Tân Nguyệt Truyền Kỳ

Hồi 6

Gã nhẫn giả như con mèo đó cũng lại trú ở khách sạn này, hình như là trú ở khu phòng ngoài cùng bên trái, bởi vì y rất quan tâm đến khu vực đó an toàn ra làm sao.

Y đã nhìn kỹ càng khu phòng đó từ trước ra sau, từ trái qua phải, bốn bề tra xét một lượt, không những vậy còn kỹ lưỡng vô cùng.

Trong khu vực đó có năm gian phòng, ba gian sáng, hai gian tối, chỉ có một gian trong phòng không để đèn, cửa sổ của gian phòng đó hướng thẳng ra cửa bên hông của khách sạn. Trong cửa sổ không có ánh đèn cũng không nghe có tiếng người.

Sở Lưu Hương quyết định thử thời vận, đánh cuộc có phải mình đoán đúng, mình may mắn lắm hay không. Bởi vì cái vị nhẫn giả này hình như bỗng nghe có chút động tĩnh gì đó, y lại vòng qua phía bên kia.

Thân hình của Sở Lưu Hương cũng bay lướt qua, lướt ngang sát dính vào mái ngói, từ chỗ bóng tối ở mái ngói này lướt qua một chỗ bóng tối ở mái ngói khác.

Song cửa được khóa lại từ bên trong.

Sở Lưu Hương chỉ dùng tí công phu một ngón tay, đã mở bật cánh cửa sổ ấy ra.

Thêm một cái búng tay nữa, song cửa lại được khóa lại kỹ lưỡng từ bên trong, người của y thì đã lên giường nhà trong gian phòng.

Chính ngay lúc đó, cánh cửa sổ vừa mới bị y khóa lại, bỗng nhiên lại bị mở ra, một người nhảy vào như một con mèo. Sở Lưu Hương cảm thấy rất thỏa mãn với chính mình.

Gian phòng này quả nhiên là nơi trú ngụ của kẻ nhẫn giả thần bí, y không hề nhìn lầm, không những vậy hiện tại y đã chuẩn bị hoàn toàn đâu vào đó. Người của y đã hoàn toàn được đặt vào trạng thái giả chết, chỉ nhờ vào hô hấp từ chân lông, duy trì sức sống của cơ năng và thanh tĩnh trong trí não, mà vẫn có thể chỉ trong chớp mắt phát huy ra được năng lực tối đa trong người.

Muốn trở thành một kẻ nhẫn giả, không phải là một chuyện gì dễ dàng, thành một kẻ nhẫn giả rồi, muốn còn sống sót đó lại càng là chuyện không dễ dàng tí nào.

Nhưng Sở Lưu Hương tin tưởng rằng, bất cứ trong hoàn cảnh nào, nhất định không ai có thể phát hiện ra được y.

Chỉ tiếc là trên thế giới này vẫn còn có những chuyện xảy ra y không thể nào ngờ đến được.

Mỗi gian phòng trong khách sạn Phú Quý đều được trang bị rất kỹ lưỡng, nhất là những gian phòng dành cho gia đình quyến thuộc của các quan gia, trừ đồ dùng trang trí đẹp đẽ hơn chỗ khác, còn có một tấm gương thật lớn để thay đồ, trong phòng ít nhất là một nửa có thể thấy được trong đó.

Lúc Sở Lưu Hương nhảy lên rường nhà, y đã phát hiện ra điểm đó, vì vậy y nằm phục xuống, đã chọn saün một góc độ tốt nhất vừa đúng để y nhìn được tấm gương đó.

Vì vậy hiện tại y mới thấy được một chuyện làm y giật nảy cả mình lên.

Cái gã nhẫn giả thần bí này lại là một người đàn bà.

Đèn đã được thắp sáng lên.

Cô ta đứng trước tấm gương, kéo miếng vải che mặt xuống, một mái tóc dài đen nhánh mềm mại lập tức buông xõa nhẹ nhàng xuống.

Trong gương lập tức hiện ra một gương mặt kiều diễm, đượm đầy vẻ phong lưu động lòng người.

Trong những tay nhẫn giả, không phải là không hề có đàn bà, nhưng ra ngoài xông xáo hành động thì rất ít khi có.

Trong đám nhẫn giả, đàn bà sinh ra hoàn toàn không có địa vị gì cả, nhiệm vụ duy nhất của đàn bà là sinh đẻ. Bọn họ trước giờ vốn không tôn trọng đàn bà, cũng không tín nhiệm họ, cho dù có nhiệm vụ phải cần đến đàn bà, không có đàn bà không xong, bọn họ cũng thà cho đàn ông đi, bởi vì trong nhẫn thuật còn có một thứ “nữ thuật”, có thể làm một người đàn ông mất hẳn đi cái đặc tính của đàn ông, biến thành một người đàn bà rất có tính chất đàn bà.

Cái gã nhẫn giả thần bí này rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà, Sở Lưu Hương còn chưa chắc được.

Nhưng cô ta đã chứng minh cho mình cái chuyện đó.

Cô ta bắt đầu thoát bỏ y phục ra.

Quân tử trên rường nhà, thường thường không phải là quân tử.

Sở Lưu Hương trước giờ chưa hề nói mình là quân tử, nhưng dù là thù địch của y cũng chưa ai nói y là kẻ tiểu nhân.

Thân thể của y tuy không động đậy được, ít nhất y cũng đại khái có thể nhắm mắt lại.

