Tận Cùng Là Cái Chết

Chương 18

- Chương 18

THÁNG THỨ HAI - MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI LĂM

- Renisenb, bây giờ vấn đề đã đặt hẳn ra với con, con trả lời thế nào?

Renisenb ngơ ngẩn hết nhìn cha rồi nhìn anh trai. Đầu nàng đặc cứng:

- Con không biết - Lời nói thốt ra từ làn môi nàng không âm sắc.

- Trong những điều kiện bình thường - Imhotep nói tiếp. Chúng ta có nhiều thời giờ để bàn bạc. Cha có rất nhiều bà con thân thuộc, chúng ta có thể chọn lọc, từ chối đám này đám khác cho đến khi chúng ta chọn được một người chồng thích hợp cho con. Nhưng mà con thấy đó, đời sống thật bất trắc, phải, đời sống bất trắc lắm.

Giọng ông run rẩy, rồi ông tiếp:

- Vấn đề là như vậy đó, con ạ. Bây giờ cái chết đang đối diện với tất cả ba chúng ta. Yahmose, con và chính cha. Sắp tới tai họa sẽ giáng xuống người nào trong ba chúng ta đây? Vì thế mà cha phải xếp đặt mọi công việc cho xong xuôi. Nếu có điều gì xảy ra cho Yahmose, thì con, đứa con gái duy nhất của cha sẽ cần đến một người đàn ông đứng bên cạnh con, chia sẻ gia sản thừa kế với con và làm nhiệm vụ trông coi tài sản của cha, vì việc đó phụ nữ không làm được. Bởi vì ai biết được lúc nào thì cha có thể xa con? Cha đã ghi vào di chúc việc phó thác và đỡ đầu những đứa con của Sobek cho Hori nếu Yahmose không còn - à, cả những đứa con của Yahmose nữa, vì anh con muốn vậy, phải không, Yahmose?

Yahmose gật đầu:

- Hori luôn luôn gần gũi với con. Anh ấy cũng như là một người trong gia đình con vậy.

- Tốt, tốt - Imhotep nói. Nhưng thực tế anh ta vẫn không phải là người trong gia đình ta. Còn giờ, Kameni thì là người trong gia đình. Vì thế, xét đi xét lại, cha thấy anh ta là người chống tốt nhất có sẵn trong lúc này cho Renisenb. Vậy con nghĩ thế nào, Renisenb?

- Con không biết - Renisenb lập lại.

Nàng cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp.

- Anh ta đẹp trai, dễ mến, con đồng ý không nào?

- Ồ, vâng, đúng vậy.

- Thế nhưng em không muốn lấy anh ta phải không? Yahmose dịu dàng hỏi.

Renisenb ném về anh trai một cái nhìn biết ơn. Anh biết chắc rằng nàng không muốn bị thúc giục hay bị ép làm một việc mà nàng không muốn.

- Em thật sự không biết em muốn làm gì… - rồi nàng nói tiếp. Em biết, em thật là ngốc, nhưng ngày hôm nay trí óc em đần độn quá. Chính là… chính là do sự căng thẳng mà chúng ta phải trải qua lâu nay.

- Có Kameni bên cạnh con sẽ cảm thấy an toàn, Imhotep bảo nàng.

Yahmose hỏi cha:

- Cha có xét đến việc Hori có thể làm chồng của em Renisenb không?

- Ừ, ừ, đó cũng là một khả năng…

- Vợ anh ta chết khi anh ta còn trẻ. Renisenb hiểu rõ anh ta và thích anh ta.

Renisenb như ngồi trong một giấc mơ trong khi hai người đàn ông nói chuyện. Họ đang thảo luận về chuyện kết hôn của nàng và Yahmose đang cố giúp nàng chọn điều mà chính nàng muốn, nhưng nàng cảm thấy mình vô hồn, đờ đẫn như con búp bê bằng gỗ của Teti, con nàng.

Bỗng nàng đột ngột thốt lên, cắt đứt câu chuyện của cha và anh mà nàng không hề nghe họ nói gì:

- Con sẽ lấy Kameni, vì cha cho rằng đó là một việc tốt đẹp.

- Renisenb, em có thật thích việc kết hôn này không? Liệu em có hạnh phúc không?

- Tại sao em không hạnh phúc? Kameni đẹp trai, vui tính và dễ thương.

