Tào Tặc

Chương 457: Loạn Lương Châu (5)

Trời còn chưa sáng, Trương Tú đã điểm tám ngàn binh mã đánh thẳng tới huyện thành Tân Dã.

Lần này, gã đã dốc quân tinh nhuệ, trong đó có hai ngàn thiết kỵ của Tây Lương, thề lấy bằng được thành Tân Dã.

Hiện giờ ngoài binh mã của Lưu Bị, Tân Dã chẳng còn lại gì.

Trương Tú hiểu rõ đạo lý binh quý thần tốc, nên không dám trì hoãn chút nào. Ngay trong đêm đó, gã đã vượt qua Cức Dương đến đại doanh thành Cửu Nữ. Mấy năm trước, khi Tào Bằng ra khỏi đại doanh thành Cửu Nữ đã làm thay đổi vận mệnh của hắn. Sau khi Trương Tú đến thành Cửu Nữ, gã chỉ còn cách huyện Tân Dã chưa đến năm mươi dặm. Vì thế, gã liền đi chậm lại, hạ lệnh đóng quân nghỉ ngơi ở thành Cửu Nữ.

Hành quân suốt một ngày một đêm, binh sĩ đã quá mệt mỏi.

Trương Tú tuy là long tinh hổ mãnh, khí lực tráng kiện nhưng dù sao năm tháng không buông tha người, gã đã đi qua những năm tháng đỉnh cao nhất cuộc đời…

Thành Cửu Nữ trống trải, không một bóng người.

Nghe nói mấy năm trước, khi Tào Tháo chinh phạt Hồ Dương, Lưu Biểu đã lệnh cho toàn bộ dân chúng thành Cửu Nữ rút khỏi nơi này, bỏ lại thành Tân Dã. Chính vì thế, thành Cửu Nữ biến thành đống hoang tàn, đại doanh thành Cửu Nữ ngày xưa nay cỏ dại đã mọc thành bụi, nhìn hết sức hoang vắng, nao lòng.

-Tên đại tắc đó có động tĩnh gì không?

-Vẫn chưa có hành động gì. Trần Đáo huyện An Chúng vẫn đang chỉnh đốn lại thị trấn, trấn an dân chúng. Lưu Bị dường như đã xuất phát, chuẩn bị tấn công Nhương thành.

-Tốt lắm!

Trương Tú cười ha ha:

-Trời cũng giúp ta rồi! Nay Tân Dã phòng không nhà trống. Ta chỉ cần một tiếng trống là đủ để binh sĩ hăng hái chiến đấu rồi. Truyền mệnh lệnh ta, các huynh đệ sớm nghỉ ngơi. Ngày mai giờ sửu sẽ ăn điểm tâm, giờ dần điểm binh xuất kích. Ta muốn trước khi trời sáng, binh lính sẽ đến dưới thành Tân Dã, đánh cho gã không kịp trở tay. Ha ha, khi Lưu Bị kịp phản ứng lại thì Tân Dã đã rơi vào tay Hồ Trung Ất ta rồi.

-Tướng quân cao kiến!

Đám quân tốt lập tức lien mồm nịnh nọt, Trương Tú vui vẻ cười ha ha.

Trời về đêm, trong đại doanh dần yên ắng, thi thoảng có vài tiếng ngựa hí vang lên, quanh quẩn trong không gian của đại doanh thành Cửu Nữ.

Trương Tú có thói quen đọc sách trước khi ngủ, cho nên ăn cơm tối xong, gã chưa đi nghỉ ngay, mà ngồi xem một bộ binh thư dưới ánh đèn. Đi cả một ngày đường, gã cũng đã khá mệt mỏi. Trương Tú nhìn sách mà mí mắt bắt đầu díp xuống, chực chờ khép lại. Ngoài trước vải, tiếng mõ vang lên, báo hiệu giờ Tuất đã qua. Gã buông sách, giữ nguyên y phục nằm trên giường, bất giác chìm vào giấc ngủ. Gã mơ thấy mình đang tấn công Tân Dã, chém đầu Lưu Bị. Đứng trên tường thành huyện Tân Dã, gã cất tiếng cười vang, trước mặt gã là màu máu đỏ rực.

-Tướng quân, tướng quân mau tỉnh lại!

Đúng lúc Trương Tú vui mừng, tiếng gọi dồn dập chợt lay tỉnh gã.

Trương Tú vội vàng ngồi dậy, nhăn mày hỏi:

-Chuyện gì thế?

