Tào Tặc

Chương 149: Con cá chép bằng đồng

Một đêm không ngủ, Tào Bằng có phần mệt mỏi. Nhưng hắn không đi ngủ mà lại ngồi ở cửa hiên, cứ ngắm nghía nhiều lần cái miếng cá chép bằng đồng lấy từ thư phòng của Trần Thăng. Cái miếng đồng dùng để chặn giấy này nhất định có vấn đề! Xuất phát từ bản năng, Tào Bằng tin tưởng rằng hắn không thể nhầm.

Đây không phải một miếng đồng bình thường, bên trong hình như ẩn giấu một việc bí mật gì không muốn người ta biết. Hắn cầm miếng đồng nâng trong lòng bàn tay, đưa vào ánh nắng, nheo mắt lại nhìn. ánh mặt trời đầu đông hình như có phần trong trẻo nhưng lành lạnh, chiếu vào miếng đống rồi phản xạ lại những tia sáng kỳ dị. ánh mặt trời chiếu theo đường vân vảy cá, tán ra nhiều màu sắc.

Không biết miếng đồng này cuối cùng là có bí mật gì?

Tào Bằng hít sâu một hơi, buông nắm tay, nhìn chằm chằm miếng đồng. Nhìn hơn nửa ngày mà hắn cũng không nhìn ra cơ quan bí mật của đồng trấn cuối cùng là ở đâu. Cũng có lẽ do bản thân hắn có phần đa nghi quá?

- A Phúc!

Đang giữa lúc trầm tư suy nghĩ thì một tiếng gọi to khiến Tào Bằng giật mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Điển Mãn cùng Hứa Nghi đang đầy khí thế đi từ ngoài vào. Phía sau hai người là Phan Chương và Phùng Siêu.

Ban đầu Phan Chương cũng không có ý muốn lưu lại. Nguyên nhân rất đơn giản. Đặng Tắc mới đến Hải Tây, tiền đồ còn chưa biết. Một tên huyện lệnh Hải Tây nho nhỏ, thì có tương lai phát triển đến đâu? Nói Phan Chương có chí lớn không sai, nhưng nói hắn là kẻ đầu cơ thực tế cũng không có vấn đề gì. Nói tóm lại, hắn là người rất thực tế. Hắn có dã tâm, muốn tạo nên sự nghiệp công danh, nhưng lại là người thực tế không có phẩm hạnh cao.

Trong lịch sử, hắn vì tham tài mà tại Đông Ngô đã bị người ta kết tội mấy lần. Nếu không phải vì Tôn Quyền thiên vị và tin cậy hắn, có lẽ hắn đã sớm rớt đầu từ lâu. Sau khi Phan Chương chết đi, con hắn lập tức bị liên lụy chuyện xui xẻo. Tào Bằng không rõ là Phan Chương đã chết như thế nào!

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tình tiết Quan nhị ca dọa chết Phan Chương thật ra rất vớ vẩn.. Nhưng mà Tào Bằng có biện pháp với hắn. Hắn bảo Điển Mãn cùng Hứa Nghi kéo Phan Chương đến trước mặt, hết sức trịnh trọng nói:

- Ngươi biết bọn họ là ai không?

- Không biết!

-Ta nói cho ngươi biết, đây là nhị ca ta, Hứa Nghi. Cha của hắn chính là Vũ mãnh hiệu úy dưới trướng của Tào tư không, Hứa Chử Hứa Trọng Khang. Đây là tam ca của ta Điển Mãn. Phụ thân của hắn là đương triều Hổ Bôn trung lang tướng quân, Điển Vi Điển Quân Minh. Ngươi ở lại giúp ta, ta không dám nói là có thể giúp ngươi thăng chức nhanh, nhưng cũng có thể cho ngươi rất nhiều cơ hội. Ngươi đừng thấy tỷ phu ta chỉ là huyện lệnh Hải Tây, hắn chính là đồng môn với quân sư tế tửu Quách Gia của Tư Không. Ta còn có một vị huynh trưởng, nhờ có được cơ hội mà hôm nay đã được nhận chức tư mã Nhữ Nam.Phan Chương, ngươi muốn trở nên nổi trội chứ? Ngươi muốn thăng quan phát tài. Mặc dù không thể dưới một người mà trên vạn người, nhưng cũng là mệnh quan triều đình oai vệ hơn người? Ở lại đi! Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ở lại có thể có rất nhiều cơ hội. Tào tư không đúng là anh hùng thời nay, đang cần hiền tài. Trong một khoảng thời gian có được kinh nghiệm, lại lập vài lần công trạng, ta có thể danh chính ngôn thuận đề cử ngươi. Con đường của ta cho ngươi rộng mở vô cùng.

