Sở Lưu Hương đem Tiêu Lâm đến một góc phía sau tòa nhà, nói với y rằng:
– Ông ở đây chờ tôi một chút, đừng đâu đi hết nhé.
Tiêu Lâm sững sờ.
Bởi vì người không quen biết mà kỳ quái này, nói xong câu đó đã giống như một con diều bị gió thổi bay vào bức tường cao, thoáng chốc chẳng còn thấy đâu.
Người này làm chuyện gì hình như cái kiểu không hoàn toàn giống người khác, Tiêu Lâm hoàn toàn không hiểu nổi y, thậm chí ngay cả tên họ của y, y cũng không biết.
Nhưng Tiêu Lâm tin được y.
Tiêu Lâm trước giờ chưa từng tin vào ai, nhưng y tin vào người này, ngay cả chính Tiêu Lâm cũng không hiểu rõ tại sao mình tin được người này.
Đêm dài đã gần qua hết, mưa đã ngừng, Tiêu Lâm không hề phải đợi lâu, cánh cửa bên góc đã mở ra, hai đứa đồng tử để tóc hai bên thật là khả ái cầm cây đèn lồng mỉm cười bước lại đón khách.
Tiêu Lâm đi theo bọn họ. Sân đình rất sâu, trong ánh sáng vàng vọt của cây đèn lồng, hình như có thể phân biệt ra được một vài thứ hoa cỏ cây đá, đình đài lâu các, đẹp như trong tranh, Sở Lưu Hương đang đứng ngoài cửa một cái sân nhỏ trước một căn lầu đợi y, nụ cười trên gương mặt thật sáng rỡ, ánh đèn trong nhà sáng lạng, trên bàn đã bày sẵn rượu, mỗi thứ đều đủ có thể cho một kẻ lưu lạc giang hồ ấm từ trong lòng ấm ra.
Tiêu Lâm không hề là một người lắm mồm, nhưng đến lúc này cũng không thể không hỏi:
– Nơi đây là đâu vậy?
– Là nơi có thể cho ông tạm trú vài ba tháng.
Sở Lưu Hương mỉm cười trả lời:
– Thật ra, ông muốn ở thêm chút nữa cũng được, có điều tôi biết ông ở chỗ nào cũng vậy, nhất định sẽ không bao giờ quá ba tháng. Bởi vì không ai sẽ có thể nghĩ ra được ông đang ở đây, cũng không ai sẽ lại quấy nhiễu ông, ba tháng sau, chuyện đã qua, hoàn cảnh đã thay đổi, đại khái cũng chẳng còn ai muốn khẩn cấp đi tìm ông nữa.
Sở Lưu Hương nói:
– Mỗi người ai ai cũng chỉ có một mạng sống, người không có mạng sống không uống rượu được.
Tiêu Lâm bắt đầu uống rượu, máu lạnh thấm vào máu nóng, rượu cũng nóng lên, máu lại càng nóng.
– Tôi chỉ bất quá là một kẻ giang hồ cùng đồ mạt vận thôi, bàn tay tôi đã chẳng còn cứng, chí khí cũng đã tiêu ma, hôm nay nếu không có ông, chỉ sợ tôi đã chết dưới lưỡi kiếm người ta.
Tiêu Lâm rầu rầu nói:
– Con người tôi có thể nói là đã xong hết rồi, tại sao ông còn đối xử với tôi như vậy?
– Tôi chẳng vì gì cả.
Sở Lưu Hương nói:
– Tôi làm chuyện gì cũng đều chẳng có lý do gì chính đáng cả.
– Ông có biết cặp vợ chồng bán rượu là ai không? Ông có biết tại sao đêm nay họ kêu bọn chúng tôi lại không?
– Tôi không biết, cũng chẳng muốn biết.
– Tại sao?
– Bởi vì chuyện phiền phức của chính tôi cũng đã quá đủ nhiều rồi.
