Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 256: Sự tấn công của bầy chim

"Grào —— " Hổ Vương ngẩng đầu gầm lên, phẫn nộ trừng con chim kia, lại không thể nào với tới đó.
Tang thi chim, tang thi động vật có thể bay trên trời! Con người hoàn toàn không thể bay được!


"Nói như vậy, chẳng phải căn cứ không còn an toàn nữa sao?" Lòng Đường Miểu trầm xuống. Không lẽ không bao lâu nữa bọn họ lại phải chuyển đi? Vùng trời của căn cứ trống không như thế, tang thi chim rất dễ dàng xâm lấn.


Đường Tư Hoàng có chút dở khóc dở cười, kéo cậu chạy đi: "Bây giờ cái con nên lo là chúng ta đấy. Còn về căn cứ, mấy người bên trên nói không chừng đã phát hiện ra tang thi chim trước chúng ta."
"Nói thế nào?"


Đường Tư Hoàng nói: "Người mà ta bảo Đường Văn bố trí sớm đã phát hiện rồi, mỗi ngày căn cứ đều phái đi một toán quân khá kỳ quái, xe của toán quân này được bao kín, mỗi khi trở về đều có người nghe được tiếng "phanh phanh" phát ra từ trong đó, rất có thể là động vật mà căn cứ bắt về. Nói cách khác, có lẽ là trước kia, khi động vật còn chưa bắt đầu biến dị, căn cứ đã bắt đầu nghiên cứu phương diện động vật để tìm cách trị virus tang thi rồi."


Đường Miểu thở phào: "Không hổ là căn cứ Kinh đô."
Quay đầu nhìn lại, con tang thi chim kia rõ ràng không đuổi theo, hai người cũng giảm dần tốc độ lại. Xem thời gian, đã sắp đến 7 giờ rưỡi, hai người mau chóng trở về.


Trở lại điểm đỗ xe, có bảy tám đội hữu trở về khá sớm, con mồi để kế bên, dùng dây thừng buộc lại, có vài con là động vật tiến hóa, vài con thì bình thường. Bọn họ đậu xe thành vòng tròn, làm thành một vòng chắn an toàn đơn giản.


Con mồi không nhiều lắm, mấy người họ có chút xấu hổ nhìn Đường Tư Hoàng, nhưng lại không thể nhìn ra được cái gì từ mặt y. Đoạn đường này, Đường Tư Hoàng cũng không có làm ra cái gì đáng sợ nhưng cả bọn đều không hiểu sao mà mang lòng kính sợ với y.


Đường Miểu bảo bọn họ thống kê lại rồi sai họ khiên con mồi vào trong xe, chỉ chừa lại hai con thỏ rừng. Tiếp đó, cậu nói Đường Tư Hoàng cho những người kia một thùng nước và một bộ dụng cụ bếp. Nước dĩ nhiên là nước bình thường.


"Tự các anh xử lý đi, món chính là bánh bao, tí nữa tôi đưa thêm cho các anh."


Nói rồi, cậu đi tới một bên, bảo Đường Tư Hoàng lấy ra một bộ làm bếp khác, bỏ gà rừng và mộc nhĩ lên. Đường Tư Hoàng thấy lão Lưu sắp xếp hai người ra canh gác đồng thời chờ các đồng đội khác thì dời mắt đi, lấy đèn sạc khẩn cấp ra, treo lên cái móc ở nóc xe, đợi đến tối rồi dùng, sau đó bước tới cạnh Đường Miểu hỗ trợ cậu.


Hổ Vương hình như rất hiếu kỳ, cứ vòng qua vòng lại quanh Đường Miểu, thỉnh thoảng còn nhòm vào nồi.
Khi lão Chu trở về cùng đồng đội mình, thấy tia sáng liền vô thức bước nhanh hơn.
"Thơm quá a!"


Sau khi đến gần, trước tiên mọi người thấy được một cái bàn được dùng làm bếp, súp trong nồi đang sôi ùng ục, có thể thấy được những khối gà vàng óng ngụp lặn bên trong. Đường Miểu thì bỏ mộc nhĩ đã rửa sạch vào nồi, trong rổ nhựa màu xanh để kế bên vẫn còn chứa đầy rau diếp. Ở chỗ gần thùng xe, có bày hai cái ghế dựa và một cái bàn vuông, trên bàn đã dọn sẵn hai bộ chén đũa. Người đàn ông mà bọn họ không thèm để vào mắt kia bộ dáng nhàn nhã ngồi cạnh bàn, thấy bọn họ chỉ gật đầu một cái.


Ở một bên khác, mấy người đàn ông thì dùng một cái bếp khác nấu súp.
"Ực...ực..." có người nuốt nước miếng.
Lão Chu liếc mắt nhìn người nọ. Không có tiền đồ!


Đường Miểu chỉ dùng mỗi chảo, liền dứt khoát mang cả cái chảo đặt lên bàn, cầm nồi để lên bàn rồi lại bưng nồi cơm điện qua, Đường Tư Hoàng mở nắp nồi xới cơm. Đường Miểu nhanh nhẹn mà bắc một cái nồi khác lên bếp.
"Đây là..." Có người nhịn không được hỏi.


