Đối diện ngõ Thi Niệu là ngõ Đôi Mễ, căn nhà cũ kỹ nằm sâu trong ngõ này chính là nhà của Trư Cốc. Mẹ của Trư Cốc chết sớm, anh trai tách ra ở riêng bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình ông bố Vương Bỉnh Ích. Ông Vương Bỉnh Ích là anh em với ông phú hộ Vương Bỉnh Thuận có màu mặt trong thị trấn. Sở dĩ Trư Cốc có thế vào được đội bảo vệ cũng chính là nhờ ông Vương Bỉnh Thuận giúp sức. Mặc dù Trư Cốc đã leo lên chức đội trưởng đội bảo vệ nhưng bố đẻ của hắn- ông Vương Bỉnh Ích vẫn coi thường hắn. Ông luôn mong mỏi Trư Cốc có thể giống như anh ruột của ông- Vương Văn Thanh, kiếm tiền dựa vào tài nghệ thợ mộc rồi lấy vợ sinh con.
Trư Cốc đưa ông già mù hát rong về nhà thì gặp phải sự phản đối kịch liệt của ông Vương Bỉnh Ích.
Vừa vào cửa, Vương Bỉnh Ích đã chống gậy đứng giữa phòng khác giận dữ trợn mắt nhìn.
Trư Cốc bảo bọn tay sai đưa ông già mù vào nằm trên chiếc ghế tre, bố hắn liền đi tới, chỉ gậy vào hắn mắng:" Mày đúng là đồ chẳng ra sao cả, mày mang ai về nhà thì nhanh chóng đưa đi ngay cho tao!".
Trư Cốc gạt gậy ra, cười cười:" Bố à, chẳng phải khi con còn nhỏ, bố thường dạy con phải biết cảm thông, ông cụ này bị ngất xỉu, con bảo mấy anh em khiêng về đây, cứu người là quan trọng mà".
Ông Vương Bỉnh Ích lớn tiếng:" Tao dạy mày nhiều đạo lý làm người như vậy mà mày chỉ nhớ được chừng ấy thôi à. Mà cái thằng chó này, tao không quản nhiều như vậy, mày mau đưa người này đi, tao vốn dĩ đã quen với không tĩnh lặng, tao không muốn có người không dây mơ rễ má làm phiền mình trong nhà".
Cô gái trẻ đứng cạnh bên đang nghẹn ngào khóc liền quỳ xuống trước mặt ông Vương Bỉnh Ích.
Cô nghẹn ngào:" Ông à, xin ông làm phúc, cứu bố cháu đi ông. Hai bố con cháu đã hai ngày nay chưa có gì vào bụng, bố cháu ngất là do đói quá thôi ạ".
Ông Vương Bỉnh Ích thở dài, tức tối đi vào phòng mình, đóng chặt cửa lại.
Trư Cốc đỡ cô gái đứng dậy, khẽ nói:" Cô gái à, cô không phải làm vậy đâu, bố tôi vốn là người tốt, chỉ có cái tính khi nóng nảy. Chúng tôi nhất định sẽ cứu bố cô, yên tâm đi. Chỉ cần Trư Cốc này còn thì quyết không giương mắt đứng nhìn hai bố con cô gặp nạn".
Mắt cô gái trẻ ánh lên vẻ cảm kích bội phần:" Anh à, đại ân đại đức của anh, em khắc ghi trong lòng, em nhất định sẽ báo đáp".
Lúc này, một đội viện đội bảo vệ đã đưa ông lang Trịnh Vũ Sơn tới.
Trư Cốc vội vàng kéo ông lang Trịnh Vũ Sơn tới trước ông già mù rồi nói:" Vũ Sơn à, cậu khám giúp cho ông cụ này, xem rốt cuộc ông cụ mắc bệnh gì?".
Trịnh Vũ Sơn liền bắt mạch cho ông già mù, trong lúc đó sắc mặt Trịnh Vũ Sơn dần dần thay đổi, ánh mắt u ám.
Trư Cốc sốt sắng:" Vũ Sơn à, không nặng lắm đúng không?".
Sau khi Trịnh Vũ Sơn bắt mạch cho ông già mù xong, anh ta đặt ngón tay dưới mũi ông già, vừa mới đặt ngón tay vào liền rụt ngay lại như bị bỏng vậy. Trịnh Vũ Sơn kinh hài đưa Trư Cốc ra một góc khác hỏi: "Đội trưởng Trư Cốc, ông cụ này làm nghề gì vậy?".
Trư Cốc liền kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện cho Trịnh Vũ Sơn nghe. Trịnh Vũ Sơn nói:" Hóa ra là như vậy, đội trưởng Trư Cốc à, tôi thấy người này lạ lắm, lúc bắt mạch cho ông ta, tôi không thấy mạch tượng đâu cả, cứ như người chết vậy. Hơi ông ấy thở ra lại lạnh vô cùng".
Khuôn mặt Trư Cốc lộ vẻ hồ nghi:" Vậy...".
Trịnh Vũ Sơn nói tiếp:" Tôi chưa từng khám qua một bệnh nhân nào như thế này cả, có điều thôi thì chỉ đành chữa trị kiểu được đến đâu hay đến đó thôi. Đội trưởng bảo thuộc hạ tới hiệu thuốc của tôi lấy mấy thang thuốc cho ông ta uống thử xem có tác dụng gì không?".
Trư Cốc buông xuôi:" Thì cũng đành vậy thôi".
Trịnh Vũ Cường đi rồi, cô gái trẻ sụt sùi nói với Trư Cốc:" Anh à, bố em chỉ đói thôi. Chỉ cần cho ông ấy ăn một chút, ông ấy sẽ khỏe ngay".
Nghe lời cô gái, Trư Cốc liền đi vào bếp. Hắn thấy còn chút cháo loãng, liền đốt lò hâm nóng cháo lên, sau đó bưng ra bảo cô gái đút cho ông già ăn. Quả nhiên, cô gái nói đúng, ông già ăn xong bát cháo, liền tỉnh lại...Trư Cốc dọn dẹp nhà cửa để họ ở lại. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn liền dẫn mấy đội viên đội bảo vệ đi.
Cô gái trẻ đó có cái tên thật hay: Phùng Như Nguyệt.
Còn người ta gọi bố của cô là ông mù Phùng.