Tần Gia Phụ Tử

Chương 38

Edit: 

Giữa trưa, Tần Lãng cùng ba mình quay về nhà, từ xa đã nhìn thấy trước cửa có một bóng người đang đứng.

Đợi Tần Tư Thanh và Tần Lãng đến gần, người kia mới xoay người lại. Là Hạ Hiểu Lê.

Tần Tư Thanh thay Tần Lãng phủi sạch tuyết trên áo lông, nhìn Hạ Hiểu Lê thản nhiên cười cười, “Tìm tiểu Lãng à?” rồi nói với Tần Lãng: “Ba ba đi vào trước nấu cơm, khi nào xong sẽ gọi con vào.”

Sau khi Tần Tư Thanh vào nhà, Tần Lãng cùng Hạ Hiểu Lê đứng ở cửa trầm mặc nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Tần Lãng đem không khí trầm mặc này đánh vỡ trước, “Cậu tìm tôi có chuyện sao?”

Hạ Hiểu Lê cúi đầu, “Ừ.” 

“Vậy cậu nói đi!” Tần Lãng không ngừng chà chà tay.

“Cậu thật sự không thích tớ sao?” Hạ Hiểu Lê nhìn Tần Lãng.

Tần Lãng kiên định gật gật đầu, “Ừ.”

Hạ Hiểu Lê trầm mặc trong thoáng chốc, sau đó nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, tớ chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi. À mà tớ cũng mới vừa trở về quê, tiện đường nên ghé qua đây thăm cậu luôn. Ân...... Hiện tại không có chuyện gì rồi, tớ đi trước đây.”

Nói xong Hạ Hiểu Lê liền xách theo hành lý xoay người rời đi, Tần Lãng vừa muốn mở miệng gọi cô lại, giúp cô xách hành lý một đoạn. Nhưng nghĩ nếu đã chia tay thì không nên làm những hành động thân thiết như vậy, vì thế Tần Lãng dứt khoát không bước tới nữa, “Hạ Hiểu Lê, tôi thật lòng xin lỗi cậu, cậu muốn ghét tôi thì cứ ghét đi!” Đông tác của Hạ Hiểu Lê lập tức bị đông cứng lại, “Tớ không việc gì phải ghét cậu cả.” Sau đó cô mang theo hành lý càng đi càng xa.

Tần Lãng xoay người vào phòng, Tần Tư Thanh đang ở trong bếp nấu cơm, cậu đem áo khoác cởi ra rồi đi đến bên người Tần Tư Thanh, “Ba ba.”


“Ân?” Tần Tư Thanh đang chăm chú cắt hành tây.

“Nếu như con thích người khác thì ba sẽ làm sao?” Tần Lãng đầy mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn Tần Tư Thanh.

Tần Tư Thanh chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, lại quay sang đem hành tây bỏ vào nồi, “Con nghĩ ba sẽ thế nào?”

“Ba sẽ giận sao?”

“Sẽ không.”

“Tại sao?” 

“Con muốn ba ba giận con sao?” Tần Tư Thanh xoay người nhìn cậu, trên mặt không hề có chút ý cười.

Tần Lãng nhăn mũi, “Người ta chỉ đùa với ba thôi mà, chứ có làm thật đâu?”

“Nếu có một ngày con không muốn ở bên ba nữa, ba cũng sẽ không trách con. Đó là quyền tự do của con.” Lúc Tần Tư Thanh nói những lời này, ngữ điệu vừa nhẹ vừa ôn hòa, còn mang theo chút hàm xúc cưng chiều.

Tần Lãng kinh ngạc nhìn Tần Tư Thanh vội vàng làm việc trong tay, mãi vẫn chậm chạp không nói gì.

“Rốt cuộc sẽ có một ngày con phải rời khỏi ba thôi.” Tần Tư Thanh thản nhiên cười nói, giống như bản thân không để ý chuyện này chút nào.

Tần Lãng vừa định hỏi lại, còn chưa tới lúc đó mà sao ba nói như đã biết rõ thế!? Nhưng cuối cùng câu nói thốt ra khỏi miệng lại là: “Vậy khi đó ba ba sẽ đi đâu?”

Tần Tư Thanh cúi đầu nếm một ngụm canh, thản nhiên nói: “Tới một nơi không nhìn thấy con nữa, rồi tìm một người thích hợp sống cùng.”

“Xí! Không có cửa đâu!” Tần Lãng vỗ tay phành phạch lên bàn. ╰(#╰皿╯)╯

Tần Tư Thanh hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Tần Lãng vẫn như trước trừng hắn, ngậm miệng không chịu qua.


Tần Tư Thanh bước tới, đem cậu ôm vào trong ngực, tay không an phận mò tới eo của Tần Lãng, ngữ khí mang theo mùi dục vọng: “Con nếu làm cho ba ba cao hứng thì......”

“!” Tần Lãng đỏ bừng cả khuôn mặt, vùi đầu vào lòng hắn.

……………….