-Địch tập kích, địch tập kích…

Trương Tú vẫn chưa tỉnh ngủ, nói theo bản năng:

-Địch tập kích thì tập kích chứ sao.

Gã lại ngả đầu xuống giường nhưng đầu vừa chạm tới gối gỗ, chợt giật mình tỉnh lại, bật người ngồi dậy.

-Ngươi nói cái gì?

-Tướng quân, quân Lưu Bị tập kích đêm!

-A, lập tức nghênh địch.

Trương Tú nói xong, cuống quýt mặc giáp trụ, lao ra khỏi đại trướng.

Quân tốt đã sớm chuẩn bị ngựa, đưa thương cho gã. Gã xông lên trước, xoay người lên ngựa, nắm lấy cây thương.

Cách đại doanh thành Cửu Nữ không xa, một vị tướng lãnh cưỡi Bạch Mã, tay cầm thương Long Đảm dài một trượng hai đang nhìn về phía này.

Hắn chợt giơ thương lên trên không.

Trong bụi cỏ phía sau lưng hắn, hai mươi cung thủ xông lên.

Đám cung tiễn thủ này đều cúi gập người, áp sát đại doanh thành Cửu Nữ. Khi còn cách đại doanh chừng trăm bước, bọn họ dừng lại, lấy tên đặc chế từ trong hồ lộc ra, quẹt chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) rồi giương cung cài tên, ngắm thẳng đại doanh thành Cửu Nữ.

-Bắn tên!

Vù vù!

Một tiếng xé gió vang lên, lửa bay rực trời, thẳng hướng đến đại doanh thành Cửu Nữ.

Hàng cung thủ thứ nhất vừa bắn xong, hàng cung thủ thứ hai đã giương cung cài tên nhìn trời mà bắn. Hàng thứ ba chuẩn bị, hang thứ bốn sẵn sàng. Cung thủ sắp thành bốn hàng, mỗi hàng xếp chừng năm trăm người. Cả nghìn mũi tên bay lên trời, bay về phía đại doanh thành Cửu Nữ, vệ binh đang mơ mơ màng màng trên vọng lâu nhìn thấy hỏa tiễn bắn vào trong doanh trại, rơi xuống bụi rậm, lửa lập tức bùng lên. Khi đó, vệ binh mới kịp phản ứng, thất thanh kêu gào:

-Địch tập kích, có địch tập kích đêm…

Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa đã bay tới, cắm phập vào ngực gã.

Vệ binh kêu thảm một tiếng, ngã nhào ra khỏi vọng lâu, võ óc, mất mạng tại chỗ. Đầu tháng xuân vốn mưa nhiều, nhưng không biết vì sao cỏ dại gặp hỏa tiễn vẫn cháy bùng lên, khói đen bốc lên ngùn ngụt.

Toàn bộ đại doanh thành Cửu Nữ lập tức hỗn loạn!


Trương Tú mới kịp cầm thương lên ngựa đã thấy lửa rực cháy trước mắt mà chết lặng cả người.

Thế lửa lan đi rất nhanh!

Không hay rồi, trúng kế rồi!

Trong bụi cỏ dại đã có vật dẫn lửa, nếu không thế lửa không thể nào lan đi nhanh như vậy được. Thế có nghĩa là Lưu Bị sớm đã có phòng bị. Y phá được An Chúng, đánh Nhương thành là giả, dẫn dụ Trương Tú mắc bẫy mới là thật.

Nếu là như vậy…

-Phá vây, theo ta phá vây!

Trương Tú toát mồ hôi lạnh.

Suy nghĩ của gã, nhất cử nhất động của gã đều bị Lưu Bị nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể nói là nhất thanh nhị tiên.

Đối thủ này thật sự đáng sợ. Lưu Bị trước kia dường như không lợi hại như vậy, chẳng lẽ khi đến Kinh Châu rồi y đã tiến bộ lên sao?

Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại chợt vang lên tiếng hét hò rung trời.

Trong bóng đêm, không biết bao nhiêu binh mã của Lưu Bị từ bốn phương tám hướng tập kích đến, nháy mắt bọn họ đã ùa vào đại doanh thành Cửu Nữ.

Một đội quân tốt vây quanh hai người đang đứng từ trên cao trông về nơi xa.

Dưới tán ô che màu vàng, hai người này đều cao lớn. Một người khoác áo choàng màu xanh nhạt, tay cầm quạt lông, khá khôi ngô, tuấn tú. Người còn lại có vẻ đơn giản, y phục xanh giản dị, tươi cười.