- Anh biết - vẻ mặt Yahmose vẫn không hài lòng và ngờ vực. Nhưng hạnh phúc của em là một điều quan trọng, Renisenb ạ. Em không thể để cha thúc bách em làm một điều gì mà em không muốn. Em biết tính tình cha là thế nào rồi mà.

- Vâng, vâng, em biết. Khi cha có một ý tưởng gì trong đầu thì tất cả chúng ta đều phải nhường bước trước ý tưởng đó.

- Không nhất thiết đâu - Yahmose nói với vẻ cứng rắn. Anh sẽ không nhường bước cha trong chuyện này trừ phi chính em muốn.

- Ồ, anh Yahmose, anh không bao giờ chống lại cha kia mà.

- Nhưng trong trường hợp này anh sẽ chống lại. Cha không thể bắt anh đồng ý và anh sẽ không làm theo lời cha đâu.

Renisenb ngước nhìn anh. Cái khuôn mặt thường ngày của anh giờ đây trông quyết đoán biết chừng nào.

- Anh thật tốt với em, anh Yahmose - nàng nói với anh bằng giọng biết ơn. Nhưng quả thật không phải em nhượng bộ vì bị thúc ép đâu. Cái đời sống cũ ở đây, cái đời sống mà em rất hài lòng khi em trở lại sau mấy năm xa nhà, đã qua mất rồi. Kameni và em sẽ sống một cuộc sống mới và thuận thảo với nhau như những kẻ yêu nhau có thể sống.

- Nếu em chắc chắn…

- Em chắc chắn, Renisenb đáp và nhìn anh cười trìu mến rồi nàng rời khách sảnh đi ra mái hiên.

Từ dưới mái hiên, nàng đi xuyên qua sân. Kameni đang chơi đùa với Teti qua mép hồ. Rất lặng lẽ, Renisenb tiến lại gần và quan sát họ trong khi họ vẫn không biết nàng đến. Kameni, vẫn vui vẻ như bao giờ, có vẻ thưởng thức trò chơi không kém gì đứa bé. Renisenb thấy tim mình ấm lại. Nàng nghĩ: “Anh ấy sẽ làm một người cha tốt của Teti”.

Rồi Kameni quay đầu lại và thấy nàng. Anh đứng lên và cười:

- Tụi tôi cho con búp bê của Teti làm thầy tư tế - anh nói. Nó đang làm lễ cúng dâng trong Lăng.

- Tên của nó là Meritaph - Teti nói. Giọng nó rất nghiêm trang. Cũng có hai đứa con và một thư quan như bác Hori.

Kameni bật cười:

- Teti rất thông minh, nó lại khỏe mạnh và đẹp.

Cặp mắt anh nhìn từ con đến mẹ, và trong cái nhìn ve vuốt đó, Renisenb đọc thấy ý nghĩ của anh, rằng một ngày nọ, nàng sẽ sinh cho anh những đứa con. Điều đó gợi lên một thoáng xúc động trong nàng nhưng cùng lúc là một cảm giác hờn dỗi. Nàng muốn trong giây phút đó chỉ có hình ảnh nàng trong mắt anh mà thôi. Nàng nghĩ: “Tại sao anh ấy không thể chỉ nhìn thấy mình mà thôi?” Rồi cảm giác ấy qua đi và nàng dịu dàng mỉm cười với anh:

- Cha đã nói chuyện với em - nàng nói.

- Và em bằng lòng chứ?

Nàng lưỡng lự một lúc trước khi trả lời:

- Em bằng lòng.

Lời nói cuối cùng cũng được thốt ra, thế là hết. Mọi sự đã an bài. Nàng ước chi mình đừng cảm thấy quá mệt mỏi và tê cứng như hiện giờ.

- Renisenb?

- Vâng.

- Em có đi cùng anh lên Sông Lớn trong một chiếc thuyền tiện nghi không? Đó là điều anh luôn luôn muốn thực hiện cùng với em.

Thật kỳ cục khi nghe anh ấy nói vậy. Chính vào lúc đầu tiên khi gặp anh nàng nghĩ đến cánh buồm vuông trên Sông Lớn và khuôn mặt tươi cười của Khay. Giờ đây nàng đã quên khuôn mặt Khay và thay vào đó, nổi bật lên cánh buồm và dòng sông, sẽ là Kameni đang ngồi trên thuyền và cười trong mắt nàng. Đó là cái chết. Đó là điều mà cái chết làm cho mình. “Ta cảm thấy thế này”, mình nói. “Ta cảm thấy thế nọ”, - nhưng mình chỉ nói thế thôi, bây giờ mình chẳng cảm thấy cái gì cả. Người chết là người chết. Không còn gì để nhớ tới nữa…

Vâng, nhưng còn Teti. Còn có đời sống và sự tái tạo đời sống, như nước trong cơn lũ hàng năm quét đi những gì già cỗi và sửa soạn lại đất đai phì nhiêu cho mùa màng mới.

