(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 6: Niềm vui gặp lại

Trời trong nắng ấm, ngày xuân đẹp trời. Khắp đường lớn ngõ nhỏ kinh thành, người ta với đủ loại màu sắc trang phục không ngừng qua lại. Có lão bản bố trang vừa mới nhập về một đám vải vóc, muốn thừa dịp tiết xuân bán ra các loại tơ lụa rực rỡ, đang chỉ huy người làm công cẩn thận dỡ hàng. Có tiểu nhị trong tiểu lâu đang vắt khăn qua vai, đứng trước cửa mời chào khách nhân qua lại. Có thương nhân nước ngoài, đang thao thao giọng ngoại quốc cò kè mặc cả với thương nhân buôn trà. Có người thuyết thư trong trà quán, kể tới đoạn đặc sắc lại dùng kinh đường mộc đập bàn một cái, dẫn đến trận trận hoan hô. Còn có lão hán ngồi xổm bên cầu tán gẫu, khói thuốc lá bay lên, nheo nheo ánh mắt. Chậm rãi đi dọc theo cầu, lại thấy đường lớn ngựa chạy, tiểu thư nhà giàu vội vã ra ngoại thành đạp thanh, đang vén lên rèm kiệu vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng xin lỗi thư sinh áo xanh bị ngựa chạy qua làm giật mình. Góc đầu đường, thầy tướng số đoán mệnh đang vuốt râu, chậm rãi bình luận nhân duyên của người xem quẻ. Còn có trên bến thuyền, thuyền công để lưng trần đang lên lên xuống xuống, vội vàng sắp xếp hàng hoá cho xong trước giờ ngọ. Trước mặt, có một đám sĩ tử lên kinh đi thi, mở miệng đều là chi hồ giả dã, quốc sách thi từ…

Con đường cũng đã trút đi vẻ tàn bại sau chiến tranh, nơi nơi đều là hiên điêu ngói hoạ, tơ liễu phất phơ bay. Hoa, chim, gió, ánh nắng trêu đùa vạt áo mái tóc người qua, thường thường vì bọn họ tô điểm thêm tiếu nhan hồng đào. Đoàn người qua lại như thoi đưa, xe chạy như nước chảy, ngựa phi như rồng, rộn ràng nhộn nhịp, nối liền không dứt.

Thật là một cảnh thịnh thế phồn hoa!

Bạch Song Ngọc đi trên đường, ánh dương quan ấm áp chiếu khắp, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng cũng nhịn không được trở nên kích động. Tuy nói gã bị người nhà buộc vào kinh đi thi, vốn còn có chút khó chịu, nhưng nhìn một mảnh phồn hoa trước mắt khác hẳn khi xưa, nghĩ đến chẳng bao lâu nữa, tất có thể nghênh đón thời hoàng kim đại thịnh của đại Tần, sao có thể nhịn mà không đem bản lĩnh toàn thân ra báo quốc? Đến lúc đó, trên triều đình, trong sử sách, trong miệng của lão bách tính, hẳn sẽ có một phần nhỏ nhoi công sức của chính mình, nghĩ nghĩ đến đó liền cảm thấy nhiệt huyết toàn thân dâng trào. Bởi vì như vậy, cho dù phải bỏ xuống một thân tiêu sái, không thể chấp kiếm phiêu bạt thiên nhai, cũng là đáng giá. Người đọc sách vốn nên tề gia trị quốc bình thiên hạ, càng huống chi người nhà đã hứa với gã, chỉ cần có tên đề trên bảng, sau này sẽ không quản chuyện hôn nhân đại sự của gã nữa, đến lúc đó, muốn cưới ai thì cưới, muốn nạp thiếp thì nạp, cũng sẽ không ai ở bên tai gã dong dài chuyện nối dõi tông đường âm dương tương hợp.

Bạch Song Ngọc cười đến toét miệng, kinh thành này đã có ba năm chưa đặt chân đến. Dĩ vãng du lịch giang hồ cũng kết giao với một ít bằng hữu, vẫn còn thường liên hệ, mà nay đã đến kinh thành, gã liền quen cửa quen đường đi về hướng một thôn trang ở thành tây.


Nghe nói Bạch Song Ngọc đến, Trương Khiếu Thiên vội vàng quay về thôn trang, còn chưa tới cửa, đã cười to nói: “Bạch huynh đệ, ngươi rốt cuộc cũng tới, để cho ta đợi thật lâu, chẳng phải ngươi đã lên đường từ lâu sao? Vì sao lại chậm chạp rề rà, làm bỏ lỡ cuộc thi hoa khôi mấy hôm trước.”

“Trương đại ca, ngươi rõ ràng biết ta không thích mấy thứ đó, định chê cười ta hay sao?”