Sở Lưu Hương sờ sờ cái mũi của mình rồi cười khổ:
– Tôi có thể bảo đảm, ông tùy tiện đi tìm tám chín người lại đây, đem những thứ phiền phúc của bọn họ dồn vào một chỗ, cũng không bằng một nửa cái phiền phức của tôi.
– Nhưng ông đã mắc phải vào một chuyện phiền phức nữa rồi.
– Sao?
– Những người lúc nãy ngồi ăn miến trong cái tiệm đó, giết người nhanh vô cùng, đòi giá cao vô cùng, trong giang hồ hiện giờ không mấy ai sánh được với bọn họ, cũng không mấy ai bỏ tiền ra mua được bọn họ.
Tiêu Lâm nói:
– Tôi đoán là bọn họ nhất định đang làm một chuyện gì đó thật lớn lao và bí mật.
– Tôi ít nhiều gì cũng nghĩ ra được điểm đó.
– Chỉ cần có người nghĩ ra được điểm đó, bọn họ sẽ không buông tha cho đâu.
Tiêu Lâm nói:
– Muốn bọn họ giết thêm một người, bọn họ nhất định sẽ chẳng màng.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
– Cái điểm đó tôi cũng đã nghĩ tới, chỉ bất quá, bọn họ không chừng đối với tôi có khách khí chút đỉnh, ít nhiều cũng nể mặt nể mày tôi một chút.
– Tại sao?
– Bởi vì trong bọn có một người nhận ra được tôi.
Tiêu Lâm nãy giờ vẫn đang cúi gầm đầu nhìn chăm chú vào ly rượu của mình, nghe đến câu đó mới ngẩng phắt đầu lên.
– Hiện tại tôi mới hiểu ra tại sao bọn họ thả cho chúng ta đi.
Ánh mắt đang tiều tụy lạc thần của y bỗng sáng lên:
– Trường Trường Hắc Trúc Can, Kiếm Hạ Vô Hoạt Khẩu, nhưng ngay cả y cũng không đụng đến tôi.
Tiêu Lâm nâng ly uống cạn một hơi, rồi cười lớn lên:
– Hiện tại tôi mới biết y đang sợ ai, Tiêu Lâm này đã lạc phách đến vậy, không ngờ vẫn còn có phúc khí gặp được ông.
Y lại uống cạn liên tiếp ba ly nữa, hơi men đã bắt đầu xông tận lên đầu.
– Tôi vốn rất muốn đi làm cái chuyện đó, tôi biết nhất định bọn họ trả giá không thấp tý nào, ít nhất cũng đủ cho tôi sống qua được một hai năm trời thư thả, tôi cũng biết người bọn họ muốn giết là ai, người đó vốn là thứ đáng giết.
Tiêu Lâm nói:
– Đôi bàn tay này của tôi tuy dính đầy máu tanh, nhưng trước giờ chưa hề cầm qua một đồng tiền bất nghĩa nào, tôi muốn đi làm chuyện này, chỉ bất quá là không muốn chết đói thế thôi.
Tiêu Lâm lại cười lớn lên:
– Có điều hôm nay tôi được gặp người lừng danh thiên hạ là Sở Lưu Hương đây, tôi có chết cũng không còn tiếc lắm rồi.
– Ông không chết đâu.
Sở Lưu Hương nói:
– Một người cái số không chết, dù muốn chết cũng không dễ dàng lắm.
Y bỗng lại bắt đầu sờ sờ vào mũi:
– Tôi có người bạn đúng là chết không nổi, ai ai cũng nghĩ là y sẽ chết chắc rồi, nhưng y vẫn không chết nổi.
Đề cập đến người bạn đó, Sở Lưu Hương hình như nhịn không nổi phải sờ mũi, không những vậy còn nhịn không nổi phải thở ra:
– Đã mấy năm nay tôi chưa gặp mặt y, không ngờ bỗng nhiên lại được tin của y.
– Tin gì?
– Muốn tôi đi tìm y, đến một cây cổ thụ tìm y.
– Ông vừa nói cây cổ thụ?
