"Thế nào?" Đường Tư Hoàng vừa chạy vừa hỏi.
"Hai dị năng giả tốc độ." Việc không gian thăng cấp lần trước đã giúp tinh thần lực của Đường Miểu được đề cao không ít, kết hợp với năng lực phân biệt được thuộc tính dị năng, xác định được chính xác năng lực của mục tiêu.
Tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, cậu và Đường Tư Hoàng lại không cố sức đuổi theo, rõ ràng là đối phương cố ý dẫn bọn họ tới chỗ nào khác.
"Cha, đối phương nhất định đã đặt một cái bẫy gì đó, cứ vậy mà vào sao?"
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con."
Chạy tới vùng ngoại ô hiu quạnh tiêu điều, Đường Tư Hoàng dừng chân, đồng thời cũng cản Đường Miểu lại. Mới rồi còn thấy mấy cái ngõ không bóng người, bây giờ từ trong góc tối đột nhiên xuất hiện không ít tang thi, mặt vô cảm hướng về phía Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, người đứng yên không nhúc nhích, không ầm không ĩ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, khiến da đầu người ta không khỏi run rẩy.
"Không ổn." Đường Tư Hoàng mặt không đổi sắc nhìn chung quanh.
Mặt Đường Miểu khẽ biến, thấp giọng nói: "Mấy con tang thi này đồng thời xuất hiện, cứ như đang bị ai đó chỉ huy vậy." Bọn họ đã từng gặp qua người có thể khống chế tang thi, lập tức nghĩ đến khả năng đó. Phóng tinh thần lực ra, cậu "thấy" được hai người cố ý dẫn bọn họ tới đây đang nấp trong một tòa nhà hai tầng rình xem.
"Thế thì càng lại phải xem xem có chuyện gì đang diễn ra." Đường Tư Hoàng cười thản nhiên, dáng vẻ ngạo nghễ tựa như một vị vua khống chế toàn thiên hạ, việc có thể tùy thời nắm bắt được thông tin có thể giúp bọn y bớt đi được không ít chuyện dư thừa ở thời buổi mạt thế này.
Đường Miểu chà chà cánh tay sắp bị đông cứng, nói thêm: "Nếu có thể kéo đối phương vào quân đoàn hoa quả thì chúng ta nhất định sẽ có thêm một lực lượng hỗ trợ không tồi."
Đường Tư Hoàng thầm thấy buồn cười. Còn chưa xác định là cái gì mà nhóc con này đã mơ giữa ban ngày rồi.
Đúng lúc này, đám tang thi đột nhiên động đậy cùng lúc, bất kể là cấp thấp hay cấp cao đều ô ô gầm nhẹ, điên cuồng bổ nhào về phía Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, ồ ạt ập tới tựa như một cơn hồng thủy phá đê mà đến.
"Ôm ta!" Đường Tư Hoàng vươn một tay kéo Đường Miểu vào ngực.
