Tân Nương Của Quỷ

Chương 52

​"Thế nhưng mà cháu nguyện ý gả cho hắn, bà dựa vào cái gì mà quyết định thay cháu? Dựa vào cái gì mà đem ý nghĩ của mình áp đặt lên người cháu?"​Bà cô cũng có chút tức giận, xụ mặt nói: "Tạ Thu Đồng, ta cũng là vì muốn tốt cho cháu."

​Xem ra bà cô còn cảm thấy tôi không biết phân biệt tốt xấu. Cho dù bà cô cho rằng Cố Nam Phong không phải là thứ quỷ tốt lành gì, muốn mượn tay tôi để hại hắn thì bà cô cũng phải bàn bạc với tôi. Bà cô biết rõ tôi có tình cảm với Cố Nam Phong, biết rõ tôi tin tưởng bà ấy, sau đó lại công khai lợi dụng sự tin tưởng của tôi để tổn hại người tôi yêu.

​"Vì muốn tốt cho cháu?" Tôi cười nhạo một tiếng: "Bà rốt cuộc là vì muốn tốt cho cháu hay là vì mục đích của chính bà thì trong lòng bà là rõ nhất."

​Tôi từng bước ép sát bà cô: "Bà ghét ma quỷ nên bà cảm thấy tất cả ma quỷ trên đời này đều là kẻ xấu, cho nên bà đem ý nghĩ của mình áp đặt cho tất cả mọi người. Sau đó lại bảo cháu muốn làm gì thì làm. Bà muốn tốt cho cháu, vậy tại sao bà lại cố ý khiến cháu phải đau khổ nhưu vậy? Bà mau nói đi chứ."

​Câu cuối cùng tôi như gào lên. Nói xong câu đó, thân thể tôi lảo đảo vài cái, tựa như sắp ngã xuống đất. Bà cô kịp thời đỡ tôi.

​"Thân thể cháu sao lại nóng như vậy?"

​Bà cô thấy tôi phát sốt liền định đưa tôi đi bệnh viện. Tôi giãy giụa thoát giỏi tay bà cô, vô lực ngã xuống giường: "Cháu không muốn đi bệnh viện, cứ để cháu bệnh chết là được. Như vậy cháu mới có thể xứng đôi với Cố Nam Phong."

​"Hắn cũng đã hồn phi phách tán, cháu và hắn vĩnh viễn cũng không thể ở cạnh nhau." Bà cô khích lệ tôi: "Trên đời đó hàng ngàn nam nhân, rồi cũng sẽ có lúc cháu gặp được người mà cháu thực sự yêu thích, rồi sau đó cháu sẽ quên Cố Nam Phong thôi."

​Bà cô nhẹ nhàng an ủi tôi. Tôi không nói lời nào, chỉ vô lực nằm trên giường ho khan, mí mắt trùng xuống vì buồn ngủ. Bà cô thấy tôi như vậy, chỉ có thể ra khỏi nhà mua cho tôi ít thuốc. Tôi xác định bà cô đã rời đi, tôi mới nhanh chóng kéo thân xác trầm trọng của mình đi tìm lọ thuốc mắt của bà cô.

​Có lẽ bà cô có ý định rời khỏi khách sạn, bởi vì tôi thấy đồ đạc của bà cô đã được đóng gói cẩn thận. Mục đích khi đến đây của bà ấy đã hoàn thành nên ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao bà cô lại quan tâm đến chuyện minh hôn của tôi như vậy, thì ra là để chờ ngày hôm nay. Bà cô lừa tôi đeo phù chú, vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, thì ra là vì chờ đến ngày hôm nay. Tôi dùng lọ nước thuốc mà trước kia “bà Vương” đưa cho tôi, thay thế lọ thuốc mắt của bà cô. Sau đó làm mọi thứ khôi phục lại vẻ vốn có. Rồi lại một lần nữa nằm vật trên giường.

