Tang Thế Tình Nhân

Quyển 5 - Chương 300: Khôn khéo ngăn chặn bầy tang thi

Đường Miểu và Đường Hâm lái xe ra khỏi căn cứ Kinh đô được chừng năm sáu dặm, Đường Hâm đột nhiên nói: "Có thấy có cái gì đó không ổn không?"


"Có, rời khỏi căn cứ rồi mà chúng ta chẳng gặp phải con tang thi nào, thật là kỳ quái." Đường Miểu phóng tinh thần lực ra dò xét tứ phía, không thấy có gì bất thường, đang tính thu tinh thần lực lại thì một đám người đột nhiên lọt vào phạm vi tìm kiếm của cậu. Tốc độ của họ rất nhanh.


"Có một nhóm người hình như đang chạy trốn, tốc độ chạy về phía này rất nhanh." Đường Miểu lập tức bảo Đường Hâm cảnh giác. Cậu thì đưa ba nhóc Tiểu Hắc trong xe vào không gian.


Cách phía trước chừng một dặm, khói bốc lên mịt mù, mấy chục chiếc xe đang phóng nhanh khỏi tầng tầng tro bụi đó, bánh của chiếc xe chạy đầu mấy lần cán qua mấy vật cản đá vụn trên đường, suýt thì lật xe.


Cái bộ dáng này nhìn là biết đang chạy trốn, Đường Hâm hỏi: "Quay đầu?" Tuy không biết những người đó đang trốn cái gì nhưng nhiều người vậy mà vẫn không thể đối phó nổi thì hai người hắn và Đường Miểu lại càng khó mà ứng phó.


"Phải hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì." Đường Miểu thoáng nhíu mày, lòng thấy cực kỳ không ổn, "Bằng không, dù hôm nay tránh được thì lần sau mà gặp lại, sẽ không biết phải đối phó thế nào."
Đường Hâm gật đầu nói: "Em ra mặt, anh canh phòng."


Đường Miểu bước xuống xe, giơ hai tay lên chứng tỏ thiện ý.


Tốc độ mấy chiếc xe phía trước không hề giảm lại, rất có tư thế dù đâm chết Đường Miểu cũng phải chạy thẳng tới trước. Đường Miểu buộc lòng phải đứng sang bên, sau đó nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc trong chiếc xe tồi tàn chạy đầu.


"K—é—tttt!!!" Chiếc xe kia đột nhiên dừng lại, cửa sổ xe được quay xuống. Một cái đầu bám đầy bụi ló ra từ bên trong, chủ nhân của cái đầu nhìn Đường Miểu, trong mắt đầy vẻ bất ngờ, giọng gấp gáp: "Nhóc con Đường gia, đường này đi thẳng tới căn cứ Kinh đô đúng không?"


Đường Miểu không đáp mà hỏi lại: "Đội trưởng Hắc Lang, lâu quá không gặp. Các anh đang tránh cái gì thế?"
"Đội trưởng! Còn rề rà cái gì vậy? Không chạy thì không kịp nữa!" Người trong xe phía sau thò đầu ra mất kiên nhẫn la lên.


"Câm miệng cho ông!" Hắc Lang quát ra sau một câu, gã biết mình không thể trả lời qua loa được, trả lời: "Tang thi, rất nhiều tang thi. Bọn tôi chạy từ căn cứ Đài Nguyên tới, căn cứ Đài Nguyên đã bị tang thi công phá rồi, bây giờ e là hơn hai trăm vạn người sống sốt đã biến thành tang thi! Hiện phía sau có một đoàn tang thi đang đuổi theo bọn tôi."


Ánh mắt Đường Miểu đảo qua những người khác, cực kỳ thông cảm. Quần áo của những người này ai nấy cũng rách tả tơi, người dính đầy máu, trông cực kỳ chật vật, hơn mười chiếc xe không chiếc nào là nguyên vẹn không hư hao gì, từ đó có thể thấy được tình trạng thảm thiết lúc căn cứ Đài Nguyên bị tấn công.


Cậu lùi về ven đường hai bước, nói: "Đi thẳng theo đường lớn."
Hắc Lang trầm mặc một lúc rồi nói: "Có gì ăn không? Xem như bọn tôi mượn. Bọn tôi đã vất vật tư trong lúc bỏ chạy rồi."


"Bọn tang thi cách đây còn bao xa?" Đường Miểu lấy ra năm bịch bánh quy ở băng ghế sau, đưa cho gã, thêm bốn bình nước. Cậu không phải là không phòng bị những người này, Đường Hâm ngồi trong xe đang cầm chặt súng đây này. Hắc Lang còn có chút nhân phẩm, nhưng những người khác thì chẳng biết được.


