Tào Tặc

Chương 16: Ai cao quý hơn ai? 2

Nhìn vẻ bề ngoài thì Đặng Tắc là một người thanh niên rất đôn hậu.

Vóc dáng của y không cao lắm ước chừng khoảng một mét bảy mươi lắm, nhìn hơi mập một chút. Khuôn mặt núc ních, ánh mắt hơi nhỏ nhưng có thần.

Có lẽ do nguyên nhân làm việc quá độ nên mỏi mỏi khiến cho ánh mắt của Đặng Tắc bây giờ trống rỗng.

Sắc mặt của y nhìn cũng không được tốt lắm, hơi tái một chút. Mái tóc thì bù xù, chiếc áo vải bông mặc có nhiều nếp nhăn, thậm chí còn dính cả vài vết bẩn. Đứng trong phòng khách, y cung kính thi lễ với Khoái Chính:

- Tiểu lại Đặng Tắc bái kiến Khoái Huyện lệnh.

Trong lòng y có chút thắc mắc, không hiểu Khoái Chính đột nhiên tìm mình, không biết có gì căn dặn.

Theo lý mà nói thì mặc dù Đặng Tắc là thuộc hạ của Khoái Chính nhưng chưa từng tiếp xúc với y. Bản thân gã cũng không phải là kẻ giỏi luồn cúi, thích săn đón. Cho dù lúc nào, gã cũng cẩn thận làm tốt bổn phận của mình còn chuyện khác thì không để ý lắm.

Vốn y đang ở trong phòng công của huyện nha để sửa sang, chỉnh lý lại hộ tịch.

Do Huyện lệnh mới đổi về nên các tư liệu về hộ tịch của huyện Cức Dương phải nhanh chóng trình báo cho huyện lệnh.

Việc quản lý hộ tịch vào những năm cuối cùng thời Đông Hán không có phương pháp chuẩn mực như thời hậu thế. Đặc biệt sau khi trải qua loạn Khăn Vàng, quản lý hộ tịch trở nên rời rạc. Lần chỉnh lý lại hộ tịch trước đó là khi Lưu Biểu tiếp quản Kinh châu. Từ đó về sau, huyện lệnh Cức Dương cũng không để ý tới việc này nữa. Tuy nói huyện thừa (quan giúp việc) Vương uy rất chú ý tới điều này nhưng do quá nhiều việc vặt làm mất thời gian của y, vì vậy mà đành phải sửa sang lại một cách qua loa.

Huyện Cức Dương là một huyện trung bình có khoảng một vạn ba trăm hộ. Dân cư xấp xỉ năm vạn.

Gần như mỗi một ngày đều có chuyện sinh lão bệnh tử xảy ra. Dồn vài năm lại, đột nhiên muốn có con số thống kê chính xác cũng không phải là một chuyện đơn giản. Lại thêm việc Đặng Tài cố ý gây khó khăn nên đem cho Đặng Tắc sửa sang lại. Đúng là Đặng Tắc có khả năng nhưng trong tình huống như vậy cũng không thể hoàn thành ngay lập tức. Cứ thế, hắn đã ở nha huyện làm việc hơn ba ngày, thậm chí thời gian về nhà thay quần áo cũng không có. Mà trong tình hình như vậy, mỗi ngày gã còn bị Đặng Tài tới gây sự.

Khoái Chính nhìn thấy Đặng Tắc cũng phải sững sờ.

Trong lòng y cảm thấy kỳ quái làm sao mà tỷ phu của Tào Bằng lại vất vả như vậy?

Tới đây, y như hiểu được một chút rằng....

Tào Bằng tới đây là để vấn tội.

Tất nhiên, Khoái Chính cũng chẳng hề sợ hãi Tào Bằng. Cho dù Tào Bằng có là đệ tử của Bàng Quý, thậm chí là con của Bàng Quý thì y cũng không sợ.

Nhưng vô duyên vô cớ đắc tội với một người cũng không phải là chuyện hay.

Hơn nữa, Tào Bằng cũng không có ra mặt hỏi tội, lời nói cũng hoàn toàn khách sáo và khiêm nhường. Tỷ tỷ của người ta ở nhà xảy ra xung đột với người khác, hắn tới đây đón tỷ phu về cũng là chuyện thường tình. Nhưng vấn đề là, Đặng Tắc lại làm việc dưới tay y, nhìn lại như thế này. Nếu để lan ra ngoài thì đúng là mất mặt. Khoái Chính còn cảm thấy khó hiểu, không biết Đặng Tắc làm cái gì ở trong phòng công?

