Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1324

Dương Nhược Lâm cảm thấy rất lạ: “Mẹ muốn đi đâu vậy?” Cô vội vàng hỏi, đây là muốn đi đâu, sao lại không mang cô theo?

“Về quê.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, sau đó xoay người, nói với Hạ Minh Chính. “Ông đi với tôi hay ở lại đây?”

Hạ Minh Chính đáp lại: “Tôi cùng bà về.” Không về còn ở lại đây làm gì, còn Hạ Dĩ Hiên ông cũng coi như không có đứa con này, những chuyện nên làm ông cũng đã làm, không nên làm cũng đã làm, cho dù ông tìm được người thì đã sao, ông già rồi, không có năng lực nữa, nhưng những chuyện này sẽ còn đeo trên người ông dài, bởi vì cả đời này ông sẽ không có khả năng quên được điều gì.

Dương Nhược Lâm nghe nói bọn họ phải đi thì cũng không có suy nghĩ gì, muốn đi thì cứ đi, ừ, tốt nhất đừng trở về nữa, nơi này sau này là của cô ta, đúng rồi, cô ta muốn tìm bạn bè để quẩy, lấy nơi này làm địa điểm luôn đi.

Dương Nhược Lâm cảm thấy thật hưng phấn, không thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ý Quân.

Hạ Minh Chính lắc đầu, ông biết sức nhẫn nại của Thẩm Ý Quân đạt tới cực điểm rồi, nhưng con người khi đã có lòng tham thì có lẽ nhận thức cơ bản nhất cũng không còn nữa.

Hạ Minh Chính cùng Thẩm Ý Quân rời đi vào sáng sớm hôm sau, bảo mẫu trong nhà cũng được cho nghỉ nhưng vẫn trả tiền lương, nói là tháng sau quay lại đây làm. Bảo mẫu đương nhiên đồng ý, không làm cũng có tiền, kẻ ngốc cũng biết đây là chuyện tốt.

Sau khi hai vợ chồng ông bà chủ rời đi không lâu, người làm cũng dọn đồ của mình, chuẩn bị về nhà, lần này bà có thể nghỉ một tháng, còn có lương nữa, mấy năm nay bà cũng dành dụm, cho nên bây giờ có thể sửa sang nhà rồi.

***

Dương Nhược Lâm từ xe bước xuống, trong xe không biết bao nhiêu là túi, nghĩ tới lần mua đồ này đã tiêu tốn bao nhiêu.

Cô đứng đó gõ cửa, rồi đợi người ra mở cửa, mắt thỉnh thoảng lại nhìn những thứ đồ mới mua, nào là quần áo, giày dép, tất cả đều là hàng mới, cô đợi đợt hàng này lâu lắm rồi, cho nên vừa sáng đã phóng xe đi mua.

Chỉ là cô cứ đứng như vậy một lúc, cũng không có ai ra mở cửa.

“Mở cửa, mở cửa...” Cô dùng lực đập cửa, tính kiên nhẫn của cô sắp hết rồi, người làm của nhà này chết rồi sao, sao mà lâu như thế còn chưa mở cửa nữa, cô móc điện thoại ra, gọi vào số máy bàn, tiếng chuông điện thoại đến cả cô đứng ngoài còn nghe thấy, cô không tin bảo mẫu không nghe được, giả dụ bà ta có ngủ cũng nên tỉnh rồi chứ.

Chuông điện thoại trong nhà không ngừng vang nhưng lại không có ai ra mở cửa,  Dương Nhược Lâm tức giận dùng sức đá vào cửa, sau đó đem đồ ném lại lên xe. Cô gọi điện cho Thẩm Ý Quân, vốn muốn tố cáo bảo mẫu cùng oán trách, kết quả điện thoại của Thẩm Ý Quân trong tình trạng tắt máy, chưa từ bỏ ý định, cô ta tiếp tục gọi cho Hạ Minh Chính thì cũng nhận được kết quả như vậy.

Hôm nay cô ra đường không xem ngày hay sao vậy.

