Tang Thế Tình Nhân

Quyển 5 - Chương 283: Mau chóng ổn định phát triển

Đường Tư Hoàng không cho là đúng, chậm rãi phân tích: "Không ổn. Trước đó chúng ta đã chủ động mời họ, nếu như mời thêm lần nữa, khó mà tránh khỏi việc khiến quân đoàn hoa quả chúng ta rơi vào thế yếu. Quả thật chúng ta đang cực kỳ cần nhân tài, nhưng không thể quá bị động được. Lần này, tốt nhất là để bọn họ tự chủ động."


Nói khó nghe một chút thì chính là để cho Mike bọn họ "cầu" được gia nhập quân đoàn hoa quả, nói như vậy, bọn họ càng dễ dàng trung thành với quân đoàn hoa quả hơn, rất có lợi cho việc gắn kết mọi người với nhau, giúp quân đoàn hoa quả đoàn kết hơn. Nghĩ thông suốt rồi, Đường Miểu biết rõ mình nên làm gì, nói: "Con xuống đây."


Đường Tư Hoàng gật đầu. Có ba đứa Hổ Vương cảnh giác xung quanh, y không cần phải lo lắng cho Đường Miểu.


Lưu Khản chỉ có hơi khôn lỏi, bản chất Vương Đại Cường lại thành thật, cả hai không hiểu mấy cái nghệ thuật giao tiếp xử sự cho lắm, chỉ biết là Đường Tư Hoàng cố ý lừa bọn họ, trong lòng tức thì thấy bất mãn, thấy người xuống là Đường Miểu mà không phải Đường Tư Hoàng, người thoạt nhìn càng giống như đương sự hơn, bất mãn trong lòng liền thoáng giảm bớt, ngược lại còn thấy có hơi lo lắng. Mike về nước, hai người họ chắc chắn sẽ không đi cùng hắn ta, như thế thì nhất định phải tìm đường xoay xở cho bản thân. Hiển nhiên, quân đoàn hoa quả là một lựa chọn không tồi, nhưng nếu lời từ chối của Mike khiến Đường Tư Hoàng không vui thì...


Đường Miểu bước tới trước mặt bọn họ, cười áy náy với Mike, nói: "Ngài Watson, tôi và cha cố ý giấu thân phận của mình, là hy vọng các vị có thể đánh giá quân đoàn hoa quả một cách khách quan nhất, hy vọng anh không giận."
"Đương nhiên là không, cậu đừng nghĩ quá nghiêm trọng." Mike cười.


Đường Miểu nói với vẻ chân thành: "Trên đường đến đây, tôi đã nghe Jim với Tom nói rồi, chuyện về nước, bọn họ đã có kế hoạch khá là kỹ càng, khả năng thành công là rất lớn, chắc anh sẽ đi cùng bọn họ ha. Tôi và cha chúc các anh thuận buồm xuôi gió."


"Cái này..." Mike tháo mắt kính, lấy một miếng vải trắng ra lau lau, "Tôi còn chưa quyết định..."
Đường Miểu hiểu rõ nói: "Về nước là chuyện lớn, quả thật cần phải suy nghĩ thật kỹ. Sau khi trở về căn cứ, cha sẽ đưa hàng lại cho các anh. Tôi và cha không quấy rầy các anh nữa, bọn tôi đi trước đây."


Mike đeo kính lên, vội nói với theo: "Đợi đã, chúng ta đi cùng đi. Bọn họ cũng đổi lốp xe xong rồi. Đống hàng đó không cần phải trả gấp, mong cậu nói với Đường tiên sinh, để chúng tôi suy nghĩ một chút."
"Ok, tôi sẽ chuyển lời."


Đoạn đường sau đó, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không đi cùng ba người Mike nữa, lúc dùng cơm cũng chỉ đưa lương thực cho Jim, để bọn họ tự lo.


Jim mơ hồ đoán được giữa ba người và quân đoàn hoa quả có chuyện gì đó nhưng tình huống cụ thể thế nào thì không biết, nên cũng không nhúng tay vào, chỉ kể lại khách quan một số chuyện của quân đoàn hoa quả.


Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều rất thoải mái. Nói thật, tuy hiện tại quân đoàn hoa quả đang phát triển nhưng cũng không tới mức không có ba người Mike thì không được, hai người cũng chẳng quá để ý việc đi hay ở của Mike, trên đường nên đánh tang thi thì đánh, nên đi săn thì săn, nhàn nhã tới độ bọn Tom hâm mộ không thôi, nghĩ đến một đống sầu lo khi về nước liền phiền muộn vô cùng.


Trở lại căn cứ, Đường Miểu đưa cho Mike địa chỉ của tổng bộ quân đoàn hoa quả, chia tay đội sinh tồn Hậu Mộc.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người về rồi."
Đường Văn nghe thấy tiếng của ba nhóc cún, liền biết Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã về rồi, lập tức đi ra nghênh đón.