Tiêu Lâm ráng hết sức tìm cách giấu diếm sự kinh ngạc của mình:
– Một cây cổ thụ có cành có lá?
– Chính là thứ cổ thụ đó.
– Ông nói người bạn đó đang chờ ông lại một cây cổ thụ gặp y?
– Tôi e là y đã chờ ở đó lâu lắm rồi.
Sở Lưu Hương nói:
– E rằng đã chờ đâu hai mươi ngày rồi.
– Chờ mãi ở trên cây?
– Đại khái là vậy.
– Tôi không hiểu, thật tình tôi không hiểu.
Tiêu Lâm cười khổ:
– Có lúc tôi cũng thích lên ngồi trên một cây cổ thụ, đem theo một bầu rượu, hái một vài quả trên cây ăn chơi. Nhưng bất kể muốn tôi chờ ai, tôi đều không thể lên ngồi đợi trên cây, đợi lâu đến bao nhiêu đó.
Nhưng Sở Lưu Hương chỉ hỏi y một câu, y bèn hiểu ngay:
– Nhưng nếu ông ở trên cây xuống không được thì sao?
Tiêu Lâm lập tức hiểu ngay.
– Cái vị bằng hữu của ông gặp nguy hiểm, vì vậy núp trên cây, đợi ông lại cứu.
Tiêu Lâm nói:
– Các ông nhất định là bạn lâu năm, cây cổ thụ ấy nhất định là nơi các ông lúc xưa thường hay lại, các ông nhất định đã ước hẹn sẵn một thứ tín hiệu khẩn cấp, cho dù ông không ở gần đó, bạn bè của ông gặp phải nhất định sẽ tìm cách chuyền lại cho ông biết.
Y nói:
– Sở Lưu Hương giao du khắp thiên hạ, đến đâu cũng có bạn bè, chủ nhân nơi này nhất định cũng là một người bạn của ông, nếu không tại sao lại chịu cho tôi ở?
Nói xong câu đó, Tiêu Lâm vội vã uống thêm một ly rượu nữa, bởi vì y bỗng phát hiện ra, không những mình chưa uống say, đầu não còn thanh tĩnh vô cùng, không những vậy, còn so với đại đa số người khác thông minh lắm.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
– Ông nói hình như thật còn rõ ràng hơn cả chính tôi nói nhiều lắm, vì vậy hiện tại tôi chỉ còn có hai chữ nói với ông.
– Hai chữ gì?
– Tái kiến!
Hai chữ “Tái kiến” này thật là đơn giản vô cùng, nhưng cái ý nghĩa bên trong thường thường lại phức tạp lắm, có lúc nó muốn nói:
– Rất muốn gặp lại mặt anh.
Có lúc nó lại muốn nói:
– Rất mong sẽ gặp lại mặt anh.
Có lúc nó cũng có thể muốn nói:
– Mong rằng không bao giờ gặp lại.
Chỉ có một chỗ sẽ không hề biến đổi... Đang lúc bạn nói hai chữ đó, nếu không phải là chính bạn muốn đi, thì là bạn muốn người kia đi.
Sở Lưu Hương không muốn Tiêu Lâm đi, chính y muốn đi.
Y vốn trước giờ nói đi là đi. Nhưng lần này Tiêu Lâm làm cho y phải ở lại, y chỉ nói có năm chữ là làm cho y phải ở lại:
– Ông đi, tôi cũng đi.
Nhìn thấy thân hình sắp bị gió thổi bay đi của Sở Lưu Hương đã ngừng hẳn lại, y mới nói tiếp:
– Tôi biết cái vị bằng hữu ông muốn đi tìm nhất định là Hồ Thiết Hoa, tôi cũng biết rằng, vì y, chuyện gì ông cũng có thể tạm thời gác qua một bên.
Tiêu Lâm nói:
– Có điều tôi cũng muốn đi tìm một người, liên hệ của tôi với người đó còn sâu xa hơn liên hệ giữa ông và Hồ Thiết Hoa.
– Người này là ai?
