Ba mẹ tôi nghe thấy tiếng cửa nhà mở liền chạy ra xem. Trông thấy tôi bình an vô sự trở về, mẹ liền ôm tôi vào lòng khóc nức nở.
“Ta nửa đêm tỉnh lại thì không thấy con đâu liền cùng ba con đi tìm con cả buổi, xém chút nữa là báo cảnh sát rồi. Rốt cuộc là con đã đi đâu vậy hả?”
Mẹ tôi nói xong liền đánh tôi hai cái. Trông thấy mẹ yếu ớt như vậy, tôi liền hối hận vì đã đem hết mọi chuyện nói cho ba mẹ nghe, làm bọn họ lo lắng như vậy, bây giờ tôi càng không dám đem một loạt sự tình vừa phát sinh kể cho hai người họ nghe, nên đành phải dở khóc dở cười nói: “Vừa nãy con đột nhiên nhớ tới một việc nên đi ra ngoài xem một lát, không phải bây giờ con đã bình an trở về rồi sao?”
Ba nhìn tôi ngờ vực, rõ ràng ông không tin lời nói của tôi nhưng khi nhìn tới bộ dáng của mẹ thì ông cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Mẹ tôi oán giận nói: “Sự việc gì mà khiến con không nói tiếng nào mà cứ thế rời đi lúc nửa đêm vậy hả?”
Tôi thuận miệng tìm đại một lý do, mẹ tôi còn muốn hỏi tiếp nhưng bị ba tôi ngắt lời: “Đừng lo lắng, không phải con bé đã bình an trở về rồi sao? Có chuyện gì thì đợi ngày mai bà cô đến rồi nói.”
Thì ra ba mẹ tôi đã gấp đến độ gọi điện cho bà cô, giục bà ấy mau tới rồi, đúng lúc đêm nay bà cô vừa về tới miếu đạo sĩ, nên sáng sớm mai có thể tới đây. Nghe ba tôi nói như vậy, mẹ mới không truy hỏi tôi nữa, chờ hai người họ đều đi ngủ cả, tôi mới dám lật người qua lật người lại vì không ngủ được. Không nói đến rốt cuộc cỗ nam thi kia muốn dẫn tôi đi đâu, càng không nói tới người cứu tôi rốt cuộc là ai, dù sao bọn họ cũng cách tôi rất xa. Bây giờ cái tôi quan tâm chính là bà Vương và chú Bạch, tại sao giữa đêm hôm khuya khoắt hai người họ lại xuất hiện ở sau núi? Hơn nữa còn có bộ dạng lờ mờ, thần trí không rõ ràng. Không được, tôi muốn ôm cây đợi thỏ. Nghĩ tới đây, tôi nhìn đồng hồ, đã là năm giờ, xem ra rất nhanh trời sẽ sáng. Tôi rón ra rón rén mặc quần áo tử tế rồi lặng lẽ chạy ngoài, đi theo con đường lần trước tôi đã đi.
Lần này tôi thông minh một chút, sớm trốn kỹ, ngồi xổm trong bụi cây dưới chân núi. Không bao lâu sau, quả nhiên tôi thấy bà Vương với chú Bạch cùng nhau đi xuống. Bà Vương nhìn thế nào cũng thấy không giống như một bà lão 60 tuổi đi bộ suốt một đêm, trên mặt không lộ ra chút vẻ mệt mỏi nào. Chú Bạch cũng như vậy, ánh mắt ngốc trệ, bộ dáng giống hệt như một con rối, cứ thế ngơ ngác đi vào nhà mình. Nhà chú Bạch gần đây nên đã về trước, còn bà Vương thì tự đi về nhà một mình.
Tôi âm thầm buồn bực, hai người họ đều thần chí không rõ, vậy mà còn đi tới đi lui trên núi.
“Bà Vương, bà đi đâu về vậy?”
Tôi cố ý đứng trước mặt bà Vương, hỏi thăm bà. Tôi muốn xem phản ứng của bà ấy như thế nào. Tôi cũng không sợ bà ấy sẽ làm gì tôi, dù sao bây giờ trời cũng đã sáng, trong thôn đã có rất nhiều người thức dậy rồi, nếu bà ấy dám làm gì tôi, tôi sẽ la to.
Thấy bà ấy đi lướt qua tôi, đối với lời nói của tôi mắt điếc tai ngơ, cứ thế đi về phía nhà của mình. Nhưng tính tình tôi vốn bướng bỉnh, tôi không thể cứ
thế cho qua chuyện được. Dù sao tôi đã bị người nào đó để ý, cũng không biết sống chết thế nào, tôi cũng không sợ đắc tội thêm một cái tên lợi hại. Tôi duỗi hai tay ra, ngăn không cho bà Vương vào nhà, rồi tôi lại hỏi bà ấy vấn đề vừa nãy. Tôi cũng không tin, bây giờ của nhà đã bi tôi chắn kín rồi, bà ấy còn có thể đi qua tôi nữa sao?
