Tạo Hóa Chi Môn

Chương 1482: Gặp lại tình cũ

Lập tức nàng liền rung động phát hiện, vốn là bao quanh Ninh Thành chỉ là một chút Hồng Mông đạo vận đã luyện hóa, lúc này hóa thành vô cùng vô tận đạo vận, như nước lũ tràn vào trong cơ thể Ninh Thành. Mà Ninh Thành đã không còn phát sinh tình huống bị thương nặng vì phản phệ, Lam Thục trong lòng mừng như điên, không có phản phệ, vậy ý nghĩa Ninh Thành có thể hoàn toàn dung hợp Hồng Mông đạo vận rồi?

Chính vì vậy, Lam Thục tại sau khi ngạc nhiên mừng rỡ, trong lòng chính là lo lắng.

Trước nàng mượn Ninh Thành Hồng Mông đạo vận bước vào Tạo Giới, trên thực tế, nàng chiếm được trong đó đạo vận bản nguyên ngay cả tỷ một phần vạn cũng không có. Tỷ một phần vạn cũng không có Hồng Mông đạo vận, liền trực tiếp tẩy rửa nàng đại đạo, trợ giúp nàng bước chân vào Tạo Giới cảnh. Có thể tưởng tượng, một đạo Hồng Mông đạo vận hoàn chỉnh bị Ninh Thành hấp thu, Ninh Thành sẽ làm sao?

Dưới loại tình huống này, Ninh Thành bị nổ tung đều là có khả năng. Ninh Thành máu tươi nhiễm đỏ bên tinh cầu, chính là một ví dụ. Dù cho Ninh Thành hiện tại cũng không có chuyện gì, trong lòng nàng vẫn như cũ lo lắng.

Lam Thục độn thuật đột nhiên tăng lên, dần dần là mấy hơi thở, liền đem phía sau trên trăm tu sĩ đuổi theo bỏ xa phía sau.

Không ai đuổi theo nữa, một người trong đám người nắm chặt nắm tay hận hận nói:

- Người nữ nhân này quá ghê tởm, rõ ràng sớm liền có thể cắt đuôi chúng ta, hết lần này tới lần khác cố ý muốn dẫn chúng ta đuổi theo thời gian dài như vậy.

- Không phải, hẳn là người nữ nhân này ở phía sau chiếm được Hồng Mông đạo vận tiện nghi, kết quả bước vào bước thứ ba.

Lập tức có người giải thích.

- Nữ nhân này thực sự là vận khí quá tốt, chiếm được loại tạo hóa kinh thiên này, trước Tạo Hóa Chi Môn sắp sửa lại có thêm một cường giả.

Không ai phản bác loại thuyết pháp này, thuyết pháp này rất hiện thực, hơn nữa cũng dễ dàng để giải thích. Đồng thời đối với Lam Thục sắp trở thành cường giả, cũng không có bất kỳ người nào phản bác. Lam Thục chiếm được đồ đạc của Ninh Thành, Lam Thục muốn không làm cường giả đều không được.

Không muốn nói bọn hắn bây giờ không đuổi kịp nữ nhân kia, coi như là đuổi kịp, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Người ta lợi dụng Hồng Mông đạo vận bước vào bước thứ ba, dưới loại cơ duyên này, bình thường ngụy giới ai dám đi tới? Đó chính là muốn chết.

Có lẽ nữ nhân kia hiện tại bước thứ ba còn không có vững chắc, lấy loại này thâm hậu cơ duyên, vững chắc bước thứ ba đó là chuyện dễ dàng. Đã đuổi theo đều không chiếm được cái gì còn đắc tội với người ta, còn không bằng tiếp tục trở về Hỗn Loạn Nội Giới tìm kiếm một phần cơ duyên.

Theo người đầu tiên xoay ngược lại, mọi người đều quay đầu lại rời đi.

- Thải Cơ, ngươi cảm thấy thế nào?

Lăng Hiểu Sương hỏi bên người Thải Cơ.

Thải Cơ gật đầu:

- Không thể không nói nữ tử áo xám kia chiếm được đại cơ duyên, Ninh Thành coi như là không có phúc. Lại ở một phương hư không này ngồi yên mấy vạn năm, chẳng những không có khang phục, còn bị Hồng Mông đạo vận phản phệ, tạo thành tình huống nặng như thế.

