Tôi nhặt miếng ngọc bội lên, trên bề mặt nó vẫn bóng loáng như ban đầu. Sau hơn 10 phút ngắn ngủi, tôi đã đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Vừa tôi động tĩnh của tôi lớn như vậy, nhưng đám bạn cùng phòng tôi lại không có ai tỉnh lại cả. Như vậy cũng tốt, tỉnh thì tôi lại phải giải thích. Tôi leo giường, nằm suy nghĩ miên man, biết tối nay sẽ không gặp phải chuyện gì nữa, tôi liền chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Trong không gian mông lung, hình như có một đôi bàn tay mát lạnh đang vuốt má tôi, giọng điệu nỉ non: "Thực xin lỗi." Tôi cảm thấy như mình đang mơ, nhưng hình như không phải là mơ.
Ngày hôm sau, tô là bị Ngụy Quỳnh lớn tiếng đánh thức. "Tạ Thu Đồng,Không phải hôm qua em đã ném cái này đi rồi sao? Ai lại đặt chúng lại lên bàn rồi vậy?"
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra xem xét, không phải chứ, rõ ràng hôm qua tôi đã ném chúng đi rồi mà? Vậy mà hiện giờ chúng lại xuất hiện ở đây.
"Em cũng không biết, có thể là ai đó đã cho rằng em vứt nhầm nên gửi trả lại cho em.”
Tôi vốn dĩ định nói tôi cũng không biết, thế nhưng mà sợ làm bọn họ sợ nên đành miễn cưỡng tìm đại một cái lý do để cho qua chuyện. Đám Ngụy Quỳnh không nói gì nữa, sau đó chúng tôi sắp sửa cùng nhau đi học.
Hôm nay Tống Tử Kiều không đi học. Từ khi phát hiện Tống Tử Kiều có chút cổ quái, tôi liền bất giác chú ý đến hắn. Hắn ta rất ít khi trốn học nhưng gần đây hắn lại liên tiếp trốn học, điều này làm tôi tò mò không biết hắn đi nơi nào. Chẳng lẽ là tới bạch phố ư? Vừa nghĩ tới bạch phố, tôi cũng có chút đau đầu, ở đó có rất nhiều loại người hỗn tạp vô cùng, lần trước sau khi trở về bạch phố, tôi thường có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm. Học xong, tôi cũng có ý định đi tới bạch phố một chuyến.
Vừa ra khỏi tòa nhà A, thì tôi trông thấy Cố Nam Phong với một người đàn ông ở phía đối diện, thấy tôi đi ra, Cố Nam Phong liền hào hứng gọi: "Tạ Thu Đồng."
Tôi có chút kinh ngạc, Ngụy Quỳnh còn phản ứng nhanh hơn tôi, cô ấy nói thẳng: "Cmn, Tạ Thu Đồng, từ khi nào mà em lại quen được hai người đàn ông đẹp trai như vậy hả?".
Tôi kéo tay Ngụy Quỳnh để cô ấy thu liễm lại cái bộ dáng như lang như hổ của cô ấy lại. Chẳng lẽ cô ấy không thấy có mấy người đang nhìn chúng ta với bộ mặt ghét bỏ sao?
Ngụy Quỳnh dường như không quan tâm, vẫn cố ý nói: "Chẳng trách em không để ý đến Tống Tử Kiều, thì ra là em còn có hai cực phẩm siêu cấp đẹp trai này." Trước khi đi, cô ấy còn vỗ vỗ vào bả vai tôi.
Tôi chút im lặng không nói gì, Cố Nam Phong cũng không nói gì mà vẫn một mực nhìn tôi cười. Người đàn ông bên cạnh hắn tự giác đi sang một bên.
Cuối cùng Cố Nam Phong cũng mở lời: "Lúc đó ta không khống chế nổi chính mình, nên đã mạo phạm đến em, hi vọng em có thể tha thứu cho ta."
Lúc hắn nói những lời này, khuôn mặt xấu hổ đến mức đỏ như trái gấc, đến cả hai tai cũng trở nên ửng hồng. Tôi biết hắn đang nói đến chuyện hắn phi lễ tôi, nghĩ đến sự điên cuồng của hắn vào đêm đó, tôi cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng. Ngày đó tôi cũng đã biết chuyện đó không phải xuất phát từ ý muốn của hắn, tôi cũng không thể trách hắn. Nhưng mà tôi muốn biết rốt cuộc là hắn đã bị làm sao.