Y không nhắm mắt lại.

Bởi vì tuy y không phải là một người quân tử, nếu y đã muốn làm chuyện gì, y nhất định sẽ làm đáo để.

Cái người toàn thân trên dưới đều đầy cái vẻ Đông Doanh đó, chắc chắn phải từ Phù Tang lại đây.

Tại sao cô ta muốn lại Giang Nam do thám? Cô ta vì chuyện gì mà lại?

Cô ta rốt cục là đàn ông hay đàn bà?

Cô ta đích xác là một người đàn bà.

Ngực của cô, eo của cô, đùi của cô đều chứng nhận điểm đó. Bởi vì cô đã hoàn toàn trần truồng đứng trước tấm gương, chỉ cần không phải kẻ mù, ai ai cũng phải thấy được rằng cô không phải đàn ông, cho dù trong đám đàn bà có người có thân hình như cô, cũng không được mấy ai.

Con gái xứ Phù Tang thông thường có cái khuyết điểm trời sinh, chân của họ thường thường có hơi bị ngắn hơn chút đỉnh.

Nhưng cô thì ngoại lệ.

Đùi của cô vừa thẳng vừa dài, thuôn mà rắn chắc, đường nét mềm mại đẹp đẽ, ngay cả một chút tì vết cũng không có.

Sở Lưu Hương xém chút nữa là rớt từ trên rường nhà xuống, nhưng không phải vì y thấy cặp đùi đó, mà vì y bỗng nghe cô đang dùng một cái giọng thật ôn nhu đặc biệt để nói:

– Có phải tôi đẹp lắm hay không? Ông nhìn đã đủ chưa?

Sở Lưu Hương thật tình nghĩ không ra làm sao cô phát hiện được y đang nhìn cô.

– Ta còn nhìn chưa đủ, ta còn muốn nhìn thêm chút nữa, nhìn cho rõ ràng thêm chút nữa. Đàn bà như cô có phải lúc nào cũng nhìn được đâu.

Câu nói ấy không phải từ miệng Sở Lưu Hương thốt ra, y không biết nói những lời như vậy, người đang nói ở ngoài song cửa.

– Ông muốn nhìn, tại sao không vào đây mà nhìn?

Giọng nói của cô càng thêm ôn nhu:

– Bên ngoài lạnh lẽo như thế, ông không sợ bị cảm sao?

Cửa sổ không bị khóa chút nào, đẩy nhè nhẹ là đã mở ra, ánh đèn lập lòe, người đó đã ở bên trong cửa sổ. Y mặc một chiếc áo dạ hành màu trắng bạc làm bằng lụa, gương mặt trắng bệch nhưng rất anh tuấn, đượm vẻ ngạo mạn khinh bạc, hai hàng lông mày xếch ngược thẳng lên màng tang như hai lưỡi kiếm, đôi mắt cũng xếch ngược, ánh mắt thì đang đầy vẻ cười cợt vừa tà ác, vừa lãnh đạm, vừa tàn bạo.

– Cô cố ý không khóa cửa lại, có phải là muốn tôi vào nhìn chăng?

Cô đứng đó trần truồng đối diện với người này, làm như thân mình đang mặc mấy lượt quần áo vậy, không chút gì là mắc cỡ, không chút gì là khẩn trương.

Nhưng Sở Lưu Hương đang vì cô mà khẩn trương rồi.

Cái vị cô nương xứ Phù Tang này chắc chắn không biết gã đàn ông này là ai, và cũng chắc chưa nghe qua cái bộ áo dạ hành độc nhất vô nhị này của y, rốt cuộc cô là người ở nước ngoài lại mà.

Nhưng Sở Lưu Hương nhận ra y, không những vậy còn hiểu rất rõ ràng về con người y.

Một người đàn bà lấy thái độ đó để đối phó với ai, không chừng là một phương pháp rất hữu hiệu, nhưng nếu dùng phương pháp đó vào y thì lại quá nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả con nít đùa với lửa.

Bộ áo dạ hành màu trắng bạc đang lóng lánh dưới ánh đèn, cặp mắt của người dạ hành cũng đang loang loáng.

– Cô biết ta là ai không?

– Tôi chưa gặp qua ông, nhưng tôi biết trong giang hồ chỉ có một người dám mặc bộ áo dạ hành đó, và cũng chỉ có một người đáng mặc nó.

– Sao?

– Bởi vì người này tuy là kiêu ngạo, nhưng y quả thật là kẻ có bản lãnh, khinh công lại càng cao cường, không ai có thể bì kịp.

Cô nói:

– Cái thứ đồ y phục dạ hành y mặc trên người giống như một cái đuôi mũi tên vậy, làm như sợ người ta không thấy được y, trừ Ngân công tử ra, còn ai xứng đáng mặc nó?

– Cô cho ta là Ngân tiễn Tiết Xuyên Tâm chăng?

– Nếu ông không phải là y, ông chẳng thấy được một người đàn bà đẹp như tôi đâu.

Tiếng cười của cô cũng đầy vẻ phong tình vạn dạng điên đảo lòng người:

– Bởi vì nếu ông không phải là y, hiện giờ ông đã chết đi mất bảy tám chục lần rồi.

Tiết Xuyên Tâm nhìn cô, từ mỗi chỗ đàn ông ai cũng muốn nhìn, nhìn cho đến mỗi chỗ đàn ông không muốn nhìn tới.