Việc gì gây sức ép khiến cho bản thân thành thế này đúng là không phải chuyện dễ dàng...

Vốn Khoái Chính định gọi Đặng Tắc đến rồi để cho y và Tào Bằng trở về là được.

Nhưng hiện tại gã cũng cảm thấy hứng thú, trầm giọng hỏi:

- Đặng Tắc! Bổn huyện mới nhậm chứ nên còn chưa biết hết mọi việc, vẫn chưa kịp gặp mặt với các ngươi. Nghe nói đã ba ngày ngươi chưa trở về, không biết là có nguyên nhân gì? Nếu ngươi có gì khó khăn thì cứ nói với bổn huyện.

Hai mắt Đặng Tắc vô thần nghe thấy vậy liền ngẩn người.

- chẳng phải huyện lệnh yêu cầu sửa sang lại hộ tịch của huyện Cức Dương hay sao?

Khoái Chính gật đầu nói:

- Đúng là có chuyện này...có điều ta cũng không bảo ngươi ba ngày không được về nhà chứ?

- Khởi bẩm huyện lệnh! Ngày căn dặn sau ngày hôm nay phải chỉnh lý lại hộ tịch thành quyển báo lên. Tiểu lại tài sơ học thiển đành phải thâu đêm suốt sáng để làm.

Khoái Chính ngạc nhiên nói:

- Ta nói sau ngày hôm nay ngươi phải trình báo bao giờ? nguồn TruyenFull.vn

Gã dứt lời rồi như giải thích với Tào Bằng:

- Trước khi tiểu huynh tới đây nhậm chứ có nghe nói hộ tịch của huyện Cức Dương trong mấy năm qua chưa từng được chỉnh lý nên mới sai người làm lại... Đặng Tắc! Ta đã nói việc này không cần phải vội. Việc chỉnh lý hộ tịch khó khăn cứ từ từ mà làm, làm sao mà sau ngày hôm nay phải báo lên?

- A?

Đặng Tắc ngây người nói:

- Nhưng chủ bộ nói đó là lệnh của ngài.

- Càn quấy.

Khoái Chính mới nghe vậy đã nổi giận, trầm mặt xuống:


- Ngươi nói là Đặng Tài chuyển lệnh của ta cho ngươi?

- Đúng vậy.

- Làm sao lại có chuyện như vậy?

Khoái Chính thực sự nổi giận. Sở dĩ ban đầu y dùng Đặng Tài làm chủ bộ là do trước khi hắn tới nhậm chức được người trong họ giới thiệu. Vốn người trong họ giới thiệu mà đây cũng không phải là việc gì lớn đồng thời cũng có thể coi như kẻ tâm phúc. Dù sao thì Khoái gia cũng không phải ở Cức Dương, nếu Khoái Chính không dùng người thì khó động chân động tay. Nhưng hiện tại, Đặng Tài lại làm cho y mất mặt trước đệ tử của Lộc Môn, nếu để việc này lan ra ngoài cũng không tốt lắm.

- Hiền đệ! Chuyện này...là do thuộc hạ của ta càn quấy khiến cho Đặng huynh bị liên lụy. Mong hiền đệ bỏ quá.

Lúc này, Đặng Tắc mới để ý trong phòng ngoại trừ Khoái Chính ra còn có một thiếu niên ăn mặc giản dị, có vẻ như bị bệnh. Vừa mới thấy, Đặng Tắc cũng có cảm giác quen quen. Lúc trước khi y cưới Tào nam cũng từng gặp Tào Bằng. Có điều do tính tình của Tào Bằng quái gở cho nên cũng không để ý. Bây giờ, gặp lại, Đặng Tắc không nghĩ ra Tào Bằng là ai. Mà y cũng không thể nghĩ ra vì dù sao thì tình hình của nhà mẹ đẻ của vợ mình gã cũng biết, làm sao có thể khiến cho đường đường là một huyện lệnh đãi làm thượng khách như vậy?

Nào biết thiếu niên kia đứng dậy như không thèm để ý, khoát tay áo.

- Đại huynh không cần phải tự trách, chuyện này không có liên quan tới đại huynh. Đầy tớ làm sai, quay lại dậy dỗ là được, không cần phải để trong lòng.

Nói xong, thiếu niên đi tới trước mặt Đặng Tắc, chắp tay nói:

- Tỷ phu! Chúng ta về nhà đi.

- Tỷ phu?

Đặng Tắc càng thêm nghi hoặc, nhìn thiếu niên một lúc mới lắp bắp hỏi:

- Người...ngươi là a Phúc sao?