Kait đã nói gì nhỉ? “Đàn bà trong nhà phải cùng phe với nhau”. Nói cho cùng, nàng là gì nếu không phải là một người phụ nữ trong nhà - là Renisenb hay một ai khác, có gì quan trọng…

Rồi nàng nhe tiếng Kameni - thúc giục, hơi bực bội một chút:

- Em nghĩ gì vậy, Renisenb? Đôi khi trí óc em đi quá xa đấy… Em đi cùng với anh trên Sống chứ?

- Vâng, Kameni, em sẽ đi với anh.

- Chúng ta đem Teti theo nữa.

Thật giống như một giấc mơ, Renisenb nghĩ- chiếc thuyền, cánh buồm, Kameni với nàng và Teti. Họ đã thoát khỏi cái chết và nỗi sợ hãi cái chết. Đây là khởi đầu một cuộc đời mới.

Kameni nói và nàng trả lời như trong cơn mê…

“Đây là cuộc đời của mình”, nàng nghĩ, “không còn phải trốn thoát…”

Rồi, bối rối, nàng nghĩ:

“Nhưng tại sao nàng lại nói với mình là “trốn thoát”? Mình có thể bay đi đến nơi nào được nhỉ?”

Và một lần nữa, hình ảnh của căn phòng đá nhỏ cạnh Lăng hiện lên trong mắt nàng và chính nàng ngồi chống cằm lên bàn tay…

Nàng nghĩ: “Nhưng đấy là một cái gì bên ngoài đời sống. Còn đây là đời sống - và bây giờ không còn trốn thoát khỏi nó cho đến khi chết…”

Kameni cột thuyền và Renisenb bước lên bờ. Anh nhấc Teti xuống. Đứa bé đeo vào anh và tay nó làm đứt sợi dây đeo bùa nơi cổ anh. Lá bùa rơi xuống ngay chân Renisenb. Nàng nhặt lên. Đó là bùa mang dấu hiệu của thần Ankh bằng vàng và hổ phách.

Nàng kêu khẽ một tiếng tiếc rẻ:

- Nó bị cong rồi này. Em tiếc quá. Anh cẩn thận… - Nàng nói khi Kameni đưa tay lấy lá bùa. Coi chừng nó gãy đấy.

Nhưng những ngón tay mạnh mẽ của anh đã gấp cong thêm lá bùa, bẻ gãy nó ra làm đôi.

- Anh làm gì thế?

- Renisenb, em giữ lấy nửa này, còn anh giữ nửa kia… Đó sẽ là dấu hiệu giữa chúng ta - rằng chúng ta là hai mảnh của một khối duy nhất.

Anh đưa cho nàng, vừa khi nàng ngửa tay ra lấy, một tia sáng lóe lên trong óc nàng và nàng hít một hơi thật mạnh.

- Cái gì vậy Renisenb?

- Nofret.

- Em muốn nói gì vậy? Nofret nào?

Renisenb nói nhanh, giọng chắc chắn:

- Lá bùa vỡ trong hộp tư trang của Nofret… Chính anh đã đưa nó cho cô ta… anh và Nofret… Bây giờ tôi hiểu cả. Tôi hiểu vì sao mà cô ta bất hạnh như vậy và tôi biết ai đã đem đặt hộp nữ trang đó trong phòng tôi. Tôi biết mọi chuyện… Kameni, anh đừng nói dối tôi. Tôi bảo anh, tôi biết hết.

Kameni không phản đối. Anh đứng yên đăm đăm nhìn nàng, ánh mắt anh không rung chuyển. Khi anh nói, giọng anh trang nghiêm và đây là lần đầu tiên không có nụ cười trên mặt anh.

- Anh sẽ không nói dối em đâu, Renisenb ạ.

Anh đợi một lúc, hơi nhíu mày dường như cố xếp đặt ý tưởng của mình.

- Renisenb ạ, trong một ý nghĩa nào đó, anh mừng thấy em biết. Mặc dù nó không hoàn toàn giống như em tưởng.

