(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 2: Cuộc thi hoa khôi

Tối nay sông Tần Hoài quả thật là vô cùng náo nhiệt. Thanh lâu sở quán hai bên bờ sông cùng với những thuyền hoa trên sông đều treo đèn kết hoa, ánh đèn rực rỡ. Đủ loại người tấp nập tới lui. Tiếng rao hàng của những người buôn bán nhỏ, tiếng trò chuyện của nam nhân uống rượu, tiếng cười nũng nịu của nữ tử, tiếng đàn tỳ bà, tiếng ca ngâm, không ngừng rơi vào tai. Người nghe được dù là ai cũng cảm thấy khuây khoả đôi chút, đi trên đường liền hoà vào một mảnh phồn hoa không dễ gì có được.

Cách đó không xa, trên bờ sông dựng lên một đài cao, trên đài chen chúc người ngồi, con mắt đều nhìn vào chiếc thuyền trang trí hoa mỹ trong sông kia. Đa số mọi người cũng đều đi về hướng đài cao, vẻ mặt hưng phấn. Tìm người hỏi mới biết hôm nay là cuộc thi hoa khôi mỗi năm một lần. Hai năm trước tiền bạc không nhiều, cô nương cũng ít nên cử hành lặng lẽ, năm nay là quy mô nhất trong mấy năm gần đây, bạc trong túi mọi người đã tương đối, nghe nói các cô nương cũng rất mỹ lệ, cho nên mọi người mới tranh nhau đi xem.

“Nhưng mà, các vị đến chậm quá, đã thi được một vòng rồi.” Người được hỏi tiếc nuối nói: “Nhìn hai vị giống như công tử nhà giàu, đừng để bỏ lỡ mấy vòng so tài sau, càng ngày càng đặc sắc nha. Mà mấy vị ngồi trên kia đều là không phú cũng quý.” Nam tử áo xanh vươn tay chỉ về hướng đài cao nói: “Ta là không đủ bạc nên mới phải đứng xa xa nhìn.” Nói xong vẻ mặt có vài phần ảo não.

“Vậy công tử có biết làm cách nào lên đó không?” Tần Húc Phi cười hỏi.


“Biết chứ, biết chứ, Thuỷ cô nương của Thuỷ Nguyệt lâu quản lý việc này, ta và nàng cũng có quen biết.” Xem ra người này là một khách phong lưu thường xuyên lui tới những nơi trăng hoa.

Tần Húc Phi quay đầu nhìn Phương Khinh Trần, hỏi: “Thật muốn qua đó sao?”

Phương Khinh Trần liếc hắn một cái: “Hỏi thừa, không qua đó ta mang ngươi đến đây làm cái gì?”

“Vậy, không biết vị công tử này có thể giới thiệu cho chúng ta vào được không?” Tần Húc Phi hỏi nam tử áo xanh.


“Không dám, không dám, hai vị mời theo ta.” Người kia đi phía trước quay đầu lại cười nói: “Tại hạ họ Lưu, tên một chữ Chân, nhà có mở một y quán nho nhỏ, còn không biết cao tính đại danh của hai vị là gì?”

“Thì ra là Lưu đại phu, tại hạ họ Tần, vị này họ Phương, đều là nhờ cậy gia sản trong nhà không có nghề nghiệp gì đáng kể.” Tần Húc Phi cười đáp lời.

Lưu Chân đối với hai người thi lễ: “Tần công tử, Phương công tử, không cần khách sáo, gọi ta Lưu Chân là được.” Gã cũng hiểu được vị Tần công tử này không muốn nói nhiều, mà chính gã cũng không phải là một người thích tò mò, nghe được tiếng tán thưởng từ phía trước vọng lại, bất giác bắt đầu nói về quy tắc cuộc thi cùng mấy vị cô nương gã biết.

Thì ra cuộc thi hoa khôi này cũng khá phức tạp, đầu tiên là mỗi thanh lâu chọn ra ba vị cô nương xuất sắc nhất để tham dự cuộc thi ngày hôm nay. Cuộc thi phân làm ba vòng, vòng thứ nhất thi thơ từ, vòng thứ hai thi ca múa hoặc đàn sáo, vòng thứ ba thi dung mạo. Mỗi vị khách đến xem đều phát bốn đoá hoa đào, mỗi lần tỉ thí kết túc thì ném một đoá hoa đào vào giỏ của cô nương mà mình cho là xuất sắc nhất, đếm số lượng hoa đào mà quyết định ba thứ hạng cao nhất mỗi vòng thi. Sau đó cũng do mấy người khách này quyết định hoa khôi năm nay cùng hạng nhì, hạng ba. Cô nương trở thành hoa khôi suốt một năm sau đó không chỉ giá tiếp khách tăng cao mà còn có thể tự mình lựa chọn khách nhân, hạng nhì hạng ba cũng có nhiều lợi ích, thanh lâu nào có cô nương đạt ba hạng đầu tiên suốt một năm sau được lợi cũng không cần phải nói. Cho nên tất cả mọi người đều dốc toàn lực thi thố.


