Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 130-1: Người trong ký ức (1)

Edited by Bà Còm in Wattpad

Trong điện Nguyên Dương, có thể nghe được tiếng cây kim rớt xuống thảm.

Thiên Hòa Đế ngồi trên long ỷ thật lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào hài tử đang quỳ gối trước long án -- gương mặt đoan chính như ngọc, dáng vóc vững chãi như tùng. Thái giám cận thân Lý Mậu cũng phát giác hôm nay Thánh Thượng không giống như mọi ngày, ánh mắt quét đến phía dưới long án, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia có một loại quý khí tuôn ra từ trong cốt tủy, mặc dù đang quỳ nhưng vẫn lộ ra khí khái không hề khuất nhục, mặt mày như họa, nhìn có chút quen mắt nhưng lại thật sự không nghĩ ra được quen mắt ở chỗ nào.

Lý Mậu tự hỏi mình hầu hạ bên người Hoàng Thượng đã ngần ấy năm, ở trong ấn tượng của lão, Hoàng Thượng vô cùng anh minh quyết đoán chăm lo việc nước, chưa từng bao giờ bị thất thần suốt cả một khắc như vậy. Lý Mậu không biết vì sao nam tử trẻ tuổi này có thể khiến Hoàng Thượng lộ ra biểu tình khác thường đến thế, nhưng trực giác cho lão biết người này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một tân khoa Trạng Nguyên.

Hồi tưởng đến hôm sau khi thi Đình, Thánh Thượng đánh giá văn chương của vị này xứng đáng được làm tân khoa Trạng Nguyên, nói hiếm khi thấy một bài luận hiểu rõ kết cấu câu từ như vậy, chính kiến độc đáo, không mưu mà hợp với lý niệm trị quốc của ngài, bèn khâm điểm cho người viết bài luận này trở thành Trạng Nguyên, đồng thời định ra Bảng Nhãn và Thám Hoa. Vào lúc Tam khôi lần đầu tiên nhập điện yết kiến, khi ấy Hoàng Thượng đột nhiên hành động rất khác thường, từ long ỷ đứng bật dậy, cũng không kêu ba người đang quỳ dưới đất đứng lên mà kinh hoảng đi xuống long đài, sau đó ngay cả Quỳnh Lâm Yến cũng không tham dự, chỉ ban Thánh chỉ sắc phong cho Bảng Nhãn và Thám Hoa. Vốn dĩ chức Biên tu của Hàn Lâm Viện hẳn nên sắc phong cho Trạng Nguyên mỗi kỳ, vậy mà lại dừng trên người Thám Hoa lang Lý Trăn là Thế tử của Tĩnh An Hầu, còn vị Trạng Nguyên lang mà văn chương được Hoàng Thượng khen ngợi hết lời thì bị bỏ qua một bên, khiến cho cả triều văn võ lại là một hồi thổn thức khó hiểu.

Hiện giờ xem ra, hình như là có vấn đề gì đó.

*Đăng tại Wattpad*

Thẩm Hấp không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ yên tại chỗ, hắn biết người nọ ở phía sau long án đang xem kỹ để đánh giá hắn. Hắn cũng không biết tâm tình của chính mình trong thời khắc này là gì, có cảm tưởng như sau bao nhiêu năm cố gắng mò mẫm để dẫm lên nấc thang đầu tiên đến cuối cùng đột nhiên đã dẫm trúng. Nhiều năm như vậy, hắn đều bởi vì một khắc này mà phấn đấu không ngừng, không tiếc ngày đêm khổ học một đường khảo đến thi Đình, chỉ là muốn để vị này nhìn thấy chính hắn, cho vị này biết ở trong Định Quốc Công phủ còn có một người như hắn tồn tại.