– Cô tên gì?

– Tôi tên là Anh Tử.

Cô nói:

– Ông đã thấy hoa anh đào nở bao giờ chưa? Ở quê hương chúng tôi, tới mùa xuân, đỗ quyên còn chưa tàn, hoa anh đào đã nở rộ, nở đầy đồng đầy núi, thành cả một biển hoa, người ta ngồi nằm dưới anh đào, đàn thứ đàn cổ lão ba dây, hát những bài tình ca thời xưa, uống thứ rượu nếp vừa chua vừa ngọt vừa thanh, mọi chuyện phiền não trên thế gian đều ném hết ra khỏi đầu.

Nơi đây không có hoa anh đào, cũng không có rượu, nhưng hình như cô đã say rồi, hình như sắp ngã vào lòng y.

Đêm ôn nhu dịu dàng như thế, người cô chẳng có gì che đậy, ngay cả một cây ngân châm cũng không giấu được, dĩ nhiên lại càng không thể giấu được vũ khí.

Vì vậy bất kỳ ai ôm cô đều an toàn lắm, cũng an toàn như nằm trong một cỗ quan tài, lại được chôn sâu dưới đất.

Những người đàn ông từng có ôm cô rồi, đại khái đều đã nằm yên ổn an toàn dưới lòng đất.

Nhưng trong cái không khí xuân tình ôn nhu đó, một người đàn bà như vậy nằm trong lòng mình, thế giới này còn mấy người đàn ông kháng cự cho nổi.

Sở Lưu Hương biết có ý nhất là hai người. Trừ chính y ra, còn có một người nữa.

Bởi vì y đã thấy cái vị Anh Tử cô nương này bỗng nhiên bay bổng người lên, bị cái vị Tiết công tử xoay ngược tay tát cho bay bổng người lên.

Y đang nãy giờ để cô dụ dỗ quyến rũ y, dùng đủ hết mọi cách để dụ hoặc y, không những vậy đối với mỗi cách cô đang dùng đều rất lộ vẻ khâm thưởng, rất thỏa ý.

Cô cũng đã cảm thấy được chỗ đó, phản ứng của y cũng đã lộ đầy vẻ cuồng nhiệt, vì vậy cô nằm mộng cũng không ngờ tới được y đang giờ phút đó lại cho cô một cái tát tai.

– Tôi đối đãi với ông tốt như vậy, tại sao ông lại đi đánh tôi?

– Tại sao cô thừa lúc người ta đang tắm, lại bỏ cô ta vào trong rương đem đi?

Tiết Xuyên Tâm đang than thở:

– Cái chuyện đó đáng lý ra chỉ có hạng đàn ông như ta mới làm được thôi, tại sao cô đi giành giật chuyện làm ăn của ta?

– Ông cũng vì cô ta mà lại đây?

Anh Tử cô nương hình như còn tức giận hơn cả lúc vừa rồi mới bị tát tai.

– Tôi có chỗ nào không bằng được cô ta?

– Chỉ có một chỗ không bằng!

– Chỗ nào?

– Cô ta vừa tắm xong, cô ta sạch sẽ hơn cô.

Sở Lưu Hương đã bắt đầu hiểu ra được câu chuyện.

Tiết Xuyên Tâm lại tìm cô vì một người đàn bà nữa, người đàn bà này lúc đang tắm bị bỏ vào trong một chiếc rương đem đi.

Cái vị Anh Tử cô nương này vì sao lại không nề gian khổ ngàn dặm từ đất Phù Tang lại Giang Nam để bắt cóc một cô gái đang tắm.

Sở Lưu Hương lại không hiểu nữa rồi.

Chính vì không hiểu được mà lại càng cảm thấy thích thú.

Nếu có chuyện gì làm cho Sở Lưu Hương nghĩ không ra, những chuyện đó thường thường đều là những chuyện vô cùng thích thú.

Thật tình y rất muốn nhìn xem, nơi đây quả có một cái rương như vậy không?

Trong rương quả có một cô gái vừa tắm xong hay không? Vị cô nương đó rốt cuộc có chỗ nào đáng cho người ta phải mạo hiểm đi bắt cóc cô ta. Y rất đồng ý với lời nói của Tiết Xuyên Tâm.

Bỏ một cô gái đang tắm vào trong rương bắt cóc mang đi, quả thật không thể là một chuyện một người đàn bà nào cũng sẽ làm, thậm chí ngay cả một người đàn ông như Tiết Xuyên Tâm cũng không hay làm chuyện như vậy.

Cái chuyện đó thật tình cũng không phải là một chuyện gì vẻ vang lắm, rất ít có người nào có thể làm được.

Càng làm cho người ta không ngờ được là một người trước giờ vốn rất có mặt mũi là Sở Lưu Hương cũng làm được.

Vận khí của y trước giờ vốn không tệ, lần này cũng không ngoại lệ. Y vừa tìm là đã thấy ngay cái rương, trong rương quả nhiên có một cô gái vừa mới tắm xong.

Y cũng ăn trộm cái rương mang đi, vừa rương vừa người đem hết đi luôn.

Sở Lưu Hương mà đi làm cái chuyện như vậy sao? Cái vị cô nương ở trong rương rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.

Sở Lưu Hương đáng lý ra là tìm không ra được cái rương đó, nhưng Anh Tử giúp dùm y.