Đi không bao lâu thì đến bên ngoài đài cao, Lưu Chân cáo lỗi một tiếng, đi lên nói chuyện với một hộ viện, chẳng mấy chốc liền có một nữ tử xinh đẹp đến đây.

“Thuỷ cô nương, hai vị này là Tần công tử và Phương công tử.” Lưu Chân dẫn nử tử đến gần, khách sáo giới thiệu.

“Thiếp thân Thuỷ Liên bái kiến Tần công tử, Phương công tử, nô gia ngu dốt khiến nhị vị đợi lâu, kính mong nhị vị thứ tội.” Thuỷ Liên thấp người cúi chào, dịu dàng vấn an.

“Thuỷ cô nương khách sáo rồi, chúng ta vốn không đặt chỗ trước, vừa rồi hứng khởi đi đến nơi này, nghe nói đang tiến hành thi hoa khôi nên cũng muốn tham gia náo nhiệt. Không biết có còn chỗ nào không?” Thấy Phương Khinh Trần lúc đầu kiên quyết muốn vào chơi, giờ lại đứng ở một bên không có ý tiếp lời, Tần Húc Phi cũng chỉ có thể xung phong mọi việc.


“Hai vị công tử xem ra không giống thường đến chỗ chúng ta, vốn đã không còn chỗ, nhưng khó gặp được dịp may như hôm nay, hai vị chịu đến cổ vũ cho các cô nương là phúc phận của chúng ta, mong rằng công tử không ghét bỏ đài cao đơn sơ, thỉnh vào trong.”

“Vậy làm phiền cô nương.” Tần Húc Phi cười nói.

Thuỷ Liên đi trước dẫn đường, trong lòng thầm nghĩ, Lưu Chân nói có công tử nhà giàu đến xem hoa khôi thi đấu, nàng biết Lưu Chân tuy thích chơi bời thanh lâu nhưng cũng là một người thành thật, nên mới đi ra một chuyến. Từ xa thấy hai người kia đã biết phong thái bất phàm, đến gần thấy cũng là ôn hoà tao nhã, lời nói cũng khách sáo, nhưng cái loại khí thế quanh năm ở địa vị cao này nàng vẫn cảm giác được. Lưu Chân chỉ nhìn ra là công tử nhà giàu, nhưng bằng cặp mắt ba mươi năm tôi luyện ở thanh lâu của nàng, nàng khẳng định hai người này tuyệt đối không đơn giản, quyền quý phú hào bình thường chắc chắn không thể sánh bằng, nàng tử nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, đã gặp qua vô số kẻ hiển hách, nhưng không người nào có thể sánh được với loại khí độ dung hoa này, huống chi lại xuất hiện hai người cùng lúc. Thế nên nàng không dong dài không xu nịnh, đơn giản thỉnh hai người vào. Quyền quý phú hào của Tần quốc không ai là nàng chưa nghiên cứu qua, nhưng có thể phù hợp dung mạo khí chất như thế này là hoàn toàn không có, cho nên nàng cũng đoán không ra lai lịch thân phận hai người này. Mà càng như vậy, lại càng biết rằng không thể đắc tội.

Ba người theo Thuỷ Liên đi vào trong. Tần Húc Phi ngẩng đầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, nhẹ giọng phân phó thêm một câu: “Chúng ta đến trễ, vào đây đã là không thích đáng, không dám gây thêm phiền phức cho Thuỷ cô nương, tuỳ tiện an bài một vị trí trong góc là được.”

“Tần công tử đã vì thiếp thân suy nghĩ như vậy, quả thật khiếp thiếp thân vô cùng cảm kích. Vậy thiếp thân đi an bài.” Mặt ngoài làm ra vẻ cảm động, một bên gọi người đến nhỏ giọng phân phó vài câu. Vị trí trong góc sao? Quả nhiên là không muốn người ta nhìn thấy.