Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1322

“Nó có ở nhà không?” Lục Cẩm Vinh do dự một lúc, mới hỏi được câu này, có chút lo lắng, cũng có chút buồn.

“An Trạch có ở trong ạ.” Hạ Nhược Tâm biết người anh trai muốn hỏi là ai, đôi cha con này mà gặp nhau, thì y như là tàu titanic gặp phải tảng băng trôi vậy, Trịnh An Trạch trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu nhận bà, ông, cũng thích cả Tần Tuyết Quyên, nhưng cậu không cách nào tiếp nhận người cha này được.

“Anh, anh đợi thêm một chút nữa, An Trạch lớn rồi nên cũng có suy nghĩ riêng của nó.” Hạ Nhược Tâm cũng không biết nên khuyên anh trai như thế nào.

Đúng thế, lúc Sở Luật nhận lại Tiểu Vũ Điểm, đã làm nhiều cách để sửa lại hình ảnh của anh ấy trong mắt con bé.

À, cô nhớ lại rồi. “Anh hai, Sở Luật từng làm chân mình bị thương, Tiểu Vũ Điểm mới có cách nhìn khác về anh ấy, hay là anh cũng thử đi.”

Lục Cẩm Vinh sờ mặt mình, không lẽ anh phải tự làm tổn thương mình sao?

Mà kế sách này của em gái, anh cũng nên nghiêm túc suy nghĩ, người thông minh cũng có lúc phạm sai lầm, ví dụ như anh Lục nhà ta.

Thực ra thiên tính của cha con là điều không thể giấu, giống như dòng máu đang chảy từng ngày trong cơ thể bạn, thời gian qua đi sẽ từ từ tốt hơn, Hạ Nhược Tâm cứ thế an ủi anh trai mình, mà Lục Cẩm vinh cũng an ủi cha mình cha mẹ mình như thế.

***

Cô bước vào một tiệm cà phê, vừa ngồi được không lâu, thì đã có người bước vào, mà người đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô.

Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, sau đó cúi mặt xuống như che giấu điều gì.

“Lục tiểu thư, xin chào.”

Người phụ nữ trung niên trước mặt mặc một bộ đồ rất hợp thời, tuy tuổi có hơi lớn, nhưng do chăm sóc da tốt cho nên cũng không thấy được vết tích thời gian, trên tay cô ta cầm một chiếc tui nhỏ màu vàng, trên mu bàn tay thấy được rất nhiều mạch gân nổi lên.

Thì ra cũng không trẻ như cô nghĩ.

“Bà muốn uống gì?” Hạ Nhược Tâm hỏi, âm thanh không có nhiều cảm xúc.

“Một ly nước ép là được rồi, cảm ơn.” Thẩm Ý Quân lấy tay nắm chặt mép áo, không biết đang lo lắng hay bất an nữa.

Hạ Nhược Tâm kêu 2 ly nước ép, một là của cô, một là của bà ấy.

Hoặc cô nên gọi người này là, mẹ.

Nhưng mà, cô không dám gọi, cô tin bà ấy cũng không muốn nghe.

Sau đó, nước ép được mang lên, Hạ Nhược Tâm cầm lên, nhẹ nhàng uống. “Tôi có thể được biết, bà Thẩm đây hẹn tôi ra đây là có việc gì không?” Cô đặt chiếc ly xuống, thật sự cô không muốn gặp bà ấy, nhưng mà cuối cùng vẫn cảm thấy nên gặp lần cuối, cô muốn biết, bà ấy còn muốn gì nữa. Để cầu xin cho Hạ Dĩ Hiên hay cho Hạ Minh Chính.

Thẩm Ý Quân cũng bưng cốc nước lên, uống một hơi dài, nhưng do uống vội quá nên bị sặc.

Hạ Nhược Tâm rút khăn giấy cho bà ta, “Cảm ơn.” Thẩm Ý Quân lập tức nhận lấy, nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn cánh tay trái của cô.