- Anh đưa mảnh vỡ cho cô ta - cũng như anh đã đưa cho tôi vậy - như là dấu hiệu chứng tỏ các người là hai nửa của một khối duy nhất - như lời anh vừa nói.

- Renisenb, em tức giận. Và anh sung sướng bởi vì điều đó chứng tỏ là em yêu anh. Nhưng đồng thời anh phải nói cho em hiểu. Anh không đưa nửa lá bùa đo cho Nofret. Cô ta đưa cho anh…

Anh ngừng lại:

- Có lẽ em không tin anh, nhưng đó là sự thật. Anh thề đó là sự thật.

Renisenb nói chầm chậm:

- Tôi không nói rằng tôi không tin anh… Rất có thể điều đó là sự thật.

Khuôn mặt tăm tối, bất hạnh của Nofret lại hiện ra trước mắt nàng. Kameni tiếp tục nói, hối hả, trẻ con:

- Em hãy cố hiểu anh, Renisenb. Nofret rất đẹp. Anh cảm thấy vui thích và tự ái được vuốt ve. Ai mà không vậy? Nhưng anh không bao giờ thật sự yêu cô ta…

Trong lòng Renisenb dâng lên một nỗi xót thương kỳ cục. Không, Kameni không yêu Nofret nhưng Nofret yêu Kameni - đã yêu anh ta một cách tuyệt vọng và chua chát. Chính ngay tại chỗ này trên bờ sông Nile mà nàng đã nói chuyện với Nofret sáng hôm ấy, nàng dân hiến cho cô ta tình bạn và sự cảm thông. Nàng chỉ còn nhớ rất rõ cả một làn sóng đen tối và hận thù tràn ngập lên người cô gái ấy lúc đó. Nguyên nhân của điều đó thì giờ đây khá rõ. Tội nghiệp Nofret, người vợ hầu của một ông già huênh hoang, om sòm, gặm nhắm trái tim mình vì yêu một chàng trai đẹp, vui tính nhưng vô tình, chàng trai ấy ít chú ý hoặc không chú ý chút nào đến nàng.

Kameni vẫn hối hả:

- Em không hiểu sao Renisenb, rằng khi anh đến đây, anh thấy em và anh yêu em ngay? Rằng từ lúc đó anh không còn nghĩ đến ai khác nữa? Nofret biết điều đó khá rõ.

Vâng, Renisenb nghĩ, Nofret đã thấy rõ điều đó. Nofret thù hận nàng từ lúc đó - và Renisenb không hề có ý trách móc cô ta.

- Anh cũng không muốn viết thư cho cha em. Anh không muốn làm điều gì dính líu đến kế hoạch của Nofret nữa. Nhưng điều đó thật khó. Em phải hiểu cho anh rằng anh muốn làm vậy thật khó.

- Vâng, vâng - Renisenb ngắt lời anh. Tất cả những chuyện ấy không thành vấn đề. Duy chỉ có Nofret mới là vấn đề. Cô ấy đau khổ. Em nghĩ cô ấy yêu anh rất nhiều.

- Ừ, nhưng anh không hề yêu cô ta - Kameni cũng nóng nảy ngắt lời nàng.

- Anh độc ác lắm.

- Không, anh là một người đàn ông, có thế thôi. Nếu một người đàn bà chọn việc làm cho mình đau khổ vì anh, điều ấy làm anh khó chịu, đó là một sự thật đơn giản. Anh không muốn Nofret, anh muốn em. Renisenb, em không giận anh vì điều đó chứ?

Mặc dù không muốn, nàng vẫn mỉm cười.

- Đừng để Nofret là người đã chết làm phiền chúng ta là người đang sống. Anh yêu em, và em yêu anh. Đó mới chính là vấn đề quan trọng nhất.

Vâng, Renisenb nghĩ, đó mới chính là vấn đề quan trọng nhất. Nàng nhìn Kameni đang đứng, đầu nghiêng sang một bên, vẻ van nài biểu lộ trên khuôn mặt vui vẻ, tự tin của anh. Trông anh thật trẻ và đẹp.

Renisenb nghĩ: “Anh ấy nói đúng. Nofret đã chết và chúng ta đang sống. Giờ đây mình đã hiểu được lòng thù hận của cô ta - và mình thật tiếc là cô ta đau khổ - nhưng điều ấy không phải lỗi của mình - và cũng không phải lỗi của Kameni khi anh ấy yêu mình chứ không yêu cô ta. Chuyện như vậy thường xảy ra.

