Thế là đêm đó, Thúy An còn lại một mình trong phòng. Nàng tan vỡ nhưng ý nghĩ một cô nhỏ có thể làm xiêu lòng một chàng trai. Đạt đi luôn, không quay lại nữa. Chiếc tai đã trả nàng về với căn nhà của ba chị em. Thúy Nga và Thúy Diễm đang ngủ. Thúy An ấm ức, hậm hực về anh chàng Đạt.
Sáng hôm sau, đang ngủ ngon, nàng nghe chuông cửa reo bốn lần mới thức dậy, mặc áo ngủ mỏng manh ra mở. Nàng cứ tưởng anh chàng Đạt lại xin lỗi, nhưng không. Một đại úy hải quân đẹp trai.
- Má... cháu có nhà không? Đại úy hải quân hỏi.
- Dạ hình như bà ấy phải xuống phố, một chốc mới về lận. Thúy An nói. Có việc gì xin ông cứ để vài gióng. Cháu chuyển cho.
Chắc là cô muốn còn ngủ nữa??? Thật thì Thúy An còn muốn vào giường nữa, nhưng thấy anh chàng đẹp trai quá, nên nàng lã lơi:
- Dạ... không. Mời đại úy vào nhà ngồi uống nước. Mẹ cháu chắc cũng gần về tới.
Cánh cửa mở rộng ra. Chàng đại úy theo gót Thúy An vào phòng khách. Chàng nhìn dào dác. Đặc biệt đứng hồi lâu trước bức hình của Nguyệt.
- Đẹp quá vẫn như ngày nào. Viên đại úy thốt.
Dạ ông bảo cái gì đẹp? Thúy An hỏi, và cứ tưởng rằng ông khen mình đẹp.
- Dạ không, tôi khen tấm hình đẹp quá.
Viên đại úy vẫn đứng đó ngắm nhìn bức hình, tay chàng kẹp chiếc nón trắng hải quân. Thúy An đã trở lại tay cầm ly nước:
- Mời Đại úy xơi tạm ly nước trong khi chờ đợi.
Chàng vẫn đứng đó trước tấm hình, ngắm sa đà, như có phần thương nhớ... Chàng đẹp nhất đôi mắt. Hình như đôi mắt này có giống một người thân quen.
Nó ướt, to, và tình tứ.
- Cô là con thứ mấy của bà Nguyệt?
- Dạ là con thứ hai, mười bảy tuổi. Thúy An thưa.
- Thế người con đầu của bà? Viên đại úy hỏi.
- Chắc đi chơi chưa về..~ ông hỏi chị tôi có việc gì không?
- À không, có thì thăm một chút. Không có thì thôi.
Chàng đưa ly nước lên môi nhấm nhấm, mà mắt vẫn không rời tấm hình. Một trời kỷ niệm hiện lên. Những ngày thơ ấu trôi qua như giấc mộng. Chàng chợt hỏi Thúy An:
- Chắc cô không giống mấy người chị đầu phái không?
- Hình như thế. Cháu chỉ giống Mẹ. Vì nghe đâu ba chị em, ba người cha khác nhau. Nhưng sao biết mà hỏi?
- À... không. Tôi chi đoán chừng như thế. . . Chẳng là. tôi với Mẹ cô có với nhau một mối tình. Một mối tình mà theo đạo lý thì không cho phép. Tôi thân sơ thất sở cũng vì mối tình lãng mạn đó. Ngày giờ này tôi vẫn độc thân để tôn thờ nó như bảo vật.
Chàng càng nói. Thúy An càng thấy chàng giống một người. Hình như là... chị Thúy Nga thì phải.
- ông có với Mẹ cháu một mối tình? Thúy An hỏi. Và có với bà một đứa con?
- Hình như thế. Không biết Nguyệt còn giữ đứa nhỏ, hay đã phá thai. Nếu nó còn, chắc...
Chàng bỏ lửng câu nói, nhưng Thúy án hiểu hết, và nàng hỏi:
- Có phải ông là người tình đầu tiên của Mẹ cháu?
- Tôi không dám cả quyết. Nhưng đứa con đầu của bà thì con tôi. Vì chính tôi là người... phá trinh bà. Chuyện xảy ra gần hai mươi năm rồi. Lúc đó bà là mẹ tôi mẹ nuôi.
Mẹ ông? Con mà làm bậy với mẹ? Thúy An hỏi dồn giọng khẩn khoảng. Thế ông có ân hận gì không?
