Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 492: Bí Cảnh quỷ dị

Oanh!

Theo Khương Tư Nam thúc dục hai đại kinh văn, Linh khí cuồng bạo chung quanh, lập tức trở nên càng thêm cuồng bạo, như vòi rồng, gào thét lên vọt về phía Khương Tư Nam.

Thân thể của hắn kim quang sáng chói, phảng phất như tạo thành một vòng xoáy kim sắc, bắt đầu thôn phệ tất cả Linh khí, ai đến cũng không cự tuyệt, cũng không sợ bị những Linh khí này chống đỡ phát nổ.

Chấn động lớn như vậy, ngay cả Long Ngưng Tuyết cũng bị đánh thức, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Khương Tư Nam làm ra động tĩnh.

Ở đây Linh khí hỗn tạp như thế, coi như là Long Ngưng Tuyết cũng không dám trực tiếp thôn phệ vào trong cơ thể, dù sao Linh khí của nhân loại Tu Chân giả cùng Ma khí của Ma đạo Tu Chân giả, còn có Yêu tộc Yêu khí, cùng với dị tộc khác đều không giống nhau, mạo muội luyện hóa, rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng nhìn bộ dạng của Khương Tư Nam, ở đâu có nửa phần dấu hiệu muốn tẩu hỏa nhập ma? Hắn bảo tướng trang nghiêm, hai mắt buông xuống, toàn thân phát ra bảo huy óng ánh, khí tức từng điểm từng điểm tăng cường.

Đến hai ngày sau, trong Bí cảnh này, Linh khí cuồng bạo phương viên hơn mười dặm tính cả linh dịch, tất cả đều cắn nuốt, lúc này mới chậm rãi mở mắt, vẫn mang theo một tia chưa hết thòm thèm.

- Khương sư đệ, ngươi thật đúng là lợi hại...

Tuy Long Ngưng Tuyết sớm đã biết rõ Khương Tư Nam rất thần bí, nhưng mà giờ phút này vẫn còn có chút khiếp sợ, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

Khương Tư Nam mỉm cười, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên thanh âm kinh hỉ của Long Hoàng ở trong đầu hắn vang lên.

- Tiểu tử, ta đã mở ra phong ấn, mau tới đây!

Ánh mắt của Khương Tư Nam biến đổi, lộ ra một tia kinh hỉ, đối với Long Ngưng Tuyết nói gấp:

- Sư tỷ, đi theo ta!

Hắn và Long Ngưng Tuyết cùng một chỗ, bay hơn mười dặm, đi tới bích chướng của không gian Bí cảnh, chỗ đó linh quang mờ mịt, phù văn lập loè, loáng thoáng xuất hiện một thông đạo, giống như thông hướng một địa phương khác.

Linh khí cuồng bạo mà hỗn tạp, từ một bên khác vọt tới, vô cùng tinh thuần.

- Sư đệ, đây là?


Long Ngưng Tuyết cũng chấn kinh, không nghĩ tới Bí cảnh này vậy mà sẽ cất dấu bí mật như vậy, dùng ánh mắt của nàng sao nhìn không ra, cái này phong ấn lấy đúng là một Không Gian Bí Cảnh!

Khương Tư Nam giải thích nói:

- Sư tỷ, vừa rồi lúc ta tu luyện, cảm giác được Bí Cảnh kỳ dị này không tầm thường, một mực đang tự hỏi những Linh khí cuồng bạo kia là từ đâu đến, về sau rốt cục bị ta phát hiện chỗ này, vậy mà thông hướng một Bí Cảnh không biết khác!

Khương Tư Nam da mặt rất dầy, mặt không đổi sắc tim không nhảy, trực tiếp lấy hết công lao của Long Hoàng, để cho Long Hoàng trợn trắng mắt, phỉ báng không thôi.

- Người Ngọc Đỉnh Môn vậy mà không có phát hiện chỗ phong ấn này, cũng không biết một bên khác đến cùng là địa phương nào, sư đệ, chúng ta mau mau đến xem được không?

- Tự nhiên phải đi nhìn xem, sư tỷ, trong Không Gian Bí Cảnh, đều ẩn chứa Đại Cơ Duyên, chúng ta ngược lại có thể đi vào thử thời vận!

Khương Tư Nam mỉm cười, trong nội tâm thúc giục Long Hoàng làm ra một lối đi, sau đó cùng Long Ngưng Tuyết cẩn thận từng li từng tí đi vào.

- Tiểu tử, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Không Gian Bí Cảnh này dù có cơ duyên, nhưng cũng không ít nguy hiểm, ngươi mạo mạo thất thất đi vào như vậy, cũng không nên ném mệnh nha!

Thanh âm của Long Hoàng vang lên.

Khương Tư Nam lơ đễnh nói:

- Yên tâm đi, chúng ta là trước vào xem, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, bảo vật ở đây cũng không thể tiện nghi cho đám vương bát đản Ngọc Đỉnh Môn kia! Long Hoàng, ngươi có thể khôi phục nguyên trạng phong ấn hay không, để cho bọn hắn không phát hiện được?

- Hắc hắc, cái này còn cần ngươi nói sao? Ta không có phá hư phong ấn kia, chỉ mở ra một thông đạo mà thôi, ngươi yên tâm đi, những người kia khẳng định phát hiện không được, hơn nữa ta còn hơi động tay chân, nếu vạn nhất bọn hắn phát hiện thông đạo nơi đây, cường công tiến đến, hậu quả kia... Khặc khặc...

