Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1097: Đây mới là nhà bọn họ

Tiểu Vũ Điểm dụi mắt ngồi dậy, bé bị ồn ào mà tỉnh nhưng lại không sợ hãi, bé đã bị chó đuổi, bị người đánh, cũng bị người chửi, càng bị nhiều người dọa nạt. Dọc đường đi bọn họ bị người khác ức hiếp, bị người khác xua đuổi, gặp người tốt, cũng có gặp người xấu.

Trịnh An Trạch ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng mình, Tiểu Vũ Điểm không một chút sợ hãi, chỉ tò mò nhìn người trước mặt, đôi mắt mở to rất bình tĩnh, không có khóc cũng không quậy, càng không sợ hãi, có lẽ nhiều nhất vẫn là ngái ngủ mơ màng.

“Sao mày đã trở về?” Sở Tương vừa thấy Tiểu Vũ Điểm đột nhiên hét lên. Sao con nhỏ này đã trở về, không phải đã mất tích sao, không phải nói vĩnh viên không trở về sao. Nó mới là tiểu công chúa duy nhất của Sở gia, sao lại về đây để cướp ba của nó, cướp ông nội cùng bà nội của nó?

Thật vất vả ông nội mới đối xử với nó tốt một chút, ba cũng sẽ cùng nó nói chuyện, mà nó rất rõ ràng chỉ cần đứa em này trở lại thì mọi thứ đều sẽ thay đổi, những gì nó có đều sẽ biến thành của em gái.

Tiểu Vũ Điểm dụi đầu vào ngực Trịnh An Trach, bé không thích chị nhỏ thỉnh thoảng hét chói tai này, bé muốn ngủ.

Lâm Thanh tuy không biểu lộ điều gì đặc biệt nhưng trong lòng nó so với biểu tình của Sở Tương thì lại mạnh mẽ hơn nhiều, cũng từ giờ phút này nó cảm giác bên cạnh mình xuất hiện một đối thủ đáng sợ.

Cửa lại bị mở ra, Sở Luật đã đi tới, vừa thấy Sở Tương và Lâm Thanh bên trong ánh mắt liền mờ mịt tăm tối. Ngay cả không khí cũng như bị đông cứng lại.

“Ai cho vào đây?”

Sở Luật nhàn nhạt hỏi Sở Tương, giọng nói lạnh băng khiến Sở Tương sợ hãi ngoác miệng khóc rống lên. Tống Uyển ở bên ngoài nghe tiếng Sở Tương khóc liền vội vàng chạy lên lầu.

“A Luật, Hương Hương…”

Tống Uyển vừa tiến vào thấy đồ đạc trong phòng đều bừa bộn liền có chút đau đầu, sao đứa nhỏ này không thay đổi được thói quen này, cũng không biết giữ gìn đồ vật của người khác.

Bà vội vàng tới nắm lấy tay Sở Tương, trong giọng có chút trách cứ: “A Luật, con làm sao vậy? Hương Hương vẫn là trẻ con…” Nhưng lúc bà ngẩng mặt lên liền thấy trong lòng Sở Luật còn có một đứa trẻ.

“Tiểu Vũ Điểm…” Ngón tay Tống Uyển dừng một chút, trong nháy mắt trong lòng bà tràn ngập đủ loại cảm xúc, kích động, vui mừng, yên tâm… bà cảm thấy mũi của mình buông lỏng, cũng không tự chủ buông lỏng tay Sở Tương ra. Sở Tương muốn kéo bà lại cũng chỉ nắm được một góc áo, rồi sau đó ngay cả góc áo kia cũng tuột khỏi tay nó.

Tiểu Vũ Điểm, là Tiểu Vũ Điểm…

Tiểu Vũ Điểm đã được tìm về, bé đã về…

Bà vội vàng tiến tới vươn tay muốn chạm vào đứa bé trong lòng Sở Luật, bà cần phải biết đây là sự thật. Nhưng Tiểu Vũ Điểm theo bản năng lại không thích bà, bé xoay mặt đi dụi đầu lên vai của ba.

Sở Luật đặt tay lên đầu con gái, nhẹ nhàng xoa tóc con.

“Mẹ, về sau mong khóa phòng con cẩn thận, nếu có tài liệu nào của con bị mất thì con sẽ đánh chết nó, cũng đòi lại những tổn thất nó gây ra.” Anh nói rất nặng, cũng có chút vô tình. Mặt Tống Uyển cứng đờ, lại sẽ không đối nghịch với con trai.