- Tỷ phu! Ngươi không nhận ra ta sao?

Đặng Tắc giật mình, há hốc mồm mà nói một cách lắp bắp:

- A Phúc! Sao ngươi lại ở đây?

Tào Bằng cười cười nói:

- Tỷ phu! Chuyện này nói ra rất dài dòng. Chúng ta về nhà rồi nói. Hôm nay tỷ tỷ xung đột với tức phụ của Đặng Tài mới bị thương. Ngươi nhanh lên cùng về với ta. Trên đường, ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi.

Đặng Tắc thực sự như nằm trong mộng.

Đây chính là cậu em vợ có tính tình quái gở của mình sao?

Còn Khoái Chính đứng bên nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên.

Lúc trước, Tào Bằng nói với y rằng tỷ tỷ nhà mình xung đột với ác phụ trong thôn nên Khoái Chính cũng không để ý. Trong suy nghĩ của y thì ác phụ cơ bản không đáng để nhắc tới. Chỉ cần Tào Bằng nói ra, y chẳng cần phải tới hai lời sẽ giúp Tào Bằng giải quyết chuyện này. Nhưng nếu vậy, Khoái Chính có thể sẽ khinh thường Tào Bằng. May là Tào Bằng cũng không nói ra chuyện đấy và Khoái Chính cũng không hỏi.

Nhưng hiện tại...

Đặng Tài! Lại là Đặng Tài.

- Tào hiền đệ! Ngươi vừa mới nói Đặng Tài. Là Đặng Tài nào?

Tào Bằng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi trả lời:

- Là người của Đặng thôn thì phải. Đại huynh! Hôm nay ta cũng vừa mới tới đây nên cũng không rõ ràng lắm là có chuyện gì xảy ra.

Khoái Chính bình tĩnh quay sang nhìn Đặng Tắc.

- Đặng hiền đệ! Đặng thôn các ngươi có tới mấy Đặng Tài?

- A! Chỉ có một mình gia huynh.

- Đặng Tài cũng là huynh trưởng của ngươi?

- Vâng..có điều là cùng cha khác mẹ.

Cổ nhân thường nói "huynh hữu đệ cung (1)". Bốn chữ này, đức thánh Khổng có lưu lại cũng là một trong những căn cứ đề bình luận đức hạnh của một người. Đặng Tài là huynh trưởng của Đặng Tắc lại gây khó dễ cho huynh đệ trong nhà. Thoáng nhìn thì không liên quan gì tới hai chữ huynh hữu. Nhưng thật ra Đặng Tắc lại luôn khiêm cung, nói chuyện cũng tỏ rõ hai từ đệ cung.

Trong lúc lơ đãng, cảm nhận của Khoái Chính đối với Đặng Tắc cũng tốt lên, đồng thời với Đặng Tài xuống tới mức thấp nhất.

- Tào hiền đệ! Ngươi và Đặng Tắc trở về trước đi. Khi nào thân thể của lệnh tỷ lành lặn, tiểu huynh sẽ cho người tới đón. Đặng Tắc! Mấy ngày tới ngươi cứ ở nhà chăm sóc Tào nương tử, không cần phải nóng vội trở lại làm việc. Còn về chuyện hộ tích kia, ngươi cũng không cần phải quan tâm. Chờ khi trở lại, bổn huyện sẽ có nhiệm vụ khác quan trọng giao cho ngươi.

- Vâng.


Đặng Tắc mừng rỡ vội vàng cung tay kính cẩn.

Tào Bằng đứng bên cạnh khuôn mặt hơi tái của hắn vẫn hết sức bình tĩnh.

Từ khi hắn tới nha huyện, nói chuyện với Khoái Chính, mỗi câu đều suy nghĩ rất kỹ. Vốn nếu Khoái Chính không hỏi chuyện Đặng Tắc làm việc, hắn cũng sẽ nói. Không ngờ tới, Khoái Chính là tri huyện tự mình đi nói, đỡ cho hắn phải rắc rối.

Cái loại đệ tử thế gia này chú trọng nhất tới mặt mũi.

Hôm nay hắn lấy thân phận là đệ tử của Bàng Quý tới đây đã cho Khoái Chính thể diện.

Mà như vậy thì Khoái Chính cũng sẽ cho hắn thể diện.

- Tỷ phu! Chúng ta đi thôi.

Dứt lời, Tào Bằng chắp tay nói với Khoái Chính:

- Đại nhân! Tiểu đệ xin cáo từ.

Tào Bằng dẫn Đặng Tắc đi ra khỏi phòng. Tới lúc này, Đặng Tắc vẫn còn choáng váng.