Cô bỗng thay đổi phương pháp đối phó với Tiết Xuyên Tâm.

– Ông nói đúng lắm, cô ta quả là sạch sẽ hơn tôi, nhưng chỉ có trời mới biết hiện tại cô ta có còn sạch sẽ như lúc nãy hay không.

Cô ôm lấy một bên má bị đánh sưng vù lên:

– Nếu ông động thêm vào người tôi một lần nữa, đợi đến lúc ông động tới cô ta, cô ta rất có thể đã biến thành một người đàn bà dơ dáy nhất thiên hạ.

Tiết Xuyên Tâm lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt của cô còn lạnh lùng hơn cả của y.

– Nếu ông giết tôi đi, thì tôi có thể bảo đảm được, cái ông tìm tới nhất định là thây người đàn bà thối tha nhất thiên hạ.

Đối phó với hạng người đàn ông như Tiết Xuyên Tâm, ai cầu gạt gẫm, dụ hoặc, phản kháng đều không ích lợi gì, nhất định phải nắm nhược điểm của y trước, áp đảo tinh thần của y.

Cái người đàn bà đến từ xứ Phù Tang phảng phất như trời sinh đã có khả năng hiểu rõ bản tính của đàn ông, giống như dã thú đối với phản ứng của thợ săn vậy.

Thái độ của Tiết Xuyên Tâm quả nhiên thay đổi thật.

– Hai cái thây đàn bà đại khái là chẳng hay ho gì đối với bất kỳ ai.

Y mỉm cười:

– Ta chỉ hy vọng hai người đều được yên yên ổn ổn, sạch sạch sẽ sẽ sống cho tới tám chục tuổi.

Nụ cười làm cho gương mặt y xem ra càng thêm có sức hấp dẫn, thái độ của Anh Tử cũng thay đổi hẳn:

– Có phải ông muốn tôi đem ông đi tìm cô ta?

– Đúng vậy.

– Tìm xong rồi thì sao?

Nụ cười của Tiết Xuyên Tâm bỗng biến ra thành tà ác không sao nói được, y bỗng ôm lấy eo cô, ghé miệng qua tai cô nói nhỏ:

– Đến lúc đó ta sẽ cho cô biết ta là hạng đàn ông như thế nào.

Anh Tử không phải là trứng ngốc, cũng không phải là hạng gái nhìn đàn ông đẹp trai là mê tít, chỉ một câu đó thôi, dĩ nhiên cô sẽ chẳng chịu làm gì.

Chỉ có mình cô là biết được cái rương đang ở đâu, đó là lợi khi duy nhất cô có thể dùng để đối phó được với Tiết Xuyên Tâm.

Dĩ nhiên cô còn muốn có chỗ bảo đảm nào khác tin cậy hơn, còn muốn đưa ra nhiều điều kiện khác, đợi cho y đáp ứng hoàn toàn rồi, cô mới chịu dẫn y đi.

Nhưng cô không làm vậy.

Không có điều kiện gì cả, không có bảo đảm gì khác cả, vừa nghe tới câu đó, là cô làm như bị mê hoặc vậy, nếu có Hồ Thiết Hoa ở đó, không chừng y sẽ lập tức nhảy xuống cho cô hai cái tát tai, cho cô tỉnh táo lại.

Chính cái lúc cô đang mặc y phục vào, y đã hiểu ra được ý của cô, cô làm như vậy, chỉ bất quá là muốn gạt Tiết Xuyên Tâm ra khỏi nơi đây, thế thôi.

Tại sao cô lại phải phí bao nhiêu đó tâm cơ để gạt cho Tiết Xuyên Tâm ra khỏi nơi này? Có phải vì cô không muốn y ở trong phòng này lâu hơn tí nào nữa?

Lúc cô bước ra khỏi phòng, thậm chí ngay cả cửa phòng cũng không đóng lại đàng hoàng.

Nhìn cô bước ra, ánh mắt của Sở Lưu Hương bỗng sáng rực lên:

– Cái rương đó nhất định là ở trong phòng.

Nếu có người nào dám đánh cá với y, tùy tiện muốn đánh cá bao nhiêu, y cũng chịu.

Nếu có người lại đánh cá với y thật, tùy tiện đánh cá tới bao nhiêu, y cũng đều thắng cuộc.

Cái rương quả thật ở trong phòng, ở phía sau cái giường.

Một cái giường có bốn chân, phủ rèm trắng như tuyết, phía sau còn có khoảng hở chừng hai thước, trừ cái cầu tiêu nạm vàng ra, vừa đủ chỗ để được một cái rương gỗ lớn.

Trong rương, quả nhiên có một cô gái vừa mới tắm xong, rất trẻ, rất đẹp, đang còn bị hôn mê, trên người chỉ phủ lên một chiếc khăn tắm màu hồng, đa số bộ phận làm cho đàn ông nhìn thấy là đập mạnh cả tim lên, đều đang phô bày ra ngoài.

Trái tim của Sở Lưu Hương cũng đập mạnh, ít nhất là nhanh hơn bình thường gấp bội. Trái tim của y thót lên không phải vì bờ vai mềm mại tròn lẳn, lại càng không phải vì cặp đùi nửa kín nửa hở dưới tấm khăn tắm.

Cặp mắt của y không chú ý đến những chỗ đó, bởi vì y vừa nhìn là lập tức thấy ngay một thứ hoàn toàn hấp dẫn, thu hút hết sức chú ý của y.