– Là con gái của tôi, con gái ruột của tôi.
Tiêu Lâm nói:
– Tuy tôi không biết nó đang ở đâu, nhưng tôi cũng muốn đi tìm nó.
– Ngay cả con gái ông, ông còn không biết cô ta đang ở đâu?
– Tôi không biết.
Tiêu Lâm nói:
– Nhưng tôi biết tôi có một đứa con gái, ông nói tôi có thể nào không đi tìm nó được không?
Sở Lưu Hương lại sờ sờ vào mũi, sờ cả nửa ngày mới nói:
– Ông có thể không đi cũng được.
Y vốn trước giờ không phải là người không hiểu biết, nhưng cái câu đó xem ra thật tình có chỗ không được hiểu biết lắm, Tiêu Lâm dĩ nhiên nhịn không nổi muốn hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì tôi vừa mới cứu ông tức thì, thật tình tôi không muốn thấy ông chết.
Sở Lưu Hương nói:
– Huống gì, chính ông cũng không biết con gái ông đang ở đâu, làm sao ông kiếm ra được cô ta?
– Tôi có cái cách của tôi.
– Chỉ cần ông nói cho tôi nghe cái cách của ông ra sao, tôi có thể giúp ông chuyện đó, đi tìm cô ta, vì vậy ông có thể không cần phải đi.
Sở Lưu Hương nói:
– Nếu như ngay cả tôi còn tìm không ra cô ta, nhất định ông cũng tìm không ra.
Không ai phủ nhận được câu nói đó, Sở Lưu Hương rốt cuộc vẫn là người rất hiểu biết.
Ánh mắt của Tiêu Lâm lập tức sáng rực lên, lập tức như đang làm trò ảo thuật, rút phăng ra một tấm khăn tay lụa.
Tấm khăn tay bằng lụa trắng đã ngã ra màu vàng, trên mặt có thêu một mặt trăng lưỡi liềm cong cong màu đỏ.
– Mẹ của nó lúc chưa sinh nó ra đã cùng tôi phân ly, tôi chỉ biết dưới cổ của nó có cái thai ký như vậy, giống như cái hình trăng lưỡi liềm thêu trên tấm khăn lụa này.
Tiêu Lâm nói:
– Chỉ tiếc là, tôi không biết mẹ nó chia tay với tôi xong rồi đi về đâu, chuyện đó đến giờ cũng đã được mười tám năm nay rồi.
Một cái khăn lụa, một cái thai ký, cái thai ký phía dưới cổ, “phía dưới cổ” thông thường có nghĩa là ở trên ngực, một cô con gái mười tám tuổi, cho dù là một kẻ khùng, cũng không thể tùy tiện đem cái chỗ đó ra cho người khác nhìn.
Sở Lưu Hương ngớ mặt ra.
Y nhìn nét mặt của Tiêu Lâm, tiếp lấy cái khăn tay lụa, biết rằng y lại nhảy lên một cái thuyền tặc quái, không những vậy, còn do chính y cam tâm tình nguyện nhảy lên.
Tiêu Lâm lại nói:
– Dĩ nhiên tôi biết tìm một người như vậy thật tình không phải là chuyện dễ dàng, may mà tôi biết Sở Lưu Hương suốt đời còn chưa có chuyện gì chưa làm được, vì vậy tôi yên tâm lắm.
Dĩ nhiên là y an lòng lắm rồi, bởi vì y đã đem cái vấn đề nan giải chính y vĩnh viễn không cách nào giải quyết được, trao được qua cho người khác, trao như trao một củ khoai lang nóng hổi.
Trao được củ khoai lang nóng hổi của y qua cho người duy nhất trong thế giới này chịu nhận cho y.
Sở Lưu Hương nhìn y, nhìn cả nửa ngày, bỗng bật cười lên:
– Cái lão hồ ly này, sao ông không kêu tôi đi lên trời hái xuống cho ông một cái mặt trăng sáng như vậy đi?