Tào Bằng khuyên dụ một hồi thì Phan Chương động lòng!

Hắn cũng không phải không nghĩ tới việc nương tựa Tào Tháo. Phan Chương không phải là những kẻ sĩ Cổn Châu, mặc dù sinh ra tại Đông Quận nhưng cũng không có nhiều ác cảm với Tào Tháo lắm. Nói trắng ra, Phan Chương là một kẻ xuất thân bình thường, có bản lĩnh nhưng lại không có người tiến cử.

Nếu như…

Sau khi Phan Chương suy nghĩ, cuối cùng đồng ý lưu lại. Nhưng có hắn vẫn có một điều kiện. Nếu như Đặng Tắc không trụ ở Hải Tây được thì hắn sẽ rời khỏi, mong rằng đến lúc đó Tào Bằng không ngăn cản.

Nếu như Đặng Tắc không có cách nào đứng vững ở Hải Tây, khỏi cần Phan Chương nói, Tào Bằng cũng sẽ không ngăn cản y. Trong đầu hắn, nhân phẩm của Phan Chương không đáng được để ý. Có điều trong tình huống này, có thể có được một người ở vùng Giang Biểu như hổ thần giúp đỡ, là một lựa chọn tốt. ít nhất là một tên tiểu nhân thì lấy danh lợi ra có thể khiến hắn động lòng, so với những kẻ sĩ.

Tào Bằng buông miếng đồng rồi đứng lên.

- Nhị ca, tam ca, thật vất vả!

- Có khổ nhọc gì chứ.

Điển Mãn không thèm để ý, xua tay, cười hề hề:

- Đêm qua được giết chóc thật là sảng khoái.

-Có bắt hết được người ở biệt trang của Trần Thăng không?

Hứa Nghi gật đầu, đặt mông ngồi ở cửa hiên, bưng một chén nước ấm, uống sùng sục một hơi hết sạch.

- Bắt được. Đám hỗn trướng kia vẫn còn có mưu toan chống cự. Cuối cùng lão Phan đi tới dứt khoát chém chết mười mấy tên. Sau đó tất cả đều ổn định lại. Vợ con Trần Thăng cũng bị lão Phan giết chết. Chỉ có con trưởng của Trần Thăng là Trần Quỳ thì cho tới bây giờ vẫn không có tin tức.

- Hả?

- Theo người trong thôn trang nói, tối qua Trần Quỳ không trở về.

Tên tiểu tử thường ngày chơi bời lêu lổng, không biết đi nơi nào. Bình thường hai ba ngày bỏ đi rồi mới về nhà ngủ.

Tào Bằng nhíu lông mày. Sao lại còn có một con cá lọt lưới chứ? Nhưng mà nghĩ lại, một tên ăn chơi trác táng thì có thể uy hiếp cái gì! Hắn cười nói:

- Các ca ca đều đã vất vả. Lão Phan, Phùng Siêu, các người cũng đều vất vả!

Phan Chương lúc này không còn kiêu ngạo như trước, vội vã chắp tay khách sáo:

- Công tử trù tính mới thật là vất vả!

Y cũng xem như là tham dự từ đầu tới cuối hành động tối qua. Vì vậy mà thái độ của y đối với Tào Bằng cùng Đặng Tác không tránh khỏi sinh ra vài phần sợ hãi. Sách lược của Tào Bằng, kế hoạch của Đặng Tắc, tất cả chợt nhìn thì vô cùng hoang đường, nhưng hoàn toàn tương liên, nhịp nhàng ăn khớp. ít nhất, nhất cử nhất động của Trần Thăng đều bị hai người tính toán trong đó.

Hành động nhanh như chớp lại càng khiến Phan Chương cảm thấy kinh ngạc. Mà thủ hạ của Đặng Tắc và Tào Bằng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Điển Mãn và Hứa Nghi không tính là thủ hạ, lại xưng huynh đệ cùng Tào Bằng. Còn Chu Thương và Hạ Hầu Lan mặc dù võ nghệ không bì được với Phan Chương, nhưng chênh lệch cũng không lớn.

