Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 36: Nô duyên không cạn

không bằng để ta tham gia cùng..

Tạ Hộ nghe như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Thẩm Hấp rất lâu khôngnói gì, vẫn là Tạ Thiều phản ứng kịp, vui mừng nói:

"Thẩm công tử muốn tham gia? Còn gì tốt hơn chứ. Huynh muội chúng ta nửa đường xuất gia đang lo sẽ không thể niệm kinh, bây giờ nghe theo Trầm công tử vậy.”

Nghe Tạ Thiều nói, Thẩm Hấp không trả lời, chỉ là khóe miệng mỉm cười, ngón tay vỗ về chiếc nhẫn Bạch Ngọc, ánh mắt dừng trên người Tạ Hộ như trước. hắn cảm thấy nha đầu kia thật thú vị, thường ngày rất khôn khéo, đối đãi với người bên ngoài rất tự nhiên. 

Nhưng đối xử với mình hắn lại luôn phòng bị, giống như nếu nàng không cẩn thận hắnsẽ giết nàng, nhưng rõ ràng hắn đã cân nhắc, xác định mình chưa từng làm gì để khiến nàng phải sợ hãi.

Tạ Thiều thấy muội muội nhà mình lại ngây ngốc, nên đi đến gõ lên đầu nàng một cái. Tạ Hộ hoàn hồn, che trán trừng mắt Tạ Thiều khi dễ muội muội, ủy khuất nhe hàm răng trắng như tuyết với hắn. một bộ dạng như con nhím nhỏ xù lông rất đáng yêu, rõràng không có ý uy hiếp nhưng lại cố tình bày ra vẻ hung dữ, khiến người ta khôngnhìn không được.

"Ngũ cô nương không muốn cùng Thẩm mỗ ăn miếng thịt này?"

Tạ Hộ khó xử, đương nhiên nàng hiểu ý chủ tử nói ‘Cùng ăn miếng thịt này là có ý gì, nhưng hắn nhìn mình chằm chằm hỏi, không hiểu sao lại khiến Tạ Hộ sinh ra một cảm giác mập mờ. trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng e lệ, Tạ Thiều thấy thế, liền biết muội muội nhà mình lại phát bệnh, rõ ràng một câu nói bình thường như vậy, nhưng nghe hắn nói ra tâm tư trong lòng lại mang theo một ý vị khác lạ, sợ nàng bỏ qua cơ hội này, đang muốn mở miệng lần nữa, chỉ nghe muội muội nhà mình hồi phục tinh thần, nói:

"Thẩm công tử nói quá lời, chỉ cần Thẩm công tử thích, sửa sang lại cửa hàng tặng cho công tử cũng được."

"..."

Tạ Thiều thầm oán trong lòng, nha đầu kia không mở miệng thì thôi mà hễ mở miệng khiến ai cũng sợ, còn dám xem hắn là người ngoài, cửa hàng 5500 lượng bạc tặng cho người trong lòng, nàng đúng là hào phóng.

Thẩm Hấp nghe xong cũng mỉm cười, nha đầu này giả vờ ngây ngốc để thoái thác lý do cự tuyệt, không thấy vẻ mặt huynh trưởng muốn ăn nàng sao? Lại mở miệng nói:

"Nếu ngũ cô nương đã đồng ý, vậy chúng ta không cần quanh co nữa mà cùng nhau gầy dựng cửa hàng, được chứ?

Thẩm Hấp đi tới trước mặt Tạ Hộ, thoáng cúi lưng, khuôn mặt tuấn tú đối diện với gương mặt của nàng, muốn mượn vẻ đại ca đối đãi tiểu muội muội nói với nàng.

Tạ Hộ chỉ cảm thấy trái tim mình sắp vọt ra từ cổ họng, ngàn vạn lần nàng cũng không dám đối diện trực tiếp với chủ tử, vội vàng buông mí mắt, chột dạ chớp mắt, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, không dám ngước lên nhìn hắn.

Thẩm Hấp nhìn gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, trong lòng căng thẳng khó hiểu, một loại cảm xúc kỳ dị đang chậm rãi thức tỉnh trong cơ thể hắn. Chính Thẩm Hấp cũng kinh sợ, chỉ có điều trước giờ hắn không biểu lộ vui buồn trên mặt. 

Mặc dù chính mình cũng có phản ứng kinh ngạc nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, thẳng lưng lên, quay đầu nhìn thoáng qua người bên trái rồi lại nhìn qua Tạ Thiều bên phải, kín đáo che giấu tâm tư kỳ quái của mình rồi lui về phía sau hai bước.

Thẩm Hấp thối lui hai bước xong, Tạ Hộ mới phát giác được xung quanh không khí tụ lại đây, nàng giống như cá thiếu nước, liên tục hít thở, nuốt nước miếng xem như là an ủi.