Dương Nhược Lâm tức giận đập vào vô lăng, cô đợi ở ngoài cả ngày trời, trời cũng sắp tối rồi mà bảo mẫu còn chưa về, bên trong cũng không có ai ra cả.

Cô ta tức đến độ mặt tái mét, toàn thân phát run, cuối cùng lái xe tới một khách sạn, lúc làm thủ tục đi vào cô ta mới phát hiện, mình không có chứng minh thư, Thẩm Ý Quân tới bây giờ vẫn chưa cho cô ta vào sổ hộ khẩu, cho nên cô ta vẫn chỉ là Dương Nhược Lâm mà không có thân phận Hạ Nhược Tâm.

Những giấy tờ trước kia của cô ta, đều không mang theo bên người.

“Không có chứng minh thư có thể ở được không, tôi có tiền?” Cô ta móc trong ví lấy ra vài cái thẻ.

Nhân viên khách sạn cười xã giao:

“Xin lôi, không có chứng minh thư không thuê phòng được, chúng tôi chỉ có thể làm theo trình tự, mong đừng làm khó chúng tôi.”

Dương Nhược Lâm trợn mắt nhìn người trước mắt, sau đó hậm hực bước đi, cô lại lái xe về Hạ gia một lần nữa, rồi là đứng đó đập cửa, bên trong vẫn không có tiếng người, điều này khiến cô ta cảm thấy bất thường.

Cô không biết hiện tại nên tìm ai để có thể vào nhà, cô dùng sức đá vào xe của mình, cuối cùng chỉ có thể lái xe đi tới căn hộ cô mới mua, nơi này cô đã để một ít đồ đạc cá nhân của mình. Căn hộ này tuy là mới nhưng không có người ở, cho nên khá bẩn, cô lấy chứng minh thư trừ trong ngăn kéo ra, trên chứng minh thư viết rõ ba chữ “Dương Nhược Lâm”. Cô không muốn ở lại đây vì ở đây sẽ phải quét dọn lại chỗ này nên cầm chứng minh thư tới khách sạn ở cả đêm, chỉ là hôm nay cô ta thấy rất lạ, cố thế nào cũng không ngủ được. Dương Nhược Lâm cầm điện thoại lên, mặc kệ hiện tại có phải là nửa đêm hay không, gọi cho Thẩm Ý Quân, nhưng điện thoại vẫn trong trại thái tắt máy.

Cô quăng điện thoại, cũng ngồi dậy.

Không biết vì sao cô cảm thấy rất bất an, suốt cả đêm cũng không ngủ, ngày hôm sau mắt thâm quầng quay lại Hạ gia một lần nữa.

Cô ta gõ, trong lòng không ngừng niệm thần chú, mở cửa, mở cửa, nhưng vẫn như lần trước, không ai ra mở cửa cho cô,giờ cô mới thấy hối hận, biết thế cô cũng tự làm chìa khóa, bây giờ hay rồi, cửa của nhà cũng không vào được.

Cô vào xe ngồi, tìm số điện thoại của công ty sửa khóa, nhưng họ lại muốn cô chứng mính được đây là nhà của cô, hoặc tới đồn công an lập hồ sơ, nếu không họ không thể mở khóa được.

Nếu là nơi khác thì chỉ cần nói rõ ràng là họ sẽ sửa, nhưng chỗ này rõ ràng là khu nhà giàu ở, người ở khu này cũng không phải ngược bình thường, mặc kệ công ty sửa khóa nào cũng không có lá gan lớn dám đụng vào đồ đạc của họ, lỡ mất đi thứ gì, họ không có đủ tiền để đền.

Chứng minh thư của cô tên là Dương Nhược Lâm chứ không phải Hạ Nhược Tâm, hơn nữa lại không có quan hệ gì với Thẩm Ý Quân cùng Hạ Minh Chính, cô không phải họ Thẩm, cũng không phải họ Hạ.

Cô chỉ có thể quay lại bên trong chiếc xe, lại rút điện thoại gọi cho Thẩm Ý Quân nhưng bên kia trước sau vẫn tắt máy.