Lăng Hiểu Sương lại lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy có chút cổ quái, nàng kia hình như quen biết Ninh Thành, sau đó mới có thể tới gần hắn. Nếu không, cô gái kia cũng sẽ bị Ninh Thành trước khi chết phản phệ đả thương nặng.

- Quên đi, chúng ta đi thôi, cuối cùng là số mệnh kém một chút.

Thải Cơ thở dài một tiếng. Nàng đồng tình Ninh Thành là sự thực, không có nghĩa là nàng đối với Hỗn Độn khai mở bản nguyên không nghĩ tới.

...

Lam Thục mang theo Ninh Thành đủ chạy đi gần một tháng, lần thứ hai cảm thấy không đúng. Hồng Mông đạo vận vờn quanh thân Ninh Thành gần hoàn toàn bị Ninh Thành dung hợp, Ninh Thành mặt ngoài thân thể máu me ngưng tụ một chút Hồng Mông khí tức đều bị Ninh Thành hấp thu đi. Tạp chất bám vào bên ngoài Ninh Thành bóc ra, lộ ra tinh tráng bắp thịt.

Lúc ban đầu Lam Thục còn có chút không quen, khi Hồng Mông khí tức này tiêu tán, Ninh Thành trong lúc vô ý thức xé rách áo vải của nàng, dung hợp Hồng Mông đạo vận khí tức trong cơ thể nàng lưu lại là lúc, Lam Thục đã cảm thấy có vấn đề.

Nếu như vậy đi xuống, nàng sẽ biến thành kế tiếp Ninh Thành.

Nàng bước vào bước thứ ba dùng hết Hồng Mông đạo vận mới bao nhiêu? Coi như là Ninh Thành đem nàng nuốt, cũng không cách nào để cho Ninh Thành đối với Hồng Mông đại đạo cảm ngộ cùng hấp thu dừng lại.

Làm sao bây giờ? Nàng không thể biến đổi ra một cái Hồng Mông đạo vận giao cho Ninh Thành.

Được rồi, cái tinh cầu kia...

Lam Thục phúc chí tâm linh, nghĩ tới cái tinh cầu kia lúc trước Ninh Thành tu luyện. Tinh cầu kia màu xám tro không người, Ninh Thành ngồi mấy vạn năm, trên người Ninh Thành chảy xuống đạo vận vết máu hầu như đem tinh cầu kia nhuộm đỏ.

Hiện tại Ninh Thành ngay cả máu huyết đạo vận bám vào thân thể hắn đều có thể hấp thu, Hồng Mông khí tức trên tinh cầu kia hắn khẳng định có thể hấp thu.

Nghĩ tới đây, Lam Thục xoay người lần thứ hai vọt trở lại.

Trước đây hơn trăm người truy sát, tại sau khi đuổi không kịp nàng, khẳng định có rất nhiều người sẽ rút lui khỏi đi. Lấy lợi dụng một chút Hồng Mông đạo vận rửa tự thân đại đạo bước vào bước thứ ba cường đại, coi như là còn lại vài tên tu sĩ, cũng còn lâu mới là đối thủ của nàng.

Chạy trốn hơn một tháng, Lam Thục lại tìm hơn nửa tháng, về tới trên tinh cầu màu xám tro này.

Rất xa thấy tinh cầu một nửa màu đỏ sậm, nửa màu xám tro, Lam Thục trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ninh Thành bên ngoài thân vờn quanh Hồng Mông đạo vận sớm đã bị hắn bao trùm không còn, nếu mà lại tìm không được cái tinh cầu màu xám tro này, Ninh Thành cuồng cuốn thân thể nàng đạo vận, nàng tu vi sợ rằng sẽ lần thứ hai hạ đi xuống. Cuối cùng chính là ngã xuống cũng không phải là không thể được.

Nàng tu vi hạ ngược lại cũng thôi, Ninh Thành cứ như vậy bất tỉnh, rơi vào trong tay người khác, vậy đó là một con đường chết.

Lam Thục một bước bước ra, rơi vào bên trên tinh cầu màu đỏ sậm. Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, đem Ninh Thành đặt ở chỗ lúc trước hắn tu luyện.

Sau khi đem Ninh Thành để xuống, trên tinh cầu đỏ sậm này vô cùng vô tận máu huyết đạo vận như phong ba bình thường giống nhau bị Ninh Thành bao trùm lại đây, sau đó hóa thành từng đạo đại đạo khí tức thẩm thấu vào thân thể Ninh Thành. Tay Lam Thục còn đang đỡ sau lưng Ninh Thành, nàng có thể rõ ràng cảm thụ được Ninh Thành đạo vận đang điên cuồng lớn mạnh, thực lực cũng đang điên cuồng tăng lên.