Từ nhỏ hắn đã biết mình không phải là nhi tử của Định Quốc Công Thẩm Diệp, mà là hài tử của mẫu thân cùng nam nhân khác sinh ra. Trên dưới Định Quốc Công phủ cũng không có người nào đối đãi với hắn như người ruột thịt, mẫu thân cũng rất ít khi để ý tới hắn, khi còn nhỏ việc "ăn bữa hôm lo bữa mai" là chuyện thường xảy ra. Trước khi chết, mẫu thân chộp lấy tay hắn, nói cho hắn biết về thân phận của phụ thân ruột thịt rồi sau đó liền buông tay rời xa nhân thế. Từ trước Thẩm Hấp đã hỏi qua mẫu thân bao nhiêu lần phụ thân của hắn là ai, hắn ở Quốc Công phủ phải trải qua cuộc sống với quá nhiều thị phi, hắn chịu không nổi muốn bỏ chạy, chỉ là bên ngoài đâu có ai sẽ thu nhận hắn? Hắn trái lo phải nghĩ, thấy rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào thân sinh phụ thân -- lúc ấy hắn nghĩ rằng, hắn chẳng màng thân sinh phụ thân là mã phu, là gã sai vặt, là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chẳng màng thân phận của phụ thân hắn đê tiện như thế nào, chỉ cần phụ thân chịu cứu hắn ra ngoài, trời cao biển rộng đều tốt hơn nhiều so với việc để hắn ở tại Quốc Công phủ kéo dài hơi tàn. Chỉ là mẫu thân vẫn luôn khăng khăng không chịu nói cho hắn biết phụ thân là ai, mãi cho đến khi bà chết...

Lúc Thẩm Hấp nghe được tin tức ấy, cả người đều ngây dại.

Hoàng Thượng, phụ thân ruột thịt của hắn lại là đương kim Hoàng Thượng! Đời này ngoại trừ hắn được làm quan, dường như không còn bất kỳ phương pháp nào khác để có thể gặp được phụ thân...

*Đăng tại Wattpad*

Từ trước Thiên Hòa Đế đã biết có một hài tử như vậy tồn tại, vào thời gian ấy ngài đã cùng Lạc thị ngày đêm bên nhau, nàng hoài thân mình không nói cho ngài biết, gả cho người khác chỉ mới bảy tháng đã hạ sinh hài tử. Định Quốc Công phủ theo ấn lệ thượng tấu báo tin, lúc đó ngài liền mơ hồ cảm giác ra hài tử này là của ngài.

Tuy rằng ở trong đầu đã sớm có một vị trí cho hài tử này, nhưng trước nay Thiên Hòa Đế lại không thể ngờ được, hài tử này xuất hiện trước mắt lại có thể giáng xuống một cú khiến ngài choáng váng như thế. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, ngài vẫn không hề bỏ xuống được đoạn tình cảm kia, đó là nữ tử duy nhất mà ngài thật sự yêu thương trong kiếp này. Ở thời điểm tình cảm say đắm nhất cũng là lúc ngài câu thúc nàng bên người, tưởng dùng phương thức này là có thể nắm giữ trái tim nàng. Chỉ là, sự giam hãm của ngài lại làm nàng thập phần thống khổ, sau một phen đòi chết đòi sống, nàng dứt khoát kiên quyết đưa ra quyết định phải gả cho thanh mai trúc mã mà nàng yêu thương, thật sự khiến ngài thương tâm muốn chết. Phải thừa nhận, đoạn hôn nhân của nàng cũng do chính ngài "quạt gió thêm củi", đưa ra lý do đường hoàng là vì thành toàn cho nàng, nhưng thực tế chi bằng nói thẳng đó là vì muốn ép bản thân mất hết hy vọng có được nàng. Bởi vì ngài xác nhận nàng chỉ muốn "nhất sinh nhất thế một đôi người", nhưng với thân phận của ngài thì không thể nào cho nàng điều đó, nếu đã vô pháp cho nàng thứ nàng mong muốn thì tại sao lại đem nàng giam hãm bên người của mình?

