Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 472: Phi Vân lão ma

Dọc theo con đường này, Khương Tư Nam đều cẩn thận từng li từng tí, cực kỳ cảnh giác, không dám có một tia buông lỏng, cũng không phải lo lắng Tam Thập Lục Yêu Ma, tuy Tam Thập Lục Yêu Ma cường đại, nhưng nếu Khương Tư Nam át chủ bài ra hết, rất dễ dàng chém giết toàn bộ bọn chúng.

Khương Tư Nam lo lắng nhất là thủ đoạn đến từ đám người Đệ Nhất Thánh, Chân Truyền thí luyện này tuyệt đối là thời cơ vô cùng tốt, tin tưởng bọn họ đã an bài Đông Hải Vạn Tinh Quần Đảo thí luyện, như vậy rất có thể bẫy rập ngay ở chỗ này.

Hai ngày này, Khương Tư Nam cẩn thận quan sát sáu người khác, những cái này xem như đệ tử thiên tài của Đại La Thiên Tông, chỉ cần thông qua Chân Truyền thí luyện, có thể trở thành Chân Truyền Đệ Tử.

Hắn nguyên lai tưởng rằng gian tế là một cái trong Từ Hồng, Hoa Tuấn cùng Liễu Dung Dung, bởi vì ba người này đối với hắn địch ý sâu nhất, nhất là chủ ý để cho hắn làm mồi dụ, quả thực là không có hảo ý.

Nhưng mà về sau nghĩ thoáng một phát, lại cảm thấy không phải, dù sao cái này biểu hiện quá rõ ràng rồi, làm một nội gian nếu dễ dàng liền bị người phát hiện như vậy, vậy cũng quá không hợp cách, hơn nữa những thủ đoạn nhỏ kia ở Khương Tư Nam xem ra một chút cũng lên không được mặt bàn, ba người bọn hắn thái độ kém cỏi nhất, nhưng mà hoài nghi ngược lại nhỏ nhất.

So sánh với đó, hai huynh đệ Chu Sơn Chu Hải vô cùng chất phác, còn có Nghiêm Phong thoạt nhìn lạnh lùng, cũng rất có thể là nội gian.

Khi đoàn người Khương Tư Nam đến Phi Vân Đảo, lại gặp phiền toái rất lớn.

Phi Vân lão ma trên Phi Vân Đảo cực kỳ giảo hoạt, tuy Vạn Độc Đào Hoa Chướng ngụy trang vô cùng tốt, nhưng mà Phi Vân lão ma tu luyện Phi Vân thần công, có thể lợi dụng Chu Thiên vân vụ dò xét bốn phía, hơn nữa trên Phi Vân Đảo có Phi Vân đại trận, không đợi đám người Khương Tư Nam tới gần, đã bị Phi Vân lão ma phát giác.

Phi Vân lão ma bản năng phát giác được những người này không phải loại lương thiện, tuy tuổi còn rất trẻ, nhưng cả đám khí tức cường đại, đều đạt đến Anh Thiên Cảnh, nhất là nữ tử băng sơn kia, càng làm cho hắn cảm giác được vô cùng áp lực.

Cho nên dù hắn có tu vi Anh Thiên Cảnh hậu kỳ, hơn nữa bài danh thứ mười lăm, nhưng vẫn lập tức liền thúc dục linh phù, phát ra thư cầu cứu, sau đó mặc kệ thủ hạ của mình, lập tức liền chạy trốn.

- Phi Vân lão ma, trốn chỗ nào?

Liễu Dung Dung đôi mắt đẹp hàm sát, quát một tiếng, mang theo mọi người đuổi theo Phi Vân lão ma.


Ngoại trừ Khương Tư Nam, sáu người bọn hắn sắc mặt rất khó coi, vốn là kế hoạch không sơ hở tý nào, hơn nữa đã chém giết bảy Đại Ma Đầu, nhưng mà hết lần này tới lần khác ở trên Phi Vân Đảo bị tổn thất nặng, đều không khỏi nghi hoặc Phi Vân lão ma là làm sao phát hiện mình?

Phi Vân lão ma thoạt nhìn cực kỳ béo, như một cục thịt, xuyên lấy một thân trường bào màu trắng, nhưng mà trôi nổi ở trong hư không, tốc độ lại cực nhanh, Phi Vân thần công là một môn đại thần thông, tuy công kích không phải rất cường đại, nhưng mà ở phòng ngự, dò xét cùng chạy trốn đều hết sức lợi hại.

Mọi người chỉ thấy, toàn thân Phi Vân lão ma tản ra quang mang bạch sắc, như một đoàn mây mù, chung quanh gió nổi mây phun, hào quang sáng chói, phụ trợ hắn cấp tốc bay đi, hơn nữa dưới chân hắn giẫm một phi thảm, linh quang lập loè, bảo quang óng ánh, thoạt nhìn cũng là một kiện dị bảo, cực kỳ bất phàm.

Bởi vậy mọi người dù kiệt lực phi hành, cũng căn bản không cách nào đuổi theo kịp hắn.

