Tân Nương Nóng Bỏng

Chương 9-3

"Thiên Uy ——" Cô có chút chần chừ mở miệng, cô không biết nên nói gì.

"Hả?" Anh lấy lại tinh thần lên tiếng."Nước quá lạnh sao?" Anh quan tâm hỏi.

"Không! Không phải ——" Là anh nghe lầm sao? Anh cảm thấy giọng nói của Vũ Tiệp giống như có chút nghẹn ngào."‘Cam kết’ của Thiên Uy vẫn còn tính chứ?" Cô điềm đạm đáng yêu hỏi.

"Cam kết?" Trong lúc nhất thời, anh không biết Vũ Tiệp đang ám chỉ cái gì?

Vũ Tiệp nhẹ nhàng nói: " Em biết rõ em không xứng với anh, em chỉ cầu xin anh hãy nhận em làm nữ hầu của anh——"

A! Thì ra là chuyện này!

Thiên Uy lập tức nghĩ đến những lời đã từng hứa với cô..., không khỏi mỉm cười. Anh nhẹ giọng nói: "Em cần gì phải cầu xin anh? Em luôn là nữ hầu của anh!"

Vũ Tiệp còn chưa kịp cẩn thận hiểu hết hàm ý trong lời của anh, bỗng nhiên Thiên Uy thay đổi đề tài: "Anh hỏi em, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thiên Uy đầy bụng nghi ngờ."Rốt cuộc em là người ở đâu? Tại sao chúng ta có thể xuyên qua hỏa hoạn, lại không bị thiêu chết?"

"Em ——" Vũ Tiệp đang cười nhất thời nghẹn ngào, chuyện cô sợ nhất cuối cùng đã tới —— Thiên Uy bắt đầu nghi ngờ cô. Cô nói ra sự thật, Thiên Uy có tin không?

Côrất sợ mất đi Thiên Uy! Cô sợ đến nỗi nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống xuống.

"Trong lửa có một thế giới khác, rốt cuộc là ở đâu?" Thiên Uy lại chất vấn.


"Em... Em... Đừng nghi ngờ em, Thiên Uy! Em không phải là yêu quái, em là người, chỉ là không thuộc về nơi này ——"

Nước mắt không kiềm chế được không ngừng rơi."Em cũng không hiểu tại sao, có lẽ là bởi vì trận hỏa hoạn kia! Em mới có thể xuất hiện ở thời đại của anh, mà anh cũng có thể đến thế giới của em..." Cô khó khăn nói ra tất cả. Cô nói rất mơ hồ, dù sao, cô cũng không biết phải hình dung những chuyện vượt quá lẽ thường này như thế nào. Cô nói tiếp: "Thời đại của em và anh cách nhau rất xa, em không phải là người của năm 1997."

Thiên Uy bỗng cảm thấy da đầu run lên, lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Có phải giống như Vũ Tiệp nói hay không, bởi vì hỏa hoạn dẫn đến thời gian rối loạn? Vũ Tiệp bởi vì phóng hỏa mà chạy đến thời đại của anh, mà anh cũng bởi vì nhảy vào trong lửa nên tới được thế giới của cô.

Trong khoảnh khắc đó hiện đại và quá khứ lại có thể tương thông.

Cô đến thời không của anh, anh cũng có thể trở về quá khứ, nguyên nhân gây ra tất cả đều là do trận hỏa hoạnsao?

Thời gian hỗn loạn, không gian hỗn loạn, lại sinh ra chuyện không thể tưởng tượng nổi này, duyên phận thật sự đáng kinh ngạc.

"Nói như vậy ——" Tất cả sự thật chỉ hướng đến một chuyện, cô gái thần bíanh yêu là một người sống ở niên đại cách xa hiện tại rất nhiều! Nói cho dễ hiểu, là một cô gái đến từ thời không khác! Thiên Uy không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin, dù sao, mới vừa rồi chính anh cũng nhảy ra từ trong ngọn lửa, tận mắt nhìn thấy tất cả sự vật ở thời không kia, không phải sao?