Ngài vốn tưởng rằng, trả lại tự do để nàng gả cho nam nhân nàng thương yêu thì ngài liền có thể cắt đứt đoạn tình cảm này mà được cứu rỗi. Tuy nhiên ngài không ngờ được, cho phép nàng xuất giá mới là quyết định sai lầm nhất mà ngài phạm phải trong cuộc đời này, chỉ là có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, nàng gả cho thanh mai trúc mã của nàng, còn chính mình thì lại vĩnh viễn nói câu chào bế mạc ở trong sinh mệnh của nàng. Sau đó những đêm vô tận không ngủ được vì hối hận chính là trừng phạt của ngài, ngài không cách gì ngăn chặn được nỗi quyến luyến trong lòng đối với nàng, đành phải kiệt lực phong thưởng phu gia của nàng, khiến cho trượng phu của nàng hưởng hết vinh sủng, lại lén lút bắt buộc trượng phu nàng lập cam kết với điều kiện hà khắc "đời này kiếp này vĩnh viễn không được nạp thiếp, vĩnh viễn không được hưu thê cưới người khác". Ngài dùng phương thức đó để bảo hộ nàng, cảm thấy làm như vậy hẳn là có thể khiến nàng hưởng được hạnh phúc cả đời bên cạnh người nam nhân mà nàng yêu thương.

Chỉ là ngài không thể ngờ được, tuy ngài đã vì nàng sắp xếp mọi chuyện, vậy mà một sinh mệnh đã từng hoạt bát tràn đầy sức sống đến như thế cuối cùng cũng chỉ sống hơn ba mươi năm.

Cho tới hôm nay ngài vẫn chưa từng quên, lúc Định Quốc Công Thẩm Diệp thượng tấu vong thê là khi nội tâm ngài khó có thể tin được. Hỏi Thẩm Diệp nàng có đôi câu vài lời để lại cho ngài hay không, Thẩm Diệp lại chỉ lắc đầu. Cho đến thời khắc cuối cùng, nàng vẫn không hề nhớ tới trong sinh mệnh của nàng đã từng có một người như ngài xuất hiện qua.

Ba ngày sau khi bãi triều, ngài mới có thể phục hồi tinh thần từ trận đả kích kia. Nàng xác thật đã chết, chỉ là ngài không thể nào cùng chết với nàng -- ngài là Hoàng đế, trên vai chính là phải gánh vác bá tánh thiên hạ, vĩnh viễn ngài không thể giống như nàng hưởng một cuộc sống tự do tiêu sái.

Sau khi Lạc thị qua đời, ngài cũng đã từng nghĩ đi nhận hồi hài tử kia, nhưng sau đó lại không muốn quấy rầy sinh hoạt yên lành của hắn. Cả đời Lạc thị cũng không muốn nhốt mình trong Hoàng cung, đó là hài tử của nàng thì sao nàng lại nguyện ý đưa nó vào Hoàng cung nơi mà nàng căm ghét? Sau đó bèn cứ trì hoãn như vậy, mỗi lần ngài chiêu Thẩm Diệp đến hỏi chuyện thì hắn đều nói hài tử kia sống rất tốt. Ngài cũng phái người xem qua, hài tử kia đích xác sống tốt lắm, tự hắn kinh doanh rất nhiều cửa hàng, mỗi ngày hốt bạc, giàu có lại an bình. Ngài thấy hài tử kia thật giống Lạc thị, nàng chính là một người không thích bị quản thúc, mọi việc đều làm theo bản tính, hài tử của nàng nhất định cũng có tính tình như vậy.