Một đối một thì Phan Chương có thể nắm chắc giết được một trong hai người. Nhưng một đối hai. Hai người Chu Thương có thể nội trong hai mươi chiêu giết chết Phan Chương. Tài bắn cung của Phùng Siêu cũng đáng kinh ngạc, có thể bách phát bách trúng. Vương Mãi, Đặng Phạm tuy rằng không phải cao thủ, nhưng người thường cũng không thể địch nổi. Còn Tào Bằng lại tạo cho Phan Chương cảm giác càng khó hiểu rõ.

"Nhiều người nguyện ở lại bên cạnh hai người Tào Bằng và Đặng Tắc, có lẽ nếu ta ở lại thì không chừng sẽ được tuyển chọn! "

Tào Bằng khoát tay chặn lại, nói với Phan Chương vài câu khách sáo, sau đó kêu mọi người ngồi xuống. Sau một đêm giết chóc, ai cũng có một vẻ mệt mỏi rã rời. Mấy người vừa lên tiếng nói vài câu thì chợt nghe Phùng Siêu thở nhẹ một tiếng.

- Công tử! Cái miếng chặn giấy bằng đồng của ngài từ chỗ nào mà có?

Tào Bằng sửng sốt, nhìn qua miếng thanh đồng theo ngón tay Phùng Siêu chỉ.

- à, đây là ta lấy được từ trong thư phòng của Trần Thăng. Làm sao ngươi biết nó?

Vẻ mặt của Phùng Siêu có phần kích động, liên tục gật đầu.

-Cái này gọi là tố ngư đồng trấn. Nhưng có điều nó có tên riêng, gọi là tố tiễn hữu dư như ý (tiền lẻ vừa như ý). Ngài xem vẩy cá trên miếng đồng đều giống miếng tiền xu không? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Tào Bằng nghe được, cẩn thận quan sát một hồi.

- Đúng thế thật. Nếu ngươi không nói ra ta còn không chú ý đến điểm này. Ngươi vừa nói.. Hà hà, thật đúng là đồng tiền. Tốt, tốt, thật đúng là tốt! Tố thử đồng trấn thật đúng là không đơn giản.

- Cho ta xem với.

Điển Mãn vội vàng nói rồi đoạt lấy đồng trấn trong tay Tào Bằng.


- Đúng, đích thật là rất giống.

Cá mang tiền, tiền có dư. Thật đúng là có ý nghĩa. - Hứa Nghi cũng cầm lại xem, rồi đưa cho Phan Chương.

- Lão Phùng, ngươi biết nguồn gốc thứ này?

Phùng Siêu gật đầu, nghiêm mặt nói:

-Cái con cá bằng đồng này, nghe nói đúng là Hải Tây hầu Lý Quảng Lợi của Vũ đế thỉnh thợ giỏi chế tạo thành.

Lý Quảng Lợi? Đối với Điển Mãn và Hứa Nghi, thậm chí ngay cả với Phan Chương mà nói, thật không rõ lắm cuộc đời của Lý Quảng Lợi.

Phùng Siêu cười nói:

- Lý Quảng Lợi là huynh trưởng sủng phi của Võ đế. Mọi người có nghe tới bài thơ: "Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái" (1) không?. Giai nhân khuynh quốc khuynh thành đó chính là vị Lý phu nhân này.

- à, thì ra là huynh trưởng của mỹ nhân.

Phan Chường bừng tỉnh ra, nhưng mà vẻ mặt có phần hèn mọn. Còn về Điển Mãn và Hứa Nghi thì vẻ mặt có sự đáng tiếc …Phùng Siêu bị ba người này làm cho tức giận nói không nên lời.

- Được rồi, nói tiếp.

- Thực ra Hải Tây vẫn luôn có một truyền thuyết: năm đó Lý Quảng Lợi được phong làm Hải Tây hầu, được Võ đế sủng tín, có thể nói là giàu có khó ai bì. Nghe đâu, năm đó hắn thu thập tất cả của cải giá trị trong thiên hạ, tại Hải Tây hầu phủ xây một mê cung ngầm dưới đất, bỏ tất cả của cải của hắn vào trong mê cung. Về sau Lý Quảng Lợi đầu hàng quân Hung nô, cả nhà bị tịch biên. Nhưng kho báu dưới lòng đất không ai tìm được, đến bây giờ vẫn còn chưa biết.

- Vậy giá miếng cá chép hình đồng có liên quan gì?

__________________

Chú thích dịch giả

(1) Giai nhân ca:

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.

(Phương Bắc có một giai nhân,

Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng.

Liếc một cái, thành quách ngả nghiêng

Liếc hai cái, đất nước nghiêng ngả.

