Tán Thiên Hệ Liệt

Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu 2

Docsach24.com

hững kẻ có quyền thế nhất ở Dương quốc, trừ hoàng tộc, chính là Ngọc đường Kim gia cư ngụ cạnh bở biển Bích Lạc.

Kim, nguyên là Kình, hai chữ Ngọc đường chỉ có sau khi được Hoàng đế phong tặng - hai mươi năm trước, không có Kim gia, cũng chẳng có Ngọc đường, vào cái thời thiên hạ đua nhau đuổi hươu, chỉ có Hải Vương Lam Kình tung hoành thao túng bờ biển Bích Lạc.

Ông ta là vua, là vị Hải vương không vương miện, sở hữu vô số chiến thuyền, lãnh hải bao la phóng mắt ra cũng chẳng thấy điểm tận cùng, thậm chí những đội quốc thuyền khi vãng lai tới nơi này cũng phải đến Lam Kình cống nạp để đi lại được bình an.

Vào lúc đó, Dương quốc đang lúc xáo trộn, Thái tử Hoàng mới lên ngôi còn ít tuổi, trong ngoài không ai giúp đỡ, lại nghe tin thứ đệ lén lút kết minh cùng Ly quốc, chuẩn bị mượn binh vượt biển để vào Dương quốc. Thái tử vô cùng hoảng sợ, không còn cách nào khác đành cầu viện hải vương Lam Kình, Lam Kình vốn là kẻ nhìn xa trông rộng hơn người, khảng khái mang toàn lực phụ tá Thái tử, tuy nhiên, Hải vương có một điều kiện - sau khi Thái tử Hoàng lên ngôi ở Dương quốc lấy hiệu là Sưởng đế, theo lời hứa trước đó đã phế bỏ Thái tử phi thành dân thường, lập em gái Hải vương làm Hoàng hậu, ban họ “Kim”.

Sau đó cắt đất phong, xây ngọc đường kim mã.

Lam Kình - kẻ từng là Hải thượng vương có lẽ đã chán cảnh phiêu bạt trên mặt biển để kiếm kế sinh nhai, hoặc vì đã có được tài phú sánh ngang quốc khố đại nội, mà đổi tên là “Kim Lam”, mang sự nghiệp ở hải thượng phó thác cho bốn người con trai, mang gia quyến vào an cư tại Trinh thành ở Dương quốc, bắt đầu gây dựng sự nghiệp của một vị đại quan chốn triều đường.

Tuy nhiên, ông ta là người không lợi dụng công trạng để ngạo mạn, không phô trương kiêu ngạo, như thể chỉ chú trọng vào việc buôn bán hơn là chính trị. Mặc dù là vậy, những việc chính sự trọng đại của Dương quốc vẫn nằm trong tầm ảnh hưởng của ông ta. Kẻ trên người dưới hết thảy đều không dám bất kính, đều hô vang “Kim quốc cữu”

Kim Quốc Cữu chỉ có duy nhất một con gái, tên gọi là Kim Bích Huy.

Con gái ở Dương quốc, sau hai mươi tuổi còn chưa xuất giá là điều hiếm thấy, cho nên cái việc vị tiểu thư của Kim gia đã hai mươi lăm tuổi vẫn chưa lấy chồng là điều không thể hiểu được - nàng trời sinh tính nóng nảy, từ nhỏ đã không chịu được lề thói sinh hoạt ở đế đô, vẫn sống trên đội thuyền của phụ thân, mãi đến ít năm gần đây mới bị phụ thân ép đưa về kinh thành

Đại thần trong triều, chỉ cần gặp qua vị tiểu thư kim chi ngọc diệp này, đều không khỏi ngạc nhiên: nàng là một nữ tử hoàn toàn không có một chút lễ giáo, đôi bàn chân lớn như chân nam tử như chứng minh cái nguồn gốc xuất thân không chút cao sang nào của nàng, nói năng tiếng vang rổn rảng, dụng từ thô lỗ, thị nữ tùy thân của nàng đương nhiên đều mang đao giắt kiếm, ai nấy đều trông như dạ xoa hung ác

Người ngoài đều nói, vị Kim gia tiểu thư này căn bản không coi đám cướp biển trên hải thượng ra gì.