-Quân sư quả nhiên liệu sự như thần.

Người thanh niên kia chắp tay khen.

Nam tử trung niên gày gò khẽ mỉm cười:

-Trương Tú chỉ là kẻ thất phu lỗ mãng, không đáng để nhắc tới.

Chỉ có điều một khi Trương Tú gặp chuyện, Tào tặc ắt sẽ báo thù. Nay Hạ Hầu Đôn ở gần trong gang tấc, không đến ba ngày, ắt sẽ đến. Sắp tới còn phải nhờ Khổng Minh hao tâm nói lời hay trước mặt Lưu Kinh Châu nhiều hơn, mượn chút binh mã đến đây mới được.

Gia Cát Lượng gật đầu:

-Chỉ cần lần này chủ công có thể tóm được hai huyện Niết Dương và Cức Dương, Lưu Kinh Châu sao có thể không ủng hộ được?

-Ha ha, nói thế cũng đúng.

Nhưng thế tộc Kinh Tương vốn căm ghét chủ công, cần Khổng Minh ở giữa hóa giải mới được.

-Lượng hiểu rõ!

Trương Tú dẫn người lao ra khỏi viên môn, đón đường gã là một đại tướng tay cầm ngân thương, ngồi trên Bạch Mã xông tới.

-Trương Bá Loan đừng chạy. Có Thường Sơn Triệu Vân đây.

Vừa nói, viên đại tướng kia vừa múa thương, lập tức cản đường Trương Tú.

Triệu Vân?

Chưa từng nghe đến!

Nếu là hai người Quan Trường và Trương Phi, Trương Tú đương nhiên sẽ cẩn thận hơn một chút. Nhưng Triệu Vân này tuổi tác chỉ chừng ba mươi, không đáng để mắt đến. Trương Tú không hề e sợ chút nào.

Gã vung thương đỡ đòn. Đại thương khẽ rung lên, đâm ra. Nhưng gã còn chưa kịp đâm được một nửa, ngân quang đã lóe lên trước mặt. Triệu Vân phóng đao thúc ngựa nhanh như một tia chớp.

Trương Tú hoảng sợ, thầm nhủ: “Nhanh quá!”

Dù sao kinh nghiệm chiến trận của gã cũng rất phong phú. Thiết thương trong tay lật ngược lại, lập tức đón đường ngân thương của đối phương. Nhưng Triệu Vân vẫn chưa lùi bước, ngân thương trong tay vung hết nhát này đến nhát khác, từng nhát thương lien tiếp, bóng thương thật mạnh, nhưng vạn đóa hoa đang nở rộ. Trương Tú chấn động, không dám khinh thường đối thủ, nghiêm nghị chiến đấu với Triệu Vân.

Người này là ai?

Sao y lại có được võ nghệ như thế? Vì sao gã chưa bao giờ nghe nói đến y?

Trương Tú càng đánh càng cảm thấy kinh hãi. Ngân thương của Triệu Vân chẳng những mau lẹ mà lực đạo cũng hung mãnh, càng đánh càng linh hoạt, sắc bén.

Ngựa hai người chạy quanh. Đánh được hơn mười hiệp, hai người vẫn chưa phân thắng bại.

Từ trong loạn quân, một con khoái mã lao ra, một viên tiểu tướng lớn tiếng nói:

-Tử Long tướng quân đừng sợ, Lã Cát đến giúp người đây.

Nói thì chậm, chuyện diễn ra rất nhanh, Lã Cát đã vung kích tiến lên.

-Lã Cát ư? Ngươi vẫn chưa chết sao?

Trương Tú nhận ra viên tiểu tướng này chính là con nuôi của Lã Bố.

Năm đó, khi Lã Bố quy thuận Đổng Trác, Lã Cát mới mười mấy tuổi. Qua một thời gian dài như vậy, Lã Cát tuy đã trưởng thành nhưng ngoại hình cũng không thay đổi nhiều lắm. Đặc biệt, Trương Tú chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra đặc điểm con lai của hắn.


Lã Cát thân khoác đường nghê bảo giáp, thắt lưng đeo sư man ngọc đái, tay cầm một cây Phương Thiên họa kích.

Mới nhìn, Trương Tú còn tưởng là Lã Bố xuất hiện. Năm đó, sau khi Lã Bố chết đi, người nhà Lã gia trốn ra ngoài hải ngoại, Trương Tú còn tưởng Lã Cát cũng đi theo rồi. Thật không ngờ hắn lại đầu quân cho Lưu Bị, hơn nữa, xem ra tên hỗn tử này sống cũng không tồi.