Y như rơi vào trong đám mây mù, không hiểu tại sao cậu em vợ nhà mình đột nhiên lại xuất hiện ở Cức Dương. Hơn nữa nhìn tư thế vừa rồi dường như vô cùng thân thiết với Khoái gia. Tính tình của đám thế gia, Đặng Tắc cũng hiểu biết một chút. Nếu không có địa vị ngang nhau, bọn họ sẽ không làm như vậy. Mà từ lần gặp trước với Tào Bằng tới bây giờ đã được ba, bốn tháng...

Chẳng lẽ trong ba, bốn tháng đó cậu em vợ đã có sự thay đổi.

Đặng Tắc bước thấp bước cao đi theo sau Tào Bằng. Một lúc sau đã ra tới cửa huyện nha.

- Tỷ phu có còn nhận được ra Vương thế phụ hay không?

Đáng ra, Tào Bằng có thể gọi Vương Mãnh là bá phụ nhưng ở đây thì phải tôn một tiếng thế phụ.

Thế phụ và bá bá có ý tứ giống nhau nhưng tăng thêm sự tôn trọng.

Nơi này là nha huyện, mỗi một cử chỉ một tiếng nói, Tào Bằng đều hết sức cẩn thận.

Đặng Tắc và Vương Mãnh thật ra rất quen thuộc nên ngạc nhiên vui mừng kêu lên:

- Bá phụ! Đã lâu không gặp.

- Thúc tôn! Ngươi cũng biệt tích a.

- Bá phụ! Hôm nay các ngươi tới đây là...

- Ha ha! Việc này nói ra rất dài. Chúng ta trở về trước. Huynh đệ ngươi mời thấy thuốc có lễ bây giờ cũng đã về tới nhà. Trước tiên hãy xử lý việc này xong rồi chúng ta sẽ tán gẫu với nhau.

Đặng Tắc gật gật đầu, nhấc chân bước lên xe.

Đúng lúc này, bên cạnh cửa có người quát lớn:

- Đặng Tắc! Ngươi định đi đâu?

Đặng Tắc quay đầu lại thì thấy từ bên cánh cửa nách của nha huyện có một nam tử thanh niên đi ra. Nhìn niên kỷ của người đó có vẻ lớn hơn Đặng Tắc một chút. Tuy nhiên ánh mắt của y dài nhỏ, mũi cao thẳng, có chút gì đó không tốt.

- Huynh trưởng....

- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nơi này là nha huyện không phải ở trong nhà...

Ở đây ngươi phải gọi ta theo quan chức.... Đúng là không có cấp bậc lễ nghĩa gì hết, uổng cho ngươi là người đọc sách. Ngươi đánh mất hết thể diện của người đọc sách rồi.

Đặng Tắc đỏ mặt lên, hơi thở có phần dồn dập.

Y cố nén tức giận, chắp tay nói:

- Tham kiến Đặng chủ bộ...

Người thanh niên đó đúng là huynh trưởng của Đặng Tắc - Đặng Tài.

Chỉ thấy y ngẩng cổ, nét mặt lãnh ngạo nói:

- Đặng Tắc! Ngươi định đi đâu?

- Bẩm Đặng chủ bộ! Tiểu lại phải về nhà.

- Về nhà? - Đặng Tài trường mắt, lớn tiếng quát:

- Người nào chuẩn cho ngươi về nhà? Giao chuyện cho ngươi ngươi đã làm xong chưa?

Đặng Tắc đỏ mặt đang định trả lời.

Thì đúng lúc này, trong cửa lớn của nha huyện vọng ra một âm thanh lạnh lùng:

- Ta để cho y về nhà. Đặng chủ bộ! Ngươi có ý kiến gì sao?

Đặng Tắc vênh váo tự đắc, không thèm quay đầu lại mắng:

- Ngươi tính toán cái gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu không làm xong việc thì ngươi đừng hòng về.

Nói xong, y mới ý thức được câu nói kia không phải do Đặng Tắc nói.

Vì vậy mà y vội vàng quay lại. Khi nhìn rõ, Đặng Tài sợ tới mức tái mặt, vội vàng khom người, lắp bắp nói:

- Không biết là huyện lệnh tới. Hạ qua! Hạ quan...

Khoái Chính bước ra khỏi cửa, lạnh lùng nhìn Đặng Tài một lúc mới nói một câu:

- Đặng chủ bộ! Thật quá oai phong a.

(1) Huynh hữu đệ cung: Anh cư xử với em như bạn, em cung kính anh như với bậc bề trên.