Đường Miểu biết y định phóng ra đại chiêu, nếu không muốn bị ảnh hưởng thì phải đứng sát Đường Tư Hoàng, hai tay mau chóng ôm lấy cổ ý, hai chân cũng quấn lấy eo y. Không biết có phải do dị năng hệ hỏa của Đường Tư Hoàng hay không mà cơ thể y vô cùng ấm áp, Đường Miểu không chút khách khí luồn tay vào dán lên người y thông qua cổ áo, ấm quá đi ~
Ôm giống vại nà =))))
Vốn đang là lúc hồi hộp, Đường Tư Hoàng lại bị cậu chọc cười. Vì chiêu mà y sắp tung ra là công kích 360 độ không góc chết, cho nên trong phạm vi 50 mét lấy y làm trung tâm, những vật sống cao hơn nửa thước (kể cả tang thi thi đang đi lại) đều không thể may mắn thoát khỏi, trừ phi tiếp xúc tứ chi với y. Nói cách khác, Đường Miểu chỉ cần ôm y như bình thường là được, không cần phải làm quá thế này. Thế nhưng có người yêu trong lòng, dường như khiến y phát huy càng dễ dàng hơn nhiều, giơ hai tay lên, vận chuyển năng lượng, trong lòng hai bàn tay đột nhiên xuất hiện vô số tia điện to chừng đầu ngón út. Mỗi một tia bắn về phía một tang thi, sau đó đan vào nhau tạo thành một tấm lưới điện khổng lồ. Chỉ nghe thấy giữa không trung không ngừng vang lên tiếng "xẹt xẹt", mấy trăm tang thi đồng loạt co giật, sau đó một tiếng nổ "đoàng!" bất ngờ vang lên như mọc từ dưới đất lên, toàn bộ tang thi nổ tung vương vãi đầy đất. Có mấy con tang thi thậm chí vì lực công kích của bản thân quá mạnh mà văng tung tóe ra ngoài y như đậu rang trong chảo vậy, cả người đập mạnh xuống đất hoặc vào tường, óc não văng tứ tung, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Cả con đường đã biến thành một biển thi.
"A...!" Hai người trốn trên nóc nhà bụm miệng, lòng đầy sợ hãi nhìn một màn khó có thể tin này.
Lúc này, một cảm giác uy hϊế͙p͙ cường đại truyền đến từ trong một căn nhà phía trước. Đường Miểu nhảy ra khỏi người Đường Tư Hoàng, cảnh giác nhìn về hướng đó, vẻ mặt căng thẳng.
"Miểu, ta qua đó xem sao. Con để ý hai tên kia đi, đừng để bọn họ trốn thoát, cũng đừng có để bọn họ chết."
"Cha, cẩn thận." Đường Miểu hiểu sắp xếp này rất hợp lý, không phản đối.
"Yên tâm." Đáy mặt Đường Tư Hoàng lóe lên ý chí chiến đấu mãnh liệt cùng sự hưng phấn. Đã lâu không gặp đối thủ lợi hại như vầy rồi. Y cảm thấy, thiên nhiên luôn có quy tắc, giáng xuống hình phạt tận thế này chính là để tẩy sạch một lần nữa. Cách nói này nghe có hơi duy tâm, nhưng thật sự cũng không khác gì mấy, bất kể là người, tang thi hay động vật, có lẽ tương lai ngay cả thực vật cũng có biến hóa, cuối cùng rồi sẽ khôn sống mống chết. Vạn vật tranh nhau trời lựa chọn, chỉ kẻ phù hợp mới có thể sống sót. Mà y, chỉ cho phép mình trở thành người đứng ở nơi cao nhất, không chấp nhận bất cứ vị trí nào khác!
(khôn sống mống chết: mống là mầm non, là ngây thơ, khờ dại, ý nói khôn thì sống, khờ dại thì chết, tương tự câu mạnh thắng yếu thua)
Vỗ vỗ đầu Đường Miểu, Đường Tư Hoàng mau chóng chạy đi.
"Hổ Vương, mày đi theo cha đi." Đường Miểu vỗ đầu Hổ Vương.
Hổ vượng cụng cụng đầu vào ngực cậu rồi quay người bắt kịp.
Đường Miểu quay đầu, ánh mắt trong suốt lạnh băng nhắm thẳng vào hai người đang trốn trên nóc tòa nhà. Hai dị năng giả tốc độ rùng mình, cảm thấy mình như bị đóng băng trong nháy mắt, thấy Đường Miểu nở nụ cười đầy nguy hiểm, từ từ đi tới gần, liền lập tức tỉnh táo lại, nhảy lên một gốc cây to tính bỏ chạy.
Charles và Hắc Uy xông tới với tốc độ tựa như tên bắn.
"Charles, Hắc Uy, đừng giết chết bọn họ!"