- Hắc hắc, các ngươi bọn tiểu oa nhi này, lông cũng không có dài đủ, liền dám đến đuổi giết Phi Vân gia gia ngươi, ta đã đưa tin cho lão đại của chúng ta rồi, các ngươi liền đợi bị bắt lại rửa sạch sẽ, làm đồ nhắm rượu đi!

Phi Vân lão ma cười hắc hắc, nhanh như điện chớp lao đi, hơn nữa phương hướng đúng là Thiên Cương đảo.

Hắn không có một chút giác ngộ của cao thủ, cực kỳ vô sỉ, không cảm giác mình là Anh Thiên Cảnh hậu kỳ, bị mấy Anh Thiên Cảnh sơ kỳ đuổi giết có cái gì không ổn.

- Muốn chạy? Hắc hắc, nơi này cách Thiên Cương đảo còn có mấy vạn dặm, chúng ta cam đoan nhất định sẽ ở trước khi lão đại của ngươi đến giết chết ngươi!

Chu Sơn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đưa mắt liếc ra ý cho Chu Hải một cái, sau lưng hai người hiện ra một đạo thần quang sáng chói, lập tức hợp làm một thể, Đại Hải dưới chân mãnh liệt bành trướng, hai huynh đệ phảng phất như có một loại quan hệ kỳ dị, pháp lực gia trì, tốc độ tăng lên vài lần, ở dưới sóng biển trùng kích, lập tức giống như sao băng xông lên trời, sau đó đập vào phía trước Phi Vân lão ma.

Oanh!

Hai huynh đệ Chu Sơn Chu Hải, giờ phút này phảng phất như biến thành Thượng Cổ cự nhân, thân thể cao mấy trượng, cơ bắp từng cục, ẩn chứa thần lực vô tận, mỗi người đều giơ lên một ngọn núi lớn, đập về phía Phi Vân lão ma.

Đương nhiên, này không phải Đại Sơn chân chính, mà là bảo vật như ngọn núi, phía trên phù văn lập loè, đón gió biến thành trên trăm trượng, thần lực vô tận, đồng thời giáp công mà đến, Phi Vân lão ma căn bản không có chút địa phương tránh né nào.


- Tiểu tạp chủng, lão tử nhất định phải giết ngươi, tuyệt đối muốn giết ngươi!

Phi Vân lão Ma tức đến nhảy dựng lên, toàn thân run rẩy, nhưng mà thân hình không tự giác chậm lại, toàn thân mây mù lượn lờ, phảng phất như hóa thành một đoàn sương mù mờ mịt, hai ngọn núi hạ xuống, mây mù đột nhiên từ hai bên tản ra, cuối cùng hợp cùng một chỗ hóa thành Phi Vân lão ma.

Phi Vân thần công thật không ngờ thần kỳ, con mắt của Khương Tư Nam híp lại, có chút quái lạ.

Nhưng làm trễ nãi chút thời gian như vậy, đám người Khương Tư Nam cũng đã đuổi theo, lập tức vây Phi Vân lão ma lại.

- Chạy a, Phi Vân lão ma, có bản lĩnh ngươi tiếp tục chạy a!

Từ Hồng cười lạnh một tiếng, trong lòng cũng cảm giác rất giận, Phi Vân lão ma này quá giảo hoạt rồi, thậm chí ngay cả một chút tôn nghiêm cường giả cũng không có, không có giao thủ trực tiếp liền trốn chạy.

- Chịu chết đi!

Liễu Dung Dung quát lạnh một tiếng, Vạn Độc Đào Hoa Chướng lao xuống, phun trào ra 999 đạo Thần quang, đủ mọi màu sắc, hơn nữa tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, tất cả đều là kịch độc chướng khí, hôm nay ngưng tụ cùng một chỗ, tạo thành Vạn Độc Đào Hoa Chướng, coi như là Phi Vân lão ma cũng biến sắc.

Ông!

Thân hình Phi Vân lão ma lóe lên, dưới chân mây mù quay tròn, sau đó trực tiếp ngăn cản những đào hoa chướng kia, thân hình của hắn thì như huyễn hóa thành mây mù, phiêu hốt bất định.

Loong coong!

Một đạo kiếm quang màu trắng bạc ra khỏi vỏ, ánh sáng hư không, mang theo khí tức vô cùng rét lạnh, đột nhiên bắn về phía Phi Vân lão ma.

Một kiếm này cực kỳ xảo trá, đúng là nhắm về phía đầu của Phi Vân lão ma, sau một khắc trực tiếp đến trước mắt hắn, muốn xỏ xuyên qua đầu lâu của hắn!

Nhưng một màn để cho người kinh ngạc xuất hiện, trên mặt Phi Vân lão ma mang dáng tươi cười khinh thường, thân hình đột nhiên hóa thành một mảnh mây mù mờ ảo, kiếm quang của Nghiêm Phong phá toái hư không, nhưng ngay cả quần áo của hắn cũng không có đụng được.

Trong lúc nhất thời, thần thông Linh khí của bảy người tất cả đều phóng xuất ra, bắn về phía Phi Vân lão ma, nhưng lại giống như căn bản không cách nào phá vỡ Phi Vân thần công của hắn, tất cả đều từ trong mây mù xuyên thẳng, công kích vào hư không, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị!