"Cô đi theo hắn ta 24/24 à?"
"Cũng gần như thế."
Tôi ngừng lại, bởi lời nói của cô ấy làm tôi không hỏi tiếp được nữa. Cô ấy đi theo hắn suốt 24 tiếng đồng hồ thì tôi hỏi hắn ta kiểu gì chứ? Nhưng cũng không thể không hỏi gì nữa được. Không thể biết tung tích của bùa chú, nhưng biết thêm được những chuyện khác thì cũng không tồi.
"Được rồi." Tôi thở dài nói: "Tôi tới là muốn hỏi, tại sao cô muốn giết hắn?"
Nữ quỷ trầm mặt hồi lâu, sau đó cô ấy nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Hắn đáng chết."
Nữ quỷ không mặt tên là Vương Tiểu Mỹ, ba năm trước đây, cô ấy bị tài xế Lý Cương đâm trúng, lúc ấy trời mưa to, đường xá chỗ đó lại vắng vẻ, không ai trông thấy nên Lý Cương gây họa xong thì liền bỏ trốn. Kỳ thật vụ tai nạn ấy cũng không quá nghiêm trong. Nhưng có lẽ Lý Cương sợ phải chịu trách nhiệm nên đã vội vàng bỏ đi. Mưa càng lúc càng lớn nên đường xá cũng không quá rõ ràng, làm Vương Tiểu Mỹ bị mấy chiếc xe sau đó đè nát, tạo nên nhiều vết thương làm cô ấy bị tử vong. Vậy nên cái chết của Vương Tiểu Mỹ chính là do Lý Cương gây ra. Từ đó về sau Vương Tiểu Mỹ vẫn luôn đi tìm Lý Cương, vốn dĩ cô ấy định trực tiếp giết chết hắn ta nhưng kết quả lại để hắn thoát được.
Lý Cương đi tới phố Bạch, ở ngã ba phố đó có một tiệm bán hương nến, hắn ta tới đó để gặp một lão đầu, người nọ cho hắn một lá bùa, dặn dò hắn phải luôn mang theo bên người, nó sẽ bảo vệ hắn bình an.
Nghe thấy mấy chữ "phố Bạch" “tiệm hương nến” trong lòng tôi khẽ động. Thật sự là tìm hoài thì *éo thấy, nhưng không tìm thì nó lại tự chui vào tận cửa.
Tôi vốn vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào để biết được lá bùa của Lý Cương từ đâu mà có. Không ngờ hiện tại Vương Tiểu Mỹ lại tự mình nói cho tôi biết.
"Lý Cương xác thực có tội, nhưng tôi có thể giúp cô báo cảnh sát. Chúng ta để cảnh sát tới bắt hắn."
"Báo cảnh sát?" Vương Tiểu Mỹ cười lớn: "Chứng cớ đâu? Lúc ấy trời mưa to, vừa không có camera, lại vừa không có người chứng kiến. Hơn nữa chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, ngoại trừ tôi ra thì làm gì còn có ai nhớ rõ chuyện này nữa chứ?"
Vương Tiểu Mỹ càng nói càng kích động, trên khuôn mặt của cô ấy đã lộ ra đầy những vết máu li ti.
Tôi không biết nên an ủi cô ấy như thế nào. Ai gặp phải chuyện như thế này cũng sẽ vô cùng tức giận.
Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng nói: "Thời hạn còn hai ngày nữa, cô chết hay là hắn chết tùy cô chọn."
Nói xong, cô ấy liền rời đi rồi. Tôi thật lòng đồng cảm với cô ấy, nhưng tôi cũng không thể thay cô ấy giết người được. Tôi không tiếp tục trì hoãn nữa mà lập tức đi thăm dò phố Bạch là ở đâu rồi nhanh chóng chạy đến đó.
Đúng như lời Vương Tiểu Mỹ nói, ở ngã ba phố Bạch đích thực có một tiệm bán hương nến. Chủ quán là một người đàn ông trung niên, đầu hơi hói, cái bụng hơi phình, ông ta đang ngồi chơi bài trên máy tính.
Tôi nghi ngờ hỏi: "Chú là chủ cửa hàng này ạ?"
"Đúng vậy, cô muốn mua gì?" Người đàn ông trung nên không thèm đếm xỉa gì đến tôi, tiếp tục ngồi đánh bài.
Tôi có chút bận tâm, không biết lão đầu trong miệng Vương Tiểu Mỹ có phải là ông ta hay không. "Cháu nhớ lần trước tới đây, chủ cửa hàng là một ông lão cơ mà."
Thấy tôi đế đây không phải là để mua hương hay là nến, người đàn ông trung niên kia liền chuyển tầm mắt lên người tôi: "Người nọ là cha tôi, cô có chuyện gì à?"
Tôi dò hỏi: "Ông hiện giờ có ở nhà trong ạ? Cháu muốn gặp ông để giải quyết một vài chuyện phiền phức."
Nghe tôi nói như vậy, người đàn ông trung niên liền cười nói: “Cháu là muốn tới tìm ba tôi để ba tôi xem cho cháu chứ gì?"
Chúng tôi đều hiểu từ “xem” ở đây có ý tứ gì. Tôi đem chuyện tôi gặp phải nói qua một lượt, rất nhanh người đàn ông trung niên kia liền nói sự việc này hắn đã gặp phải nhiều rồi. Hiện tại sắc trời không còn sớm nữa, ông ấy bảo sáng mai tôi hãy quay lại đây..
Lúc bước chân ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn thấy phía trước có người trông rất giống bạn cùng lớp của tôi: Tống Tử Kiều. Tôi nhanh chóng tiến lên vài bước, phát hiện đúng thực là Tống Tử Kiều.