Đường Miểu thả tinh thần lực ra, ngưng tụ thành một sợi chỉ, trông tựa như một con linh xà đang bơi lội, nháy mắt đã tiếp cận được hai người kia, đầu rắn bất thình lình phóng ra, cấp tốc quấn quanh hai người vài vòng trói lại.
Hai dị năng giả tốc độ nọ cảm thấy eo mình như bị một sức mạnh vô hình giam lại, muốn chạy về phía trước lại không khống chế được mà bổ nhào, ngã xuống cây, cất tiếng kêu la đau đớn. Hai người còn chưa kịp đứng dậy, trước mắt đã chợt xuất hiện hai bóng đen, đè nặng lên người bọn họ, suýt nữa đã hộc máu.
"A!" Một dị năng giả trong đó phản ứng rất nhanh, rút dao găm bên hông định đâm Hắc Uy.
Hắc Uy lập tức hóa đá toàn thân, dao găm cắm vào người nó chỉ vang lên một tiếng "keng!". Tên dị năng giả còn lại thấy Đường Miểu vẫn chưa chạy tới, cho đây là cơ hội tốt, cũng rút dao nhắm vào Charles.
"Ô?" Charles nghiêng đầu, một quả cầu lửa to cỡ trái bóng bàn bắn ra từ miệng nó, sượt qua mặt gã kia.
Người nọ hét to, không dám làm càn nữa, muốn ôm lấy mặt lại không dám đụng vào, đau tới nỗi mặt mày tái mét, mồ hôi không ngừng túa ra, trông như sắp tắt thở tới nơi.
Đường Miểu chạy tới gần, nhìn gã nọ một cái, có phần bất đắc dĩ: "Charles, chả phải tao đã nói không được giết chết hắn ta rồi sao?"
Charles nhìn vết bỏng trên mặt người kia, lại quay ra dòm Đường Miểu, nghiêng đầu, dường như tính nói: thì không chết mà?
Người bị Hắc Uy đè lên thì sợ hãi lên tiếng cầu xin: "Tha cho bọn tôi đi, là "Báo tử" sai bọn tôi, thật sự không liên quan gì tới chúng tôi cả!"
"Nói, bên trong rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Miểu từ cao dòm xuống gã, tay nắm lấy đao kề sát ngực gã ta, nheo mắt cười: "Nếu dám nói láo một câu, tao sẽ không giết mày, mà biến mày thành tang thi đấy. Đao này đã ɭϊếʍƈ qua không biết bao nhiêu máu tang thi rồi đấy."
"Tôi nói, tôi nói! Ở đó có một tang thi dị năng hệ hỏa, không chỉ thế, nó còn có thể điều khiển khống chế các tang thi khác. Không ít người tới đây thu thập vật tư đều bị nó giết, nhưng kỳ lạ là con tang thi đó chưa bao giờ rời khỏi khu vực này. Tôi chỉ biết có thế thôi, còn mấy cái khác thì không biết gì cả, toàn bộ đều là thật! Tha cho tôi đi! Tha mạng, tha mạng a a a!"
Người nọ nói hết một hơi, vẻ mặt Đường Miểu liền biến đổi: "Tang thi dị năng hệ hỏa? Bên các người có rất nhiều tang thi có dị năng?"
"Phải." Người nọ cảm thấy cậu muốn hỏi nhiều hơn, vì bảo vệ tính mạng liền cung cấp thêm tin tức, "Có điều, nói nhiều thì cũng không nhiều lắm, theo như tôi biết thì chung quanh chỗ này có chừng mười tang thi có dị năng."
Đường Miểu không hiểu được. Căn cứ Kinh đô bên kia chưa từng nghe tin gì về tang thi dị năng. Chẳng lẽ tang thi tiến hóa còn phân theo khu vực? Bất quá, đây cũng là chuyện khó xác định được, chuyện thế giới này xuất hiện tang thi đã đủ kỳ quái rồi, có thêm mấy chuyện kỳ quái khác cũng chẳng có gì kỳ lạ.