Người đã làm sai cả đời này cũng không có cơ hội thay đổi, trên tay bà còn có một mạng người, bà không có tư cách gì nói điều kiện với Sở Luật, bao gồm cả việc về Sở Tương.

“Mẹ biết.” Tống Uyển cũng cảm giác Sở Tương thật quá đáng. Đã lớn chừng này sao lại không bằng những đứa trẻ năm sáu tuổi, đã nói bao nhiêu lần sao lại cứ không nhớ. Vốn dĩ Sở Luật rất ghét người khác chạm vào đồ đạc của anh nhưng Sở Tương lại luôn làm những việc anh chán ghét này.

“Tiểu Vũ Điểm…” Tay bà vẫn giơ trong không trung. “Có thể cho mẹ ôm cháu không?”

“Xin lỗi, mẹ, không thể. Cháu hiện tại sợ người lạ.” Sở Luật từ chối cho Tống Uyển tiếp cận, anh lui về sau một bước, sẽ không lại để Tống Uyển lại cần con gái anh. Đối với anh mà nói, Tống Uyển là mẹ của anh nhưng cũng là người khiến con gái anh gặp nạn.

Mất đi một quả thận, còn bị lừa bán… Anh sẽ không lại mạo hiểm, hiện tại Tiểu Vũ Điểm vẫn không muốn nói, Sở gia tuy là nhà của anh nhưng lại khó có thể là nơi để Tiểu Vũ Điểm sống.

Anh ôm chặt con gái một chút, sẽ không để ai chạm vào bé.

“An Trạch, chúng ta đi.” Anh nói với Trịnh An Trạch ở phía sau.

Trịnh An Trạch đã đi tới, đứng ở phía sau Sở Luật, rồi sau đó Sở Luật mang hai đứa trẻ đi cũng không quay đầu lại.

“Bà đừng trách con.” Sở Giang đã đi tới vỗ vai Tống Uyển. “Trong lòng nó cũng không dễ chịu. Bà không biết Tiểu Vũ Điểm được tìm thấy ở đâu đâu, cháu bị người ta bán vào gánh xiếc, không biết đã chịu nhiều ít đánh, nhưng bởi vì sợ đau mà tự mình trốn ra ngoài, dọc được phải đi xin ăn.” Mà ông còn không có nói suýt chút nữa Tiểu Vũ Điểm lại mất đi một quả thận, ông còn không chịu được huống chia là Tống Uyển, cho nên vẫn không nói.

“Tôi biết.” Mũi Tống Uyển đau xót. Bà xoay mặt đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau đó nắm lấy tay Sở Tương. “Đi thôi, Hương Hương. Ra cắt bánh kem cho các bạn đi.”

Hai mắt Sở Tương đã đỏ hồng, không chỉ bởi vì bị Sở Luật mắng mà còn vì đứa em đáng ghét kia đã trở lại. Lâm Thanh vẫn đứng tại chỗ, trong lòng có chút lạnh lẽo.

***

Sở Luật ôm con gái xuống xe, anh cúi đầu nhẹ nhàng xoa mặt con gái. “Bảo Bảo, con xem, chúng ta về nhà.”

Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt hướng về cánh cửa kia, sau đó nhoẻn miệng cười với Sở Luật.

Sở Luật mở cửa ra. Ở Sở gia không ăn gì, lát nữa anh sẽ mang hai đứa nhỏ ra ngoài ăn, ngày mai sẽ thuê bảo mẫu, Tiểu Vũ Điểm anh sẽ tự mình chăm sóc, bảo mẫu chỉ phụ trách dọn dẹp nhà cửa, quét tước vệ sinh và nấu ăn cho hai đứa nhỏ.

Hiện tại tình huống của Tiểu Vũ Điểm không thích hợp để đi học, bé không nói gì cả, chờ bé tốt hơn rồi tính sau.

Trong nhà có một phòng cho trẻ, nhưng liền tính như thế nào anh cũng không muốn con gái ngủ một mình, anh không yên tâm.

“An Trạch, phòng kia của cháu, cháu đi xem có thích không?”

Sở Luật đưa tay chỉ một phòng phía tay phải anh.

“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch đi qua, sau đó mở cửa ra. Trong phòng cơ bản cái gì cũng có, giường, tủ, bàn học, trên bàn còn có một cái laptop rất mới. Nó thích nhất chính là máy tính, trước kia mẹ đã dạy nó, đương nhiên máy tính với những người khác là một đồ để giải trí nhưng đối với nó lại là một nơi có thể học được rất nhiều tri thức.