Nói thật ra, bản lĩnh của Lã Cát kém xa Lã Bố.

Đấu một chọi một, mười Lã Cát cũng không phải là đối thủ của Trương Tú.

Nhưng Trương Tú đánh nhau với Triệu Vân lại khá vất vả. Tiếng la hét vang lên khắp nơi, trong ánh lửa sáng rực nơi nơi đều là binh mã của Lưu Bị đuổi đánh binh sĩ Uyển thành của gã. Trương Tú vốn đang sốt ruột, Lã Cát lại xông đến khiến gã cảm nhận được áp lực bất ngờ. Trong lòng gã biết nếu đánh tiếp, không chừng gã sẽ phải vùi thây nơi đại doanh thành Cửu Nữ này.

Vì thế Trương Tú không nói gì, thúc ngựa chạy đi.

Triệu Vân đang định đuổi theo, đã bị hơn mười phó tướng xông đến ngăn lại.

Y không chút hoảng hốt, ngân thương múa như mưa, từng nhát từng nhát lóe lên giữa ánh lữa như thứ ánh sáng ma quỷ. Hơn mười vị phó tướng chỉ trong nháy mắt đã bị Triệu Vân giết hơn một nửa. Lã Cát cũng theo trợ giúp, giết được hai viên đại tướng.

Nhưng cũng chính trong một khoảnh khắc này, Trương Tú đã bỏ chạy trối chết.

-Trương Tú đừng chạy!

Trong đại doanh thành Cửu Nữ, tiếng kêu, tiếng gào thét lien tục vang lên không ngớt.

Trương Tú vác thương chạy trốn, vô cùng khổ sở. Vừa chạy được một, hai dặm, gã chợt nhìn thấy một đại tướng mặc kim giáp, cầm thanh đại kiếm trong tay đang chém đám loạn quân.

-Lưu Bị?

Trương Tú giật mình, mừng rỡ.

Chỉ cần giết Lưu Bị, trận chiến này gã vẫn thắng!

-Đại tặc, để mạng lại!

Trương Tú hăng hái, thúc ngựa, múa thương đánh về phía Lưu Bị.

Chẳng phải có người nói Lưu Bị đang ở Nhương thành bao vây tấn công Trương Tuyền sao?

Hóa ra là nghi binh!

Thật ra, Lưu Bị vốn không muốn đánh Nhương thành, nhưng Tuân Thầm hiến kế nói: “Hiện giờ Lương Châu đang rung chuyển, Hà Đông đang chiến loạn khắp nơi. Tào tặc bị Viên Thượng cầm chân ở Nghiệp Thành, tạm thời chưa thể dứt ra được. Nay đúng là lúc chủ công hành động, trước tấn công An Chúng, sau tấn công Nhương thành, quận Nam Dương tất loạn. Một khi Nam Dương rung chuyển, Hứa Đô cũng sẽ rối loạn, đại thế thiên hạ cũng theo đó mà biến hóa.

Lưu Bị nói:

-Ta đánh Nhương thành, nếu chẳng may Trương Tú cứu viện thì làm sao?

Thật không ngờ Gia Cát Lượng lại nói:

-Trương Tú ắt sẽ không cứu viện Nhương thành. Nếu ta là Trương Tú, ta sẽ nhân cơ hội này lấy Tân Dã.

-Vậy chẳng phải nói ta không thể đánh Nhương thành sao?

-Không. Chủ công đúng là vây Nhương thành thật nhưng không được tấn công mà hãy giả bộ đánh Nhương thành, thực chất là tóm Trương Tú.

Gia Cát Lượng vừa xuất hiện đã thể hiện tài hoa.

Y và Tuân Thầm vạch ra kế sách dương đông kích tây, dẫn xà xuất động. Dẫn dụ Trương Tú đến rồi sau đó mới tiêu diệt. Còn binh mã vây khốn Nhương thành chẳng qua là quân do Quan Bình lĩnh mà thôi. Lúc này, Quan Bình chắc hẳn đã lui về An Chúng.

Trương Tú nhìn Lưu Bị, đôi mắt đỏ ngầu.

Gã thúc ngựa, múa thương lao đến phía Lưu Bị, thề phải lấy bằng được tính mạng hắn.