​Một lát sau, bà cô đến, rót nước cho tôi rồi bảo tôi uống thuốc. Kỳ thực trông thấy bà cô mua thuốc cho tôi, rót nước cho tôi, trong lòng tôi cũng có chút dao động. Thế nhưngván đã đóng thuyền, tôi đã đổi nước thuốc của bà cô rồi, nếu giờ đổi ý thì cũng không còn kịp nữa. Huống hồ, lúc ấy tôi một lòng muốn biết chân tướng sự việc, tại sao bà cô lại có linh phù của âm sơn phái, vì sao bà ấy lại hận Cố Nam Phong nhưu vậy, rốt cuộc thì giữa bà cô và Lý Nhất Phàm có khúc mắc gì, còn có con quỷ trong mắt bà cô có lai lịch như thế nào, vì sao nhiều người lại muốn có hắn ta như vậy.

​Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi lập tức đi mua vé xe để về nhà và đến trường để xin nghỉ. Sau đó tôi nói với Cố Nam Phong là tôi phải về nhà.

​Cố Nam Phong có chút khó hiểu: "Đang yên đang lành tại sao lại phải quay về?"

​Tôi đem kế hoạch của mình nói cho Cố Nam Phong, Cố Nam Phong quyết định trở về cùng tôi.

​"Thế nhưng mà vết thương trên người anh vẫn còn chưa khỏi. Sao có thể..."

​"Không sao." Cố Nam Phong cười nói: "Ta cũng đã khỏe lên nhiều rồi, một mình em đi, ta rất lo lắng."

​Tôi thấy hắn nhất quyết kiên trì với quyết định của tôi, tôi liền cảm thấy có chút hối hận vì đã ăn ngay nói thật với hắn. Tôi đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

​Ba người chúng tôi lặng lẽ trở về, trực tiếp đi tới đạo quán của bà cô. Hôm nay cũng là ngày bà cô về

​Tôi biết rõ trước khi sắp xửa đi đâu bà đều có thói quen nhỏ thuốc mắt, nhân cơ hội này, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc con quỷ trong mắt bà cô có cái dạng gì, tại sao nó lại ở trong mắt của bà cô.

​Tôi cũng không nói chuyện này cho Lý Nhất Phàm biết, tôi muốn tự minh đi tìm hiểu mọi chuyện. Dù Lý Nhất Phàm đã từng cảnh báo chúng tôi hãy cẩn thận bà cô nhưng tôi cũng không tin tưởng hắn.

​Đại khái là khoảng chín giờ tối, ba chúng tôi đi tới miếu đạo sĩ, lén lút đi tìm căn phòng của bà cô. Bởi vì trước kia tôi cũng chưa từng tới nơi này, nên tôi cũng không biết bà cô ở căn phòng nào. Nhìn cái miếu này hơn 30 căn phòng, trong lúc nhất thời ba người chúng tôi không biết tìm bắt đầu từ đâu.

​"Như vậy đi," Cố Nam Phong quay sang nói với Hạ Dương: "Chúng ta chia nhau ra hành động, ai tìm thấy trước thì gọi cho người còn lại."

​"Điện thoại để im lặng thì làm sao biết người kia gọi?" Tôi có chút buồn bực.

​Hạ Dương liếc mắt, nhìn tôi với vẻ khinh thường: "Điện thoại im lặng, thế cô không trông thấy đèn lóe sáng à, chẳng lẽ đến cái này mà cô cũng không biết?"

​Tôi im lặng không dám nói gì, thậm chí ngay cả thằng nhóc Hạ Dương này tôi cũng không bằng. Nhớ ngày đó là tôi đã dạy hắn cách sử dụng điện thoại đó.

​Cố Nam Phong cười với tôi: "Không phải “Chúng ta" mà là chúng ta." Nói xong hắn chỉ hắn và Hạ Dương, nhưng không chỉ đến tôi.

​"Dựa vào cái gì chứ?" Tôi bất mãn nói: "Em cũng muốn đi tìm giúp."

​Hạ Dương kéo tôi đến một chỗ kín đáo: "Cô ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ. Cái gì cô cũng không biết, nên rất dễ bị phát hiện đấy."

​Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nên đành thất vọng nói: "Tôi biết rồi, hai người mau đi đi."