"Tang thi này rất lợi hại sao?"
"Rất lợi hại! Rất nhiều dị năng giả muốn đến đây tìm kiếm vật tư đều đã bị nó cùng đám tang thi nó triệu tập giết hết."
Đường Miểu đợi không nổi nữa, muốn tức khắc chạy tới chỗ Đường Tư Hoàng, lấy dây thừng trong không gian ra trói riêng hai người kia lại, đẩy hai người họ chạy về trước.
"Không, tôi không qua đó đâu! Thả ra, thả tôi ra!"
"Tôi cũng không đi, anh bạn à, tha cho tôi đi, bắt tôi gọi cậu là ông nội cũng được!"
"Không, đi, thì, chết! Chọn cái nào? Hả?" Đường Miểu không rảnh đôi co với bọn họ, lạnh lùng nói.
Hai người nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cậu, không dám lên tiếng, chỉ đành nghe theo chạy tới trước. Đường Miểu lo lắng trong lòng, nghĩ nghĩ một chốc, quan sát thấy bốn phía không có người, liền dứt khoát đánh ngất hai người, đưa vào không gian cùng Charles và Hắc Uy, để bọn họ canh chừng hai người đó rồi rời khỏi không gian, vội vàng chạy về phía Đường Tư Hoàng đã đi.
Phía trước truyền đến một tiếng vang lớn, cậu gấp gáp chạy về phía đó.
Đường Tư Hoàng đang đứng đối diện một...tang thi? Đó là một quý ông, trên người là bộ âu phục đen rách rưới, cơ bắp căng cứng mà tím tái, hai mắt đỏ tươi. Tang thi sau khi tiến hóa hẳn là có bộ dáng này, cơ thể chúng không còn hư thối nữa, nom gần giống như một con người.
Một tang thi một người giằng co một hồi, tang thi là "người" mất kiên nhẫn đầu tiên, hai tay huơ từ trước ra sau như bơi lội, từng quả cầu lửa to cỡ trái bóng rổ liên tiếp bắn về phía Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng không ngừng lách mình né tránh, những tia sét ngưng tụ trong tay y chợt hóa thành roi dài, "xẹt xẹt" vài tiếng, đánh về phía tang thi, động tác nhanh vô cùng.
"Ngao —" tang thi bị trúng ba cái, quần áo trên người càng thêm rách nát, bắp thịt cũng bị đốt cháy vài chỗ. Nó cúi đầu nhìn nhìn, mặt lộ ra vẻ "phẫn nộ", đột nhiên há miệng, một hỏa cầu cực lớn như thể che trời rợp đất, tiến tới gần Đường Tư Hoàng.
Hỏa cầu quá lớn, mà đường thì lại quá chật, Đường Tư Hoàng muốn né sang bên né tránh là hoàn toàn không thể, nếu lui về sau thì tốc độ của y lại không nhanh hơn tốc độ hỏa cầu bắn tới. Đường Miểu chạy tới đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, kinh hãi tới mức tim như ngừng đập.
Đường Tư Hoàng lại căn bản không có ý né tránh, giơ hai tay lên, trầm giọng quát to một tiếng, một quả cầu lửa lớn hơn nữa hiện ra ngay trước y. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, quả cầu lửa khổng lồ dùng xu thế như quét sạch ngàn quân bắn tới, va chạm với hỏa cầu mà tang thi kia phóng ra, cắn nuốt nó, trở nên to lớn hơn, sau đó tiếp tục tiến tới trước. Tang thi kia giống như một chiếc thuyền nhỏ lọt vào vòng xoáy cực lớn, một tiếng kêu bén nhọn chói tai vang lên giữa trời rồi im bặt. Đợi đến khi quả cầu lửa biến mất thì trên đất chỉ còn lại một đống tro tàn, trong đó có một viên tinh hạch màu đỏ...
****************
Edit + Beta: Carly