“À, đúng rồi!” Trương Khiếu Thiên vỗ đầu: “Ta quên mất. Không sao, hôm khác đại ca mang ngươi đi vài vòng tiểu quan quán, đảm bảo khiến ngươi cảm thấy diễm phúc vô biên.”

“Vậy phải cảm tạ ý tốt của đại ca, nhưng mà, ta vừa từ bên đó về đây, thuận tiện để dành cho đại ca hai vò rượu ngon.” Bạch Song Ngọc đặt rượu lên bàn, gọi người mang đến hai cái chén.

“Ồ… Vậy để ta đến nếm thử, rượu này thơm thật đấy!”


“Ta cũng không ngờ Ngâm Giang lâu đó lại có thể nhưỡng ra được loại rượu Đào Hoa Nhưỡng thượng đẳng này.”

Trong lúc gã rót rượu, Trương Khiếu Thiêu phất tay sai người mang lên ít đồ ăn, làm món nhắm với rượu.

Hai người đã có hai năm không gặp, vừa uống rượu vừa đàm luận những chuyện gặp được sau khi chia tay, cùng một số chuyện thú vị trên giang hồ.

“Trương đại ca, chỉ mới ít lâu không thấy, thôn trang của huynh càng ngày càng lớn nha, vừa rồi ta đi dạo vài vòng trong trang suýt chút nữa là lạc đường.” Bạch Song Ngọc nhìn người đối diện, phát hiện nhân vật giang hồ hào kiệt này so với dĩ vãng càng thêm nội lực thâm trầm, khí thế cường thịnh, nghĩ đến hẳn là cuộc sống rất hài lòng.

Trương Khiếu Thiên cười cười: “Hai năm nay cũng làm thêm được chút buôn bán. Trước kia chỉ mở có một tiêu cục nên việc làm ăn còn ảm đạm, mấy năm nay thời cuộc chuyển biến tốt, ta nhận thêm vài thanh lâu đổ phường, cũng lời được chút bạc, khiến huynh đệ chê cười rồi.”

“Đại ca nói gì vậy, đệ còn đang mừng cho đại ca đây. Nhớ năm xưa huynh đệ chúng ta mới quen biết, Khiếu Thiên trang chỉ có vài chục nhân khẩu, đại ca có thể có được ngày hôm nay, tất nhiên là tài năng hơn người, chỉ sợ bên trong hẳn cũng chịu không ít gian lao?”


Trương Khiếu Thiên dừng đũa, nhấp một ngụm rượu, trong mắt thoáng xuất hiện tang thương: “Phải không? Người ngoài chỉ thấy ta trong vòng mấy năm đã nhanh chóng vươn lên thành bang phái đứng đầu kinh thành, mà đâu biết được những khổ sở bên trong. Chuyện trước kia không nói nữa, nhưng mà hiện tại, mấy huynh đệ trong trang cũng khiến ta thật đau đầu.”

Bạch Song Ngọc cũng dừng đũa: “Ồ… Có chuyện gì vậy?”

“Ai!… Bạch huynh đệ, ăn đi, ăn đi!” Trương Khiếu Thiên nhắc gã, tự mình cũng gắp vài đũa, lúc này mới nói: “Không dám gạt đệ, đại ca là một người thô lỗ, có thể dựng được cục diện như hôm nay, đa phần đều là nhờ vận may cùng với Khiếu Thiên Thập Bát Chưởng. Nếu nói huynh đệ trong bang phục ta, đó là không ai phản đối, nhưng nếu muốn ước thúc bọn họ, quản lý bọn họ, ta còn làm không được. Mấy năm nay cuộc sống ở Tần quốc rất tốt, hoàng thượng là một minh quân, chỉnh đốn đâu vào đấy. Huynh đệ trong bang ta có chút hành vi sai quấy đều bị quan phủ bắt nhốt, dĩ vãng ta còn thực hiện vài vụ buôn bán phi pháp, hiện tại đã rửa tay không làm nữa, chỉ sợ ngày nào đó không cẩn thận mất hơn nửa cơ nghiệp. Mà có một số huynh đệ đã quen cuộc sống quát tháo động võ, đầu đao liếm huyết, làm sao chịu tuân theo quy củ chứ. Ai!” Hắn thở dài một hơi, lại nhìn người đối diện: “Bạch huynh đệ, ngươi là một người thông minh, có biện pháp nào không? Suy nghĩ giúp đại ca với.”

Bạch Song Ngọc hơi trầm ngâm: “Biện pháp cũng không phải không có, nếu như đại ca quản không được, vậy tìm người khác đến quản, giống như quân đội chiến tranh đều có một quân sư, chuyên phụ trách bày mưu tính kế còn kiêm quản lý tiền tài, người này không phải đầu lĩnh nên không cần phải nể tình người nào cả, lại khiến cho thân tín của đại ca phải nể hắn ba phần. Như vậy có thể thuận tiện giúp đại ca phân ưu. Chỉ là người này cần phải có năng lực thật sự, còn phải cương trực công chính mới có khả năng phục chúng, dăm bữa một thời chỉ sợ tìm không ra.”