Nhìn bộ dạngngây người của Thiên Uy, Vũ Tiệp càng khóc mãnh liệt hơn.

"Thiên Uy!" Cô bất chấp tất cả thổ lộ tấm lòng mình."Cầu xin anh cho em một cơ hội được không? Nữ hầu của anh là một người rất ngu ngốc, không thể tỉnh ngộ sớm một chút, mãi cho đến lúc bản thân bị trói trên cọc gỗ chịu hoả hình thì cô ấy mới chợt hiểu ra —— cô hầu gái đã sớm yêu tù trưởng của mình. Cô ấy yêu tù trưởng, nhưng mà tù trưởng lại cho rằng ngườicôấy yêu là người đàn ông tặng vòng ngọc ——" Đôi mắt cô ngấn lệ nói tiếp: "Thiên Uy, em yêu anh, anh không thể bởi vì emlà người cổ đại mà không cần em, anh từng đồng ý rồi, muốn em làm nữ hầu của anh cả đời..."

"Đứa ngốc" Giọng nói trách mắng nhẹ nhàng truyền đến."Chẳng lẽ em không nhìn ra em rất quan trọng đối với anh sao?" Thiên Uy dừng lại một lát, giọng nói đau thương nói ra những khúc mắc trong lòng của mình."Anh không biết thế nào là người yêu, anh chỉ biết em không thể rời khỏi anh... Anhcũng không thể không có em ——" Anh cũng nói ra tiếng lòng của chính mình."Anh thật sựrất sợ em rời khỏi anh ——"

"Thiên Uy ——" Cô vui mừng như điên gọi, Vũ Tiệp chạy lên bờ, bóng dáng xinh đẹp lao vào ngực anh, Thiên Uy vững vàng ôm lấy cô, thật chặt thật chặt, giống như muốn dung nhậpcô vào trong cơ thể của mình.

Cô cười nói: "Hóa ra, cách thể hiện tình yêu của anh là chiễm hữu em ——."

"Tha thứ cho anh... Anh không nên đánh em, anh thề anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa." Thiên Uy vừa sám hối, vừa dùng sức ôm lấy Vũ Tiệp."Có lẽdo bản thân quá sợ bị tình yêu tổn thương, cho nên anh luôn phong bế chính mình, kết quả là làm cho mình càng ngày càng trở nên vô tình!"


"Không! Anh là người đàn ông tràn đầy tình cảm." Vũ Tiệp khẳng định nói."Nếu không, anh sẽ không chịu trăm nghìn cay đắng, không sợ nguy hiểm có thể bị thiêu chết, nhảy vào đám lửa, đến quá khứ tìm em." Cô nhẹ nhàng vuốt ria mép của anh? Đây là cách anh thể hiện tình yêu với em! Này! Thiên Uy, ai cũng không thể bằng anh... tình yêu chân thật của anh thể hiện ra bên ngoài một cách trần trụi, không thể nghi ngờ được, anh là tình yêu đích thực của em! Em chỉ trách chính em, không dụng tâm cảm nhận cách mà anh yêu em, cám ơn anh đã trở lại quá khứ cứu em, hiện tại em mới có thể ôm anh, hôn anh——"

"Vũ Tiệp ——" Lời nói này khiến Thiên Uy kích động không thôi. "Cảm ơn hỏa hoạn không mang em đi."

"Em thề, đời này em mãi mãi là nữ hầu của anh, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh. Em sẽ không giống bà anh coi thường tâm hồn trẻ con của anh mà tổn thương anh." Cô chân thành nói. "Huống chi, em cũng không có khả năng làm cho chính mình trốn thoát khỏi anh… anh nhìn xem, mỗi lần em muốn trộm trốn đi, kết quả là nếu không gặp gió lớn, bị rắn cắn, thì cũng gặp phải hỏa hoạn. Chưa bao giờ có chuyện tốt xảy ra. Em chấp nhận số phận, không thể làm gì khác hơn chỉ có thể ngoan ngoãn làm nữ hầu của anh thôi." Cô tinh nghịch tự giễu.