Y vừa nhìn là đã thấy ngay một vầng trăng lưỡi liềm.

Một vầng trăng lưỡi liềm cong cong, ẩn vào bộ ngực trắng như tuyết của cô gái đó, như một thủ cung sa.

Sở Lưu Hương lập tức nghĩ ngay đến Tiêu Lâm, nghĩ ngay đến cái khăn tay y đã giao cho mình, nghĩ ngay đến cái vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ tươi thêu trên chiếc khăn tay lụa màu trắng.

Y lập tức đóng ngay cái rương lại.

Chỉ trong chớp mắt, cái rương đã không còn thấy ở trong phòng.

Một cái rương gỗ vừa lớn vừa nặng, trong rương còn có một cô gái vừa hôn mê vừa lõa thể, làm sao y đem nó đi đâu được bây giờ?

Lại càng chết người nữa là, y đã nghe có tiếng Hồ Thiết Hoa bên kia đang bị phiền phức.

Y không thể không lại giúp Hồ Thiết Hoa, y cũng không thể không lo cho cô gái này, y phải đi đối phó với kẻ địch của Hồ Thiết Hoa, lại còn phải đối phó với Anh Tử và Tiết Xuyên Tâm. Người khác ở trong tình cảnh đó, nhất định là sẽ không biết nên làm thế nào cho phải.

May mà y không phải là ai khác, người khác không biết làm sao cho phải, nhưng y biết.

Y là Sở Lưu Hương.

Thật đáng chết, tại sao y không phải là ai khác, lại cứ là Sở Lưu Hương?

Cây cờ thêu chữ Thắng bằng chỉ đen trên nền lụa màu vàng đang bay phần phật trong gió. Người tiêu sư tỉnh táo nhất, trầm tĩnh nhất trong Thường Thắng tiêu cục cũng đã có năm sáu phần ngà ngà say rồi.

Một người đã say ngà ngà tới năm sáu phần rồi, cái lúc đó mới là lúc y tỉnh táo nhất.

Ít nhất cũng là chính y cảm thấy mình lúc đó tỉnh táo nhất.

Vì vậy y là người đầu tiên thấy có người đang khiêng một cái rương lớn từ phía ngoài đi vào.

… Gã này có phải là tên điên không? Có phải mắc chứng tật gì không?

Y đang tính nhảy bật dậy, đá cho gã này xuống gầm bàn trước đã rồi tính sau, nào ngờ cái gã làm ăn xem ra thật thật thà thà này đã đưa tay lên mặt kéo một cái, kéo xong, y bỗng nhiên biến thành người bạn mình bình sinh rất bội phục và rất yêu mến.

– Hương soái, ông đấy à?

Y la lên:

– Sao ông lại đến đây!

Sở Lưu Hương không giải thích.

Y đã dùng cái phương pháp trực tiếp và nhanh chóng nhất để nói ra thân phận của mình.

Y chụp ngay lấy gã tiêu sư này, kéo vào một chỗ không người, đưa cái rương giao cho y, đưa cái khăn tay cũng giao cho y.

– Nếu cái người trong rương này tỉnh lại, ông đưa cái khăn tay cho cô ta xem, nói cô ta biết rằng ông là bạn của Tiêu Lâm, Tiêu Lâm là cha ruột của cô ta, vì vậy cô ta phải nhất định chờ ở đây, chờ tôi về.

Cái người tiêu sư vốn vẫn cho rằn mình đang còn tỉnh táo lắm, bỗng nhiên phát giác ra mình không tỉnh táo chút nào. Bởi vì y chẳng hiểu chuyện này là chuyện gì, cũng chẳng biết Sở Lưu Hương đang muốn nói gì.

Cái điều duy nhất làm cho y tin cậy vào là, người này quả thật là Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương muốn y làm chuyện gì, chuyện đó chắc chắn không sai lầm.

Vì vậy y lập tức đáp ứng ngay:

– Được, tôi chờ ông về, tôi ngồi ngay trên rương này chờ ông về.

Y nói:

– Nhưng ông nhất định phải mau mau về lại, anh em chúng tôi ai ai cũng muốn uống vài ly với ông.

Sở Lưu Hương quả nhiên về lại trong thoáng chốc.

Nhìn Bạch Vân Sinh trở ra, Hoa Cô Ma xuất hiện, y bèn trở về ngay, nhưng lúc y trở về lại, nơi đây chẳng còn ai có mặt để uống rượu với y.

Trên thế giới này, có rất nhiều người uống rượu, cũng có rất nhiều người không uống rượu, có người không uống vì họ không thích uống, không nguyện ý uống, không vui lòng uống, không tính uống.

Cũng có người không uống rượu bởi vì họ không dám uống, uống xong sợ bị sinh bệnh, bị trúng gió, bị bạn bè quở, thân nhân oán, bà vợ rầy, thậm chí còn đập đầu mình vào đá.

Những chuyện đó không thú vị tí nào, chờ đến hôm sau tỉnh rượu lại rồi nhất định sẽ hối hận muốn chết đi được, từ nay về sau từ từ rồi không còn dám uống rượu nữa. Nhưng người chân chính không uống được rượu có hai hạng, bởi vì bọn họ vốn không thể nào uống được.

Người chết dĩ nhiên là không thể nào uống được.