Teti nãy giờ chơi trên bờ sông, chạy lại kéo tay mẹ:

- Mình về chứ mẹ? Mẹ, mình về chứ?

Renisenb thở một tiếng dài:

- Ừ, chúng mình về đi.

Họ bước về phía nhà. Teti chạy trước họ. Kameni thở một tiếng dài thỏa mãn.

- Renisenb, em thật rộng lượng và cũng đáng yêu nữa. Giữa chúng ta vẫn như trước chứ?

- Vâng, Kameni, vẫn như cũ.

Anh hạ thấp giọng:

- Ngoài kia, trên sông… anh rất hạnh phúc. Trước đây em có hạnh phúc không, Renisenb?

- Vâng, em hạnh phúc.

- Trông em hạnh phúc. Nhưng đôi khi hình như em đang nghĩ đến một điều gì xa xăm. Anh muốn em nghĩ đến anh.

- Em nghĩ đến anh đó chứ.

Anh nắm lấy tay nàng và nàng không rụt lại. Anh hát rất nhẹ trong hơi thở:

- Em gái tôi giống như một cây liễu…

Anh cảm thấy tay nàng run rẩy trong tay anh, nghe thấy hơi thở nàng dồn dập và cuối cùng anh sung sướng…

Renisenb gọi Henet vào phòng mình.

Henet đang lăng xăng chạy vào bỗng đứng sững lại khi thấy Renisenb đứng bên cạnh chiếc hộp nữ trang, nắp mở, tay cầm lá bùa vỡ. Khuôn mặt Renisenb đanh lại, giận dữ:

- Bà bỏ chiếc hộp nữ trang này vào trong phòng tôi phải không? Bà muốn tôi thấy lá bùa này. Bà muốn một ngày kia tôi…

-… tìm thấy mảnh bùa kia? Tôi thấy rõ là cô đã tìm được. Mà điều đó cũng nên biết, phải không cô Renisenb?

Henet cười hằn học.

- Tôi biết bà muốn làm tổn thương tôi - Renisenb nói, cố kềm giữ cơn giận. Bà thích làm tổn thương người khác, phải không Henet? Bà không nói thẳng bao giờ, bà cứ chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi thời cơ đến. Bà thù ghét tất cả chúng tôi, phải không? Bà luôn luôn thù ghét tụi tôi mà.

- Sao cô nói gì lạ vậy cô Renisenb? Tôi chắc cô không nghĩ thật như vậy đâu!

Nhưng bây giờ Henet không còn giọng khúm núm nữa mà mang một vẻ đắc thắng ngầm.

- Bà muốn gây phiền phức giữa Kameni và tôi chứ gì? Được rồi, nói cho bà biết, không có chuyện phiền giữa chúng tôi đâu.

- Cô thật đầy lòng tha thứ, cô Renisenb ạ. Cô thật khác với Nofret, phải không cô?

- Đừng nói chuyện Nofret.

- Vâng, tốt hơn có lẽ mình không nên nói chuyện đó. Cái anh chàng Kameni thật vừa may mắn vừa điển trai nhỉ? Thật là may cho anh ta, tôi muốn nói may là Nofret chết đúng lúc. Nếu không thì cô ta hẳn đã gây đủ chuyện phiền phức cho anh ta đấy chứ. Bằng cách nói với cha cô. Chắc chắn là cô ta không thích anh ta lấy cô chút nào, hẳn đi rồi. Quả thật, tôi đã nghĩ là cô ta thế nào cũng tìm cách ngăn chặn việc đó, thề có trời là như vậy.

Renisenb nhìn mụ với một vẻ ghê gớm lạnh nhạt:

- Bà Henet, lưỡi bà luôn luôn có thuốc độc. Nó châm chích như một con bò cạp. Nhưng bà không làm tôi đau khổ được nữa đâu.

- Ừ, tất nhiên rồi. Cô hẳn đang hạnh phúc vì tình yêu lắm mà. Ờ, cái anh chàng Kameni trẻ và đẹp, anh lại biết hát những bài tình ca ngọt lịm. Anh ta luôn luôn chiếm được điều mình muốn, chẳng sợ hãi gì cả. Tôi ngưỡng mộ anh ta, thật tình tôi rất phục. Anh ta luôn luôn có vẻ giản dị và thẳng thắn.

- Bà có ý muốn nói gì vậy, bà Henet?

