[Tam Quốc Đồng Nhân] – Chu Lang Cố

Chương 3

Cả bầu trời khói lửa nâng mi nhìn, nhìn khắp phong vân tán tụ trong chớp mắt.

Một con thuyền nhỏ xuôi dòng Độ Giang, Gia Cát đứng ở đuôi thuyền quay đầu nhìn Từ Thịnh cười, “Nhờ chuyển Đô đốc, cẩn thận dụng binh.”

Cẩn thận dụng binh, chớ phụ tâm ý tại hạ.

Giáng Tụ giơ tay dìu hắn rời đầu thuyền, “Khó khăn lắm mới bắt đầu được, sao lại phải đi?”

“Không đi, y sao dung ta được.”

Giáng Tụ bất đắc dĩ nói, “Trường tuyến đã phóng, Ngài đi, y lại chẳng dung hạ Ngài sao.”

Tiếng chúc mừng vang lên như sấm, ăn uống linh đình.


Y nhìn khánh công yến phóng túng khoái hoạt, tiếng huyên náo khắp nơi, nhưng lòng y lại ngẩn ngơ. Dường như thấy một bạch y cũng đang tại nơi này, nhất cử nhất động, nhất nhăn nhất tiếu, rõ ràng trước mặt. Từ Thịnh quay về phía y, truyền lời Gia Cát, “Tạm quay về Hạ Khẩu, sau này gặp lại.”

Sau này, ngày nào?

Gặp lại, chi bằng không gặp.

Y phất tay áo rời đi, lại có người báo lại, “Lưu Huyền Đức cử Tôn, Can tới dưới trướng Đô đốc.”

“Huyền Đức ở đâu?”

“Hiện rời binh tới cửa khẩu Du Giang.”

Y khẽ cắn môi, “Chẳng lẽ Khổng Minh đã ở Du Giang?”

Miệng nói không cần gặp lại mà người kia cứ từng bước ép buộc. Rời binh đến Du Giang, muốn lấy Nam Quận ư? Trừ phi Chu Du này chết.

Ba ngàn khinh kị, y đi vội vàng, bên tai nghe gió vù vù thổi. Y bỗng nghĩ, không biết nếu nhìn thấy y, người kia sẽ nói điều gì?

Chúc mừng Đô đốc, đánh đâu thắng đấy?




Cửa doanh trại ngay tại trước mắt, y xoay người xuống ngựa, phía xa người nọ đã đứng chờ trước cửa bước tới tiếp đón, miệng cười tủm tỉm, “Đô đốc vẫn khỏe chứ? Tại hạ thấy khí sắc Đô đốc không tốt, sợ là mấy ngày này sẽ gặp huyết quang tai ương.”

Khẩu khí của hắn khiến lòng y buồn bực, “Ngươi!”

Người kia lộ ra nét mặt sợ hãi, “Tại hạ nhất thời nói thẳng, thật sự là lo lắng cho an nguy của Đô đốc thôi.”

“Ta có gì nguy hiểm đáng nói?!”

Người kia lại càng sợ hãi, “Giống như lúc này tới Nam Quận, tại hạ sợ Đô đốc không thủ được, cố ý tới tương trợ.”

Y điên tiết, “Sao Nam quận lại không thủ được? Nếu ta thủ không được, đến lúc đó tùy ngươi xử lý!”

Người nọ thất kinh, “Đô đốc nói vậy không biết thật không? Đô đốc đừng hối hận.”

“Đại trượng phu một lời đã nói, làm sao đổi ý?”


Gia Cát rốt cục cúi đầu nhẹ cười, “Đô đốc đồng ý, từ trước tới nay… vẫn dứt khoát vậy.” Đôi mắt dài nhỏ nghiêng nghiêng nhếch, ánh sáng trong sóng mắt lưu chuyển, tiếu ý dịu dàng.

Đồng y đồng ý… Mỗi lần đồng ý với hắn, có bao giờ y gặp chuyện tốt? Y bỗng nhiên ảo não, dăm câu ba điều lại bị dụ nói ra.

Người kia cũng không cho y thời gian buồn bực, vẫn tiếp tục giả dối, “Tại hạ đã chuẩn bị một ly rượu nhạt, chúc Đô đốc… Mã đáo thành công…”

Y vội vã thối lui vài bước, kiên trì đáp lại, nhưng mà yến tiệc lần này, làm sao nuốt trôi. Bữa tiệc này có tà áo trắng thực ngay trước mắt, giữa lúc náo nhiệt vẫn thong dong đối đáp, nói cười vui vẻ, nâng chén uống một ngụm, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua mọi người, nhẹ nhàng rơi xuống trên người y.

Y bỗng nhớ lại ngày ấy, khi Gia Cát mượn mười vạn vũ tiễn quay về, quạt lông khăn chít, người ấy đứng ở đầu thuyền cũng là như vậy, xa xa nhìn về phía mình.

Một đôi mắt đó, chứa đựng tự tôn cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, chỉ để y nhìn thấy.

Lúc hồi lại thần thì trong bữa tiệc, đã không còn thấy người đó nữa.