"Vũ Tiệp ——" Trong lòng Thiên Uy cũng nhịn không được kích động, anh bật thốt lên: "Có biết tại sao anhlại thích sa mạc không?" Anh không cho Vũ Tiệp thời gian nói chuyện, đã cắm đầu cắm cổ nói ra bí mật cất giấu trong lòng đã lâu."Bởi vì nhiều năm qua, anh giống vùng sa mạc này, hoang vu mà tiêu điều. Trống không là loại ăn mòn nguy hiểm nhất, mà anh dự định để chính mình bị ăn mòn đến không còn gì cả. Cho đến khi em xuất hiện ——"

"Em giống như là ốc đảo trong sa mạc, lúc anh như lạc đà lẻ loi một mình đi trên sa mạc, ốc đảo bỗng xuất hiện trước mặt. Cuối cùng anh cũng có thể tìm được nơi dừng chân lâu dài, em là dòng suối nhỏ trong suốt, chảy qua sa mạc hoang vu, mang đến cho anh sự sống và hi vọng." Lời nói chân tình chân ý cảm động lòng người.

"Thiên Uy" Vũ Tiệp cảm động nói: "Em yêu anh."

"Vũ Tiệp, anh cũng yêu em." Hai người ôm chặt nhau không rời, thâm tình lẩm bẩm.

Cuối cùng anh cũng tìm được "gia đình" chân chính—— Vũ Tiệp.

Thiên Uy hài lòng nói với Vũ Tiệp: "Cho dù em trở lại trăm ngàn năm trước, anh cũng sẽvượt thời không, bất chấp gian nguy để bắt em lại. Anh vĩnh viễn không bao giờ thả em đi nữa, cám ơn em nguyện ý hy sinh, không oán không hối theo anh đến thời không này."

"Số mệnh đã định, không có anh, cũng sẽ không có Vũ Tiệp, không có anh, hôm nay em đã chịu hoả hình mà chết, không có anh... Nữ hầu của anh cũng không sống nổi."

"Đúng, tất cả đều là ý chỉ của chúa Allah!" Thiên Uy ngước nhìn bầu trời cảm khái nói: "Là thần linh để cho anh dừng lại trong sa mạc này, để cho anh gặp phải trận hỏa hoạn này, để cho anh xuyên qua hiện tại và quá khứ, yêu em người tân nương thời không này. Cám ơn trận hỏa hoạn này, gắn kết em và anh." Thiên Uy cảm khái."Tình yêu của chúng ta, đúng là không phân biệt thời không, không phân biệt khoảng cách!"

Thiên Uy hưng phấn hết hôn lại cắn cô, Vũ Tiệp đẩy anh ra, gắt giọng: "Anh rất thối! Anh có biết không?

Anh nên đi tắm đi"

Thiên Uy trêu đùa nói: "Đây là "lời mời" của em sao?" Anh giảo hoạt cười lên.


"Anh đừng kiêu ngạo——" Lời nói chưa xong, cả cô và Thiên Uy đã ngã vào trong dòng nước. Vũ Tiệp cười duyên."Chủ nhân vẫn luôn ăn hiếp nữ hầu!" Cô giả vờ tức giận nói.

"Bởi vì chủ nhân không thể không có nữ hầu này." Anh tiếp tục trêu đùa vành tai cô."Thật ra cũng có thể làm ở trong nước."

"Là sao" Cô kinh ngạc nhìn anh."Người hiện đại các anh tùy tiện như vậy! Việc này không phải chỉ có thể ở trên giường sao?"