Bà Vương thấy không vào trong được liền ngoan ngoãn đứng im ở trước cửa không nhúc nhích, chỉ là cặp mắt đục ngầu kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi, vốn dĩ ánh mắt ấy ảm đạm vô hồn nhưng trong nháy mắt đã trở nên âm tàn cay độc. Tôi bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của bà ấy dọa sợ, vừa định thả tay xuống để cho bà ấy vào thì lại nghe thấy một tràng cười haha quái dị, còn chưa cười xong, bà Vương đã chuẩn bị đánh tôi, thân hình tráng kiện này căn bản không giống như của người già. Tôi hét ầm lên, thanh âm lớn đến nỗi chính hai lỗ tai tôi cũng cảm thấy không chịu nổi. Bà Vương dễ dàng bắt được tôi, nhưng lại không vội vàng làm gì tôi cả, ngược lại mặc kệ tôi tiếp tục kêu la inh ỏi. Tôi thở dốc một hơi, còn muốn kêu nữa thì bà Vương dùng một tay véo chặt lấy cổ tôi, sau đó từ từ nhấc bỗng tôi lên. Không hô hấp được nên khuôn mặt tôi đỏ bừng, trong đầu dần cảm thấy hỗn loạn vô cùng, cảm giác như tôi sắp chết trong tay bà ấy rồi. Đúng lúc này, tôi nghe thấy chung quanh đây có tiếng người, trong nội tâm thầm cảm thấy vui vẻ. Tôi được cứu rồi.
Quả nhiên tay bà Vương của nhiên buông lỏng cổ tôi ra. Tôi bị bà ấy làm cho ngã phịch xuống mặt đất. Tôi liếc thấy có người đang tới, toàn thân liền buông lỏng cảnh giác, co quắp nằm dưới mặt đất.
“Aaa… Sạo lại nhiều máu như vậy?”
Hàng xóm tới chỉ vào bà Vương hét lên. Nói xong hình như còn lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.
Tôi khó hiểu gắng gượng ngồi dậy, trông thấy bà Vương nằm đối diện tôi, tôi liền kinh ngạc không thốt nên lời. Vừa rồi bà Vương chỉ dùng một tay mà làm tôi suýt chút nữa thì ngạt thở, bây giờ mặt mũi lại tràn đầy máu nằm trên mặt đất. Máu cứ chảy từ đầu bà ấy ra không ngừng, máu có màu hơi đen, trông giống như là trúng độc vậy, rất nhanh đã chảy ra đầy đất. Tôi không biết đầu bà ấy bị thương từ lúc nào, không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Ngay cả vừa rồi trên tường cũng rất sạch sẽ nhưng hiện giờ lại có vết máu loang lổ. Mẹ khiếp, không phải là tự bà ấy đập đầu mình vào tường để vu hãm tôi đấy chứ? Không ngờ ngay cả chuyện này mà bà ấy cũng làm được.
Mọi người trong thôn chạy đến hỗ trợ cầm máu cho bà Vương. Còn tay bà Vương thì gắt gao chỉ vào tôi, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đồng Đồng, sao cháu lại làm như vậy…” Nói xong, bà Vương quay đầu đi, không biết là hôn mê thật hay là giả vờ. Chỉ có tôi nhìn thấy khóe miệng bà ấy lộ ra một nụ cười âm hiểm vô cùng.
Nghe xong, ánh mắt của mọi người lập tức dồn hết lên người tôi, ánh mắt của tất cả bọn họ nhìn tôi đều mang theo vài phần nghi hoặc.
Tôi liên tục khoát tay nói: “Không phải tôi, không phải tôi. Là chính bà ta...” Nói đên đây, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy khó có thể tin, tôi nên nói cái gì bây giờ? Nói bà ta không phải bà Vương, vết thương đó là do chính bà ta tự mình gây ra sao? Đừng nói là người khác, nếu như không phải tận mắt trông thấy, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy lý do này thật khó tin.
“Tạ Thu Đồng, cháu làm gì với bà Vương thế?”
Trưởng thôn cũng đã tới, đúng lúc trông thấy bà Vương chĩa tay vào người tôi, trong mắt ánh lên vẻ già nua vô lực.
Không đợi tôi nói chuyện, một thôn dẫn bỗng nhiên run rẩy nói: “Không tốt rồi, không tốt rồi, hình như bà Vương tắc thở rồi”
Xung quanh bắt đầu trở nên nhốn nháo, trong lòng tôi cứ vang lên từng tiếng lộp bộp, tôi lập tức hiểu ra nụ cười nham hiểm trước khi chết của bà ấy rồi, bà ấy muốn cho tôi gánh cái danh sát nhân này lên lưng.
Trưởng thôn hét lên: “Con mẹ nó, đừng cãi nhau nữa, im lặng hết đi!”
Các thôn dân an tĩnh lại, trưởng thôn tự mình tiến lên dò xét mạch đập của bà Vương, sắc mặt ông thoáng cái liền trở nên tối sầm. Ông nghiêng đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Tạ Thu Đồng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi trấn an lại tinh thần, tự an ủi chính mình không được rối loạn làm bà ta được thỏa mãn tâm nguyện. Tôi trầm giọng nói: “Cái chết của bà Vương không liên quan gì đến cháu, sáng sớm cháu phát hiện bà ấy có vấn đề nên tới đây xem thử thì bà ấy muốn giết cháu, thấy có người đến, bà ấy cháu không thành liền tự sát để vu oan cho cháu.”
Tôi bình tĩnh, thành thật nói, không có chút dáng vẻ thấp thỏm không yên của kẻ bị tình gì cả, các thôn dân bị cái điệu bộ này của tôi hù dọa rồi. Một lát sau, trong đám người chợt vang lên tiếng cười nhạo, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười bàn tán nhất định tôi chính là hung thủ giết người, dù sao trước khi chết bà Vương đã chỉ tay vào người tôi, tất cả mọi hiềm nghi đều chĩa thẳng vào tôi.