Ánh mắt Trương Khiếu Thiên sáng lên: “Quả là một biện pháp tốt, ai, nếu không phải ngươi bận tham gia kỳ thi mùa xuân, đến đây làm quân sư cho đại ca là tốt nhất!”

“Đại ca huynh cẩn thận ngẫm lại, nhất định có thể tìm được người, trên đời này có rất nhiều chí sĩ thông thái, đừng không trâu bắt chó đi cày quàng việc vào cho đệ.”


“Nói đến đây, ta nhớ tới một người, tuy rằng hắn không có khả năng làm quân sư cho ta, mà cho dù ta có tình nguyện làm tiểu đệ của người ta, chỉ sợ người ta cũng không muốn. Nhưng mà nói cho đệ nghe cũng không sao, người này quả thật là… quả thật là…” Nói đến đây, cả gương mặt của Trương Khiếu Thiên đều trở nên bừng sáng hẳn lên, uống hai ngụm rượu lớn, áp chế kích động trong lòng một chút mới nói tiếp: “Lần trước hắn và một thiếu hiệp áo trắng đến đổ phường thắng rất nhiều tiền, bị huynh đệ trong bang của ta đuổi theo định thu hồi tiền thưởng về, không ngờ chưa đến thời gian một chén trà hơn mười huynh đệ toàn bộ đều bị hắn đánh ngã, lúc bấy giờ ta ở ngay gần đó, đuổi đến đánh với hắn mấy chiêu, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, nếu không phải hắn hạ thủ lưu tình, ta và mấy huynh đệ chỉ sợ đều phải bỏ mạng tại chỗ.”

“Người nào mà lợi hại như vậy?!” Bạch Song Ngọc cũng có hơi chấn kinh: “Đại ca, một thân công phu của huynh ở giang hồ đã là hiếm có địch thủ, trong số các nhân vật thành danh e rằng chỉ có vài người thế hệ trước như Đồng Sơn Song Mụ, Thu Giang kiếm khách, Liên Hoàn đao Tiêu Mạc Nhiên mới có thể khiến huynh khó lòng chống đỡ thôi chứ?”

“Ai nói ta đỡ không được. Nhưng mà người này tuổi tác không lớn, công phu lại vô cùng vững chắc, thật sự là đại nhân tài xuất giang hồ.” Trương Khiếu Thiên cười khổ: “Từ ngày đó ta bắt đầu lưu ý hắn, nghe nói có mấy huynh đệ trong bang không có mắt, bị hắn đánh cho bầm dập mặt mũi chạy trở về, trong kinh thành có mấy đại đương gia cũng đều đã từng gặp hắn so chiêu. Mọi người chúng ta họp lại bàn bạc, ai cũng muốn thỉnh hắn làm lão đại, rồi sau đó có xích mích gì thì giảng hoà sau. Hiện tại cuộc sống thái bình, cũng không thể như trước kia cả ngày chém chém giết giết, hắn là người tất cả mọi người đều bội phục, lời nói ra, mọi người nhất định chịu nghe theo. Nhưng mà người ta lại cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ biết mỗi lần hắn xuất hiện đều đi cùng với một vị thiếu hiệp áo trắng.”

“Thật là có một người như vậy? Mà các ngươi vẫn chưa tiếp xúc với hắn, chưa nói rõ với hắn ý nguyện của mọi người sao?” Bạch Song Ngọc nghe được chăm chú, bao lâu rồi chưa từng xuất hiện một nhân vật tầm cỡ như vậy.

“Không phải là chưa nói qua. Lần trước ta gặp được hắn, nói ra một phần ý tứ, định tặng hắn hai đổ phường và một thanh lâu, lời vừa nói xong, lại thấy hắn cười ra tiếng, vẻ mặt thật kỳ quái, mà vị thiếu hiệp áo trắng đi cùng thì cười đến cong lưng không dậy nổi. Đến giờ ta vẫn không nghĩ ra việc này có gì buồn cười.” Trương Khiếu Thiên nhíu mày.

Bạch Song Ngọc vỗ vai hắn an ủi: “Có lẽ là… chí hướng của người nọ không giống huynh.”


Lại ăn vài đũa, Trương Khiếu Thiên nói tiếp: “Sau đó ta thỉnh giáo danh tính của hắn, hắn cũng không chịu nói, đến khi hắn bị thiếu hiệp áo trắng kéo đi, ta hình như loáng thoáng nghe được người nọ gọi hai chữ – Tần Tam… Cho nên, hiện tại chúng ta đều gọi hắn là Tần Tam gia.”