- Tôi chỉ muốn nói với cô là tôi rất phục Kameni. Tôi cũng chắc chắn rằng anh ta là người đơn giản và thẳng thắn. Chuyện anh ta giống y như những chuyện người ta kể thời xưa: người thư quan trẻ nghèo lấy con gái ông chủ, chia sẻ tài sản với cô ta và hai người sống hạnh phúc sau đó. Kỳ thật, người trẻ đẹp bao giờ cũng gặp vận may kỳ diệu nhỉ?

- Tôi nói đúng - Renisenb nói. Quả thật bà thù ghét tất cả chúng tôi.

- Làm sao cô nói vậy được hở cô Renisenb, khi cô biết rằng tôi đã hầu hạ chăm sóc cô từ khi mẹ cô chết?

Nhưng trong giọng nói của mụ mang vẻ đắc thắng độc ác hơn là cái vẻ khúm núm xưa nay của mụ. Renisenb nhìn xuống hộp nữa trang và đột nhiên một điều khẳng định khác chợt đến trong trí nàng:

- Chính bà đã đặt chiếc dây chuyền vàng hình sư tử vào chiếc hộp này. Đừng chối, bà Henet. Tôi biết.

Vẻ đắc thắng ngầm của Henet biến mất. Đột nhiên trông mụ hoảng hốt:

- Tôi không thể ngừng được, cô Renisenb, tôi sợ…

- Bà muốn nói gì… bà sợ?

Henet tiến tới gần một bước và hạ giọng:

- Cô ta cho tôi. Tôi muốn nói cô Nofret ấy… một thời gian trước khi cô ta chết. Cô ta cho tôi một, ờ, hai món quà. Cô Nofret rộng rãi lắm, cô biết đấy. Vâng, cô ta rất rộng rãi.

- Tôi dám nói là cô ta đã trả bà rất hậu.

- Cô nói vậy không tốt đâu cô Renisenb. Nhưng tôi sẽ kể cho cô hết. Cô ta cho tôi chiếc dây chuyền vàng có hình sư tử, một cái kẹp tóc bằng ngọc tía và một hai thứ khác. Và rồi, khi cái thằng bé nọ kể chuyện nó trông thấy một người đàn bà với chiếc dây chuyền đó trên ngực… thì tôi sợ quá. Tôi nghĩ có lẽ người ta nghĩ rằng chính tôi là người đã bỏ thuốc độc vào rượu của cậu Yahmose. Thế là tôi đem để sợi dây chuyền vào trong hộp.

- Có phải sự thật như vậy không, bà Henet? Có bao giờ bà nói sự thật không?

- Tôi thề với cô rằng đó là sự thật. Tôi sợ…

Renisenb nhìn mụ một cách tò mò:

- Bà Henet, bà run cả người. Trông bà như đang sợ hãi lắm.

- Vâng, tôi sợ… Tôi có lý do để sợ.

- Tại sao? Nói cho tôi biết đi.

Henet liếm làn môi mỏng. Bà liếc ngang liếc dọc, nhìn lui phía sau. Rồi cặp mắt mụ trở lại nhìn Renisenb, cặp mắt của một con thú bị săn đuổi.

- Bảo tôi đi - Renisenb thúc giục.

Henet lắc đầu. Mụ nói bằng một giọng không chắc chắn:

- Không có gì để kể cả.

- Bà Henet, bà biết quá nhiều. bà luôn luôn biết quá nhiều. bà thích thú điều đó, nhưng hiện nay đó là một điều nguy hiểm. Có phải không nào?

- Henet lại lắc đầu một lần nữa. Rồi đột nhiên, mụ cười một cách ranh mãnh:

- Cô cứ đợi đó, cô Renisenb. Một ngày kia tôi sẽ nắm lấy ngọn roi trong căn nhà này - và tôi sẽ vung nó lên. Cứ đợi mà xem.

Renisenb nhường thẳng người lên:

- Bà Henet, bà sẽ không làm hại tôi đâu. Mẹ tôi sẽ không để cho bà làm hại tôi.

Gương mặt Henet thay đổi, mắt mụ lóe lên ánh lửa:

- Tôi thù ghét mẹ cô - Mụ nói. Xưa nay tôi vẫn thù ghét bà ta… Và cô thì có cặp mắt của bà ta, cả giọng nói, cả sắc đẹp và cả cái vẻ vênh váo nữa. Tôi thù ghét cô, Renisenb.

Renisenb bật cười:

- Thế chứ, cuối cùng tôi bắt bà phải tự nói ra điều ấy.