Tôi cố ý giả bộ có chút tức giận, không vui nói: "Muốn tôi tha thứ cho anh rất đơn giản, anh hãy nói cho tôi biết, lúc ấy anh đã bị làm sao?"
Trên mặt Cố Nam Phong lộ ra vẻ khó xử, hắn liếc nhìn tôi, sau đó nói: "Ta mắc phải một căn bệnh, cứ ngày 15,16 mỗi tháng ta sẽ bị phát tác. Vậy nên trong hai ngày đó ta sẽ không khống chế được mình."
Tôi nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút băn khoăn, cái này là chuyện cá nhân riêng tư của hắn, vậy mà tôi lại ép hắn nói ra.
"Thực xin lỗi, tôi không biết nguyên nhân thì ra lại là như vậy."
"Không sao." Nói xong, hình như Cố Nam Phong cũng không để ý đến căn bệnh đó của mình.
Trong lòng tôi cứ cảm thấy có chút không thoải mái, chẳng lẽ mỗi lần hắn phát bệnh đều sẽ làm như vậy với người khác? Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cái cô Phong Trà chân dài, eo thon, đúng kiểu ngực tấn công, mông phòng thủ, rồi cả sự mãnh liệt của của cô ấy nữa...
Thấy vẻ mặt hắn khôi phục lại bình thường, tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy anh không đi khám sao?"
Cố Nam Phong cười nói: "Bệnh này của ta phải điều trị từ từ, không gấp gáp được."
Hình như hắn không muốn nói nhiều lời nên đã trực tiếp hỏi: “Đêm qua em đã gặp phải chuyện gì?"
Tôi lắp bắp kinh hãi, sau đó kịp phản ứng lại, hắn có thể cảm nhận được lúc tôi gặp nguy hiểm. Tôi giải thích: "Đêm qua tôi gặp phải một nữ quỷ váy trắng, sau đó thì tôi đã dùng ngọc bội của anh đánh cho cô ta chạy rồi."
Cố Nam Phong nhẹ gật đầu: "Xem ra gần đây em không được yên ổn. Ta vẫn nên mở con mắt âm dương của em ra, em chỉ cần giả vờ như không thấy là được."
Nói đến đây, tôi nhớ tới đêm qua tôi cũng có thể nhìn thấy quỷ, tôi liền hỏi hắn tại sao.
Cố Nam Phong cười nói: "Mới đầu cô ta không muốn để em nhìn thấy, nhưng sau đó cô ta muốn em nhìn thấy thì cho dù em có đóng con mắt âm dương lại thì em cũng có thể trông thấy."
Tôi nhẹ gật đầu, sau đó nói cho Cố Nam Phong biết chuyện tôi nhận được hỷ phục.
Hắn rõ ràng có chút giật mình: "Em nói có người muốn kết minh hôn với em?"
"Hỷ phục ấy tôi đã ném đi rồi nhưng nó lại tự quay trở lại."
Chính tôi cũng không phát hiện trong tiềm thức tôi đã em hắn là chỗ dựa của mình. Giọng điệu cũng mang theo chút hàm xúc nũng nịu giống như nói chuyện với người nhà vậy.
Cố Nam Phong thoáng suy nghĩ, rồi nói: "Như vậy đi, bộ hỷ phục đó trước hết em đừng ném, em hãy lấy miếng ngọc bội mà tôi đã đưa đặt lên trên bộ hỷ phục đó."
"Phong Trà không thích em, ta lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, nên ta để Hạ Dương ở lại bảo vệ em, em cảm thấy thế nào?" Nói xong hắn chỉ chỉ vào người đàn ông cách đó không xa.
Tôi vốn dĩ định cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới bộ giá ý đỏ chót ở trong tủ với nữ quỷ đêm qua là tôi lại cạnh cả sống lưng. cuối cùng tôi đã đồng ý lời đề nghị của hắn. Nhưng mà tôi có một nghi vấn: Hạ Dương to lớm như vậy, tôi lại trọ ở trường, hắn cả ngày đi theo tôi, có thể sẽ rất bất tiện hay không?
Cố Nam Phong cười nói: "Em có thể chuyển ra ngoài ở. Em yên tâm, Hạ Dương rất đáng tin cậy."