"Cám ơn!" Hắc Lang đầu tiên mở chai nước, uống ừng ực một hơi, "Lúc này chắc chắn còn không tới mười dặm nữa. Nói cũng kỳ lạ, tụi nó hình như có thể ngửi được mùi của bọn tôi, chỉ cần bọn tôi dừng lại một chút, chúng liền có thể đuổi theo. Tôi khuyên hai người tốt nhất nên mau chóng trở về đi. Đã nuôi chó, còn nuôi cả hổ! Mẹ kiếp, ông đây lăn lộn trong hắc đạo còn không sống tốt bằng một thương nhân như Đường Tư Hoàng!"


Trước khi đi, gã còn oán trách vài câu. Nói rồi gã đạp mạnh chân ga, ngông nghênh rời đi. Mấy chiếc đằng sau cũng chạy theo như bắn, chỉ để lại khói bụi mù mịt, làm Đường Miểu sặc tới ho khù khụ mấy cái mới tốt hơn được một chút.


"Đường Miểu, mau lên xe, chúng ta tới căn cứ mới báo tin cho papa." Đường Hâm hối thúc.


"Không được." Đường Miểu nói với giọng điệu nghiêm trọng, "Đường Hâm, em quen bản đồ hơn anh. Khoảng chừng hơn mười dặm nữa là nơi hai quốc lộ giao nhau, trong đó có một đường vừa khéo lại đi ngang qua trấn Song Hà. Tang thi rất có khả năng sẽ tách ra. Nghiêm trọng hơn là, quốc lộ đó gần như thẳng tắp. Tuy chúng ta lái xe nhưng đường đi lại ngoằn nghèo, không chắc có thể đến căn cứ mới kịp trước bọn tang thi, cho nên chúng ta phải nghĩ cách chặn đường bọn chúng."


Đường Hâm thoáng sửng sốt, sắc mặt cũng không khỏi nghiêm lại.
"Chỉ bằng hai người chúng ta mà muốn chặn một đoàn tang thi thì không hề dễ. Có điều em có thuốc nổ, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng lợi thế địa hình."


"Nghĩ giống em." Đường Miểu ném cho hắn ánh mắt tán dương, cậu chàng xem Đường Hâm như em trai luôn rồi, "Từ ngã rẽ ở trấn Song Hà tới quốc lộ kia có một đoạn đường hầm dài chừng một ngàn mét. Chúng ta có thể chạy tới đó trước bầy tang thi, sau đó cho nổ đường hầm."


"Chậc! Đúng là chơi liều." Đường Hâm ngẫm nghĩ, cho rằng phương pháp này khả thi, "Chỉ là chúng ta có thể chạy tới đường hầm trước khi đàn tang thi đó tới sao?"


"Nhất định phải được." Đường Miểu nhìn đồng hồ, cắn răng nói, "Đi đường tắt. Em lái, anh cầm súng máy, gặp tang thi thì bắn, không thể vì chúng mà trì hoãn được."
"Ok!" Đường Hâm gật đầu, lanh tay lẹ chân chuyển sang ghế phó lái.


Đường Miểu đưa Charles, Hắc Uy và Hổ Vương vào không gian, khởi động xe, đạp mạnh chân ga, chiếc Land Rover phóng đi như tên bắn.
"Móa! Xe này là do cao thủ nào cải tân lại vậy? Sắp hơn cả xe đua rồi!" Đường Hâm cảm thấy như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.


"Ngồi yên! Đến căn cứ Đường thành, anh có thể trực tiếp hỏi cha."
"Căn cứ Đường thành?"
"Tên căn cứ em vừa nghĩ ra, gọi là Đường thành."
"Cũng không tệ."


Lúc này, Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng làm việc tạm thời ở căn cứ mới đang xem bản thiết kế, đột nhiên ngồi thẳng người, mày nhíu lại.
"Tiên sinh, cái này có vấn đề gì sao?" Đường Văn hỏi.


Lông mày Đường Tư Hoàng nhíu chặt hơn: "Nhóc con Đường Tiểu Miểu kia hình như lại đang làm chuyện gì khiến ta muốn đánh nó rồi."


"Tiểu thiếu gia rất thông minh, sẽ không làm chuyện gì mà mình không nắm chắc, ngài cứ an tâm đi." Đường Văn đi theo Đường Tư Hoàng đã lâu, sớm đã biết giữa bọn họ có một loại cảm ứng kỳ lạ khó mà diễn tả, vẫn luôn thấy "tình yêu" thiệt quá thần kỳ.


Nhân vật chính trong đối thoại của bọn họ vẫn còn đang đạp mạnh chân ga, Land Rover sau khi chạy ra khỏi một thôn trang, lần nữa trở lại quốc lộ, Đường Hâm vô tình nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, khẽ hô một tiếng, quay người lại nhìn: "Bầy tang thi tách ra thật kìa! Cách chừng năm trăm mét, đường hầm còn xa lắm không?"