Còn một hạng người nữa, chính là người uống say đã muốn sắp chết đến nơi rồi, đã uống say đến lăn cả ra mặt đất ngủ say như chết, khiêng cũng khiêng không đi, kêu cũng kêu không tỉnh, tát cho y hai cái bạt tai cũng không có cảm giác gì, đá cho y hai cái cũng không đến đâu, hạng người này, ngay cả nhân sâm, gà hầm bổ thang còn uống không vào, làm sao mà uống rượu cho được?

Lúc Sở Lưu Hương trở về, khu phòng đó chỉ còn thừa lại hai hạng người đó.

Bất kể là chết hay say, cũng bất kể là làm sao mà say, ai ai cũng nằm lăn ra mặt đất như người chết, không ai động đậy gì cả.

Chỉ có một người là ngoại lệ, chỉ có người đó duy nhất còn chưa nằm lăn ra.

Cái rương còn ở đó.

Người này còn đang ngồi chễm chệ trên rương. Chỉ tiếc là y không còn là người bạn tính ngồi cứng trên rương chờ Sở Lưu Hương về uống rượu nữa.

Sở Lưu Hương vừa thấy cái áo dạ hành màu trắng bạc của y, trái tim đã chùng hẳn xuống.

Y không sợ người này, nhưng y cũng không thích đụng chạm tới y, vô cùng không muốn đụng tới y, cũng giống như không muốn đụng tới một con nhím vậy.

Nhưng Tiết Xuyên Tâm thì hình như lại rất thích thú gặp y.

– Quả nhiên là ông, ông quả thật trở lại rồi đấy.

Y mỉm cười nói:

– Lần này đại khái là tôi đoán không sai.

– Ông đã đoán ra là tôi từ lâu?

– Vừa ra khỏi cửa phòng, tôi đã nghĩ tới chuyện cái rương rất có thể ở ngay trong đó, có điều đợi đến lúc tôi quay lại, cái rương đã không còn đâu.

Tiết Xuyên Tâm nói:

– Trừ Sở Lưu Hương ra, còn ai thân thủ nhanh nhẹn đến dường ấy?

Y cười càng khoan khoái:

– May mà tôi cũng có biết Hương soái trước giờ vốn có giao tình thân thiết với Thường Thắng tiêu cuộc, vì vậy mới tìm lại đây. Nếu không hôm nay e rằng mất đi cái dịp được quen biết với Hương soái rồi.

Sở Lưu Hương cười khổ:

– Lần sau ông mà gặp những chuyện như thế này, ông có thể ngẫu nhiên quên đi là có tôi đó một vài lần chăng?

– Lần sau nhất định tôi sẽ ráng làm vậy.

Tiết Xuyên Tâm nói bằng giọng rất thành khẩn:

– Chỉ tiếc là có người cứ bắt người ta thường thường nhớ trong đầu, có muốn quên y đi cũng không được.

Y bỗng thở ra một hơi, nói:

– Nhất là những vị bằng hữu trong Thường Thắng tiêu cuộc, chỉ sợ từ đây về sau, ngày đêm đều muốn nhớ kỹ ông trong đầu trong tim.

– Tại sao?

– Tại sao? Ông không biết tại sao thật à?

Tiết Xuyên Tâm hững hờ nói:

– Nếu không phải ông đem cái rương này lại đây, bọn họ lúc này nhất định còn đang uống say sưa náo nhiệt, sao lại bị trúng độc thủ của người ta?

– Trúng độc thủ của ai? Chắc không phải là ông?

– Lúc tôi đến đây, người say sưa thì đã say sưa rồi, người đáng chết cũng đều đã chết cả.

Tiết Xuyên Tâm lại đang thở than:

– Người hạ thủ này, tay chân cũng lanh lẹ quá, may mà tôi biết Sở Lưu Hương trước giờ chưa hề giết người, nếu không, chỉ sợ ngay cả tôi cũng phải cho rằng đó là kiệt tác của ông.

Sở Lưu Hương không sờ mũi mình.

Chóp mũi của y đang lạnh buốt, đầu ngón tay của y cũng lạnh buốt.

Tiết Xuyên Tâm bỗng lại hỏi y:

– Ông có muốn thấy người nằm trong rương không?

– Người trong rương ra sao rồi?

– Cũng chẳng ra sao cả, chỉ bất quá mất đi cái mạng mình không biết đầu, biết đuôi gì cả thế thôi.

Chóp mũi buốt giá của Sở Lưu Hương bỗng ứa ra một giọt mồ hôi lạnh ngắt, ngay cả gương mặt y cũng biến hẳn đi, ngay cả bạn bè thân nhất của y, cũng hiếm khi thấy mặt của y biến đổi đi một cách mãnh liệt như vậy, cho dù chính y đã gặp phải chuyến sống chết đến nơi, y cũng không biến đổi tới mức độ đó.

Có điều y nghĩ đến Tiêu Lâm, y nghĩ đến người bạn cơ hồ không còn cái gì trong đời, đã tín nhiệm tôn kính y như vậy, nếu y để con gái của người bạn đó vì y mà chết trong rương, thì suốt đời y, những chuyện y làm chẳng qua chỉ là một đống rác dơ bẩn mà thôi.

Tiết Xuyên Tâm đứng dậy, cái rương đã mở ra.

Sở Lưu Hương vừa nhìn là đã thấy ngay cái khăn tay bằng lụa đã biến ra màu vàng khè đó.