Thành nghiêng nước đổ mặc bay,

Giai nhân há dễ gặp được sao.

(Sưu tầm)

- Ngược lại nó không có liên quan gì. Chỉ nghe nói là miếng cá chép hình đồng chính là đồ vật trong phủ Lý Quảng Lợi, về sau Hải Tây huyện lệnh đoạt được, được lưu truyền từ đó đến bây giờ. Cha ta sinh tiền đặc biệt yêu thích cái miếng cá chép hình đồng này, không ngờ sau khi tạ thế thì không thấy bóng dáng của nó.

Phùng Siêu đang nói, đột nhiên giận dữ nghiến răng.

- Không thể tự tay giết lão tặc Trần Thăng. Miếng cá chép hình đồng năm đó của cha ta trong tay hắn, nhất định đúng là chết vào tay hắn.

Tào Bằng chìm vào im lặng! Rất lâu hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:

- Phùng Siêu, ta không muốn ngươi hiểu lầm Trần Thăng. Hắn có lẽ không phải là người giết cha ngươi.

- Hả?

Phùng Siêu ngạc nhiên nhìn Tào Bằng, có phần không hiểu rõ. Tào Bằng cầm lấy miếng đồng trong tay Phan Chương, hồi lâu không nói. Sau một lúc lâu hắn nói:

- Khi ta phát hiện miếng đồng thì Trần Thăng đang bày nó trong thư phòng dùng để chặn giấy. Nếu như hắn thật sự là người giết cha ngươi, quyết không công khai bày ra. Ta hỏi qua Trần phủ, khi Trần Thăng còn sống bình thường vẫn gặp mặt những phú thương tại thư phòng. Tuy rằng hắn là kẻ đứng đầu Hải Tây cũng sẽ không liều lĩnh như vậy. Hắn làm như vậy chẳng phải là thừa nhận là hung thủ giết lệnh tôn sao.

- Nhưng mà…

-Ngươi hãy nghe ta nói, ta cảm thấy Trần Thăng không phải là hung thủ vì nguyên nhân thứ hai, là bản lĩnh của chính hắn. Căn cứ vào trình báo trong công văn của triều đình, khi lệnh tôn bị giết là do một tên cướp xông vào Hải Tây. Nhưng nếu quả thật là Trần Thăng do gây nên, thì lần này hắn cũng có thể dùng thủ đoạn giống như trước, mà không phải vội vàng triệu tập nhân thủ. Ta trước kia cũng cho rằng việc lệnh tôn chết cùng Trần Thăng là có liên quan. Nhưng về sau cảm thấy, Trần Thăng tuy rằng bá đạo nhưng vẫn không liều lĩnh bừa bãi như thế. Đêm qua đánh nhau hắn cũng có nói, hắn không cấu kết cùng bọn trộm cướp.

Phùng Siêu không khỏi giật mình ớn lạnh.

- ý của công tử là…

– Tên hung thủ còn đang ở huyện Hải Tây.

Tào Bằng ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng.

- Tuy rằng ta không biết nguyên do trong đó, nhưng ta tin tưởng Trần Thăng không phải người giết hại Phùng huyện lệnh. Ta có một cảm giác, Phùng huyện lệnh chết không liên quan tới Trần Thăng. Rất có thể hắn chọc tức người khác, hoặc có thể…

Tào Bằng im tiếng, khẽ cắn móng tay.

-Hoặc là, vấn đề mấu chốt nằm ở tại miếng đồng hình con cá chép?


-Thứ lỗi tại hạ ngu dốt, ý công tử là…

Tào Bằng khoát tay:

- Ngươi đừng hỏi, để cho ta suy nghĩ kỹ lại.

Miếng cá chép hình đồng, Trần Thăng, Phùng ái. Không đúng, trong chuyện này vẫn còn có một mắt xích quan trọng khác!

- Phùng Siêu, sau khi lệnh tôn tạ thế, có người nào dò la hỏi chuyện của miếng đồng hình con cá chép không?

- Việc này, thật ra ta chưa hề chú ý đến. Sau khi gia phụ tạ thế, tại hạ chỉ một lòng nghĩ đến báo thù. Nhưng hai huyện lệnh sau này dường như không quan tâm nên tại hạ giận dữ rời khỏi Hải Tây, triệp tập một nhóm người, nổi lên. Vì thế tại hạ thật không chú ý.