Thẳng đến một ngày kia hắn tham gia thi Đình. Thật sự là vận mệnh chú định, ông trời thế nhưng lại muốn ngài chấm trúng bài luận của hài tử kia. Khi lần đầu tiên gặp mặt Tam giáp, nhìn gương mặt giống y như nàng từ bên trong cánh cửa đến gần, trong nháy mắt Thiên Hòa Đế dường như không thể ức chế được cảm xúc của mình, sợ ở trước mặt triều thần làm mất uy nghiêm thể diện bèn dứt khoát lấy cớ thân thể không khoẻ rời đi.

Sau khi trở về, tâm thần ngài vẫn luôn không yên, nghĩ tới gương mặt kia hài tử kia, nhớ lại đoạn tình yêu "khắc cốt minh tâm" thời tuổi trẻ.

Ngài nghĩ, nếu hài tử kia muốn làm quan, vậy thì ngài sẽ lập tức phong hắn thành đại quan, chỉ là sau khi phong xong thì sẽ thế nào? Quan hệ giữa hai người họ vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở mức quân thần thôi sao? Đối mặt với một hài tử ưu tú như vậy, làm sao ngài có thể cam tâm để hắn lưu lạc bên ngoài?

Cảm thấy yết hầu của mình có chút nghẹn ngào, Thiên Hòa Đế hít sâu một hơi, từ sau long án đi ra, giơ tay nói với Thẩm Hấp: "Đứng lên đi."

Thanh âm của ngài dường như già nua rất nhiều, Thẩm Hấp cũng cảm thấy Hoàng Thượng có chút khác thường nhưng cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng đứng dậy.

Thiên Hòa Đế nhìn hài tử vóc dáng như tùng trước mặt, trông còn có vẻ cao hơn cả ngài, khuôn mặt giống y như đúc mẫu thân của hắn, chỉ có cặp mắt sắc bén lạnh lùng kia là đôi mắt của Phong gia.

Trong lòng lại dâng lên một trận xúc động, Thiên Hòa Đế cảm thấy tay mình hình như có chút phát run, chẳng lẽ thật sự lớn tuổi rồi sao? Thân là Đế vương, đời này có lẽ sẽ không bao giờ phải hạ mình, nhưng chính là lúc này ngài lại nhìn hài tử đang cúi đầu trước mặt, dùng thanh âm có chút khàn khàn mà ngay cả ngài cũng nghe không lọt tai hỏi một cách gần như cầu khẩn: "Biết chơi cờ không? Bồi trẫm một bàn đi."

Thẩm Hấp kinh ngạc giương mắt nhìn Thiên Hòa Đế, hiện giờ ngài bất quá chỉ hơn bốn mươi mà tóc hai bên đầu đã hoa râm, dáng người không gầy yếu mà cao ngất to lớn, một thân long bào minh hoàng mặc ở trên người khiến ngài càng thêm uy vũ bất phàm, không giận tự uy, vậy mà trong lúc này, ngài đang dùng ánh mắt hơi có vẻ trông đợi nhìn mình, nếu nói trong lòng Thẩm Hấp thờ ơ đó là gạt người. Thẩm Hấp cuống quít rũ mí mắt xuống, ôm quyền chắp tay thi lễ: "Tuân chỉ."

Thiên Hòa Đế gật đầu, Thái giám cận thân Lý Mậu vội vàng chiêu hai tiểu thái giám đi noãn các sắp xếp bàn cờ. Noãn các bốn mùa như xuân, đó là gian phòng đầu tiên ở phía đông của Nguyên Dương điện, đôi khi Hoàng Thượng cũng sẽ ở noãn các tiếp kiến công thần, nhưng phần lớn những vị đó đều là đại thần nội các tương đối thân thiết. Gian noãn các tôn quý kia cho đến nay còn chưa tiếp đãi người nào giống như Thẩm Hấp: trên người mang công danh nhưng lại không có chức quan.

Lý Mậu không khỏi lại lau mắt mà nhìn vị này, trong lòng càng thêm nghi hoặc về thân phận của nam tử trẻ tuổi kia.

(Chương này quá dài nên ngày mai sẽ tiếp tục)