Những truyền ngôn đại loại như thế khiến các vương tôn công tử quyền quý đều đứng xa chạy dài - sau đó tại Dương quốc cũng có một số vị quý tộc gia thế sa sút muốn gượng vào gửi rể, nhưng đến cuối cùng đều vì sợ tính cách của vị Kim gia tiểu thư mà phải tìm cách thoái lui.

Chuyện làm cho người trong kinh thành buồn cười nhất là, có một lần Kim đại tiểu thư tự mình xách roi mây, xông vào đánh đuổi vị chuẩn tân lang đến phủ uống trà ra khỏi phủ, vừa đánh vừa chửi, trong ngoài đều chứng kiến sự thô lỗ đó. Sưởng đế nghe thấy việc này, trong lúc ngồi trò chuyện với Hoàng hậu Tĩnh Thủy, vốn là cô ruột của Kim Bích Huy, cười nói “Cô cháu kiêu dũng như thế, trẫm dứt khoát phải phong làm ngự vệ trên điện”

Kể từ đó, tự nhiên “Nữ ngự vệ” mấy tiếng xưng hô này được lưu truyền, các bậc phụ mẫu ở trong thành Dương quốc đều dùng nó làm tấm gương để giáo huấn đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc: “Con nhìn bộ dạng cử chỉ của con mà xem, nhất nhất đều giống Nữ Ngự Vệ”

Chính vì vậy nên cho dù tài sản lớn nhất nước, quyền thế vượt trời, nàng tiểu thư hải đạo Kim Bích Huy, cho đến hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có cơ hội xuất giá. Bản thân Kim tiểu thư vô tâm vô tứ không lo nghĩ gì đã đành, nhưng điều kỳ quái là Kim quốc cữu cũng bỏ mặc, không thấy giục giã chi cả.

Lão lái thuyền nhìn lên chiếc thuyền đang cấp tốc tiến lại gần, dù chiếc thuyền lắc lư dữ dội trong mưa gió dày đặc, nhưng nữ nhân đứng trên đầu thuyền vẫn giữ được phong thái hết sức ổn định không một chút hoảng hốt trong sóng gió, chắc chắn phải là một tay hảo thủ trên sóng nước.

“Kim quốc cữu ẩn nhẫn đã nhiều năm, cuối cùng cũng đã thấy con gái kiếm một vị tuấn kiệt trong thiên hạ làm rể”. Thấy dáng vẻ thiểu não của Hoàng tử Tuyết Nhai, lão lái thuyền trên mặt có nét cười, than thở.

Thanh âm chưa dứt, thân thuyền bỗng chao mạnh một cái, chỉ thấy nữ tử vận hồng y trên chiếc thuyền phía sau xắn áo vung tay một cái, một dải lụa bạch nhanh như ánh chớp lóe sáng trong bóng mưa đêm, đầu sợi dây buộc một bàn tay quỷ đúc bằng sắt nguội móc bám vào thành thuyền.

“Nhan Bạch, ngươi đang tính toán cái gì. Đã bái đường, nhưng lại không chịu động phòng, sau đó mang của hồi môn của ta bỏ đi, có phải ngươi cho rằng Kim Bích Huy ta dễ bị khi phụ chăng?” Cánh tay sắt vừa thu lại, nữ tử vận quần áo màu hồng đã nhảy lên sợi dây vững vàng phóng tới, ngón tay chỉ thẳng vào vị bạch y công tử đang đứng trên đầu thuyền, quát lớn: “Nguyên cứ tưởng, cha ta lần này coi trọng ngươi như vậy, nói không chừng ngươi đích thị là nhân tài, hừ, không ngờ cũng chỉ là phường mặt trắng chỉ biết mê hoặc lòng người! Chớ nghĩ là có phụ thân làm chủ, bái đường xong rồi thì ta phải sợ ngươi. Nếu như ta thấy ngươi không hợp ý, vẫn có thể bỏ ngươi như thường”

Hoàng tử Tuyết Nhai hơi biến sắc. Thất hoàng tử của Ly quốc, văn thao vũ lược, thanh danh các nước đều nghe tiếng, có lẽ vì nhãn giới quá cao nên trưởng thành lâu rồi mà tới giờ vẫn chưa lập gia đình - lần này chỉ vì đại thế bắt buộc, chàng không còn cách nào khác mới đành phải làm rể Kim gia.

