“Thủ lĩnh……” Trong lòng ông ta run sợ, tiếng nói cũng trở nên thật nhỏ.
Thiên Uy không biến sắc, chỉ dùng khẩu hình truyền đạt, ý là muốn tìm ‘nữ nô’, mau…. Tìm ‘nữ nô’……. Harder gật đầu, lập tức xoay người nhảy lên lưng ngựa, dùng hết sức lực và tốc độ để khẩn cấp chạy về bên trong thành bảo.
Vũ Tiệp đang đứng trước gương, ‘mắt to trừng mắt nhỏ’ với nó.
Đã nhiều ngày như vậy, cô cảm thấy cái gương thật sự là thiên biến vạn hóa. Hỉ nộ ái ố của cô, cái gương đều phản ánh được, thật kỳ diệu! Thật là không thể tưởng tượng nổi!
Ở quê hương của cô chỉ có gương đồng, tại sao thứ ‘đồ’ này lại có thể phản chiếu từng hành vi cử chỉ của cô?
‘Đồ’ này tên gì nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại cách Đông Vương Thiên Uy phát âm. “Cái…… gương……” cô thử bập bẹ nói tiếng A-rập.
Rốt cuộc thì chỗ này là chỗ nào đây? Không phải là cô chưa từng suy đoán, nhưng lại thiếu mất động lực để tìm kiếm sự thật. Sau trận hỏa hoạn đó, may mắn được người hiển hách phi phàm như anh tới cứu trong lúc mành chỉ treo chuông, nếu không thì cô đã bị thiêu chết tươi rồi. Tìm được đường sống trong chỗ chết, hôm nay trái tim cô chỉ còn là một mảnh mờ mịt.
Mặc dù ban đầu đã ôm quyết tâm ngọc đá cùng vỡ, chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt người thương mà không tiếc phóng hỏa, càng không sợ phải dùng mạng mình để đổi. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại cảm thấy lúc đó mình thật là ngu quá! Nếu như cô thật sự chết đi, vậy thì vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được Trí Bình nữa sao? Dĩ nhiên cũng không lâm vào cảnh ngộ kỳ quái như thế này.
Hiện tại, điều duy nhất khiến cô vô cùng tiếc nuối là không được nhìn thấy hắn, cô không biết hắn đang ở nơi nào, chỉ có thể bi ai ôm vòng ngọc trong tay…… “Ầm”…… Harder dẫn theo một đám người đột ngột xông vào, còn Lỗ Lạp thì không biết từ đâu chạy tới cuống cuồng hét lên với cô điều gì đó, dù sao, cô cũng bị đám người đó lôi đi.
Cô sợ vô cùng, liều mạng giãy giụa, nhưng không có người nào giúp cô. Lúc này, trong đầu cô tự nhiên lại hiện lên tướng mạo của Thiên Uy. Cô hiểu rằng chỉ có anh mới cứu được cô! Nhưng mà, bây giờ anh đang ở đâu? Cô thật sự rất hy vọng anh có thể xuất hiện ngay lúc này!
Cô cứ thế bị lôi lên lưng ngựa. Cô định hô to cứu mạng, nhưng cát vàng cuồn cuộn không để cho cô kêu thành tiếng, cô che miệng lại, cảm thấy hít thở không thông, chỉ có thể để mặc cho bọn họ đưa tới chỗ nào không hay.
Cuối cùng cũng tới hồ nước, tiếng nước chảy róc rách làm cho tinh thần người nghe cũng rung động. Cô bị lôi xuống ngựa một cách cứng rắn.
Ánh mắt của cô hướng về phía trước, bỗng chốc cặp mắt trợn to, lại vội vàng nhắm lại.
Trời ạ….! Anh ta lại dám toàn thân trần truồng như vậy? 2T Anh ta cũng không nhúc nhích mà cứ đứng đó làm gì vậy? Thật là mất thể diện, cô vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy nhé, sao có thể nhìn lén thân thể của đàn ông! Đây là chuyện không thể chấp nhận được! Thoáng chốc, mặt của cô đã hồng thấu như bầu trời….. Đột nhiên, cô nghĩ tới, chẳng lẽ……. chẳng lẽ………
“Không!” Cô kêu thảm một tiếng.
Chẳng lẽ bọn họ muốn cô và anh cùng nhau tắm rửa? (=]] kưng khéo tưởng tượng)
Không thể nào, đây chính là chuyện đồi phong bại tục!
Cô bắt đầu quyền đấm cước đá để phản kháng, chỉ là đám người A-rập dã man, căn bản cũng chẳng chịu thua, bọn họ ghét nhất chính là việc phụ nữ lại không coi đàn ông ra gì, cho nên cô gần như bị khiêng tới hồ nước bên cạnh trong lúc còn đang nguyền rủa.
Vũ Tiếp che mắt không dám nhìn thẳng, nhưng mà tay của cô lại bị gạt xuống, vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy ở đằng trước, chỉ thấy cặp mắt của Động Vương Thiên Uy đang nhìn cô một cách khẩn thiết.
Tuy vẫn còn thiếu nữ thẹn thùng, lại là lần đầu tiên nhìn thấy một thân thể cường tráng, vạm vỡ như thế, cô cũng không nhịn được mà tò mò quan sát từ trên xuống dưới, dần dần, dần dần nhìn xuống phía dưới.