"Em quá bảo thủ rồi." Anh có ý đồ khác cười nói: "Còn có rất nhiều phương pháp, tư thế, về sau anh phải dạy em thêm mới được."

Lát sau, Thiên Uy khẽ kêu một tiếng, Vũ Tiệp ngã vào trong ngực anh, bọn họ thõa mãn nhìn nhau cười một tiếng, thân thể vẫn dính nhau thật chặt như cũ. Thiên Uy vô cùng tự tin nói: "Cho dù ở trong nước, chúng ta cũng có thể hoan ái, có đúng hay không? Nương tử."

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "nương tử".

"Đúng, tướng công." Côcười sáng lạn, sau đó bắt đầu chế nhạo Thiên Uy: "Anh rất mất mặt đó! Vì sao mỗi lần đều thích kêu đến long trời lở đất? Thế là không đúng."

Hiểu cô là "người cổ đại", Thiên Uy lơ đễnh, ngược lại dạy cô: "Ở thời đại này, em phải biểu hiện sự vui vẻ ra ngoài, đừng đè nén cắn gối đầu khăn tay hoặc là hai tay nắm chặt chăn, chuyện đó đều không đúng. Em phải rên rỉ lớn tiếng, bày tỏ tướng công anh đây có năng lực làm cho em thỏa mãn, hiểu không?" Vẻ mặt anh cợt nhảtrêu chọc Vũ Tiệp nói.

"Cho nên em phải lớn tiếng kêu gào sao?" Vũ Tiệp trợn mắt nhìn, không ngờ thời đại này thật sự quá đáng sợ.

Cô được dạy phải bảo thủ, tuyệt đối không thể dễ dàng biểu đạt cảm xúc của mình, cho dù là khi cùng trượng phu sinh hoạt vợ chồng, cũng phải súc tích mà bảo thủ, tuyệt đối không được rên rỉ, tuyệt đối không được thét chói tai, cho nên cô mới có thể thật vất vảđè nén chính mình. Bây giờ, thật ra hành vi như vậy là sai?

Cùng là người, nhưng ở thời không khác nhau, hình thức thể hiện lại khác biệt một trời một vực? Vũ Tiệp nghi hoặc.

Nhìn thấu sự lo lắng và khủng hoảng củacô, Thiên Uy một phát bắt được cô, dịu dàng nói: "Mặc dù ở đây tất cả đều khác xa với nơi ở trước kia của em, nhưng em yên tâm, anh bảo đảm em sẽ thích thời đại này hơn thời đại kia. Bởi vì sinh hoạt của người hiện đại cực kỳ kích thích, có thể nói là cao trào thay nhau xuất hiện."

"Có thật là như vậy không?" Vũ Tiệp không quá tin tưởng, đây rốt cuộc là mộtthế giới như thế nào!

"Đừng không tin." Anh sờ sờ mái tóc của cô, dịu dàng lại khẳng định nói: "Yên tâm, em sẽ có đầy đủ thời gian đi thăm dò toàn bộ thế giới này." Sau đó nói một câu hai nghĩa: "Ví dụ như: Nước có thể dùng như giường, cả vùng đất cũng có thể làm giường, thảo nguyên cũng có thể làm giường. Hiện tại, chúng ta lấy mặt đất làm giường?" Nói xong, anh bế ngang Vũ Tiệp.


"Anh đó!" Vũ Tiệp thẹn thùng cười."Tướng công của em thật là một tên háo sắc!"

Sau đó, bọn họ cùng nhau nằm ở trên tảng đá, đếm sao trên trời, đan dệt tương lai.

"Anh thật sự không để ý em là người cổ đại sao?" Vũ Tiệp vẫn có chút lo lắng hỏi. "Mặc dù không thể thay đổi sự thật, nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua thời không mãi mãi kết hợp, mãi mãi không chia cách sao?" Cô sợ có một ngày nào đó lại bị buộc trở lại quá khứ.

