Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 21: Kiếp này tái kiến* (tạm biệt)

Mùng 6, sáu tiểu thư cùng tập trung lại học lễ nghi, đến ngày mùng 9 mọi người đều chuẩn bị xiêm y cho mình.

Vân thị chuẩn bị cho Tạ Hộ một bộ váy màu hồng cánh sen tán hoa tơ vàng, rất phù hợp với làn da trắng nõn nà và độ tuổi của Tạ Hộ, Tạ Tân lại là một bộ váy tím bách điệp*, khiến cho khí chất của nàng càng thêm nổi bật.

Vài năm gần đây Vân thị không sắm đồ trang sức mới cho mình nhưng đối với hai nữ nhi, bà không hề tiếc, đầu năm nay không có đưa cho các nàng mà muốn để dành dịp ra ngoài mới dùng tới, Tạ Hộ được một bộ trang sức trân châu, khéo léo tinh xảo, cực kỳ óng ánh, lại càng khiến nàng thêm tỏa sáng như minh châu; Tạ Tân lại được một bộ trang sức Hải Đường xanh biếc, sắc màu rực rỡ, kiểu dáng cũng rất thu hút thích hợp với tuổi của nàng, lại thêm búi tóc Lăng Vân, nhìn vào đã thấy khí chất ngời ngời.

Mùng 9 ngày ấy, Vân thị dẫn Tạ Hộ Tạ Tân lên xe ngựa, Tạ Cận cùng Tạ Thiều cưỡi ngựa, đi ở bên trái xe ngựa của mẹ con Vân thị, Tạ Hộ vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tạ Thiều quay đầu lại, nhìn nàng trừng mắt, hôm nay Tạ Thiều cũng rất nổi bật bên cạnh Tạ Cận, không hề thua kém chỗ nào, tương lai nhất định hơn cha.

Trước sau có bảy tám chiếc xe ngựa Tạ gia, cuồn cuộn đi qua phố Chu Tước hướng đến ngõ Yến Tử thành Nam.

Hẻm Yến tử nơi phú quý nhấ trong kinh thành, phần lớn các mệnh quan lớn trong triều đình đều được ban thưởng đất ở đây, là một vùng đất cực kỳ trù phú, khác xa đất ở thành Đông rất nhiều, phủ viện ở thành Nam cũng rất mới và rộng lớn được các thợ thủ công cận đại làm, từ cổng đến kết cấu phủ đều cho thấy khí thế khác biệt.

Định quốc công phủ nằm ở đầu hẻm Yến tử, chiếm diện tích lớn nhất, gần như mỗi tấc đất trong kinh thành đều của Định Quốc công phủ, trong phủ có núi, có sông, có hồ cũng đủ chứng minh tất cả.

Đoàn xe Quy Nghĩa Hầu phủ tiến vào hẻm Yến tử thì liền nghe bên cạnh truyền đến âm thanh huyên náo, Tạ Hộ xốc màn xe lên nhìn, quả thật là lễ mừng thọ của lão thái quân cực kỳ hoành tráng, xe ngựa cũng to lớn, cáo mệnh phu nhân bình thường cũng không thể sánh bằng bà.

Xuống xe ngựa, lập tức có nha hoàn giữ cửa tiến đến đỡ, lễ phép hành lễ, Tạ Tân nắm tay Tạ Hộ xuống xe, Tạ Hộ tuy rằng tuổi còn nhỏ, không cao như Tạ Tân nhưng gương mặt kia lại hấp dẫn ánh mắt của người khác như ngọn gió nhẹ thổi đóa hoa, không cần cố ý trưng diện cũng lay động lòng người.

Tạ Tân và Tạ Hộ theo chân Vân thị, quay đầu nhìn các tiểu thư khác trong Tạ phủ. Hôm nay Tạ Hành vận một bộ váy đỏ, đoan trang xinh đẹp, rất có khí phách đích nữ, mà trên thực tế Tạ Hành được nuôi dưỡng như đích nữ, mẫu thân chết sớm nên nương nhờ danh nghĩa đại phu nhân, đại phu nhân Triệu thị Hầu phủ không có nữ nhi, chỉ có một nhi tử ruột thịt nên cũng rất yêu quý Tạ Hành.

Chỉ thấy Tạ Hành cũng quay đầu liếc Tạ Hộ một cái, đem đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, cắn môi dưới không nói gì, chỉ thấy xoay người sang chỗ khác thì thầm với Tạ Ngọc, vẻ mặt cũng không vui chút nào.

Mọi người Tạ phủ theo phía sau lão thái quân, quản gia Định quốc công phủ tiến lên vấn an lão phu nhân, hàn huyên vài câu xong đang muốn đi vào, đầu kia liền truyền đến giọng nói 'Tĩnh An Hầu phủ đến'.

Các tiểu thư đang tụ họp trước cửa đều đồng loạt quay đầu lại, tiểu thư Tạ gia cũng không ngoại lệ. Tạ Hộ theo bản năng né tránh phía sau Tạ Tân, nàng không muốn gặp Lý Trăn, đời trước đau khổ yêu hắn để nhận kết cục thê thảm, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa quên vẻ mặt hung bạo của hắn lúc giết nàng, cái gọi là tình yêu sớm đã chết, kiếp trước Tạ Hộ bị màn sương kia che mắt mà tự hủy hoại cả đời.