​Cố Nam Phong cởi áo ngoài trên người ra, rồi choàng lên người tôi. Bọn họ đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi ngồi ẩn nấp ở chỗ này. Cái miếu mà bà cô quản lỹ cũng thật lớn, nhìn trông rất khí phái. Đã đầu mùa đông rồi, trong đêm có chút lạnh, may mắn Cố Nam Phong để lại cho tôi cái áo khoác của hắn.

​Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất suy nghĩ miên man, nghe thấy trong bóng đêm yên tĩnh đột nhiên truyền đến giọng nói của bà cô. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bà cô đang từ bên ngoài vào trong này, bên cạnh còn có thêm một bà đạo cô nữa, hai người không biết đang nói cái gì. Tôi nhìn chung quanh, thấy cũng không có ai. Trong lúc nhất thời tôi to gan tiến lại gần. Cái miếu này cũng không nhỏ, tôi phải rẽ đến bảy tám lần, tôi đều quên phải đi như thế nào rồi, chỉ có thể cẩn thận đi theo bà cô.

​Đi đến chỗ có một loạt phòng ở phía trước, hai người họ tách nhau ra. Tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách, không dám đến gần, mũi của bà cô rất thính, tôi sợ bà cô ngửi thấy mùi vị của quỷ trên người tôi. Trước kia tôi đã từng nghe bà cô nói qua, có người trời sinh có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ, có người trời sinh có đôi tay âm dương, tuy không nhìn thấy quỷ, nhưng lại có thể chạm vào quỷ. Còn bà cô tôi thì trời sinh dã có cái mũi tâm linh. Chỉ cần trên người ai dính chút âm khí của quỷ, bà cô của tôi đều có thể biết được.

​Tôi thấy bà cô đi vào một căn phòng rồi đóng cửa lại, tôi đợi mãi mà cũng chưa thấy bà cô đi ra. Có lẽ đây chính là phòng của bà cô rồi. Tôi chuẩn bị nhắn tin cho bọn Cố Nam Phong biết tôi đã tìm thấy bà cô rồi. Nhưng sau khi lấy điện thoại ra, tôi lại không biết viết như thế nào. Tôi không biết chỗ này là chỗ nào, chỉ biết là bà cô đang ở trong căn phòng kia. Tôi nhìn xung quanh rồi miêu tả đại khái cho bọn họ biết, sau đó tiếp tục nhìn chăm chú vào căn phòng của bà cô.

​Không bao lâu sau, đèn trong phòng đã tắt, tôi biết đây chắc là thời khắc mà bà cô dùng thuốc nhỏ mắt rồi chuẩn bị đi ngủ. Cố Nam Phong còn chưa tới, thế nhưng trong phòng bà cô đã có động tĩnh rồi.

​Tôi nghe được một tiếng kêu tràn đầy đau đớn, sau đó tôi thấy đèn trong phòng sáng lên. Tiếng đồ đạc rơi vang lên, có lẽ bà cô đã làm đổ vài thứ gì đó. Nhìn xuyên qua khe cửa, tôi thấy hình như bà cô đang vội vàng tìm cái gì đó, tay chân luống cuống. Trong phòng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng đồ đạc rơi vỡ.

​Trong lòng tôi liền biết thuốc đã phát huy tác dụng, trong lòng tôi cảm thấy rất bất an. Đây là nước thuốc "bà Vương" đưa cho tôi. Lý Nhất Phàm cũng muốn tôi động tay động chân vào lọ thuốc mắt của bà cô. Hiện tại xem ra, bà cô đang rất thống khổ, không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không. Một lát sau, trong phòng liền im ắng lạ thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

​"Bà cô làm sao vậy? Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"

​Trong lòng tôi rất sốt ruột, tôi thật sự không chờ được đến khi Cố Nam Phong và Hạ Dương đến rồi. Tôi bất chấp khả năng bị người khác phát hiện, vội vàng chạy đến trước phòng bà cô, muốn đẩy cửa ra để xem rốt cuộc bà cô đã xảy ra chuyện gì.

​Vừa định mở cửa ra, tôi chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói của một người đàn ông. Tôi sững sờ, chăm chú lắng nghe, thật sự nghe thấy bên trong có một tiếng nói lạ lẫm của một người đàn ông. Bọn họ hình như đang tranh cãi cái gì đó.