Lúc này nghe vị nương tử mới cưới thóa mạ, những cảm xúc phức tạp từ từ dâng lên trong lòng chàng, cho công phu hàm dưỡng rất tốt cũng không khỏi biến sắc mặt.

Thu lại cây sáo, chàng khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ phải hắng giọng giả lả: “Phu nhân đừng giận, ta và đại nhân Thái Sơn có ước hẹn từ trước, cố quốc gặp tình thế cấp bách như nước sôi lửa bỏng [1], đành tự tiện mang của hồi môn trở lại Diệp thành cứu cấp, lẽ nào lại bị ràng buộc bởi mối tình nhi nữ? Phu nhân xuất thân từ tướng môn, tự nhiên hiểu rõ. Vả lại....”

Nói chưa dứt tiếng đã nghe thấy một tiếng cười nhạt vang lên ở sát bên: “Biết ngay phường mặt trắng rặt kẻ lừa người đoạt vật, lại còn nói năng ra vẻ đàng hoàng. Loại nam nhân này, ta thấy tên nào đánh tên đó”.

Lão lái thuyền và Tuyết Nhai cùng giật mình, chỉ thấy bóng hồng thoáng động, nguyên là Kim Bích Huy chân đạp lên dây, tự nhiên như mượn gió đáp xuống. Không cần đợi trả lời, vừa đáp xuống thuyền đã nhằm hướng tân lang tấn công ngay lập tức.

Tiếng đồn về vị nương tử mới cưới này đương nhiên chàng đã nghe qua, tuy nhiên lúc này cử chỉ của Kim đại tiểu thư đã vượt xa dự liệu của chàng Hoàng tử Ly quốc. Nhan Bạch gấp gáp xoay mình né tránh, phất tay áo phải chụp lấy cổ tay của vị thê tử tân hôn, mặc dầu đã bắt đầu đánh, nhưng ảnh hưởng bởi xuất thân và công phu hàm dưỡng, đương nhiên chàng không thể động thủ thực sự với thê tử của mình.

“Ồ, hảo thân thủ” ống tay áo trắng vừa chụp xuống cổ tay, Kim Bích Huy không đừng được la lên một tiếng, tuy nhiên nàng biến chiêu cực nhanh, cổ tay hơi hạ xuống rồi thu lại, cùi chỏ ngay lập tức thúc tới sườn Nhan Bạch, khí thế hung mãnh, lực đạo không giống như cái tát tai vừa rồi, nếu trúng thật thì có thể làm xương cốt đứt đoạn.

Lão lái thuyền thấy nàng xuất thủ không một chút lưu tình, cũng không khỏi biến sắc mặt.

Dường như bị vị thê tử tân hôn hung hãn tấn công làm cho nổi nóng, vị công tử ôn văn nhĩ nhã của Ly quốc đầu mày hơi cau, hừ lạnh một tiếng, không hề thấy ngón tay của chàng ló ra ngoài tay áo, chỉ thấy bóng bạch bào thoáng lay động, Kim Bích Huy phát giác cùi chỏ thõng xuống, một luồng khí buốt lạnh áp sát tới cổ tay phải, có cảm giác nửa người nhũn ra.

