Tang Thế Tình Nhân

Quyển 5 - Chương 292: Thủ tướng Trương

Đường Miểu đã nghiên cứu thêm, nước này không có tác dụng với người đã có được dị năng, chỉ cảm thấy nước này ngon hơn bình thường thôi.


Đường Tư Hoàng thì khá nhàn, trong lúc chú ý tình hình đấu đá trong căn cứ, cao giọng tuyên bố quân đoàn hoa quả vẫn tiếp tục tuyển người, hiệu quả vô cùng rõ rệt, không ít quân nhân vì lòng đã rét lạnh với thượng tầng căn cứ mà rời khỏi quân đội, liền chuyển sang xin được gia nhập vào quân đoàn hoa quả. Đường Tư Hoàng phất tay, cho phép toàn bộ bọn họ vào. Không loại trừ hơn phân nửa người trong đó đến vì phương pháp "nguy cơ kích thích". "Nguy cơ kích thích" của quân đoàn hoa quả rõ ràng có tính người hơn quân đội nhiều.


Đến đây, tổng nhân số của quân đoàn hoa quả đã đạt tới con số ba trăm hai mươi mốt người, trong đó có một trăm mười một dị năng giả, tức là dị năng giả chiếm khoảng một phần ba tổng nhân số của quân đoàn.


Thuận tiện nói luôn, trong những người đó còn có cả Diệp Lâm, Lưu Đông, Từ Nghị và Triệu Gia Cường. Đường Tư Hoàng và Đường Miểu cực kỳ hoan nghênh bốn người họ gia nhập, dù Diệp Lâm và Triệu Gia Cường đều dẫn người nhà của mình theo. Thực lực hiện tại của quân đoàn hoa quả đã đủ mạnh, có thể phân ra một bộ phận người và vật tư đến chăm sóc cho người nhà của thành viên trong quân đoàn. Nhưng Đường Tư Hoàng vẫn khống chế số thành viên có người nhà ở một tỉ lệ nhất định. Bởi vì quân đoàn hoa quả vẫn chưa chính thức ổn định.


Về phía căn cứ, có lẽ vì không có Cố Thanh Sơn cản trở nữa, căn cứ đã công khai chính sách bảo vệ nữ giới mà không hề báo trước. Hành động này khiến cả căn cứ phải khϊế͙p͙ sợ. Nữ giới, vì vấn đề sinh lý mà trong tận thế này, vẫn luôn là quần thể yếu ớt nhất. Hồi tận thế mới bắt đầu, có không ít đoàn thể có thành viên là nữ, sự độc lập tự chủ của họ cũng là lý do khiến các đoàn đội không bài xích. Thế nhưng kỳ sinh lý mỗi tháng một lần của nữ giới luôn hấp dẫn tới rất nhiều tang thi, lúc này mọi người mới giật mình nhận ra được nữ giới ở một mức độ nào đó, chẳng khác gì tai họa cả. Dù là căn cứ Kinh đô lớn nhất cả nước, nữ giới cũng chỉ chiếm có 20% tổng nhân số, liên quan đến vấn đề sinh sản của con người, căn cứ Kinh đô đã sớm nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng giai đoạn đầu, căn cứ chẳng thể nào cung cấp đầy đủ sự bảo hộ cho nữ giới được, bây giờ, căn cứ đã dần hoàn thiện và lớn mạnh mới mạnh mẽ ra tay.


Ngoài ra, việc nghiên cứu virus tang thi của căn cứ cuối cùng cũng đã có tiến triển đáng mừng: viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra một loại vắc-xin phòng bệnh, sau khi con người bị nhiễm virus, nếu có thể được tiêm vào vắc-xin trong vòng hai tiếng đồng hồ, sẽ có thể loại bỏ được virus trong người. Vắc-xin ngừa bệnh này có giá năm mươi điểm tích lũy mỗi ống. Bình thường tiêu dùng tiết kiệm chút là có thể mua được. Thế nhưng, loại vắc-xin này cũng không hoàn thiện lắm, sau khi tiêm vắc-xin vào, cần phải dưỡng bệnh trong bốn mươi tám tiếng. Trong bốn mươi tám tiếng đó, người bệnh sẽ lâm vào trạng thái hôn mê. Nói cách khác, lúc sử dụng vắc-xin phòng bệnh thì phải ở một nơi an toàn tuyệt đối, bằng không, dù không chết vì virus tang thi, ắt cũng sẽ bỏ mạng vì những thứ nguy hiểm khác. Nên biết, căn cứ không cho phép người bị nhiễm vào, đã bị nhiễm thì nhất định phải tiêm vắc-xin ở ngoài căn cứ, nếu điều kiện có hạn, không tìm thấy nơi an toàn, thì có vắc-xin phòng bệnh cũng như không có vậy.