"Trong nhà thế nào? Bên quân đoàn nữa?"
Đường Văn mỉm cười báo cáo: "Đều rất tốt. Trần Lập vừa mới dẫn đội về, thu hoạch lần này rất được, săn được hơn 40 con mồi. Bên tổng bộ bây giờ hẳn đang náo nhiệt lắm. Tiên sinh, không bằng ngài qua xem đi?"


"Cha, chúng ta qua đó đi. Kêu mọi người nữa, chiều nay ăn bên đó luôn." Đường Miểu nói.
"Được."
"Charles, gọi những người khác đi." Đường Miểu là một tên lười kinh niên.
Đường Văn phì cười nhìn cậu chỉ huy Charles, cùng Đường Tư Hoàng đi đến tổng bộ.
Đường Miểu mau chân đuổi theo.


"Tình hình trong căn cứ thì sao?"


Sắc mặt Đường Văn có chút nghiêm nghị: "Bắt đầu từ mấy hôm trước, có không ít người sống sót phát hiện ra tang thi dị năng lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, tang thi dị năng cũng có đủ loại dị năng như dị năng giả chúng ta. Vốn tưởng thượng đế cho chúng ta dị năng là để chúng ta có đường sống, bây giờ xem ra không phải rồi!"


"Ta lại không nghĩ cậu tin vào tôn giáo đấy."
Giọng điệu lạnh nhạt của Đường Tư Hoàng lại khiến Đường Văn có phần bất ngờ: "Tiên sinh, ngài đã biết tới tang thi dị năng từ trước?"
"Bọn tôi gặp được ở phụ cận căn cứ Hắc Giang." Đường Miểu giải thích.


Đường Tư Hoàng vẫn mỉm cười khoan thai như đang dạo chơi vậy.
"Dĩ vãng nhân loại đứng đầu chuỗi thức ăn, bây giờ chỉ là xuất hiện thêm một tồn tại uy hϊế͙p͙ đến địa vị của nhân loại mà thôi, có gì phải sợ hãi?"
"Tiên sinh nói phải." Đường Văn thoải mái hơn không ít.


Đến gần tổng bộ, trên sân tập có không ít người đang rèn luyện, ban đầu khi Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đến cũng không khiến bao nhiêu người chú ý tới. Nhờ thế mà giúp Đường Miểu nghe được không ít chuyện thú vị.
"Ai, nghe gì chưa? Hôm nay phân đội một ăn mừng bằng thịt hươu đó."


"Có gì đặc biệt chứ? Ngày mai phân đội ba chúng ta cũng nhận nhiệm vụ lớn, đến lúc đó mang voi về, cho bọn họ thèm chết!"


Miệng thì nói lời ghen ghét nhưng thực chất không hề có ác ý, lại tỏ rõ tinh thần không chịu thua, khiến Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều rất hài lòng. Cạnh tranh lành mạnh dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.
"Thôi đi cha, thịt voi không ngon."
"Nói như thể mày ăn rồi á."
"Ăn rồi."
"Thiệt hay giả đó?"


"Trong mơ, hắc hắc."
"Hừ, đừng kéo tao theo, lăn qua một bên, đừng cản trở tao tập luyện!"
"Không hổ là chú Văn, quản lý quân đoàn chỉnh chu thật! Cha, tăng lương cho chú Văn đi thôi." Đường Miểu chân thành khen ngợi Đường Văn.


Đường Văn cười cười nhìn cậu, đáp lại bằng câu nói quen thuộc: "Đây là bổn phận tôi phải làm. Đương nhiên, nếu thật sự có thể tăng lương thì tôi sẽ càng vui vẻ."
"Ừm." Đường Tư Hoàng khẳng khái gật đầu, "Cuộc họp tối nay sẽ đề cập tới."


Đường Văn chớp mắt với Đường Miểu dò hỏi. Thiệt hả?
Đường Miểu nháy mắt mấy cái với hắn, lén bật ngón cái với hắn, ý là: có chuyện tốt! Cậu và Đường Tư Hoàng lấy được ba viên tinh hạch, một cái trong đó là hệ hỏa, về tình về lý hiển nhiên sẽ đưa cho Đường Văn.


Đường Tư Hoàng thấy rõ màn mắt to trừng mắt nhỏ của hai người, cũng chẳng lên tiếng, thầm lắc đầu.


"Lão đại tới rồi!" Không biết là ai la lên, cả sân tập tức thì im phăng phắt. Tất cả đều nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người người đàn ông anh tuấn, kiên nghị, uy nghiêm, sắc mặt tràn ngập vẻ kính sợ. Các đội viên gia nhập sau, trừ việc biết rõ Đường Tư Hoàng là người dẫn dắt quân đoàn hoa quả giành được hạng nhất trong trận thi đấu thì cũng không hiểu y cho lắm, nhưng bọn hắn biết, người đàn ông này là người đã khiến bọn họ được ăn no ba bữa một ngày, là người vạch rõ hướng đi cho bọn hắn trong tận thế này, cũng là người sẽ chèo lái bọn họ càng lúc càng mạnh mẽ hơn nữa.


Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu, nom vừa ngầu lại tràn ngập khí phách.
"Tối nay thêm đồ ăn. Các đội viên ra ngoài làm nhiệm vụ thì khi về sẽ được thêm. Tiếp tục đi."
Tất cả đồng thanh: "Rõ!"
Còn có mấy người hô to "Lão đại muôn năm", khiến Đường Miểu phải bật cười một trận.


Đường Hâm đang tập huấn cho đội, lau mồ hôi, nhanh chóng chạy tới.
"Papa, Đường Miểu. Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi." Đường Miểu quan sát Đường Hâm, thán phục nói, "Đường Hâm, anh béo lên à?"
Đường Văn im lặng đỡ trán.


"Đường Miểu, mắt em có vấn đề hả! Kêu papa kiếm cho em một cặp kính đi!" Đường Hâm chỉ vào chính mình, "Anh gầy đi ba ký, là ba ký đó!"
"Ồ.." Đường Miểu thản nhiên đáp, ra vẻ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là do yêu đương sao? Vì yêu người ta mà tiều tụy à."


Đường Hâm hít sâu một cái, cảm thấy công phu độc mồm độc miệng của Đường Miểu lại tăng thêm rồi, nói với Đường Tư Hoàng: "Vài hôm sau khi cha đi rồi, con dẫn đội giết được tang thi dị năng, sau đó có không ít người muốn được vào quân đoàn hoa quả, mấy ngày nay con vẫn luôn dẫn bọn họ đi tập luyện."


"Tinh hạch đâu? Tinh hạch đâu?" Đường Miểu đứng cạnh loi choi ầm ĩ, Đường Hâm tỏ vẻ "chịu thua em luôn", lấy tinh hạch ra đưa cho cậu.
"Lượng sức mà làm." Đường Tư Hoàng nói, "Phát triển quân đoàn là chuyện cấp bách nhưng sức khỏe quan trọng hơn."


"Con biết, cám ơn papa." Đường Hâm mỉm cười với cha mình, "À đúng rồi, papa, mấy hôm trước có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi dắt theo một bà mẹ hơn sáu mươi cùng cậu con trai mười tuổi đến xin gia nhập vào quân đoàn hoa quả, con đã cho họ vào."


"Hửm?" Đường Tư Hoàng nhìn lướt qua Đường Văn, hỏi Đường Hâm, "Lý do?" Ngay từ đầu y đã nói, trừ phi là trường hợp đặc biệt, còn không thì không nhận những người có quá nhiều gánh nặng trên vai.
"Chẳng lẽ người mẹ kia và cậu nhóc đều có dị năng?" Đường Miểu đoán.


Đường Hâm đáp: "Đều không phải. Người đàn ông đó chỉ là một dị năng giả hệ sức mạnh bình thường. Sở dĩ con quyết định nhận bọn họ là vì cho tới giờ, trong những đội viên mới của quân đoàn đã có ba đôi tình nhân. Nếu như cự tuyệt hoàn toàn những người xin được vào do bị gia đình liên lụy, con lo là trong tương lai nhỡ căn cứ Kinh đô gặp phải nạn lớn, các đội viên sẽ sợ quân đoàn bỏ lại người yêu có thực lực khá yếu của mình, từ đó ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của cả đoàn."


Đường Văn tiếp lời: "Phải, cân nhắc đến điểm này nên tôi không phản đối quyết định của đại thiếu gia."
Đường Miểu vuốt vuốt viên tinh hạch trong suốt, gật đầu tán thành: "Quả thật cần phải chú ý đến phương diện này, dù là tận thế thì đàn ông cũng có nhu cầu mà."


Đường Tư Hoàng buồn cười liếc cậu, nghĩ nghĩ một chốc rồi nói với Đường Hâm: "Chuyện con lo ngại rất có lý, cách xử lý cũng khá tốt. Nhưng mà số thành viên có gia đình tuyệt đối không thể quá 5%, phải khống chế ổn định. Đợi đến khi thực lực của quân đoàn ổn định hơn rồi mới có thể suy xét đến việc nâng cao tỉ lệ lên."


"Con biết rồi, papa."
"Đường Văn, cậu cho người thông báo với các tiểu đội trưởng, tám giờ tối nay đến Đường phủ họp; Đường Hâm, con gọi bác Xuân đến đây, rồi bảo bác ấy đến thẳng nhà kho của tổng bộ."


Để phòng ngừa vạn nhất, Đường Tư Hoàng không cho phép để quá nhiều vật tư bên ngoài không gian, cho nên bình thường số lương thực tích trữ trong nhà kho tổng bộ sẽ tương đương với định mức dùng trong ba ngày của quân đoàn. Cứ cách ba ngày, Đường Xuân lại bổ sung cho nhà kho tổng bộ một lần.
***********