Người con gái của Hải vương đột nhiên mỉm cười: “Tính ra đã phải xuất thủ đến hai lần, nguyên đã đánh giá sai tên mặt trắng rồi”. Thanh âm của nàng vang dài, âm cuối ngân lên nghe rất lọt tai, mạnh mẽ hào hùng. Ngẩng đầu nhìn vị tân hôn phu, nàng không mảy may thẹn thùng: “Cha quả không phải lão già hồ đồ, có con mắt nhìn người. Tốt, ngươi đã đánh thắng ta, thử thách thứ nhất đã hợp cách”

Thực ra nàng bẩm sinh trông rất dễ coi, làn da bánh mật, mắt to và linh hoạt, tóc dầy, lông mi dày rợp như quạt xòe khẽ rung nhẹ, mái tóc sau lưng đen dài, kết thành một cái búi tóc cao cao theo kiểu tân nương.

Tuy nhiên, thấy tân hôn thê ngẩng mặt lên, Hoàng tử Tuyết Nhai bất giác lại ngoảnh nhìn đi nơi khác, thu tay lại, trường địch đang kềm chặt cổ tay nàng lỏng ra, né người sang một bên, nhạt giọng nói: “Cử chỉ của phu nhân thế này là không đúng lề thói, nên mau chóng trở về, tránh để đại nhân Thái Sơn phải lo lắng”

Trong bóng đêm, mưa nhỏ vẫn không ngừng rơi, trong mưa đêm, Thất hoàng tử của Ly quốc khinh bào hoãn đái, dung mạo tuấn mĩ như thiên thần, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ lạnh nhạt cao quý, xa xăm đến cơ hồ không chân thực.

Loại hôn sự này, vốn chỉ là một con bài chính trị quyền biến trong cơn cấp bách, chàng đã lấy được cái mình cần về trở về cứu vãn tình thế của quân Thái tử, chàng đã đồng ý lấy việc chung thân đại sự của mình để đánh đổi lấy nó - nhưng chàng là người thủ tín, vị trí Hoàng tử phi của Tuyết Nhai hoàng tử vĩnh viễn thuộc về người con gái xuất thân hải đạo này.

Vả chăng, thực chất của một cuộc hôn nhân, tại cái thời mà sự thay đổi quyền lực được đặt lên trên tất cả thế này, đâu có người nào quan tâm?

Kim Bích Huy ngẩng đầu nhìn trượng phu, nhưng chẳng mảy may cảm giác được sự lãnh đạm và khó chịu của Tuyết Nhai hoàng tử, chỉ thấy dáng người như ngọc, nàng càng nhìn càng thấy hạnh phúc, nụ cười trên môi càng ngày càng rạng rỡ “Oài, ta đâu ngán gì phụ thân chứ! Ta đang cùng trượng phu ở chung một nơi, ông ấy có điều gì phải lo lắng?”.

Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng tiến lại gần Nhan Bạch, tuy nhiên trượng phu của nàng chỉ khẽ nhíu mày, không thấy chút cử động, mà nhanh chóng thối lui một xích, nói một cách lạnh lùng: “Lấy chồng phải theo chồng, bây giờ ta bảo nàng trở về”

Nụ cười của Kim Bích Huy như đông cứng lại trên mặt, luôn cả ánh mắt của nàng cũng trở nên lạnh buốt. Nàng quay đầu nhìn lại trượng phu - lão lái thuyền nãy giờ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát đôi oan gia phu thê, lúc này nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng lão chỉ hạ đúng một câu: Nữ Ngự Vệ. Chính trong khoảnh khắc đó, lão lái thuyền đột nhiên hiểu được ý vị chân chính của biệt hiệu này, không tự chủ lắc đầu cười khổ.

“Ha ha, dựa vào đâu mà ngươi tự cho mình là bề trên của ta?” Bóng khăn hồng vừa giật xuống, nét mặt vị tân nương mới bái đường đêm nay lộ vẻ nhạo báng, lông mày khẽ nhướng, nàng cười lạnh “Ta phải theo ngươi? Muốn ta nghe lời ngươi à? Dựa vào cái gì mà phải nghe theo ngươi? Ngươi nghĩ ngươi đã làm gì xứng đáng để ta phải nghe lời? Ha ha, đừng bao giờ nói với ta những đạo lý sáo rỗng như thế, ai đặt ra thứ lề luật đó thì đi mà giữ, chứ Kim Bích Huy ta thì dứt khoát là không”.