"Vậy em để ý anh là người hiện đại sao?" Thiên Uy buồn cười hỏi ngược lại, sau đóanh lại áy náy nói: "Là lỗi của anh, là anh vượt qua thời không trộm em đi, bắt em làm nữ hầu của anh, nếu như không có anh, em vẫn còn đang ở thời đại của mình ——"

"Đó là bởi vì em nguyện ý làm nữ hầu của anh! Chủ nhân không phải anh nói anh không thể không có nữ hầu này sao? Cho nên đương nhiên em theo chủ nhân đến thời không này rồi!" Vũ Tiệp thẳng thắn nói.

"Nhưng mà anh lại thật sự rất sợ ông trời sẽ chia rẽ anh và em. Người mãi mãi không thắng được trời, hỏa hoạn thì không cách nào khống chế, thời không chuyển đổi càng thêm thất thường, anh thật sự sợ ở trong sa mạc, có một ngày, em lại xuyên qua hỏa hoạn vứt bỏ anh, anh không thể chịu được chuyện mất đi em. Một ngày không có em, anh nhất định không sống nổi ——" Thiên Uy nhớ lạitrong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

"Thiên Uy" Chẳng phải chính cô cũng như thế sao. "Em cũng sợ!"

Trong phút chốc, anh quyết định nói: "Anh muốn dẫn em rời khỏi sa mạc."

"Không!" Vũ Tiệp cự tuyệt."Sa mạc vẫnlà nơi anh thích nhất, anh không cần vì em mà vứt bỏ sa mạc."

“Không phải em cũng vì anh mà từ bỏ thời đại của em sao? Vũ Tiệp, anh yêu em, em là tất cả của anh, em còn quan trọng hơn sa mạc. Anh muốn dẫn em rời khỏi sa mạc cái lỗ hổng thời không này, để tránh cho tương lai hỏa hoạn lại mang em đi. Anh sẽ mãi mãi không bao giờ bước chân lên sa mạc nữa."

"Thiên Uy, không cần!" Cô vẫn muốn ngăn cản anh.

"Đừng thuyết phục anh nữa!" Thiên Uy nửa cười nửa đe dọa nói."Trong sa mạc, chúng ta có tiếng xấu là quỷ quái, cho dù không đi, cũng khó bảo đảm những người dân kia không tới bắt chúng ta, thiêu sống chúng ta, hoặc là bắt đi róc xương lóc thịt."

"Thật sao?" Vũ Tiệp bị dọa đến mặt mày trắng bệch.

"Anh dẫn em đến một nơi văn minh nhất, tiến bộ nhất, ở đó, chúng ta cũng phải rất văn minh, chúng ta không còn là quan hệ chủ nhân và nô lệ, chúng ta sẽ có một cuộc sống mới. Chúng ta sẽ kết hôn, xây dựng một gia đình. Em thăng chức làm vợ, còn tù trưởng Đông Vươnganh thì trở thành chồng của em." Anh vô cùng dịu dàng ‘ra lệnh’: "Không cho phép không gả cho anh. Ở thời đại văn minh, một tờ giấy kết hôn, là phương thức trói chặt tốt nhất đó!"


"Cho dù anh đưa em đi đâu, trải qua cuộc sống như thế nào, cũng không quản có kết hôn hay không, có cái gọi là chứng nhận hay không, em mãi mãi đều là nữ hầu của anh, mà anh là chủ nhân duy nhất của em."

"Từ nay về sau, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em… cho em một cuộc sống tốt nhất từ trước đến nay. Mặc kệ tương lai chúng ta sinh sống ở góc nhỏ nào đó trên thế giới này, thậm chỉ là ở một thời không nào đó, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa." Thiên Uy thành khẩn lập lời thề yêu thương.

"Đúng, mãi mãi không chia lìa."

Bọn họ thổ lộ tình yêu "vĩnh hằng" với nhau, thời gian dài giằng giặc, lòng này sẽ không thay đổi.