tử không cần nói như vậy, là do Chân Mật không hiểu chuyện nên mới quấy rầy công tử suy nghĩ, không thể trách công tử.
- Vậy thì thật tốt, cũng đừng khách khí nữa.
Thái Diễm lại rất thoải mái đẩy Tào Bằng đến ngồi cạnh cái bàn:
- Ăn đi, để lâu sẽ nguội.
Bên kia, A Mi Quải nhu thuận rót một chén rượu đầy cho Tào Bằng:
- Thúc phụ, mời uống rượu.
Thanh âm ấm áp quanh quẩn ở bên tai của Tào Bằng, làm cho trong lòng của hắn không khỏi xúc động, nước mắt không kìm nổi trào quanh hốc mắt. Trước đó không lâu, hắn cũng kêu gọi Vương Mãnh như vậy. Mà nay, Vương Mãnh không còn, tung tích của Vương Mãi không rõ, khiến cho hắn tâm trạng không yên… Rốt cuộc chén rượu, hắn nhấp một ngụm, vỗ nhẹ lên đầu A Mi Quải.
- Mi Quải thật ngoan, sau này không biết ai tốt phúc có thể lấy được người như A Mi Quải làm vợ.
- Đệ đệ đừng nói sớm như vậy.
Thái Diễm nói xong, gắp cái bánh đặt vào trong chén trước mặt Tào Bằng:
- Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội.
Nàng ở một bên, giúp Tào Bằng thu dọn đồ đạc trên bàn.
Mà Tào Bằng thì ngồi ở phía sau cái bàn, cắn một miếng bánh, thưởng thức hương vị đặc biệt thơm ngon.
- Đệ đệ, vẫn lo lắng về chuyện quân vụ ở Kim Thành ư?
- Vâng.
Tào Bằng cắn một miếng bánh vào miệng, ậm ờ gật đầu.
Chân Mật nghe Thái Diễm nói đến quân vụ, vội vàng dẫn A Mi Quải lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Vấn đề này, Thái Diễm có thể xem như việc nhà cùng nói chuyện phiếm với Tào Bằng, nhưng nàng thì lại không thể ở bên cạnh mà nghe. Đó là một quy tắc…? Dù sao Chân Mật cũng xuất thân từ nhà giàu có, ít nhiều cũng biết phép tắc này. Nàng không giống như Thái Diễm, nàng là tù binh, không có tư cách hỏi đến; nhưng với thanh danh của Thái Diễm ở bên ngoài, Tào Bằng đối với Thái Diễm tôn kính, cũng khiến cho nàng có phần kiêng dè.
- Tỷ tỷ cũng biết chiến sự?
- Cũng không coi như là biết được. Tuy nhiên năm đó khi sư huynh Nguyên Thán còn là học trò của gia phụ, tình cờ nghe được bọn họ có đề cập đến mà thôi.
- Sư huynh Nguyên Thán?
Tào Bằng cảm thấy tên này nghe rất quen.
Thái Diễm cười nói:
- Đó là nhà họ Cố ở quận Ngô Cố Ung Cố Nguyên Thán.
Cố Ung, là con trai của Thái Ung ư?
Tào Bằng đúng thật là không rõ lắm?...?...?... Nếu như không phải Thái Diễm chủ động nhắc tới, thậm chí hắn cũng không biết hai người có mối quan hệ như vậy.
Hắn đã từng gặp Cố Ưng.
Tuy nhiên, đó là chuyện đã xảy ra rất nhiều năm rồi.
Lúc ấy, hắn cùng với Tuân Diễn đi sứ ở Giang Đông, trong lúc vô tình phá vỡ một âm mưu của Tôn Quyền, chẳng qua là giúp cho hôn sự giữa họ Cố và Lục Tùng Giang được thành công, coi như là đã lập được một cái công đức. Mà nay, Lục Tốn và Cố Ung đều đã làm quan, còn Lục Mạo, đệ đệ của Lục Tốn lại là học trò của trường Thái Học Lý ở Hứa Đô…? Thoáng chốc, đã trãi qua nhiều năm như vậy, vậy mà việc đó vẫn còn như ở trước mắt.
Tào Bằng không khỏi cười, nhắc sơ qua về việc quen biết với Cố Ung.
Thái Diễm cũng là lần đầu tiên nghe Tào Bằng nói đến chuyện này, có phần hơi biến đổi sắc mặt:
- Thì ra đệ đệ có quen biết với Cố sư huynh?