Lão lái thuyền hít sâu một hơi, vị tân lang bên cạnh nghe chừng cũng rất kinh ngạc, hoàn toàn không tưởng nổi tới cái khả năng bị phản bác như thế này, ánh mắt Kim Bích Huy dừng lại ở cái rương: “Ngươi đang chuẩn bị mang trăm vạn lạng trở lại Trinh thành phải không?”

“Ừm” Nhan Bạch không tự chủ buột mồm thốt ra một tiếng, ngay lập tức đã nghe thấy thê tử ở bên cạnh cấp tốc trả lời: “Tốt, ta sẽ về cùng ngươi”. Giọng nói nghe có vẻ rất hí hửng.

“Nói bậy” Hoàng tử Tuyết Nhai vốn rất nhẫn nhịn rốt cuộc đã không thể kiềm chế, rầy lên một tiếng “Con gái nhà người ta, có bao giờ lại đòi vào nơi chiến trận không hả? Tại Dương quốc nàng là viên ngọc quý của Kim gia, lại là vợ của Thất hoàng tử Ly quốc, sao có thể dễ dàng cho người khác thấy mặt?”

“Hứ, sao lại không? Cái gì mà phi tử châu ngọc? Ta là con gái của Hải Vương Lam Kình” Vị nữ tử tân hôn ngang nhiên ngửng đầu đối diện với chồng: “Mười hai tuổi ta đã chỉ huy chiến thuyền, mười lăm tuổi đã thống lĩnh cả thuyền đội đánh nhau trên biển, nghe đồn ngươi là bậc kỳ tài trong việc dụng binh, chỉ là trên biển, cũng chưa chắc ngươi đã là đối thủ của ta”

Cuối cùng Nhan Bạch không thể ngoảnh mặt đi nơi khác, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt thê tử của mình: một nữ tử hai mươi lăm tuổi đã vứt bỏ mũ châu quan từ lúc nào, ống tay áo xắn ngang, mặt đầy vẻ khiêu khích đang nhìn thẳng vào chàng. Ánh mắt nàng long lanh rực rỡ, khóe miệng hơi cong lên ngỗ ngược.

Hóa ra,... người chàng mới kết hôn là loại phụ nữ như thế này sao. Cùng Vô Trần hoàn toàn là hai loại người... a.

Thất hoàng tử Ly quốc trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng, không biết phải chấp nhận cái cảm giác này ra sao. Tuy nhiên chàng vẫn lạnh nhạt đáp: “Trinh thành đang trong cảnh nguy nan nước sôi lửa bỏng, chiến loạn khắp nơi, phu nhân không đến được đâu”.

“Ta nói đến được là đến được” Bất thình lình, tựa như đã hết nhẫn nại nổi, Kim Bích Huy mày liễu trợn ngược, quát “Sao ngươi cứ rề rề rà rà mãi thế? Ta chưa từng thấy ai ra trận với bộ dạng như vậy. Ta đi cùng chẳng những không đem phiền phức đến cho ngươi, còn có thể giúp ngươi một tay, cũng chỉ để cho ta khỏi phải rơi vào cái cảnh, vừa qua cửa đã thành quả phụ”.

“Phì”, cuối cùng không thể kiên nhẫn nổi nữa, lão lái thuyền chứng kiến vẻ lúng túng khó xử trên mặt Hoàng tử Tuyết Nhai, cười lớn một tràng

Nhan Bạch và Kim Bích Huy đồng thời nhìn lại phía đuôi thuyền, ánh mắt chàng như có ý dò hỏi, còn Kim Bích Huy thì chỉ liếc sơ lão già mặc áo tơi đội mũ tre “Cười cái gì? Chưa nhìn thấy người trẻ tuổi cãi nhau bao giờ à?”