Cái vầng trăng lưỡi liềm cong cong đó, vẫn còn đỏ tươi như máu, bên cạnh còn có thêm hai hàng chữ đỏ tươi bằng máu:

Sở Lưu Hương đa quản nhàn sự (Sở Lưu Hương xen vào chuyện người khác) Hà Ngọc Lâm tử bất minh mục (Hà Ngọc Lâm chết không nhắm mắt) Hà Ngọc Lâm chính là người bạn tử thủ trước cái rương giùm cho y, đợi y về để uống rượu. Hiện tại, người chết trong rương không phải là con gái của Tiêu Lâm, mà là Hà Ngọc Lâm.

Con gái của Tiêu Lâm đi đâu rồi?

Tiết Xuyên Tâm chầm chậm đóng nắp rương lại, lấy một vẻ rất đồng tình nhìn Sở Lưu Hương:

– Xen vào chuyện người khác cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, người xen được vào chuyện người khác thường thường đều là những người có bản lãnh, chỉ bất quá, xen vào nhiều chuyện quá, có lúc lại biến thành hại người ta và hại mình nữa. Y phủi phủi quần áo, bẻ lưng một cái:

– Chuyện này xem ra ông cũng không còn xen vào được nữa rồi, tôi tin là ông cũng như tôi, cũng không biết nơi đây vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiết Xuyên Tâm nói:

– Như nếu ông thích cái rương này, ông cứ việc đem nó đi, người trong rương cũng giao cho ông, chúng ta có dịp sẽ gặp lại.

Y nhìn Sở Lưu Hương cười cười, người của y thì đã bắn ra ngoài như một mũi tên bạc, ngay cả cái vẻ chuẩn bị gì cũng còn chưa thấy, người đã ra tới sân bên ngoài cửa sổ!

Đợi đến lúc y hạ người xuống đất rồi, y bỗng phát hiện ra Sở Lưu Hương cũng đã ở trong sân.

Tiết Xuyên Tâm thở ra một hơi:

– Hôm nay, tôi chẳng muốn uống rượu với ông, cũng chẳng muốn đánh nhau với ông, ông còn theo tôi làm gì?

– Tôi chỉ muốn hỏi ông, cái cô gái vốn đang nằm trong rương, cô ta bị Anh Tử bắt cóc ở nơi nào?

Sở Lưu Hương nói:

– Cô ta họ gì? Tên gì? Gần đây cô ta trú ngụ nơi nào? Làm chuyện gì? Tại sao lại thu hút bao nhiêu đó người lại tranh đoạt! Thậm chí ngay cả nhẫn giả ở xứ Phù Tang cũng đều muốn lại tranh đoạt cô.

Tiết Xuyên Tâm lộ vẻ rất kinh ngạc:

– Những chuyện đó ông đều không biết gì cả?

Y hỏi Sở Lưu Hương:

– Ông còn không biết ngay cả chuyện cô ta là ai sao?

– Tôi không biết.

– Thế thì tại sao ông lại đi xen vào chuyện này làm gì?

– Tôi chỉ bất quá tình cờ nhận ra cô ta là con gái của một người bạn bị thất lạc đã bao nhiêu năm nay.

Tiết Xuyên Tâm nhìn Sở Lưu Hương trân trân, một hồi thật lâu mới hỏi:

– Ông hỏi tôi, tôi có thể trả lời tất cả cho ông, nhưng ông nhất định phải cho tôi biết, người bạn đó của ông là ai?

– Y chỉ bất quá là một tay giang hồ lạc phạch lao đao thế thôi.

Sở Lưu Hương nói:

– Dù tôi có nói tên họ của y ra, ông cũng chẳng biết đâu.

Tiết Xuyên Tâm lại trầm ngâm một hồi thật lâu, bỗng hỏi:

– Ông nói cái người đó, có phải y là Tiêu Lâm không?

Lần này đến lượt Sở Lưu Hương kinh ngạc:

– Sao ông biết được người tôi nói đây là Tiêu Lâm? Ông có quen biết với y sao?

Tiết Xuyên Tâm bật cười.

Hình như y cũng là người rất thích cười, nụ cười của y bất kể là đối với đàn ông hay đàn bà, đều rất có sức thu hút. Chính cái lúc y bắt đầu mỉm cười đó, cái thắt lưng màu bạc của y đã có một đường giây bạc bay ra, người của y cũng theo đó bay lên, bàn tay trái chém vào cổ họng Sở Lưu Hương, bàn tay phải đấm vào ngực Sở Lưu Hương.

Ba chiêu này đều là những đường sát thủ trí mệnh, cơ hồ phát động ra cùng một lúc.

Một người chỉ ở lúc phải đối phó với cường địch hai bên phải có kẻ sống người chết mới xuất thủ ác độc như vậy.

Nhưng y và Sở Lưu Hương chưa hề có cừu hận gì với nhau, tại sao bỗng nhiên lại biến ra thành giết chết Sở Lưu Hương tại nơi này cho kỳ được?

Sở Lưu Hương đã ngã xuống, nhưng không hoàn toàn ngã hẳn xuống.

Chính lúc cái lưng của y còn cách mặt đất chừng ba tấc, người của y đã trườn ra.

Mười ba cây ngân tiễn chỉ lớn hơn mũi kim thêu một chút đã đánh trật ra ngoài, quyền chưởng của Tiết Xuyên Tâm, hai cú sát thủ cũng trật luôn.