Hai ngày sau, tất cả mọi người chốt hạ kế hoạch đi du lịch, phương tiện di chuyển sẽ là xe lửa, dự định sẽ đi khoảng một tuần.

Buổi sáng, Phó Tư Bác mang theo Tào Đông Đông tới nhà Tần Lãng, qua không bao lâu, Lộ Diêu cũng tới, mọi người mang theo phần hành lý của mình xuất phát.

Lúc ngồi trên xe lửa, biểu hiện của Tào Đông Đông thực vô cùng hưng phấn, “Đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi xa đó!”

Phó Tư Bác đại khái là cảm thấy lời nói của cậu khá mất mặt, nên bước tới vỗ vỗ đầu Tào Đông Đông mấy cái, “Mau trở lại giường ngủ của cậu đi!”

Tào Đông Đông không thèm nghe lời hắn nói, chạy đến bên người Tần Lãng, dè dặt hỏi: “Tôi có thể đổi chổ với cậu không? Tôi muốn ngủ phía dưới.”

Tần Lãng nhìn Tần Tư Thanh ở đối diện, do dự một hồi đang muốn đáp ứng thì Phó Tư Bác đã lấy tay lôi Tào Đông Đông đi, “Làm cái trò gì vậy hả, chổ chúng ta ở bên kia kìa!”

“Tôi mới không cần ở chung một chổ với cậu.” Tào Đông Đông cố gắng kéo tay Phó Tư Bác khỏi người.

Phỏng chừng là do Phó Tư Bác thấy Tần Tư Thanh cũng ở chỗ này nên không dám làm càn, chỉ âm thầm bóp bóp Tào Đông Đông, rồi nhấc lên khóe miệng mỉm cười nói: “Chổ của chúng ta cũng là vị trí phía dưới mà, tôi còn mang theo máy tính cho cậu chơi, buổi tối cậu còn có thể xem phim điện ảnh, như vậy không phải vui hơn sao? Đúng không?”

Cuối cùng, Tào Đông Đông vẫn là bị người áp tải về. Một lát sau, Lộ Diêu cũng qua đây, ngồi ở bên cạnh Tần Lãng, sờ sờ đầu cậu, cảm thán: “Haizz, mấy người đều có đôi có cặp hết, chỉ có một mình tôi là lẻ loi......”

Tần Lãng mới đầu còn chưa hiểu được tình hình, đợi lúc cậu ngộ ra lời Lộ Diêu nói là ý gì, sắc mặt liền kích động không thôi trừng Lộ Diêu, “Cô giáo, cô nói bậy không hà!”

“Cô đã nói cái gì hả?” Lộ Diêu chớp chớp mắt, đầy mặt vô tội nhìn Tần Lãng.

Mặt mày Tần Lãng co rúm như trái táo khô, Tần Tư Thanh kéo tay cậu để lên trên đùi mình, đối Lộ Diêu nói: “Cô đừng có dọa con trai của tôi nữa.” Nói xong còn cắn cắn lỗ tai Tần Lãng, “Có phải hay không hả?”


Tần Lãng bị hành động của Tần Tư Thanh làm cho bối rối, không dám nhúc nhích, nhìn nhìn biểu tình của Lộ Diêu trước mặt, lo sợ không biết cô giáo nếu thấy mấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào......

Nào biết Lộ Diêu lại cười hì hì, nhào nặn mặt Tần Lãng một phen, “Xem nhóc con bị dọa sợ rồi kia!” Sau đó còn đem mặt dí sát vào, nhẹ gióng nới với cậu: “Cô đã sớm biết.”

Đầu óc Tần Lãng oanh một tiếng, trống rỗng, hai tay trảo tay Tần Tư Thanh, có chút bất an.

Tần Tư Thanh thấy chuyện vui đã đi quá lố, liền vỗ vỗ lưng Tần Lãng trấn an, “Được rồi, không có chuyện gì.”

Sau chuyện đó, tùy rằng mỗi lần đụng mặt Lộ Diêu, biểu tình của cô vẫn bình thường như cũ, ánh mắt nhìn cậu cũng không kỳ lạ như cậu tưởng, nhưng mà Tần Lãng vẫn cảm thấy rất lúng túng.

Tại sao cô giáo Lộ Diêu đã biết quan hệ của mình và ba ba nhưng vẫn bình tĩnh như vậy nhỉ?

Tần Lãng một mình ghé vào trên giường nghi hoặc, Tần Tư Thanh cũng không quản cậu, mua một ít đồ ăn cho cậu để ở đầu giường rồi trò chuyện cùng Lộ Diêu.

Buổi chiều, Tần Lãng xoắn xuýt một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ, Tần Tư Thanh đắp kín chăn cho cậu xong, quay sang hỏi Lộ Diêu: “Cô muốn ăn cái gì không?”

Lộ Diêu lắc đầu nói có chút mệt mỏi, muốn về chổ nghỉ ngơi một chút.

Lộ Diêu vừa đi, Tần Tư Thanh liền đứng dậy tới giường Phó Tư Bác và Tào Đông Đông, chỉ thấy Phó Tư Bác đang ngồi ở trên giường chơi game, còn Tào Đông Đông thì đang ngồi ở một góc khác vùi đầu nhai thức ăn.