Nhưng hiện tại điều Sở Lưu Hương đang lo lắng nhất trong lòng, không phải là cái hình trăng lưỡi liềm cong cong đó, mà là cái ổ chó nằm trên một cây cổ thụ trong một nơi thâm sơn gần đó, và một người đang nằm trong cái ổ chó đó.
Một cây cổ thụ lớn thật lớn, cao thật cao.
Lúc đó, y với Hồ Thiết Hoa còn là hai đứa bé, bọn họ lấy một thứ gỗ đồng màu với cây cổ thụ xây thành một cái nhà nhỏ trong một chạng ba rậm rạp nhất trên cây, quy mô dĩ nhiên là có lớn hơn cái ổ chim một chút, nhưng không khác gì những thứ nhà của người nguyên thủy xây trên cây để tránh thú dữ.
Lúc đó bọn họ còn đang ham chơi, lúc đó khinh công của họ cũng đã khá lắm, vì vậy mới ráp được cái nhà gỗ trên đó.
Hồ Thiết Hoa đề nghị:
– Chúng ta đặt cho cái nơi này là “ổ chó” nghe?
– Tại sao lại gọi là ổ chó?
Sở Lưu Hương không bằng lòng:
– Chỉ có chim ưng đại bàng mới biết làm tổ trên cây như thế này, chúng ta đã chẳng phải là chó, chó cũng chẳng lên được trên cây, tại sao chúng ta muốn gọi nơi này là ổ chó?
– Bởi vì ta thích chó.
Câu trả lời của Hồ Thiết Hoa thường thường thể nào cũng làm Sở Lưu Hương sờ mũi:
– Không những vậy, sau này không chừng mình sẽ có ngày bị người ta đuổi như đuổi chó dữ không có đường chạy, lúc đó mình chỉ còn nước núp vào đây thôi.
Vì vậy nơi này mới có tên là ổ chó.
Tuy bọn họ không hề bị người khác đuổi cho chạy cùng đường như chó dữ, nhưng vẫn cứ lại nơi đây, đem một bầu rượu, hái vài quả trái cây, uống say bò lăn cả ra, đem những điều trong lòng không thể nói ra, không dám nói ra, không muốn nói ra cho người khác nghe, nói hết cả ra, xong rồi mới chịu đi.
Lúc cuối cùng bỏ đi, bọn họ còn có ước định:
– Chỉ cần chúng mình có ai bị nguy hiểm, phải trốn ở đây, bất kể ai lại trước, người còn lại nhất định phải tới cứu y.
Hồ Thiết Hoa còn nói:
– Nếu ta mà lại, ta sẽ nhất định để hai chữ “ổ chó” vào những chỗ ngươi thường hay lui tới, người khác tuy không hiểu đó là ý nghĩa gì, nhưng ngươi sẽ hiểu.
Y nói với Sở Lưu Hương:
– Lúc đó tình huống của ta nhất định sẽ vô cùng khẩn cấp, vì vậy nếu ngươi mà thấy nó, ngươi phải mau mau chạy lại, nếu ngươi thấy ta dùng phấn trắng viết hai chữ đó, thì nếu ngươi lại chậm một bước, chỉ sợ sẽ phải mua giùm ta cỗ quan tài rồi đó.
Sở Lưu Hương thấy hai chữ đó, viết bằng phấn trắng, thấy ở rất nhiều nơi.
Lúc y thấy hai chữ đó, bụi phấn đã rớt gần hết, lấy kinh nghiệm của y ra mà phán đoán, lúc Hồ Thiết Hoa viết những chữ đó cho đến lúc y thấy nó, đã cách nhau một khoảng thời gian từ mười lăm ngày cho đến hai mươi ngày.
Gần đây nhất, y thường hay ở Giang Nam, thường hay ở một dãy gần đó, nhưng nguyên một dãy đó phạm vi vẫn còn rộng lớn lắm, y thấy được hai chữ mà bọn họ đã ước định cách đây mười năm trước, trong vòng ba mươi ngày, coi như vận khí của Hồ Thiết Hoa là may mắn lắm rồi.