Long Hoàng lộ ra dáng tươi cười vô cùng gian trá, thoạt nhìn cực kỳ hèn mọn bỉ ổi.

Lúc này Khương Tư Nam mới yên lòng, cùng Long Ngưng Tuyết xuyên qua thông đạo, đi tới một thế giới khác.

Trời rất cao, rất bao la.

Đây là một thế giới âm u, tràn đầy khí tức âm hàn lạnh như băng, đại địa bao la, xa xa có vài đoạn núi, còn có cung điện lầu các đổ nát thê lương, phảng phất như đã trải qua một hồi đại chiến, thổ nhưỡng dưới chân đều là màu đỏ sậm, có một tia sát khí huyết tinh.


Trên bầu trời, một vòng Huyết Nguyệt tản mát ra hào quang sâu kín, lộ ra cực kỳ quỷ dị.

- Cót két!

Khương Tư Nam một cước phóng ra, một tiếng giòn vang truyền đến, dưới chân của hắn có một bộ xương khô hóa thành bột phấn, lúc này hắn mới phát hiện, đầy đất đều là thi cốt, còn có một chút binh khí hỏng, đao thương kiếm kích rơi đầy đất, thoạt nhìn đều là Linh khí rất cường đại, nhưng mà cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, tất cả đều bị tuế nguyệt mài mòn, linh tính mất hết, hóa thành bụi đất.

- Đây rốt cuộc là địa phương nào? Sao giống một mộ địa cự đại vậy?

Khương Tư Nam cảm giác được một hồi sởn hết cả gai ốc, phảng phất như có một hồi gió lạnh đánh úp lại, để cho trong lòng hắn ác hàn.

Long Ngưng Tuyết cũng sắc mặt ngưng trọng, đi vài bước nhìn xem những xương khô kia, chậm rãi nói:

- Tại đây hẳn là một chiến trường! Ngươi xem những thi cốt này, có Nhân tộc, có Yêu tộc, nhưng mà càng nhiều hơn là thi cốt Ma tộc, đây là Bát Tí Ma tộc, đây là Đường Lang tộc, đây là Thiết Giáp tộc...

Những thi cốt kia thoạt nhìn rất thảm, có chút không đầu, có chút không tay, những binh khí pha tạp kia, cắm ở trên người thi cốt, vẫn đang để lại tí ti vết máu màu đỏ sậm, không một không tỏ rõ lấy đại chiến thảm thiết.

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, chậm rãi nói:

- Nghe nói mấy vạn năm trước, Nhân tộc, Yêu tộc cùng Ma tộc dưới mặt đất tầm đó đã xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên, vô số cường giả vẫn lạc, trận chiến ấy Thiên Băng Địa Liệt, tử thương vô số, cuối cùng nhất làm cho Chân Cương Đại Lục Tu Chân giả thực lực đại giảm, Ma tộc cũng bị đuổi xuống dưới đất, mới có mấy vạn năm hòa bình này, cái này hẳn là một trong mấy chiến trường năm đó?

- Rất có thể!

Long Ngưng Tuyết gật đầu nói:

- Nhưng mà ta không nghĩ ra chính là, là ai phong ấn phiến Không Gian Bí Cảnh này? Lại ở Tam Tiên Đảo xây xong ba tòa Không Gian Chi Môn? Tam Tiên Đảo này cùng nơi đây lại có liên hệ gì?

- Cái này quả thật có chút để cho người không nghĩ ra! Ta nguyên lai tưởng rằng tiến nhập một bảo tàng Không Gian Bí Cảnh, không nghĩ tới dĩ nhiên là một cổ chiến trường!

Khương Tư Nam cười khổ một tiếng.

Hắn dõi mắt trông về phía xa, phát hiện phiến Không Gian Bí Cảnh này cực kỳ lớn, có thể nói vô biên vô hạn, tràn đầy đổ nát thê lương, xương khô thi hài, huyết sắc thổ nhưỡng, nhưng mà trừ lần đó ra căn bản không có đồ vật gì.

Tất cả binh khí hỏng đã sớm hóa thành tro bụi, cho nên Khương Tư Nam tới đây, có thể nói thật là không thu hoạch được gì.

- Tiểu tử, ta cuối cùng cảm giác Huyết Nguyệt kia không tầm thường, hình như là một con mắt, cùng phiến Không Gian Bí Cảnh này có một loại liên hệ không hiểu thấu, nhưng mà cái này đã vượt qua phạm vi cảm giác của ta, ta cũng không biết ở đây là chuyện gì phát sinh, nhưng mà duy nhất có thể xác định chính là, nơi đây không nên ở lâu, hay là nhanh ly khai thì tốt hơn!

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, cũng rốt cuộc hiểu rõ vì sao bên ngoài Bí cảnh sẽ có nhiều Linh khí cuồng bạo hỗn tạp như vậy, ở đây chết nhiều cường giả như thế, cường giả các tộc đều có, trong hư không tràn ngập năng lượng khổng lồ, có lẽ là từ nơi này dật tràn ra.

Nhưng chẳng biết tại sao, hắn tổng cảm giác được một tâm thần có chút không tập trung, cảm giác cực kỳ khó chịu, một phút đồng hồ cũng không muốn ở chỗ này.

- Sư tỷ, chúng ta đi thôi!