- Nếu như có người cảm thấy hứng thú với miếng đồngmiếng cá chép hình đồng này mà lại không tìm được ngươi thì sẽ làm sao?

- Tại hạ thật không biết.

- Ở lại huyện nha!

Tào Bằng đứng lên, đi loanh quanh trong phòng. Điển Mãn và Hứa Nghi nghe hai người nói chuyện thì có cảm giác choáng váng. Ngược lại, Phan Chương hình như ngộ ra.

- Theo như ý công tử nói, nếu có người cảm thấy hứng thú với miếng cá chép hình đồng, hơn nữa lại không biết nên đi đâu tìm, biện pháp tốt nhất chính là cử một người túc trực ở trong huyện nha, từ từ tìm kiếm? Vậy nói thì cái chết không bình thường của hai vị huyện lệnh kế nhiệm sau này, cũng là liên quan đến miếng đồng hình con cá chép này? Người này phải làm trong huyện nha không ít thời gian mới có thể tùy tiện tuần tra.

- Chuyện ngươi vừa nói, trái lại ta chưa nghĩ tới.

Phùng Siêu vỗ tay nói:

- Hai huyệnh lệnh nhậm chức sau cha ta cũng không có hoạt động gì to tát, nhưng đều bị chết vô cùng kỳ lạ.

-Mạch Thành!

Tào Bằng đột nhiên khẽ nói.

-Mạch Thành?

Điển Mãn nghĩ tới, đó chẳng phải là cái người khi Đặng Tắc đến huyện Hải Tây vào lúc ban đêm, bản thân đã ra tay giáo huấn cái tên cai ngục kia sao?

-Hắn là người Mạch gia?

Trong đầu Tào Bằng bỗng chốc lo lắng, hơi sởn tóc gáy. Tưởng rằng diệt trừ được Trần Thăng có thể khiến cho thế cục có phần sáng sủa hơn một chút. Nhưng hiện tại xem ra tình hình ở Hải Tây vẫn còn khó phân biệt được đầu đuôi như trước! Tào Bằng đột nhiên cảm thấy nôn nóng, đi loanh quanh trong sân.

Sắc mặt của Phùng Siêu cũng trở nên vô cùng khó coi. Cho tới nay, hắn đều cho rằng kẻ giết chết phụ thân mình chính là Trần Thăng. Nhưng không hề nghĩ tới…

Chuyện này không thể nói toạc ra được.

Tào Bằng dừng bước, nhìn bốn người Điển Mãn với vẻ mặt ngưng trọng.

- Ngoài ra, chúng ta nhất định phải chiêu mộ nhân thủ. Ta không biết hung thủ là ai. Nhưng nếu mục đích của hắn là miếng đồng hình con cá chép thì một mai biết rõ, nhất định sẽ ra tay với chúng ta. Sở dĩ chúng còn chưa động thủ là vì chưa biết miếng cá chép hình đồng bị chúng ta thu được. Hoặc có thể nói rằng hắn nghĩ miếng cá chép hình đồng đã bị mất đi nên không để ý đến chúng ta. Mạch Hùng, Mạch Nhân, Mạch Thành!

Tào Bằng hỏi:

- Phùng Siêu, nếu như bây giờ chiêu binh thì có hy vọng chứ?

Phùng Siêu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Công tử diệt trừ Trần Thăng, thật là một việc tốt. Nhưng với những người ở Hải Tây mà nói, hải tặc đạo phỉ không có quan hệ nhiều với bọn chúng, miễn là không đụng chạm gây chuyện với nhưng kẻ hải tặc kia. Bởi vì ở một mức độ nào đó, huyện Hải Tây được bọn hải tặc đút lót hối lộ, mà người Hải Tây cũng nhờ bọn chúng mà có được không ít lợi ích. Trần Thăng bị giết, Đặng huyện lệnh có thể trụ ở Hải Tây chính là việc giành được thiện cảm của người Hải Tây.

Mà nếu bây giờ Đặng huyện lệnh tuyển binh, một mai bọn hải tặc biết được hoạt động của chúng ta, sẽ lập tức hành động. Tại hạ không dám nói một đám người Hải Tây mới được chiêu binh có thể dịch nổi những tên hải tặc kia hay không. Vì vậy công tử muốn chiêu binh mãi mã, cần phải cẩn thận hành sự.

- khốn kiếp.

Tào Bằng không nhịn được, bật ra một câu.

- Được rồi. Lúc này dừng ở đây!