Nhưng hai mươi ngày cũng không phải là ngắn ngủi, trong hai mươi ngày đó, số người đã chết rất có thể còn nhiều hơn cả số những con kiến một người còn sống đã thấy, Hồ Thiết Hoa rất có thể là một trong những người đó.
Hồ Thiết Hoa còn chưa chết, nhưng Sở Lưu Hương đã muốn chết vì tức giận.
Lúc y thấy Hồ Thiết Hoa, Hồ Thiết Hoa không những ngay cả một chút nguy hiểm cũng không có, mà y còn phong lưu khoái hoạt hơn cả đại đa số người trên thế giới này nhiều.
Núi vẫn còn là cái núi đó, cây vẫn còn là cây cổ thụ đó.
Trong cái cảnh núi non xanh rì dày đặc sương mù này, hình như không có gì đã thay đổi.
Nhưng cái ổ chó trên cây thì lại biến hẳn.
Trên thế giới này chẳng còn ai cho rằng nơi này là một ổ chó.
Cho dù nó là một cái ổ, thì chắc là ổ An Lạc hay ổ Thần Tiên, nhưng nhất định nó không thể là một ổ chó.
Hồ Thiết Hoa cũng không có cái dáng điệu của một con chó dữ bị người ta đuổi cho hết đường chạy.
Trong cái ổ này, vốn chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ, hai cái chỗ nằm lót cỏ, vài cái vò rượu không và một tên Hồ Thiết Hoa.
Nhưng hiện tại, bao nhiêu thứ đó đều toàn bộ biến đổi cả. Làm như đã có một vị thần tiên đã qua đây, vừa ngâm nga vừa bay qua Động Đình hồ rồi thuận đường lại nơi đây một chuyến, lấy ngón tay đụng vào sắt là thành vàng, đụng vào từng chỗ từng chỗ một ở đây.
Do đó hai cái chỗ nằm lót cỏ bỗng dưng biến thành một tấm thảm lông trân quý, ấm áp, mềm mại nhất trên thế gian.
Do đó mấy vò rượu trống không làm bằng đất sét, bỗng dưng biến thành bình rượu bằng bạch ngọc hoàng kim, không những vậy, còn đựng đầy các thứ rượu ngon từ khắp nơi trong thiên hạ đem lại.
Đàn bà thì dĩ nhiên đều có thể làm cho đàn ông điên đảo thần hồn, đàn bà chỉ cần thấy qua là ngủ cũng không ngủ được ngon giấc, một người thì bé xíu linh lung, một người thì ôn nhu ngọt ngào, một người thì khỏe mạnh rắn chắc, một người thì yếu đuối mảnh mai.
Đàn ông thì dĩ nhiên là đàn ông đủ tư cách đi với những người đàn bà đẹp đó, cao lớn cường tráng mà thành thục, đầu tóc chải bóng loáng, râu ria cạo nhẵn sạch, xem ra so với cái gã Hồ Thiết Hoa thường thường hai tháng còn chưa cạo râu, chưa rữa mặt, cũng chưa thay quần áo là hai người rõ ràng khác nhau, hoàn toàn khác nhau.
May mắn là, Sở Lưu Hương vừa nhìn qua đã nhận ra, hai người khác nhau đó chính là một người.
Hồ Thiết Hoa dù có cháy thành tro bụi, Sở Lưu Hương vẫn còn có thể nhìn qua là nhận ra được y ngay.
Người này tại sao lại biến ra thành thế này? Nơi này tại sao lại biến ra thành thế này?
Sở Lưu Hương nghĩ không ra.
Nếu thế giới này quả thật có một vị thần tiên như vậy hạ phàm, quả thật có ngón tay có thể biến hủ nát thành ra thần kỳ, Sở Lưu Hương thật tình cũng muốn mượn cái ngón tay đó xài qua một lần, rồi tại thân hình của cái gã không còn giống như Hồ Thiết Hoa này điểm xuống cái nữa, biến y thành một con lợn.