Lam Thục hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện nàng ngồi bên người Ninh Thành, bởi vì quần áo vải bị xé rách, da thịt hai người dán lấy nhau.

Mặt nàng hơi đỏ lên, tuy rằng chưa hề nghĩ tới cái gì khác,nhưng như vậy chung quy không thích hợp. Tại trong lòng nàng Ninh Thành chính là cậu em thiếu niên hàng xóm nhỏ, tại trong lòng Ninh Thành, nàng cũng là Thục tỷ, không có bất kỳ ý tứ gì khác.

Đang ở lúc Lam Thục muốn đứng lên thay một bộ quần áo, sau đó giúp Ninh Thành hộ pháp, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảnh giác. Sau một khắc, một đạo bóng người màu xám tro xuất hiện ở cách đó không xa Lam Thục cùng Ninh Thành, mắt hắn vô biểu tình nhìn Ninh Thành cùng Lam Thục đang dính sát lấy Ninh Thành.

Lam Thục trong lòng tức giận không dứt, giơ tay lên lấy ra một món áo bào che ở trên người, lại lấy ra một bộ y phục giúp Ninh Thành mặc vào, lúc này mới đứng lên.

- Các hạ là người phương nào? Tại sao lại rình mò lúc người ta đang ấy ấy, không ngại mất mặt sao?

Lam Thục giọng nói vắng lặng, mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không có động thủ.

Nàng nhìn ra, người trước mắt này cũng là một cái Tạo Giới Cảnh cường giả. Bất quá nàng không sợ, nàng vừa mới bước vào Tạo Giới Cảnh, đối với mình rất có lòng tin.

Người áo xám trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, ngược lại ngươi ở nơi này cùng tên kia dã hợp với nhau, không phải là mất mặt sao?

Lam Thục hừ lạnh một tiếng, giương tay một cái, Nguyên Đồ kiếm rơi vào trong tay:

- Cái gì là tên này tên kia? Ta cùng với đạo lữ của ta làm chuyện gì thì có liên quan gì tới ngươi? Thật sự nếu không cút ngay, đừng trách ta động thủ.

Nói chuyện đồng thời thần thức của Lam Thục phô thiên cái địa quét đi ra ngoài, nàng lo lắng tới nơi này không phải là một người áo xám mà thôi. Nếu mà không phải chỉ là một người áo xám này, một khi nàng và người áo xám động thủ, có người thừa dịp hư mà vào động thủ với Ninh Thành, vậy coi như không xong.

- Ế đù! Nguyên Đồ kiếm...

Ánh mắt người áo xám rơi vào kiếm trắng trong tay Lam Thục, khiếp sợ nói một câu.

Lam Thục không nói gì, đứng ở trước người Ninh Thành, cảnh giác nhìn chằm chằm người áo xám, đồng thời thần thức cũng cẩn thận quan sát tình huống chung quanh.

Một lúc lâu sau đó, người áo xám mới hít một hơi thật sâu nói:

- Thục!

Lam Thục nguyên bản còn đang quan tâm xung quanh tình huống nghe đến đây, cả người đều như bị sét đánh bình thường giống nhau, chặt chẽ nhìn chằm chằm người áo xám trước mắt này, từng chữ từng câu nói:

- Ngươi rốt cuộc là người nào? Làm sao biết tên của ta?

Nói chuyện đồng thời, Lam Thục trong lòng càng là quay cuồng không dứt. Tại một phương này hư không vũ trụ, người có thể biết nàng tên ngoại trừ Nạp Lan Như Tuyết và Ninh Thành ra, còn có người nào? Người xa lạ áo xám này cư nhiên biết nàng?

Người áo xám thở dài một tiếng, giơ tay lên xé ra mặt nạ pháp bảo trên mặt.

- Đinh đương...

Nguyên Đồ kiếm trong tay Lam Thục rơi trên mặt đất, cả người nàng đều như bị đinh đóng giống nhau, một lúc lâu sau đó, mới run rẩy thanh âm kêu lên:

- Ngọc thần... Thật chẳng lẽ là ngươi?

Dung mạo có thể giả, thế nhưng Lam Ngọc Thần nàng lại tại sao có thể quên được?