- Lỗi này không phải do một mình tôi, mà do cả bà Nguyệt. Nhiều lần, bà khiêu khích, cám dỗ tôi, đến nỗi chịu không được tôi đã ăn nằm với bà đến mang thai. Chính ông ngoại, tức cha của bà khám phá ra, và tách hai chúng tôi. Nhưng mối tình như thế, không làm sao phai nhạt. à. . . tôi có làm mất thì giờ của cô không?
- Không. Thúy An nói nhanh. ông cứ tự nhiên. Tôi thích nghe những chuyện lạ, và lãng mạn như thế.
- Con mà gần Mẹ ?
- Đáng ra tôi không nên làm thế, nhưng lúc bấy giờ tôi mới lên mười bảy. ăn chưa no lo chưa tới. Nếu bà Nguyệt ngăn tôi lại. Chuyện đã không xảy ra. Giờ nó đã thành bột thành đường. Tôi trở lại đây hôm nay mong được gặp con tôi chứ không phải Bà.
Đến bây giờ, Thúy An mới nhận rõ ông giống chị Nga như đúc. Nhất là đôi mắt. Phải nói là đôi mắt của Alain De lon. To, ướt, và tình tứ. Nhưng Thúy Nga lại
không tình như ông.
- Ông đợi cháu một lát nhé. Thúy An nói.
- Tôi biết cô chạy vào xem người chị cả có nhà không? Viên đại úy nói. Tôi thấy không cần. Vì dễ gì người chị cả tin đâu...
Thúy An lại ngồi xuống. Nãy giờ bộ đồ ngủ mỏng manh, nàng vẫn mặc, không xú cheng, không xì líp. Nàng ngồi cố ý hay vô tình mà viên đại úy nhìn không chớp vào đùi, bắp vế, và đôi ngực căng tròn.
- Cô có mười bảy tuổi? Viên đại úy hỏi bất ngờ.
- Vâng, đúng một tháng nữa là sinh nhật của tôi. Mà sao???
Thúy An hình như cố ý khêu gợi viên Đại úy. Nàng cố tình làm cho viên Đại úy không còn nhớ đến Mẹ nàng nữa. Nàng quay lại nhìn cánh cửa phòng. Nó mở
hớ hênh. Nàng đến đóng cứng lại... Viên đại úy theo dõi, và chợt nói với Thúy An:
- Nhà không có người sao cô Thúy An???
- Không biết, nhưng tôi cứ đóng cho chắc ăn... Nhỡ đâu...
Nàng xưng hô khác lúc nãy, từ cháu xuống Tôi... Nàng đến lấy mấy cuốn sách dâm của Mỹ mời viên Đại úy:
- Anh coi mấy tờ báo Mỹ này cho đỡ chán. Còn lâu Mẹ mới về.
Chàng đại úy lật lật qua loa xem hình. Bỗng mặt chàng đỏ lên. Chàng nhìn Thúy An một iúc, rồi hỏi:
- Cô khóa cửa ????
Thì để cho gió đừng vào lạnh lắm. Anh muốn mở ra không?
- À không. Đóng như thế cũng tiện... cũng kín đáo
Thúy An đến cạnh viên Đại úy có đôi mắt đẹp:
- Anh có đôi mắt đẹp lắm có biết không? đôi mắt giết người...
Viên Đại úy không nói một lời, chỉ nhìn Thúy An như thôi miên.
Mối tình của anh với Mẹ rất lãng mạn. Nhưng lãng mạn hơn, khi em và người con riêng của Bà xảy ra...
- Là ai??? mà cô gọi là con riêng.
- Là ai hả. Trong phòng này ngoài em và anh... còn ai nữa.
Thúy An làm việc táo bạo. Nàng đứng gần viên Đại úy hơn nứa, vòi tay, bá cồ chàng.
- Cho phép em hôn đôi mắt đẹp của anh, được không? Anh tên là gì nhỉ???
Là Lý, Phan Hữu Lý.
Chỉ nói được có bấy nhiêu, viên Đại úy đứng như trời trồng, thẩn thờ trước sắc đẹp lộng lẫy của Thúy An.
- Đợi lâu quá tôi phải về đây. . . chàng nói bằng giọng run run. Thúy An vẫn tinh bơ, hôn lên đôi mắt ướt của chàng.
- Anh về hả? Hay sang phòng em nói chuyện cho kín, hả anh?