Dù là vậy, vẫn có không ít người điên cuồng tranh nhau mua. Đường Tư Hoàng chiếm được tiên cơ, đã sai người mua một lượng lớn vắc-xin phòng bệnh, lại sang tay bán đi, nhờ đó mà thu được không ít tinh hạch dị năng. Nhờ có không gian chuyển hoán mà toàn bộ thành viên nòng cốt của quân đoàn hoa quả đều có được hai loại dị năng. Số tinh hạch dị năng dư ra, cần phải cẩn thận dùng.


Đường Tư Hoàng không hài lòng với tình trạng này lắm, vì không có người nào kích phát ra được loại dị năng tương khắc với Lăng Ý cả – cho tới bây giờ vẫn không có tin tức của Lăng Ý và Khâu Hách Quỳ. Từ cái ngày mà Lăng Ý biến mất, quân đoàn hoa quả đã dán thông cáo treo nhiệm vụ năm mươi nghìn điểm tích lũy ở trung tâm Hành chính. Đường Miểu đã thấy mặt Lăng Ý, cho nên đã vẽ lại anh ta và Khâu Hách Quỳ, hình vẽ dán trên bảng nhiệm vụ của căn cứ. Số tiền thưởng kếch xù khiến các đội sinh tồn hoặc lớn hoặc nhỏ nghe được tin đều lập tức hành động, cũng có không ít cá nhân và gia đình gia nhập vào đó.


Đương nhiên, căn cứ không cho phép ngang nhiên giết người như vậy, lúc treo giải thưởng cũng chỉ nói là cần tìm người này do có chuyện quan trọng phải thương lượng, căn cứ cũng chẳng biết phải xử lý làm sao.


Ngày nào còn chưa tìm thấy Lăng Ý và Khâu Hách Quỳ, thì ngày đó Đường Tư Hoàng và Đường Miểu vẫn chưa thể an tâm. Lăng Ý có thể che giấu hơi thở tựa như độc xà ẩn núp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể nhảy bổ ra cắn bọn họ một phát. Vì chuyện này mà Đường Tư Hoàng gần đây chưa từng nở lấy một nụ cười, khiến Đường Miểu nhìn mà đau lòng không thôi.


"Cha, đừng khẩn trương. Lăng Ý dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể che giấu bản thân suốt hai mươi bốn giờ được. Chúng ta đã treo giải cao như thế, chỉ cần anh ta dám xuất hiện thì chết chắc rồi."
Đường Tư Hoàng cười lạnh, vỗ bàn: "Nâng giải thưởng nữa..."


"Cha!" Đường Miểu im lặng trừng y, "Còn như thế nữa thì phá sản đấy, chúng ta giải quyết chuyện khác trước đã. Có lẽ là bị hành động liên tiếp thu người của chúng ta kích thích, mấy đội sinh tồn khác cũng đã mở rộng phạm vi tuyển người, khiến cho bầu không khí trong căn cứ gần đây đột nhiên căng thẳng hơn rất nhiều. Có phải chúng ta đã làm lớn quá rồi không? Hôm trước gặp phải Chu Trường Hưng, anh ta còn đùa hỏi có phải quân đoàn hoa quả chúng ta tính khởi nghĩa hay không kìa."


"Nói vậy, có lẽ vị kia ở Trương gia cũng sắp ngồi không yên rồi." Trên mặt Đường Tư Hoàng không hề lộ vẻ sầu lo, rũ mắt trầm tư, nở một nụ cười thâm sâu khó lường.


Không ngoài dự đoán của Đường Tư Hoàng, sáng hôm sau, một chiếc ô tô thần bí xuất hiện ở cổng vào quân đoàn hoa quả. Vì để tiết kiệm xăng, căn cứ không cho phép lái xe, có thể lái xe trong căn cứ ắt hẳn không phải người bình thường.


Trương Đăng Cực cùng một lão già chừng sáu mươi tuổi bước xuống xe. Lưng ông lão thẳng tắp, khí độ bất phàm, tướng mạo lại hòa ái, trong mắt lộ vẻ cơ trí, mỉm cười gật đầu với Đường Xuân đi ra đón ông ta, đi vào đại sảnh.


Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đứng dậy chào đón.
Trương Đăng Cực nói: "Đường tiên sinh, lại đến quấy rầy rồi. Để tôi giới thiệu, đây là ông nội tôi, Trương Vũ Cường."
"Thủ tướng Trương tự mình đến thăm, khiến cho
kẻ hèn tôi đây thật lấy làm vinh hạnh *


." Đường Tư Hoàng bắt tay với ông ta, "Mời vào trong ngồi."


(* [蓬荜生辉]: dịch thô là Bồng tất sinh huy, tức nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh; vẻ vang cho kẻ hèn này...[by Bạch Ngọc Sách])


"Đội trưởng Đường khách sáo quá rồi." Trương Vũ Cường cười sang sảng, "Là chúng tôi quấy rầy mới đúng, mời."


Đường Miểu không dấu vết dò xét Trương Vũ Cường, lòngthầm thán phục. Trương Vũ Cường không hổ là thủ tướng một quốc gia, phong độ củamột đại tướng tỏa ra nhưng không ngông nghênh mà trầm ổn nội liễm tựa như mộtchiếc nghiên mực cũ xưa. Cậu ngồi cạnh mà cũng khó tránh bị khí thế của TrươngVũ Cường ảnh hưởng, giống như gặp phải ông thầy nghiêm khắc, không dám lộn xộn.Cậu quay đầu nhìn sang cha, cha thế mà lại chẳng chịu chút ảnh hưởng nào cả, vẫnbắt chéo chân ngồi, bình thản như thường ngày, tự mình châm một tách trà choTrương Vũ Cường.


Nghiên mực: dụng cụdùng để mài mực viết thời xưa


"Sao thủ tướng Trương lại tự mình đến đây? Nếu có chuyện cần giao cho quân đoàn hoa quả thì cứ để Trương thiếu truyền lời là được rồi." Đường Tư Hoàng nói, "Trương thiếu có ơn với thằng con cả của tôi, mà Đường mỗ vẫn mãi chưa tìm được cơ hội đáp lễ."


Trương Vũ Cường thầm nghĩ, người này quả là rất lợi hại, câu này hiển nhiên đang ám chỉ, nếu lần này ông ta tới là để gây áp lực cho quân đoàn hoa quả, quân đoàn hoa quả sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, chỉ nể mặt Trương Đăng Cực đã từng giúp Đường Hâm mà cân nhắc nhượng bộ một chút thôi, chứ quyết không hạ mình chịu cúi đầu với căn cứ. Bất quá, nghĩ đến thủ đoạn mà Cố Thanh Sơn từng dùng, Trương Vũ Cường cũng hiểu được hành động của Đường Tư Hoàng nên không vì thế mà tỏ vẻ khó chịu. Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt Trương Vũ Cường vẫn không có gì khác thường, cười nói: "Ha ha ha... Chuyện của mấy người trẻ tuổi các cậu thì các cậu cứ tự mình giải quyết. Đội trưởng Đường, lần này tôi đến đây là để chúc mừng quân đoàn hoa quả đã trở thành đội sinh tồn hàng đầu căn cứ. Xã hội bây giờ bị tang thi hoành hành, tương lai của căn cứ ắt không tránh được việc hợp tác với đội sinh tồn có thực lực mạnh mẽ, cùng nhau đối đầu với tang thi, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Nếu quân đoàn hoa quả tiếp tục phát triển với xu thế hiện tại, sớm muộn gì cũng có một ngày lớn mạnh đến nỗi không thể khống chế được. Ông ta ủng hộ các đội sinh tồn trong căn cứ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng không thể không phòng bị người có dã tâm, ông ta tuyệt đối không cho phép căn cứ sụp đổ chỉ vì dã tâm của ai đó.


"Hẳn sẽ có cơ hội thôi." Đường Tư Hoàng mỉm cười đầy sâu xa, chỉ nói một câu rồi thôi.
Trương Vũ Cường hơi giật mình, không tỏ vẻ gì, "Nghe như khả năng không lớn lắm?"


Đường Tư Hoàng lại nói tới chuyện khác: "Theo như tôi biết thì toàn bộ quyền sở hữu và quyền sử dụng đất trồng trọt của căn cứ Kinh đô đều nằm trong tay thượng tầng căn cứ."