Đường Miểu đáp: "Đây là chuẩn bị cho Hổ Vương." Cậu vẫn luôn tăng cường phát triển tình cảm với Hổ Vương cho nên mới nấu chín thức ăn cho Hổ Vương. Gà là loại gà được chăn nuôi trong không gian, nước là nước giếng.
Cậu vừa nói xong đã có người nhìn cậu với ánh mắt khiển trách.


Đường Miểu làm như không thấy, ngồi xuống đối diện Đường Tư Hoàng, bưng chén ăn cơm.
Lão Chu không biết đang nghĩ gì, chợt lên tiếng: "Đường tiên sinh, rừng núi vào ban đêm rất nguy hiểm, vẫn không nên quá thả lỏng."


"Cám ơn đội trưởng Chu đã nhắc nhở." Đường Tư Hoàng khách khí nói cám ơn, y làm vầy là có nguyên nhân, mà mấy lời này dĩ nhiên không cần phải giải thích với người ngoài.


Lão Chu không nói gì thêm, quát lớn bảo cấp dưới mau chóng chuẩn bị bữa tối. Thu hoạch của bọn họ không tệ, tự nhiên cũng muốn khai trai.
(khai trai: cách gọi của các tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác khi bắt đầu ăn mặn sau một kỳ ăn chay)


Xử lý xong bữa tối, Đường Miểu rửa chén dọn bàn, Đường Tư Hoàng thì tập trung toàn bộ đội viên lại.
"Báo cáo lại những gì đã trải qua lúc trưa và tình trạng vũ khí đạn dược."


Mọi người lần lượt báo cáo. Chỉ có 16 người trở về, 4 người kia không biết là bị chuyện gì trì hoãn hay đã chết rồi.
Người đội viên cuối cùng khẩn trương nói: "Tôi tôi dùng hết đạn rồi."


Đường Miểu kinh ngạc nhìn sang, nhìn gã đầy hồ nghi: "Động vật tiến hóa phải bắt sống, nên đạn chỉ dùng để đối phó tang thi. 50 viên của anh thế mà đã dùng hết rồi? Chẳng lẽ anh gặp đến 50 tang thi?"
Người nọ lúng ta lúng túng cả nửa ngày không nói nên lời.


Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Ngày mai cậu không cần làm nhiệm vụ."
Người nọ cả kinh, vội hỏi: "Thế thức ăn của tôi..."
"Vẫn 2 bánh bao như bình thường." Đường Tư Hoàng nói.


Những người khác giật mình ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau, vùng giữa lông mày hoặc ít hoặc nhiều đều tỏ vẻ bất mãn, dựa vào cái gì mà không làm nhiệm vụ vẫn có đồ ăn?
Người nọ lại vui sướng vô cùng, không ngừng cám ơn Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu lắc lắc đầu.


Đường Tư Hoàng lại nói: "Tất cả vào xe nghỉ ngơi, tôi và Đường Miểu sẽ gác đêm."


Lão Lưu nhìn y mà lâm vào suy tư, không rõ vị đội trưởng này rốt cuộc là đang nghĩ gì. Người này tuyệt đối không phải loại người có thể cho phép người khác chiếm tiện nghi mình. Lần làm nhiệm vụ này, đội trưởng và cậu đội phó kia hầu như đều không làm hết trách nhiệm của mình, chắc không phải chỉ vì đùa giỡn bọn họ hay vật tư nhiều đến điên mà đem dâng cho căn cứ chứ? Anh ta cảm thấy, trong việc này có cái gì đó không đơn giản.


Nghĩ đến đây, anh ta nói thêm một câu: "Mọi người đừng ngủ quá sâu, ban đêm lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống khẩn cấp đấy."
Đường Tư Hoàng và Đường Miểu dọn dẹp xong, thay phiên lên xe vào không gian để tắm. Đã sắp năm ngày, người nóng nực lắm rồi.


Xử lý xong xuôi, Đường Miểu pha cho Đường Tư Hoàng một ly cà phê, ngay lúc định rót cho mình một ly, Đường Tư Hoàng đã đưa tay ngăn lại.
"Con ngủ trước đi, ta canh nửa đầu hôm cho."


Đường Miểu cũng không kiên trì, nhưng không vào xe mà nhấc chân, trực tiếp giang chân ngồi trên đùi Đường Tư Hoàng, ghé người vào lòng y. Vì đã trải qua nhiều gian nguy trắc trở, gần đây cậu càng ngày càng thoáng, cũng càng lúc càng thoải mái, cực kỳ thích cảm giác tùy tâm sở dục, thích thân mật Đường Tư Hoàng thì thân mật này. Nhân sinh khổ đoản tu tẫn hoan


*
, hà cớ gì phải để ý đến ánh mắt của kẻ khác? Chỉ cần không quá trái lẽ thường thì chả sao cả.
(* "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt" là 2 câu thơ trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch:
[Đời người đắc ý cứ vui chơi,


Chén vàng sao nỡ trống hoài dưới trăng.]
Ý nói cuộc đời con người ngắn ngủi, nên tận hưởng vui vẻ, quẩy hết mình:v ~)


Đường Tư Hoàng không quan tâm tại sao cậu lại táo bạo và chủ động như vậy, chỉ sung sướng ôm lấy người trong lòng, tay vuốt lưng cậu, bất tri bất giác trượt đến đầu ngực cậu, ngón tay luồn vào, thăm dò mà đảo vòng.
"Không được, ở đây nhiều người lắm."