Nhìn đến phần bụng của anh thì cô kinh hô một tiếng, miệng há thành hình ○.
Thiên Uy thấy thế, trong lòng rốt cuộc cũng quăng được tảng đá lớn. “Cám ơn trời đất, em hiểu được……” dù sao, ở trong tình trạng không thể nào giao tiếp được bằng ngôn ngữ, anh không hy vọng sẽ dẫn tới bất kỳ hiểu lầm nào, ví dụ như: khiến cô cho rằng anh có tâm địa không tốt, hoặc là coi anh như kẻ điên…..
Cô hiểu ý rồi cười với anh một tiếng, dưới ánh mặt trời soi rọi nốt ruồi đỏ trên mi tâm của cô thật rõ ràng. Mà ánh mặt trời cũng khiến cô nổi bật, xinh đẹp, Thiên Uy nhìn mà trợn tròn con mắt, gần như quên mất mình đang ở trong hiểm cảnh.
Chỉ thấy gò má của cô nổi lên một hồi ửng hồng, mặc dù muốn cứu anh, nhưng cô cũng không khỏi chần chờ một lúc lâu, bởi vì con rắn kia đang quanh quẩn ở trên bụng Thiên Uy, gần như là che khuất một chút lông xù, nếu như cô đưa tay bắt rắn…… Không phải là sẽ…… Không! Cô không nên hủy đi toàn bộ trong sạch của mình.
Trong lúc trù trừ, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, những tiếng thúc giục bên tai lớn dần, Harder lớn tiếng gọi: “Cứu chủ nhân, cứu thủ lĩnh, cứu thủ lĩnh………” dĩ nhiên, Vũ Tiệp nghe cũng chẳng hiểu bọn họ đang ầm ĩ cái gì.
Thiên Uy sắp kiệt sức, ánh mắt của anh thật sự rất bất lực! Vũ Tiệp cũng hiểu được tần số cầu cứu trong ánh mắt anh, nhưng….. nhưng….. cô cũng không thể thấy chết mà không cứu được! Rốt cuộc, cô hạ quyết tâm, cắn chặt môi dưới, đầu tiên là liếc trộm một cái, nhắm trúng mục tiêu, sau đó nghiêng đầu, tay của cô dùng sức đưa vào trong nước, may mắn, cô chộp được thân rắn, cho nên một tay ôm con rắn vào trong ngực.
Cuối cùng thì Thiên Uy cũng trút được gánh nặng, cả đám người lại nhìn thấy cô thành công cứu chủ nhân một lần nữa, rối rít vỗ tay khen ngợi không dứt. Nhưng Vũ Tiệp lại bị xui xẻo. Bởi vì vừa ôm con rắn vào ngực, cô lập tức trấn an nó, hết sức chăm chú kiểm tra xem con rắn trong tay có bị thương không, cho nên không để ý, lúc trèo lên tảng đá, trọng tâm lại không vững nên ngã nhào vào trong hồ.
Mặc dù Thiên Uy phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị chậm một bước. Anh cũng chỉ may mắn đỡ được cô ở trong hồ, rồi kéo cô đứng lên.
Kết quả, cô gái nhỏ xinh rất bất mãn vì bị rớt xuống dưới hồ, trong lúc lảo đảo, cô dựa vào bản năng mà túm được Thiên Uy, tựa vào Thiên Uy, Thiên Uy cho là cô bị kinh sợ, cũng ôm chặt lấy cô.
Lần này thì hay rồi, ngực cô đụng phải một thứ vừa nóng lại vừa cứng đang vươn thẳng lên, cô tò mò nhìn lại. Thiên Uy đang đứng thẳng cũng thấy cô đang té xuống cái gì…… Trời ạ! Phần bụng dưới của anh lại đang thuận tiện ‘gánh vác’ bộ ngực của cô………
Cô hét lên một tiếng muốn buông Thiên Uy ra, Thiên Uy vì lo lắng nên không buông cô ra, lại rước lấy sự ‘phục vụ’ từ hàm răng sắc của cô (=]]), Thiên Uy ăn đau, tay bỗng chốc buông ra, vì vậy cô lại lảo đảo không yên mà ngã thảm vào trong hồ nước.
Đáng ghét! Bọn người hầu cũng đang giương cung bạt kiếm. Cô lại dám cắn thủ lĩnh? Mặc dù cô có công cứu được thủ lĩnh, nhưng cũng không thể giương oai, làm càn ở đây như vậy, ở trong quốc gia này, phụ nữ không được phép trèo lên đầu đàn ông….. không ngờ, ngoài ý muốn, Thiên Uy lại sảng khoái cười lớn, hình như không hề để tâm. Anh nhìn Vũ Tiệp ở đằng trước, lắc đầu nói: “Em đúng là đồ phiền toái! Còn là đồ phiền toái cố chấp! Chẳng lẽ em tình nguyện chết đuối ở trong nước, cũng không muốn để tôi cứu em?” Nói xong, anh quay đầu lại, ánh mắt quét qua không ít người, nhìn vẻ mặt tức giận đằng đằng của bọn họ, anh lớn tiếng nói nước đôi: “Nể tình em đã có công cứu tôi, chuyện em cắn tôi, tôi sẽ không truy cứu. Huống chi em còn là nữ nô duy nhất của tôi, đặc xá cho em vô tội!”