Hắn tới nơi này làm gì? Đừng nói là hắn cũng gặp phải quỷ nha?
Mà nói đến cái tên Tống Tử Kiều thì trong khoa văn chúng tôi không ai là không biết hắn. Đầu tiên, hắn trông rất đẹp trai và được công nhận là mỹ nam ỏ khoa chúng tôi. Hơn nữa thành tích học tập cũng rất tốt. Ngoài vẻ bề ngoài và thành tích học tập làm hắn trở nên nổi tiếng, thì còn có cả tính cách của hắn nữa.
Mặc dù hắn trông rất đẹp trai nhưng tính cách lại rất lạnh lùng, đặc biệt là đối với nữ sinh, trên cơ bản là hắn không nói chuyện cùng với nữ sinh. Lớp chúng tôi có rất nhiều nữ sinh nên đáy lòng mỗi đứa con gái chúng tôi đều ngầm đoán rằng hắn ta là gay.
Rất nhiều cửa hàng trên phố Bạch đều đã đóng cửa. Trên đường cũng không có người, tôi sợ hãi theo sát phía sau Tống Tử Kiều.
Tống Tử Kiều cũng nghe thấy có tiếng bước chân đi theo phía sau lưng hắn nên hắn liền quay ngoắt đầu lại nhìn. Thấy là tôi, vẻ mặt hắn hiện lên chút kinh hoảng. Tôi vừa định chào hỏi hắn, nhưng hắn làm như không biết tôi, đội cái mũ của cái áo khoác lên đầu, rồi sải bước đi thật nhanh, chưa đầy năm phút, hắn đã cách tôi một khoảng rất xa. Lúc tôi trở lại trường học, khi tôi đi ngang qua khu ký túc xá của của nam, thì đúng lúc tôi tôi trông thấy Tống Tử Kiện bước ra từ một chiếc xe taxi.
Ngày hôm sau tôi cúp học đi bạch phố, quả nhiên ở tiệm bán hương nến tôi đã gặp được một ông lão. Ông ấy nói ông ấy đã biết chuyện của tôi, bùa chú dành cho tôi ông ấy đã làm xong từ tối qua rồi.
Ông ấy lấy ra mấy lá bùa, dặn dò tôi phải dán chúng lên cửa sổ, như vậy nữ quỷ mới không vào được, còn một lá bùa thì phải luôn mang theo bên mình, có nó thì nữ qủy sẽ không dám tìm tôi gây chuyện.
Nghe ông ấy nói đơn giản mà lại linh nghiệm như vậy làm tôi có chút hoài nghi: "Có thực sự là dùng được không vậy?"
Ông lão nghe vậy liền tức giận nói: "Sao lại không dùng được chứ? Ta đã xua duổi ma quỷ cho rất nhiều người rồi."
Tôi nghĩ nhiều người chạy tới đây tìm gặp ông ấy như vậy chắc có lẽ sẽ rất đáng tin cậy, hơn nữa, ngay cả Vương Tiểu Mỹ cũng đã nói rồi, Lý Cương mang theo cái lá bùa này, mới khiến cho Vương Tiểu Mỹ không tới gần hắn ta được.
Tôi bỏ ra 1000 tệ để mua 5 lá bùa chú, mang theo trong người. Cứ như vậy, thoáng cái đã hai ngày trôi qua, trong buổi tối ngày cuối cùng, tôi đã gặp Vương Tiểu Mỹ trong trường học.
Vương Tiểu Mỹ chặn tôi lại, cười nói: "Chỉ còn 3-4 giờ nữa là hết thời hạn ba ngày, chắc hẳn cô đã đưa ra sự lựa chọn cho mình rồi."
"Tôi đã lựa chọn rồi."
Vương Tiểu Mỹ chậm rãi nói: "Xem ra là cô muốn chết rồi hả?"
Vừa dứt lời, cô ấy liền lập tức đi tới trước mặt tôi. Tôi thậm chí có thể chạm vào sợi tóc của cô ấy tung bay trong gió, cảm nhận được tay của cô ấy cỗ nhẹ vào vai tôi vài cái.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, không phải ông lão kia nói, chỉ cần có những lá bùa này, thì nữ quỷ sẽ không tới gần mình được sao? Vương Tiểu Mỹ cũng đã nói cô ấy không đến gần cơ thể của Lý Cương được. Vậy tại sao tôi lại là ngoại lệ chứ?
Vương Tiểu Mỹ cười nói, "Có phải cô đi bạch phố không?"
"Không có!" Tôi phủ nhận nói.
"Không có?" Vương Tiểu Mỹ cười khanh khách nói: "Không có thì đây là cái gì?"
Nói xong, tôi nhìn mấy lá bùa chú trên tay cô ấy. Tôi vừa sờ túi thì phát hiện ra mấy lá bùa chú trên người tôi đều mất hết rồi.
Vương Tiểu Mỹ điên cuồng thét chói tai, xé nát mấy lá bùa chú rồi ném chúng vào không trung. Trên mặt của cô ấy từ từ chảy ra máu, làn da trên mặt cũng trở nên dúm dó.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt bị xe nghiền nát của cô ấy, sống mũi lệch sang một bên, tròng mắt nổ bung, chỉ còn mấy tơ máu hiện lên trong lòng trắng, toàn bộ khuôn mặt như bị xay qua xay lại nhiều lần, trông rất nhão nhoẹt.
Tôi kinh vừa sợ, khó có thể tin nói: "Không phải cô nói bùa chú ở tiệm hương nến kia rất lợi hại sao?"
Rõ ràng là tôi dựa theo lời của cô ấy để mua mấy lá bùa chú này mà.