Nhưng Sở Lưu Hương cũng xém chút nữa là đụng đầu vào trong tường.

Cái sân này không lớn lắm, phía sau là bức tường, y xông ra lại nhanh quá, hạng người như Sở Lưu Hương, dĩ nhiên là chẳng đi học cái môn công phu đầu trơn và cứng làm gì, nếu đụng phải vào tường thật, thì chẳng phải là chuyện thú vị. Dĩ nhiên là y không đụng vào tường thật.

Thân thể của y làm như là có cơ quan khắp người, có thể tùy thời tùy lúc phát động, đẩy ngược người của y ra, thình lình, y đã ngồi ngay trên đầu tường.

Mặt mày của Tiết Xuyên Tâm bỗng biến thành ra xám xịt, y chợt mở khóa sợi giây lưng, rút từ trong đó ra một thanh nhuyễn kiếm loang loáng màu sáng bạc.

Ánh sáng bạc lóe lên, lưỡi kiếm đã thọc tới cổ họng như một con rắn độc.

Cổ họng của y.

Chỉ tiếc là lần này, y chậm hơn Sở Lưu Hương một bước, chỉ nghe "soảng" lên một tiếng, cánh tay của y đã rũ ra. Tiếng gió xé lên, một hòn sỏi đã đánh trúng vào khớp xương trên cánh tay y.

Sau đó y bèn nghe Sở Lưu Hương hỏi mình:

– Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao lại phải chết như vậy?

– Bởi vì tôi cũng muốn ông chết.

Giọng nói của Tiết Xuyên Tâm vẫn còn lạnh lùng hờ hững và kiêu ngạo:

– Muốn người ta chết, thì tự mình cũng phải chuẩn bị chết.

– Nhưng trong tay ông đang còn có kiếm đó, tại sao lại không thử thêm lần nữa?

– Thắng là thắng, thua là thua, đã thua rồi, còn thử thêm làm gì nữa?

Tiết Xuyên Tâm kiêu ngạo nói:

– Cả đời tôi tung hoành giang hồ, hưởng thụ đủ diễm phúc trên nhân gian, sống cũng sống đã quá đủ, hà tất phải mặt dày mày dạn ráng mà liều mạng? Tôi bình sinh giết người vô số, thì tại sao chính mình không chết đi được một lần?

– Nếu tôi nhất định bắt ông phải sống thì sao?

Tiết Xuyên Tâm cười nhạt:

– Sở Lưu Hương, ta biết ngươi khá lắm, có bản lãnh lắm, chỉ bất quá, nếu ngươi cho rằng thiên hạ không có chuyện gì ngươi không làm được, ngươi lầm lắm.

Y gằn giọng nói:

– Chuyện này chính là chuyện ngươi làm không được.

Bàn tay phải của y không còn cử động được, nhưng y vẫn còn một bàn tay nữa, bàn tay này cũng có một thứ vũ khí trí mệnh.

Một cây độc châm dài ba tấc ba phân.

Bàn tay của y vừa nắm chặt lại, cây độc châm ấy đã từ chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay vô danh bật ra, như một cái nọc chích của con ong.

– Sở Lưu Hương, ngươi muốn cứu người thì đi cứu ai khác đi, chúng ta hẹn gặp lại khi khác.

Bàn tay của y đưa lên, cây độc châm màu bạc đã đâm tới ba phân trước huyệt Mi Tâm, có điều tay y đưa tới chỗ đó bỗng dừng lại không cách nào xê dịch thêm được nửa phân.

Bởi vì huyệt Mạch Môn trên bàn tay ấy đã bị nắm lấy, bị một thứ thủ pháp thật xảo diệu nắm lấy.

Tiết Xuyên Tâm nhìn Sở Lưu Hương kinh ngạc, toàn thân của y đã căng thẳng như một cây cung, y gằn giọng nói:

– Ta không phải là bạn của ngươi, nếu ta mạnh hơn ngươi, lúc nãy ta đã giết ngươi rồi.

Y hỏi Sở Lưu Hương:

– Tại sao ngươi không để cho ta chết?

– Tôi cũng không biết là tại sao.

Sở Lưu Hương hững hờ nói:

– Đại khái là vì tôi đã bắt đầu thấy có vẻ thích ông.

– Có phải ngươi nhất định không cho ta chết?

– Đại khái là vậy.

Tiết Xuyên Tâm thở ra một tiếng, lấy cái giọng thật kỳ quái để nói:

– Vậy thì đại khái là chính ngươi cũng sắp chết rồi đấy.

Chính lúc y đang bắt đầu thở ra đó, bỗng nhiên có một làn khói theo tiếng thở ra của y bay từ trong miệng ra, phun vào giữa mặt Sở Lưu Hương.

Đồng tử của Sở Lưu Hương bỗng thu nhỏ lại, da thịt trên mặt cũng bắt đầu co rút nhăn nhó.

Y nhìn Tiết Xuyên Tâm, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng ngay cả một chữ cũng nói không ra.

Tiết Xuyên Tâm lạnh lùng nhìn bàn tay buông lỏng ra của y, lạnh lùng nhìn y đang từ từ ngã xuống, gương mặt không lộ một nét biểu tình gì.

– Ta chẳng hề muốn ngươi lại cứu ta, đấy là do chính ngươi cam tâm tình nguyện.

Y lạnh lùng nói:

– Vì vậy ta không hề mắc nợ gì ngươi.