Lưu Bị không phải hạng người vô năng. Song cổ kiếm trong tay hắn gọi là kiếm nhưng thật ra chính là đại hoàn Long Tước, dài chừng năm thước, một cái nặng mười cân. Có thể ngồi trên ngựa, múa mười cân đại hoàn đủ biết sức của Lưu Bị không kém chút nào. Kể từ khi khởi binh ở Trác quận đến nay, Lưu Bị đã trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, thường xuyên làm gương cho binh sĩ, xung phong nơi tiền tuyến. Nếu nói hắn không có vũ lực thì rõ ràng đã oan uổng cho Lưu Bị rồi. Nhưng vũ lực của hắn cũng phải so với tùy người.

Đối phó với những kẻ tầm thường, cho dù là võ tướng hạng hai, hạng ba, Lưu Bị không gặp chút khó khăn nào.

Nhưng nếu đối phó với những võ tướng siêu hạng nhất như Trương Tú, sức mạnh của hắn lại không đủ. Thấy Trương Tú đánh tới như hung thần ác sát, Lưu Bị có phần hơi e ngại. Hắn không nói gì, song kiếm đỡ đòn, chem. Một binh lính Tây Lương phía sau, sẵn sàng nghênh chiến.

-Trương Bá Loan, còn không mau xuống ngựa đầu hàng sao?!

Sauk hi hô lên những câu này, Lưu Bị bất ngờ quay đầu ngựa, giục ngựa bỏ chạy.

Trương Tú ngây cả người!

Mới vừa bảo ta xuống ngựa đầu hàng mà đã bỏ chạy rồi sao?

Nhưng gã lập tức hiểu ra Lưu Bị đang trêu đùa gã!

Trong lòng cả giận, Trương Tú quát:

-Đại tặc chạy đâu?

Vừa nói, Trương Tú vừa giục ngựa đuổi theo. Mấy tên Bạch Mạo tinh binh xông lên cản đường, chỉ thấy đại thương của Trương Tú vung lên, lăng lên người bọn họ, máu văng tung tóe. Lưu Bị chạy phía trước, Trương Tú đuổi theo phía sau. Gã đuổi theo chưa được bao xa, tai đã nghe thấy tiếng quát lớn như tiếng sấm nổ:

-Bá Loan tiểu nhi, có Yến Nhân Trương Phi đây, mau chết đi.

Một con ngựa ô bất ngờ xông ra.

Vị đại tướng trên lưng ngựa đầu báo mắt chim ưng, uy phong lẫm lẫm, chính là tam gia Trương Dực Đức.

Con ngựa Ô Truy gã cưỡi đã bị Tào Bằng đoạt mất, tặng cho Cam Ninh. Sau này, khi nương nhờ Viên Thiệu, Viên Thiệu để lôi kéo Lưu Bị nên lại tặng cho Trương Phi một con ngựa tốt. Nhưng so về chất lượng, con ngựa này không sánh bằng con ngựa Ô Truy lúc trước.

Trương Tú cả kinh, giơ thương ứng chiến.

Lưu Bị ở phía xa ghìm cương, dừng ngựa, thấy Trương Phi và Trương tú đang đấu với nhau, tức thì cười ha ha.

-Trương Bá Loan, ngươi giờ chắp cánh còn khó thoát, sao còn chưa xuống ngựa đầu hàng đi?

Dứt lời, hắn nắm chặt song kiếm, thúc ngựa xông tới.

Đúng là không biết xấu hổ, đúng là vô liêm sỉ!

Trương Tú thầm chửi hết tám đời tổ tông của Lưu Bị nhưng gã biết gã không thể ham chiến…

Chưa nói chuyện gã không phải đối thủ của Trương Phi, cho dù gã có thể đánh được Trương Phi đi nữa, nhưng đánh lâu, ắt sức cùng lực kiệt, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. Nếu đã không giết được Lưu Bị thì lúc này, Trương Tú cũng chỉ có thể bỏ trốn mà thôi. Lưu Bị và Trương Phi liên tục đuổi theo, Trương Tú vất vả bỏ chạy.

Vất vả mãi gã mới thấy được cửa hông của đại doanh.

Bên ngoài im ắng dường như không có một người nào. Trương Tú vội vàng giục ngựa tăng tốc, mắt thấy đã sắp lao ra khỏi cửa doanh chợt thấy một đội binh sĩ cầm đao xông từ phía sau doanh trại xông đến. Một vị đại tướng mặt đỏ, mi tằm, mắt xếch, mặc kim giáp, khoác chiến bào xanh lục xông đến. Người này cao chừng chín thước, tay nắm đại đao.

- Trương Bá Loan, Quan Mỗ đã chờ ngươi ở đây lâu rồi.