Nếu là làm móng tay hoặc sơn lớp bảo vệ móng lên có thể nhìn không ra được, nhưng Hạ Nhược Tâm gần đây chưa có làm móng tay cho bản thân.

Thẩm Ý Quân như nghĩ ra điều gì, ngồi bất động.

“Bà Thẩm?” Hạ Nhược Tâm lại kêu một tiếng, bà ta hẹn cô ra đây chỉ để xem bộ dạng ngây ngẩn của bà ta sao?

Lúc này Thẩm Ý Quân mới hồi phục lại, nhưng mà vành mắt vẫn đỏ, bà nhớ tới cái gì hay nghĩ tới cái gì đây?

“Xin hỏi bà Thẩm tìm tôi có chuyện gì không?” Hạ Nhược Tâm vẫn hỏi lại câu này.

“Không có, không có.” Thẩm Ý Quân liên tục lắc đầu, thực ra bà muốn hỏi một chút chuyện, nhưng bây giờ cảm thấy không cần nữa, ánh mắt bà dừng lại rất lâu trên gương mặt Hạ Nhược Tâm, như muốn tìm được sự quen thuộc trong gương mặt ấy.

Chỉ là Hạ Nhược Tâm lại hạ mi, che đi đôi mắt của mình, gương mặt này đối với Thẩm Ý Quân mà nói, thật quá đỗi xa lạ, ngoài một ly nước ép, bọn họ không nói gì, cũng không làm gì.

Thầm Ý Quân không nói chuyện, thì đương nhiên cô cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với bà.

Vừa hay lúc này điện thoại cô vang lên, lấy điện thoại ra từ trong túi, ấn phím nhận cuộc gọi.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.” Cô đặt điện thoại xuống, thì lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Thẩm Ý Quân.

“Rất xin lỗi bà Thẩm, tôi có chuyện nên đi trước.” Nói rồi cô đứng lên, cầm túi liền bước đi.

“Lục tiểu thư...” Thẩm Ý Quân đột nhiên lên tiếng, làm cho Hạ Nhược Tâm dừng bước.

“Bây giờ cô sống tốt không?” Thẩm Ý Quân nắm chặt đôi tay mình.

“À, rất tốt.” Hạ Nhược Tâm bất giác cảm thấy mũi thật chua xót, nhưng cô lại ngẩng đầu, hiên ngang bước đi, tiếng giày cao gót nện lên sàn, mà âm thanh của nó còn vọng vào lòng hai người, nghe thật chói tai.

Lúc này chỉ còn lại Thẩm Ý Quân, bà thật muốn khóc, bưng ly nước lên uống vào, nước trong ly không còn vị ngọt như ban đầu, mà thêm vào vị của sự khổ sở giày vò, và vị của nước mắt bà ấy.

Chỉ là lần này, trong nước mắt có xen lẫn nụ cười.

Thực ra không cần nói, bà vốn tới đây, để biết rằng cái người Lục Tiêu Họa này sau khi gả cho Sở Luật có thể chăm sóc Tiểu Vũ Điểm hay không, con bé mất mẹ từ sớm, bà lo lắng cháu bà sẽ bị bắt nạt, bà biết mẹ kế không bao giờ vừa mắt con chồng, nên bà sợ Tiểu Vũ Điểm sẽ biến thành một Hạ Nhược Tâm khác, cũng sợ con bé biến thành Hạ Dĩ Hiên, bất kể là trường hợp nào, bà đều sợ.

Nhưng mà bây giờ bà đã biết, bà không cần phải lo lắng thêm nữa, Tiểu Vũ Điểm chắc chắn sẽ có được cuộc sống hạnh phúc, bình yên mà lớn lên, cuối cùng bà có thể an lòng rồi.

Bà quay trở lại nhà, Hạ Minh Chính vừa thấy bà thì mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng biểu cảm trên mặt bà làm ông không biết nói gì.