Tạ Thiều dạo một vòng lại đến bên cạnh hai người, thấy muội muội nhà mình cúi đầu xuống, yên lặng đứng một bên, hai tay cung kính đan ở phía trước, tư thái nha đầu khiến hắn không biết làm gì, Thẩm Hấp lại nhìn ngã tư đường chốc lát. Tạ Thiều cho rằng hắn đang suy nghĩ chuyện cửa hàng, liền không quấy rầy, lẳng lặng chờ một bên, một lát sau, Thẩm Hấp mới xoay người, lại liếc Tạ Hộ một cái, bình tĩnh nói:

"Vậy ngày mai chúng ta hẹn ở đây, bàn chuyện cửa hàng rõ ràng, kế hoạch của ngũ cô nương viết rất tốt, nhưng mà ta cũng có mấy điều chưa rõ, ngày mai kính xin ngũ cô nương đến nói rõ toàn bộ ý tưởng cho ta. Dù sao nơi này cũng là cửa hàng của cả 3 người, tất cả chuyện lớn nhỏ nên cùng trao đổi mới tốt."

Thẩm Hấp trời sinh vương giả, đây là đánh giá của Tạ Thiều, từ lúc sinh ra đã có năng lực lãnh đạo, vừa mở miệng liền có thể kêu gọi người vì hắn bất chấp gian nguy, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, mà bản thân hắn cũng là người khiến người ta kính phục, cam nguyện nghe hắn sai bảo.

Tạ Thiều lập tức hưởng ứng: "Đúng đúng đúng, ngày mai chúng ta sẽ đem tất cả tài liệu đến đây rồi ba người chúng ta bàn luận. Sau này còn phải nhờ Yến Tuy huynh nhiều, à Thẩm đại lão bản, hì hì."

Đối với công phu vuốt mông ngựa của Tạ Thiều, Thẩm Hấp cũng không hề khó chịu, gật gật đầu, vừa liếc nhìn Tạ Hộ, sau đó mới chuyển động chiếc nhẫn trong tay, nói:

"Vậy hôm nay cứ như vậy đi, ta còn có việc, giờ Mùi ngày mai, tạm biệt."

Tạ Thiều liên tục gật đầu: "Vâng, huynh muội chúng ta nhất định sẽ đúng giờ."

Thẩm Hấp không nói gì nữa, đi xuống lầu. Tạ Thiều đang chuẩn bị kéo Tạ Hộ đangngẩn người, không nghĩ tới Thẩm Hấp mới đi xuống lầu, nha đầu kia liền nhanh như thỏ vọt ra ngoài đến phía sau Thẩm Hấp, chủ động đi tiễn người.

Nha đầu kia còn dám nói không có tâm tư với Thẩm Hấp, nhìn bộ dạng ân cần mà thở dài thay muội muội cuồng dại của mình. thật ra hắn cũng muốn giúp muội muội nhưng mà Thẩm huynh cái gì cũng tốt, chỉ là hắn nghe được một tin đồn rằng, Thẩm Hấp có một tật xấu, tất xấu này…không được.

Sợ muội muội cứ mãi si mê, cuối cùng sẽ tổn thương mà thôi.

Tạ Thiều cũng theo xuống lầu, thấy Tạ Hộ đã đưa Thẩm Hấp ra ngoài cửa hàng. Tạ Thiều đi qua cáo biệt với Thẩm Hấp, một hộ vệ dắt ngựa tới cho Thẩm Hấp, hộ vệ kia ăn nói thận trọng, trên má phải có một vết sẹo rất sâu, vết sẹo này khiến Tạ Hộ nhớ đến thân phận của hắn sau này ——thủ lĩnh thị vệ ngự tiền Nhiếp Nhung.

Về sau hắn hầu hạ bên người chủ tử, nhưng tại sao trước giờ lại không hề thấy hắn?

Sau khi tiễn Thẩm Hấp đi, ánh mắt Tạ Hộ còn nhìn về hướng bọn họ đi chằm chằm, Tạ Thiều nhẫn nại than thở, lắc đầu đẩy đẩy nàng, nói:

"Đừng nhìn nữa, người cũng đã đi rồi. Ta nói muội cứ thấy nam nhân liền ngẩn người, tất xấu vậy có thể sửa được hay không, muội không thấy khó coi sao?"

Tạ Hộ lười thảo luận đề tài này cùng hắn, dùng cằm chỉ chỉ hướng Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung rời đi, hỏi Tạ Thiều: "Người nọ là ai?"