“Nếu như ta không chịu cho nàng cùng đi thì sao?” Thấy nét mặt lão lái thuyền không biểu lộ gì, Nhan Bạch nhíu mày hỏi.

“Sao à?” Trong ánh mắt Kim Bích Huy xuất hiện vẻ kiêu ngạo cứng cỏi, đột nhiên lại vận lực đạp chân xuống mạn thuyền, thân thuyền đương nhiên tiếp tục chấn động mấy lần, Nhan Bạch thấy chỗ đặt chân có phần bất ổn, liền vội đứng vững, mũi chân gia lực, tức thì thân thuyền lại tiếp tục ổn định, hơi nổi giận nói “Nàng muốn làm cái gì?”

Kim Bích Huy liếc nhìn cái rương đang nằm trong khoang thuyền, không hoảng không vội, từ ngang lưng lấy ra một thanh chủy thủ nho nhỏ, cười: “Ta đã biết ngươi giỏi võ công, nhưng không tin là ngươi chịu trơ mắt nhìn cái rương trôi trên mặt nước, nếu không đồng ý cho ta đi theo, ta sẽ nhảy xuống nước đục thuyền, xem ngươi tay không trở về rồi phải ăn nói ra làm sao”.

Lời nói vừa thốt ra, không khí trên thuyền đột nhiên có phần đặc lại.

Hóa ra,... nàng ta không phải chỉ là kẻ ỷ mạnh làm càn không sử dụng đầu óc, suy nghĩ cũng chu toàn. Nhan Bạch nhìn chằm chằm vào thê tử, Kim Bích Huy vốn không kém cũng nhìn trả lại chàng, thanh chủy thủ nhỏ bé dài không quá ba thốn đang mân mê giữa những ngón tay nàng.

Nếu chàng không đáp ứng, liệu vị Nữ Ngự Vệ có cởi bỏ áo ngoài, nhảy xuống nước để đục thủng thân thuyền hay không? Cố nhiên chàng có thể chế trụ nàng trước khi nàng nhảy xuống nước, nhưng ở vị thế như thế này, như thế quả là mất thể diện, sau này biết làm thể nào để có thể tiếp tục hòa hảo với Dương quốc nữa? Còn nếu như để nàng xuống nước, chẳng có cách nào để chế trụ nổi người con gái của Hải vương này.

“Ha ha, cô nương chớ nói đùa, cái thuyền nhỏ này là bản mệnh của lão già ta đó”. Trong không khí yên lặng, thốt nhiên từ đuôi thuyền vọng lại tiếng cười của lão nhân nãy giờ vẫn im lặng, vừa nói xong, liền liếc qua vị Thất hoàng tử Ly quốc một cái “Theo ta thì vị công tử này, dù gì cũng là vợ của ngài, mang theo người nội trợ như vậy tưởng cũng là điều hay”.

“Ai mượn lão già nhà ngươi nhiều chuyện chứ” Có phần bực mình, Kim Bích Huy trừng mắt nhìn lão lái đò một cái. Tuy nhiên, lão lái đò này tựa hồ không khiếp sợ nàng, vẫn đảo mắt nhìn nàng một cái. Tâm lý Kim Bích Huy không biết vì sao có phần khẩn trương, tựa hồ bị khí thế trong ánh mắt của đối phương áp trụ, tự nhiên không dám nói tiếp nữa.

Nghe thấy giọng nói của lão nhân này, thần sắc của Tuyết Nhai trở nên cung kính cẩn thận, trầm ngâm một lúc, tỏ ra lễ phép đối với lão già thâm trầm đầu bạc này: “Kính mong lão tiền bối chỉ điểm”

“Oa! Ngươi quả là người tốt” Nữ Ngự Vệ không tin phu tế tự nhiên lại chịu nghe lời lão lái thuyền, mỉm cười vui vẻ, tuy nhiên lão lái thuyền không lý gì đến nàng, chỉ quay đầu lại, tiếp tục chăm chú chèo thuyền.

[1] Nguyên văn: trứng rời khỏi ổ.