“Mấy đứa có muốn ăn gì không?” Tần Tư Thanh hỏi Tào Đông Đông, Tào Đông Đông lập tức ngẩng đầu, lau lau dầu mở dính bên mép, lắc đầu, “Không cần đâu thúc thúc, tụi con có mua rất nhiều đồ ăn mang theo.”

Thấy tình hình của hai người khá ổn, Tần Tư Thanh nhìn Phó Tư Bác nở nụ cười rồi ly khai.

Phó Tư Bác bị nụ cười trước khi rời đi kia của Tần Tư Thanh đánh cho nổi da gà, cũng không chơi game nữa, nói với Tào Đông Đông: “Thổ bao tử, cho tôi một cái đùi gà.” (thổ bao tử=tên nhà quê)

Tào Đông Đông nhìn cái đùi gà cuối cùng đang nhai trong miệng, có chút chột dạ  hít hít mũi, “Không có, ăn hết rồi......”

Phó Tư Bác trừng thẳng hai con mắt, hắn theo trên giường nhổm dậy, nhìn một đống bao đồ ăn đóng gói trước mặt mà choáng váng, quay đầu nhìn sang chổ khác, làm một cái hít sâu để ổn định cảm xúc rồi bình tĩnh nói, “Đông Đông, đừng ăn nữa!”

Tào Đông Đông có chút ảo não nhìn bụng mình, ăn nhiều cũng không phải lỗi của cậu, mấy cái này cũng chỉ ăn đến một nữa đều...... 


Cuối cùng Tào Đông Đông đành không tình nguyện đem cái đùi gà trong miệng nhả ra, ngồi lên giường của chính mình, ánh mắt ai oán liếc Phó Tư Bác một cái rồi nằm xuống, xoay người để lại cái lưng cho Phó Tư Bác.

Phó Tư Bác sửng sốt, “Ôi, cậu ăn nhiều như vậy, tôi còn chưa nói gì mà cậu đã làm cái sắc mặt đó cho tôi coi?”

Tào Đông Đông hừ cũng chẳng thèm hừ một tiếng.

Phó Tư Bác xuống giường đến chổ Tào Đông Đông, vỗ vỗ cậu mấy cái, “Tôi nói chuyện mà cậu không nghe sao? Mẹ chúng ta nói như thế nào, cậu quên rồi à? Cậu mà còn cứng đầu như trâu vậy thì sẽ đem cậu ném ra ngoài, nghe không?”

Tào Đông Đông rõ ràng là bị một cậu cuối cùng đả kích, chụp lấy cái chăn che kín mặt, không chịu lên tiếng.

Phó Tư Bác thấy biểu tình kia của cậu liền tự ý thức được mình nói sai, gãi gãi đầu, “Ai, cậu coi như tôi cái gì cũng chưa nói.”

Tào Đông Đông vẫn không để ý tới hắn.

Cuối cùng, Phó Tư Bác không thể không đem thức ăn đưa tới trước mặt Tào Đông Đông dụ hống, “Ăn đi ăn đi.”

Tào Đông Đông nhìn thoáng qua, lại quay đầu sang chổ khác. Phó Tư Bác tiến tới, “Được rồi, mẹ tôi mà ném cậu ra đường thì tôi sẽ nuôi cậu. Chuyện quá mức đơn giản như vậy. Xem tâm địa cậu nhỏ nhen chưa kìa.”

“Tôi, tôi mới không cần cậu nuôi!” Tào Đông Đông mặt đỏ như trái táo. (○`ε´○)

Buổi tối hơn bảy giờ Tần Lãng mới tỉnh lại, Tần Tư Thanh đang ngồi ở bên mép giường, ngón tay bay nhanh thoăn thoắt trên bàn phím máy tính.

“Ba ba.” Tần Lãng hô một tiếng.

Nghe thấy tiếng cậu, Tần Tư Thanh đem máy tính đặt sang một bên, “Tỉnh, đói rồi sao?”

“Con muốn uống nước.” Tần Lãng lui tại trong chăn, vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cậu hơi có chút khàn khàn, còn mang theo ý tứ làm nũng.

Tần Tư Thanh đứng dậy giúp cậu rót một ly nước, ngồi xổm trước mặt Tần Lãng, đưa tới tận tay, “Ngủ nhiều như vậy, buổi tối lại không ngủ được cho coi.”


Tần Lãng vươn người, uống hết ly nước rồi chui lại vào trong ổ chăn.

Một người đàn ông nằm ở giường trên nhìn thấy cảnh này liền cười nói: “Lớn như vậy mà uống nước còn bắt ba rót sao?” 

Tần Tư Thanh xếp chăn để sang một bên, khẽ cười nói, “Hài tử được quen nuông chiều rồi.”

Hắn chính là cam tâm tình nguyện chăm sóc Tần Lãng như vậy, có thể cưng chìu được bao nhiều thì cưng bấy nhiêu thôi.