- Tên hung thủ kia…

- Chuyện này, chúng ta chậm rãi xem xét. Việc cấp bách trước mắt là phải duy trì sự ổn định cho Hải Tây. Phùng Siêu, ngươi nghĩ cách triệu hồi tuần binh đến. Không cần nhiều, chỉ cần một trăm là đủ. Chắc một trăm tuần binh sẽ không kích động đến những tên hải tặc hung hãn kia. Ngươi hãy cùng với Văn Khuê lĩnh số người đó.

Phùng Siêu cùng Phan Chương nhìn nhau, khom người nói:

- Tại hạ tuân mệnh!

Gía lương thực ở Hải Tây cuối cùng cũng hạ xuống.

Tuy rằng phần lớn những thương gia còn xem chừng thái độ, nhưng mà năm nghìn thạch lương thực dồn vào thị trường Hải Tây không ngờ tạo ra ảnh hưởng lớn.

Gia sản Trần Thăng còn đang kiểm kê, toàn bộ cửa hàng đều bị phong bế.

Ba ngày sau khi Trần Thăng chết, huyện nha ra một thông cáo nữa.

Trần Khuê tại Quảng Lăng khai trừ Trần Thăng khỏi danh sách con cháu Trần thị, chứng tỏ sự ủng hộ hành động của Đặng Tắc tại Hải Tây. Con cháu Trần thị không được vi phạm điều luật.

Một phần thông cáo được công bố, lập tức gây ra sóng to gió lớn tại huyện Hải Tây.

- Ta đã nói là cần phải đi bái Đặng huyện lệnh mà.

Một nhóm thương nhân tụ họp một chỗ sôi nổi tranh cãi.

- Ta đã sớm biết Đặng huyện lệnh không phải là người bình thường. Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, bây giờ ngay cả Trần lão thái gia cũng đứng ra lên tiếng. Vậy đây, vậy đây chúng ta nên làm thế nào?

- Con mẹ ngươi là tên vô lại!

Một thương nhân đứng lên mắng:

- Lúc đầu chính ngươi nói không quan tâm đến Đặng huyện lệnh.

Cuối cùng chúng ta đều bị ngươi mê hoặc. Bây giờ ngươi lại tới oán trách chúng ta? Lý lẽ thế nào cũng là do ngươi, nói thế nào cũng là do ngươi.

- Ta…

- Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đừng ầm ĩ.

Một lão thương nhân mở lời: "Sự việc đã tới bước này rồi, nói cái gì cũng không có tác dụng. Việc cấp bách hiện nay là phải tìm cách phục hồi quan hệ với Đặng huyện lệnh. Đầu tiên chúng ta phải hạ giá thị trường xuống để Đặng huyện lệnh thấy được thiện ý của chúng ta. Nếu bây giờ không vâng theo Đặng huyện lệnh, chỉ sợ kế tiếp Trần thăng sẽ là một người trong chúng ta. Chúng ta nhất định phải tìm cách hàn gắn quan hệ với Đặng huyện lệnh.

Trước đây Đặng huyện lệnh thiết yến mời chúng ta, rút cục không ai tới. Bây giờ chúng ta mời Đặng huyện lệnh, sợ là không phải chuyện dễ dàng. Nhất định phải tìm một người thích hợp thay mặt chúng ta đi nói tốt với Đặng huyện lệnh.

"Vương Thành!" Một thương nhân buột miệng thốt ra.

- Đúng, chính là Vương tiên sinh!

Vương tiên sinh thật là tinh mắt so với những người chúng tôi, có tầm nhìn xa. Hôm đó Đặng huyện lệnh thiết yến, chỉ có Vương tiên sinh cùng Mạch lão gia đi. Đoán chừng Mạch lão gia không thể nói tốt cho chúng ta, không bằng chúng ta đi tìm Vương tiên sinh? Hắn là người tốt, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn chúng ta bị liên lụy với tên cẩu tặc Trần Thăng.

Đúng vậy, chúng ta đều chỉ là những người an phận thủ thường, tất cả là do tên cẩu tặc Trần Thăng gây phiền phức.

Người ta thường nói, con buôn vô tình.

Trước đó vài ngày, Đặng Tắc trong miệng bọn họ chỉ là một cẩu quan, còn bây giờ Trần Thăng trong miệng chúng đã thành cẩu tặc.

Sự đời biến đổi thật là kỳ diệu!

Lão thương nhân thở dài: "Đã như, chúng ta đi bái Vương tiên sinh, xin ngài nói tốt vài câu cho chúng ta.