Tạ Thiều nhìn theo ánh mắt của nàng, liền nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Nhung oai hùng bất phàm, nói: "hắn là bảo tiêu của Thẩm Hấp. Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy hắn, gần đây mới đi theo Thẩm huynh, hình như lúc Thẩm huynh đỗ Trạng Nguyên xong thì bảo tiêu này xuất hiện. Có lẽ là Định quốc công cố ý tìm người bảo hộ Thẩm huynh, dù sao cũng là Trạng Nguyên, nhìn chung toàn bộ thiên hạ có mấy người làm Trạng Nguyên? Chuyện bảo vệ hắn cũng nên làm.

Tạ Hộ thu lại ánh mắt, cho rằng phỏng đoán của Tạ Thiều không đúng, nghĩ đến tương lai thống lĩnh thị vệ ngự tiền của người ta mà hắn dám nói thành bảo tiêu. Chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Tạ Thiều, nghi ngờ, giơ tay đẩy hắn, lạnh giọng hỏi:

"Chuyện gì xảy ra? Sao huynh lại đi cùng Thẩm công tử? Lại còn đem chuyện cửa hàng kể cho huynh ấy?

Tạ Thiều bị đẩy một cái, cũng không ngại, cười sang sảng:

"À, ta tình cờ gặp Thẩm huynh trên đường. Ta đến Dương Châu tìm muội, hắn đến Dương Châu làm hàng, không ngờ lại cùng đường nên đi cùng. trên đường tán gẫu cùng hắn, ta đem thư muội viết đưa hắn xem, sau đó…Ta kêu hắn cùng đến xem cửa hàng.”

Thấy vẻ mặt Tạ Hộ không biết làm sao, Tạ Thiều còn nói thêm:

"Hì, muội đừng rối rắm. Thẩm huynh nói đúng, tuy chúng ta có ý tưởng nhưng khôngphải dễ làm, chuyện gì chúng ta cũng chưa trải qua hết. Hơn nữa đây là Dương Châu không phải địa bàn của ta. Trong kinh thành ta quen biết nhưng ở Dương Châu này lại không, có Thẩm huynh tham gia, chúng ta cũng bớt lo, yên tâm hơn. Khó có dịp được huynh ấy coi trọng cửa hàng của chúng ta, muội không biết huynh ấy buôn bán lớn lắm, thuộc hạ trải rộng khắp trời Nam biển Bắc. không biết đầu óc huynh ấy thế nào, cùng là người nhưng sao lại khác biệt lớn như vậy.”

Tạ Thiều vừa nói vừa chán nản sờ cằm của mình, rõ ràng là người nào đó đang buồn chán cái câu “cùng là người”, Thẩm Hấp 16 tuổi làm thủ khoa, 17 tuổi đậu Trạng nguyên, buôn bán khắp trời Nam biển Bắc, xuất thân thế gia cao nhất, trong tay lại có núi vàng núi bạc, lại nhìn Tạ Thiều hắn xem, xuất thân không tốt, đọc sách khôngđược, buôn bán chậm chạp... thật là khác nhau một trời một vực!

không để ý tới ca ca đang ăn năn, Tạ Hộ xoay người khóa cửa, Tạ Thiều lại tiếp tục lầm bầm:

"Muội nói xem, nếu huynh ấy an phận với thân phận trưởng tử của An quốc công thìsao lại đi buôn bán? hắn không thiếu bạc giống chúng ta, An quốc công phủ muốn cái gì là có cái đó! hắn lại là đích trưởng tử, tước vị An quốc công cũng không chạy khỏi tay hắn, sao lại phí tâm nhiều như vậy!!"

Tạ Hộ không để ý tới hắn, chui vào cỗ kiệu, Tạ Thiều thấy muội muội không đợi mình, tự giác lên kiệu, tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh nàng.

Lúc này Tạ Hộ không có tâm tư nghe ca ca nói, nàng nghĩ tới ước định ngày mai mà buồn rầu. Vốn chỉ muốn đời này tự kinh doanh để bảo vệ nhị phòng Tạ gia không phải chịu kết thúc thảm bại, chỉ cần Tạ Cận và Tạ Thiều không cùng đường thì nàng cũng không cần nhập cung hầu hạ.

Cho rằng đời này cũng sẽ không gặp lại chủ tử, nhiều lắm chỉ là gặp mặt rồi hành lễ nhưng đến bây giờ, nàng và chủ tử rõ ràng là ‘nô duyên không cạn’. Chẳng lẽ nàng không thể thoát khỏi vận mệnh phải vào cung làm trâu làm ngựa, suốt ngày nơm nớp lo sợ?

Chuyện đó chẳng có gì đáng vui vẻ cả. Nếu không phải hết cách, một người quen được hầu hạ nhưng nàng sao phải vào cung lo bữa ăn hôm nay ngày mai hầu hạ người ta chứ, còn bị coi thường!

Càng nghĩ càng suy sụp, Tạ Hộ tựa vào cỗ kiệu, thở dài.