Trương Vũ Cường nháy mắt hiểu được, đặt tách trà xuống, nói với ngữ khí chắc chắn: "Đội trưởng Đường muốn mua."


Đường Tư Hoàng gật đầu, mỉm cười thản nhiên: "Nhưng tôi biết rõ căn cứ sẽ không bán. Thủ tướng Trương cũng biết quân đoàn hoa quả có rất nhiều miệng ăn, trồng trọt là chuyện ắt không thể thiếu. Một thời gian nữa, quân đoàn hoa quả sẽ rời khỏi căn cứ. Cho nên tôi mới nói là "hẳn"."


Trương Đăng Cực nhìn y đầy kinh ngạc.


Lúc này Trương Vũ Cường mới hiện rõ tâm trạng mình, ngạc nhiên nhìn Đường Tư Hoàng, cảm thấy mình chẳng thể nhìn thấu y được. Hiện tại, tỉ lệ của các phương pháp bảo hộ căn cứ Kinh đô đã cao tới 90%, còn có tất cả các thiết bị nghiên cứu, thành tựu trong việc nghiên cứu tang thi virus và dị năng cũng thuộc hạng hàng đầu cả nước. Bây giờ đã nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh đời thứ nhất, đời thứ hai cũng sắp nằm trong tay. Đường Tư Hoàng lại rời đi ngay lúc này, nói thế nào cũng thấy không hợp lý. Đợi đến lúc vắc-xin phòng bệnh hoàn thiện hơn rồi đi chẳng phải thích hợp hơn sao? Cứ coi như vì việc trồng trọt thì lý do này cũng thấy có phần miễn cưỡng. Nhưng chuyện này ít nhất có thể giải quyết được một nghi vấn: mục đích mà quân đoàn hoa quả điên cuồng thu người trong khoảng thời gian gần đây.


"Nói như vậy, đội trưởng Đường tính thành lập một căn cứ mới."


"Không khoa trương đến thế, đủ để toàn bộ quân đoàn hoa quả chúng tôi sống là được. Chuyện này vẫn là một bí mật cho đến khi chúng tôi tìm được nơi thích hợp." Đường Tư Hoàng chỉ lộ chút tin tức, còn toàn bộ nội dung thì không nói gì. Cả y và Trương Vũ Cường đều hiểu được tầm quan trọng của căn cứ, cho nên từ lúc đầu, y đã không có ý định gì với căn cứ Kinh đô, thậm chí nếu căn cứ gặp phải nguy hiểm, y sẽ ra tay giúp đỡ. Không vì lý do gì khác, bởi y không thể mang đi những nhân tài hàng đầu và thiết bị cao cấp do căn cứ nắm giữ được, chỉ thuộc hạ của Trương Vũ Cường mới có thể phát huy toàn bộ tác dụng.


"Tôi hiểu đội trưởng Đường có ý gì." Trương Vũ Cường đã xác định rõ Đường Tư Hoàng không có dã tâm gì với căn cứ thì an lòng hẳn, còn cảm thấy tiếc nuối vì quân đoàn hoa quả rời đi. "Nhưng tôi vẫn muốn giữ lại đội trưởng Đường, người nhiều lực lớn, đánh tang thi cũng sẽ dễ dàng hơn. Còn chuyện trồng trọt, lương thực thu hoạch được đều là dùng để nuôi sống toàn bộ người trong căn cứ. Chỉ cần kiếm chút điểm tích lũy thì ai cũng sẽ được ăn. Đội trưởng Đường không cần phải lo lắng."


Đường Tư Hoàng không nhúc nhích, cười khẽ, "Thủ tướng Trương ắt hẳn cũng đã nghe câu "tay có lương thực, tâm không sợ"." Chuyện rời khỏi căn cứ Kinh đô, đã sớm nằm trong kế hoạch của y. Nguyên nhân sâu xa trong đó, hiển nhiên không cần phải để Trương Vũ Cường biết.


Trương Vũ Cường thầm tán thưởng sự khôn khéo của Đường Tư Hoàng, đồng thời cũng bắt đầu thấy mong đợi, không biết sau khi quân đoàn hoa quả rời khỏi căn cứ Kinh đô thì sẽ đi được bao xa. Nhưng trong lòng ông ta cứ có cảm giác là lạ vi diệu thế nào ấy, dường như mình đã bỏ qua cái gì đó.


**************.
Edit + Beta: Carly