Chàng cũng không nói gì. Mắt cứ nhìn như chết sửng với nhan sắc của Thúy An. Nàng dắt tay viên Dại úy, mở cửa và về phòng nàng thật. Cánh cửa vừa đóng xong, Thúy An đưa đại úy đến giường và nằm xuống.
- Em muốn mối tình anh lãng mạn hơn lên. Anh có đôi mắt này mà đàn bà để yên cho anh đến giờ này chăng, anh Lý???
- Xin Thúy An đừng bắt tôi nhúng tay thêm vào chàm. Một lần, đủ rồi. Gần hai mươi năm nay... tôi đau khổ... và chỉ muốn gặp lại người yêu, Nguyệt, để được nhìn tận mắt đứa con.
- Thì anh cứ nhìn, ai cấm anh đâu, kể cả việc ân ái với mẹ em...
Lý hớt hải, xửng lửng với câu nói táo bạo của Thúy An... "Kể cả việc ân ái với Nguyệt". Thếbây giờ, Thúy An đang muốn làm gì?
Thúy An vặn nhỏ ngọn đèn, choàng chân qua người viên Đại úy.
Anh biết em muốn anh làm gì không? Cho em một dứa con."
Viên Đại úy bưng tai "Cho Thúy An một đứa con". Lấy mẹ, rồi lấy luôn con? Mà không lấy luôn em, dù không máu mủ . . .
Trong lúc chàng suy nghĩ, Thúy An đã cởi tung cái áo ngủ, để lộ đôi vú trắng hồng và cái hôn đầy lông cho chàng không từ chối được. Chàng ngồi như cây thịt. Mắt chàng không rời những bộ phận hấp dẫn trên người Thúy An.
- Tôi không can đảm? Viên đại úy nói. Một dâm lỡ thôi, tôi đã sống khắc khoải gần hai chục năm. . . một lầm , lỡ nữa. . .
Thúy An vật người viên đại úy ra, cởi áo, cởi thắt lưng, và cởi luôn quần lót. . .
- Em đã bảo, giữa em với anh có máu mủ gì đâu. Cho em một đứa con. Em xin mà, anh Lý.
Nói xong nàng hôn Lý như xé vải. Đôi mắt Lý nhắm lại. Tay chàng đưa lên, ba cô Thúy An... Hai người nằm song song.
Rõ ràng Thúy An là bà Nguyệt. Ngày xưa, chàng đã không dám thủ dâm nếu bà Nguyệt không khêu gợi chàng. Bây giờ đến Thúy An. Cơn cặc chàng ngồng lên cương cứng. Vẫn to và dài như ngày nào. Bàn tay búp măng của Thúy An sờ vào, bóp nhẹ. Nàng không cần biết chiếc cu đó đã từng làm bà Nguyệt có con...
Hai người vẫn hôn nhau như đôi sam và thật lâu. Chiếc chăn nàng để hờ hửng đã tự động rơi xuống. Cả chiếc gối ôm... .
Ngoài kia im lặng quá. Những tiếng chim se sẻ hót vang dưới mái ngói, dội lên từng chặp. Lý như du vào cảnh dông dào, mê man tàn tịch. Chàng chìm vào cơn
dâm dật, mà chính Thúy An đã bày ra.
Thúy An, thôi nhen, đừng để những gì quan trọng xảy ra... Nàng không nói gì hết, nằm choàng lên người viên Đại úy, tự động cầm cu đại úy cho vào lồn, và nắc xướng như mưa tháng sáu.
- Trời ơi, viên Đại úy kêu lên nho nhỏ. Có phải là định mạng không? Tội này chưa hết, còn sắp mang tội khác Cứu con với Trời. .
Nói thì nói, con cặc chàng vẫn cứng như khúc củi. Đã thế chàng còn hẩy lên. Thúy An cứ bình tĩnh đụ. Bình tĩnh nắc xuống.
- Sướng không anh Lý. Em sướng quá anh ơi. Em đã lấy được anh, dù anh không thích.
Sao Lý lại không thích. Một cô gái mười bảy tuổi tự động hiến dâng. Em đẹp như trời hồng, phản phất hương sắc của người xưa . . . .
Chàng bưng mặt của Thúy An ngắm nhìn:
- Có ai nói em giống mẹ lắm không? Viên Đại úy hỏi Thúy An.
- Hình như có, mới hôm qua chớ đâu có lâu. Một nhà tu. .