Đường Miểu cũng thấy được bầy tang thi ở phía sau qua gương chiếu hậu, đáp: "Chừng năm phút nữa."
Càng đi tắt càng dễ gặp lỗi, bánh sau bên phải sau khi liên tục ma sát với mặt đất, chợt "phanh" một tiếng, hiển nhiên là thủng lốp rồi!
Đường Miểu thầm rủa một tiếng, từ từ thắng lại: "Khốn kiếp!"


Đường Hâm cả kinh, trong lúc cấp bách liền cầm chặt tay lái, vội nói: "Mau phanh lại!"


"Buông tay ra! Cha đã nói không thể đột ngột phanh xe được!" Ô tô suýt nữa trượt khỏi đường lao xuống con mương sâu hai ba mét, Đường Miểu cũng gấp đến độ đổ đầy mồ hôi. Bầy tang thi phía sau càng lúc càng gần, cậu dám khẳng định trong đó có không ít tang thi dị năng, bằng không chúng cũng sẽ không chạy nhanh như vậy.


"Kít — " Đường Miểu đậu xe ở ven đường, rồi lấy một chiếc ô tô con trong không gian ra, sau khi hối Đường Hâm lên xe liền mau chóng khởi động máy, xông tới trước trước khi mấy con tang thi "hôn" đuôi xe.


Ở phía trước không xa chính là đường hầm, cái bảng "Đường hầm Dương Sơn – 1233 mét" hiện lên rất rõ ràng. Đèn trong đường hầm đã hư từ lâu, tối đen như mực, tựa như đang cất giấu một con quái vật đáng sợ nào đó. Đường Miểu bật đèn đầu xe, không hề giảm tốc mà chạy thẳng vào. Đường Hâm lấy đèn pin cường lực ra, xoay cửa sổ xe xuống, một tay cầm thuốc nổ, chuẩn bị tùy thời ném ra ngoài.


"Còn chừng mười mét thì nhắc anh."
"Nhớ ném xa chút, đừng có chôn luôn chúng ta."
"Còn cần em nhắc sao?" Đường Hâm lắc lắc đèn pin, quét qua mấy khuôn mặt dữ tợn phía sau, lòng có chút sợ hãi.
"Chuẩn bị! Ném!"


Đường Hâm ném thuốc nổ trong tay đi, còn dùng dị năng hệ phong đẩy đi xa vài mét. Mấy tiếng "ầm ầm" vang lên rầm trời, kinh thiên động địa, đá vụn trên đầu rơi xuống lộp bộp.


Cùng lúc đó, Đường Miểu cũng đạp mạnh chân ga, ô tô trong nháy mắt lao ra khỏi đường hầm, lại thấy ánh mặt trời. Thêm vài tiếng nổ vang lên nữa, đường hầm hoàn toàn đổ sụp, cả tòa núi dường như cũng chấn động theo. Xe chạy đi xa chừng hai ba mươi mét Đường Miểu mới dám dừng xe lại, hai người bước xuống xe nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Có vài con lọt lưới không sợ chết tấn công Đường Hâm, đều bị hắn ném phong nhận tới, chém ngang hông.


"Tiếc thật. Sáu chiếc Land Rover giờ còn có bốn." Đường Miểu nuối tiếc.
Đường Hâm câm lặng một chốc rồi nói: "Chẳng phải em đã khóa lại rồi sao? Trừ dị năng giả không gian thì những người khác không động vào nó được, có cơ hội thì lấy nó về."


Kỳ thật, so với những đội sinh tồn khác, bọn họ đã cực kỳ may mắn rồi, chạy trốn từ tỉnh G tới thành phố WH, lại từ thành phố WH tới căn cứ Kinh đô, tổng cộng hơn chín tháng mà bọn họ chỉ tổn thất có hai chiếc xe. Mấy nhóm người sống sót khác chả biết đã đổi qua biết bao nhiêu lần rồi.


"Đi thôi, anh lái xe đi. Em vào hái trái cây, em phải bổ sung nước."
"Anh muốn dưa Hami."
Chiếc ô tô con màu xám men theo đường lớn chậm rãi chạy xuống núi, tiến về phía xa.


Bọn họ vừa đi không bao lâu, trong đống đất đá đổ nát chợt xuất hiện một đôi mắt đỏ của tang thi, quần áo trên người rách bươm như vải nát, bụi đất dính đầy từ đầu tới chân. Tang thi chậm rãi đứng dậy, gào to vài tiếng trầm thấp, mờ mịt ngó quanh một vòng, sau đó leo lên núi, đi về phía bên kia đường hầm, miệng không ngừng gào rú.


************