Đường Tư Hoàng lấy một cái chăn trong không gian ra phủ lên người cậu, bao lấy cả hai, sau đó bàn tay không chút cố kỵ mà vói vào trong quần cậu.
Đường Miểu khẽ hít một tiếng, cả người có chút căng cứng mà dán sát vào Đường Tư Hoàng.


"A, nhạy cảm vậy? Hmm~?" Đường Tư Hoàng kề sát vào tai cậu mà khẽ bật cười, tay nhanh chóng vuốt ve.
"Im." Đường Miểu rất khẩn trương, lại không chịu được cơn kích thích vì yêu đương vụng trộm, hung hăng bật lại một câu, mặc cho Đường Tư Hoàng kéo cậu vuốt ve đến hô hấp dồn dập.


Một lúc lâu sau, cả hai mới dần bình ổn trở lại. Đường Miểu kéo cao chăn lên, mau chóng hôn một cái lên miệng Đường Tư Hoàng.
"Ngủ đi." Đường Tư Hoàng nhỏ giọng nói.


Hổ Vương ngoan ngoãn nằm sấp một bên, yên lặng lắc lắc đuôi. Đêm, luôn im ắng như thế. Ý thức Đường Miểu dần trở nên mơ hồ, mau chóng thϊế͙p͙ đi. Ngủ rất ngon, cậu lại đột nhiên thấy tỉnh táo vô cùng, đầu nặng trĩu, dường như có một loại lực lượng nào đó đang không ngừng tấn công vào tinh thần lực của cậu từ bốn phương tám hướng.


"Sao tỉnh rồi?"
Đường Miểu đột nhiên bật người dậy, cảm nhận càng thêm rõ ràng xao động đang đến ngày càng gần, hai mắt sáng rực trong màn đêm, đầy sắc bén nhìn về phía bầu trời nơi phương xa.
"Cha, có biến!"


"Keng — " trong tay Đường Tư Hoàng lập tức xuất hiện một cái xẻng và một cái nắp nhôm, dùng sức đập mạnh chúng vào nhau, âm vang rầm trời.
"Có chuyện gì?"


Lão Chu cùng thuộc hạ của hắn Tiểu Đinh gác đêm phía bên kia đang yên lặng hút thuốc, bị làm cho hoảng sợ, sau đó liền nghe được tiếng quát lớn của Đường Tư Hoàng: "Đề phòng, đề phòng!"


Hai người bật thẳng người, không biết tình hình bên kia thế nào, đang lúc buồn bực thì một tiếng xé gió xoẹt qua ngay phía trên đầu, lập tức ngửa đầu, chỉ thấy vô số chim đang đập cánh không ngừng phóng về phía này, đông kịt một mảnh!


"Pằng pằng pằng—" người bị đánh thức vội vàng nổ súng, sau đó ý thức được tốc độ của đám chim này quá nhanh, không dễ bắn trúng liền vội bỏ súng mà dùng dị năng.


"Bang bang rầm——" Đường Tư Hoàng ném ra một hỏa cầu cực lớn, mấy chục con chim phát ra tiếng kêu chói tai, rơi bình bịch xuống đất. Cách đó không xa, đội ngũ của lão Chu cũng đang chiến đấu, thủy cầu, hỏa cầu, phong nhận khi lên khi xuống, tiếng chim kêu bén nhọn như đồ sắt nhọn cạ vào miếng sắt, làm người ta phải phát rồ.


"Đường Miểu, mau vào!"
Đường Miểu không có dị năng, tình huống vô cùng bất lợi. Nhưng cậu cũng không muốn trốn sau lưng Đường Tư Hoàng, tuy hiện tại cậu chính là đang nấp sau lưng y.
"Cha, mau đưa súng phun lửa cho con."


Đường Tư Hoàng nhéo mạnh một cái lên mông cậu, cuối cùng vẫn lấy súng bắn lửa ra đưa cho cậu.
"Cha, lúc này chúng ta có lẽ phải nhất trí đối ngoại!" Đường Miểu đau đến hít hà.


"Trừ ngoại tất an nội." Đường Tư Hoàng lạnh nhạt trả lại một câu, động tác trên tay vẫn không ngừng, lại một lôi hỏa cầu cực lớn được phóng ra, diệt cả một đám. Bầu trời đêm bị chiếu sáng rực trông như ban ngày.


Chiêu thức lợi hại đó dẫn tới không ít ánh mắt sợ hãi thán phục, sắc mặt Đường Tư Hoàng càng thêm khó coi. Lần công kích này của đàn chim làm rối loạn vài kế hoạch của y. Ánh mắt y đảo nhanh qua mấy đội viên tạm thời kia, không chút gợn sóng sợ hãi.
**********************