- Là ta...

Lam Ngọc Thần chật vật nói.

Lam Thục cả người đều đang run rẩy:

- Ngươi nếu không có ngã xuống, vì sao ngươi đều tu luyện tới Tạo Giới Cảnh, cũng không trở lại tìm ta? Vì sao?

Người áo xám mặt bỗng nhiên có chút vặn vẹo, lúc này có một cái thanh âm xé rách tại trong ý thức của hắn thét chói tai:

- Động thủ nhanh lên một chút đê, lúc này, là thời khắc tốt nhất. Chỉ cần giết người nữ nhân này, chúng ta liền có thể đạt được vô thượng Hồng Mông đạo vận...

- Không...

Người áo xám đột ngột kêu thành tiếng.

Lam Thục chợt giật mình tỉnh giấc, thân thể nàng vốn run rẩy dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nhưng không có đi nhặt Nguyên Đồ kiếm dưới đất, mà là ngơ ngẩn nhìn người trước mắt mà nàng trước đây ngày đêm tưởng niệm.

- Cơ hội bỏ lỡ, ngu ngốc, ta trước đây thế nào lựa chọn cùng như ngươi một tên ngu ngốc như thế mà hợp tác, chài ơi!

Người áo xám ý thức thanh âm tràn đầy bất mãn.

Lam Thục cứ như vậy lẳng lặng nhìn người áo xám, dường như đang chờ một lời giải thích.

Lại là một lúc lâu đi qua, người áo xám mới không lưu loát nói:

- Thục... Nộ Phủ cốc nhưng thật ra là một đạo búa cốc do Tạo Hóa Bất Diệt Phủ tàn lưỡi đập ra, ta tại Nộ Phủ cốc chiếm được một mảnh tàn lưỡi kia. Về sau ta đạt được một phần công pháp tu luyện, sau đó bế quan quên mất năm tháng, khi lúc ta thanh tỉnh, ngươi đã rời đi Dịch Tinh Đại Lục...

Trước mặt hắn nói là sự thật, phía sau nói hoàn toàn là giả.

Nộ Phủ cốc đích thật là Tạo Hóa Bất Diệt Phủ tàn lưỡi đập ra, mà Lam Ngọc Thần cũng xác thực chiếm được Tạo Hóa Bất Diệt Phủ bộ phận tàn lưỡi, thậm chí còn có một phần sứt mẻ Tạo Hóa Công pháp trên tàn lưỡi.

Nhưng vấn đề là, Lam Ngọc Thần khi lấy được Tạo Hóa Bất Diệt Phủ tàn lưỡi này, trên tàn lưỡi đã sớm có một cái Viễn Cổ tàn hồn cường đại. Cái tàn hồn này nửa uy hiếp cùng nửa cam kết, cùng Lam Ngọc Thần đạt thành hiệp nghị. Đó chính là hắn trợ giúp Lam Ngọc Thần bước trên con đường mạnh nhất, Lam Ngọc Thần dẫn hắn rời đi Dịch Tinh, đi tìm tài liệu tốt nhất chữa trị thân thể. Về phần Nộ Phủ cốc Lam Ngọc Thần ngã xuống, đây chỉ là làm giả bởi di hài của một người khác mà thôi.

Vốn cái hiệp nghị này cũng không có gì không ổn, Lam Ngọc Thần đã ở dưới sự trợ giúp của tàn hồn, bước một bước lên con đường cường giả. Đồng thời được sự giúp đỡ của Lam Ngọc Thần, tàn hồn cũng càng ngày càng ngưng thật, hiện tại hầu như chỉ thiếu đỉnh cấp tố thân bảo vật.

Hai người cũng không nghĩ tới, lúc này Bất Diệt Phủ tàn lưỡi tàn hồn náu thân bỗng nhiên bị Bất Diệt Phủ triệu hoán, phá vỡ hư không mà đi. Đã không còn chỗ náu thân, tàn hồn dưới cấp thiết, chỉ có thể tạm thời trú lưu tại trong thức hải của Lam Ngọc Thần.

Bởi vì kẻ chỉ điểm công pháp cho Lam Ngọc Thần đều là tàn hồn này, Lam Ngọc Thần căn bản cũng không có biện pháp đuổi đi tàn hồn đó. Tàn hồn cũng không có cách nào làm gì Lam Ngọc Thần, hai người được chăng hay chớ thẳng cho tới hôm nay.