- Một nhà tu? Công giáo hay Phật giáo.
- Công giáo ông ta phá trinh em. Và trước đó ông gân mẹ em.
Trước đó ông đã gần mẹ em?
- Cả cô em của em nữa. Có gì đâu mà anh ngẩn ngơ. Thì cũng giống hôm nay mình ăn cơm tây, ngày mai lại ăn cơm Tây, và mốt cũng thế. Đời mà... Miễn long tâm mình không cắn rứt là được. ôi cặc của anh đâu có khác gì vị tu sĩ. Sướng qua anh ơi. Chơi đi rồi chết. Chơi đi rồi chết. Giống hệt lời nói chuyện của bà
Nguyệt. Thúy An càng nắc, chàng càng la nho nhỏ:
- Anh chơi lâu lắm em ơi. Có thể một hay hai tiếng là thường, Anh có thể ra trong em không. Và nếu ra thì con mình gọi Nguyệt là gì? Là bà ngoại, hay bà nội? Vì anh cũng là con Nguyệt. .
- Là gì cũng được miễn nó giống anh. Và nếu là con trai. . . khi nó lớn lên. . . Trời ơi em không can đảm nói nữa.
Thúy An không can đảm nói nữa, nhưng Lý hiểu hết phần cuối. Là Thúy An sẽ ngủ luôn với con mình như Nguyệt đã ngủ với chàng. Phải không? Nguyệt muốn người yêu là con mình kia mà.
- Ra với em nhen anh. Thúy An hỏi.
- Khoan, anh phải nằm lên em thì mới ra được.
Và y đã lên nằm lên Thúy An. Chàng nắc dữ dội. Nắc như mưa bão. Và cả hai cùng ra thật nhiều và lâu. Xong Thúy An xuống bú chàng, hay rửa cặc cho chàng
thì đúng hơn .
Họ lại làm nhau cái thứ nhì. Đến cái thứ ba đang nửa chừng, họ nghe tiếng xe bà Nguyệt về.
- Đấy mẹ em về, anh có muốn gặp bà không? An hỏi.
- Cũng được nhưng bằng cách nào?
Thúy An mặc đồ cho người yêu, đi ngã sau, và cho Lý đi vòng ngã trước bấm chuông. Nguyệt chạy ra, mở cửa. Trước mặt nàng là NGủờI Xưa, đã gần hai mươi
năm... Cả hai đứng nhìn nhau, không nói. Lý lừng thừng bước vào, theo sau Nguyệt:
- Con hơi xanh xao hả? Nguyệt hôi, và róc nước mời người yêu.
Vâng, có lẽ vì bận hành quân . . .
Nguyệt đâu có ngờ chàng vừa tử phòng the của con gái Thúy An mới ra. Xanh là phải. Nàng không tưởng tượng nổi là chàng mới ân ái với Thúy An hai lần, hai
lần như chát lũ . . . như mưa bão.
Nguyệt lại đóng cửa khóa lại. Nàng biết, sau hai mươi năm thương nhớ, nàng sẽ không cầm được tay chân. Nàng phải rờ mó thằng con như ngày nào. Ngoài kia Thúy An nhìn vào ồ khóa. . .
Nguyệt trở lại, khi ngang qua Lý, nàng dừng lại, bưng mặt Lý hôn như chưa từng được hôn . . . , cái âu yếm dĩ nhiên, chàng cũng đáp lại nhưng không thân tình vì mới bị Thúy An lấy sức.
Mẹ nhớ con hằng giờ, con có biết không? Chuyện ngày xưa nếu xảy ra bây giờ, chắc đã không bi đát như thế. Mẹ sẽ cuốn gói theo con, và trở thành vợ chồng
với bào thai đang mang. Bây giờ gần gũi ai, nhất là những cậu bé, mẹ vẫn gọi tên con thầm thì. Đôi khi nước mắt mẹ trào ra vì nhớ thương con. Không gì bằng mối tình đầu, nhất là người đó phá trinh mình, con ơi.
Đến đó, tự nhiên, Lý như bị sức mạnh vô hình, đứng phắc dậy, bế thốc người yêu. Chàng hôn túi bụi, hôn nồng nàn, và đặt nàng lên giường. Chàng cời áo ra, cởi luôn cho Nguyệt. Đôi vú nàng vẫn như xưa. Chàng vục đầu vào bú, bú như ngày chàng mới mười bảy, gần gũi với Nguyệt. .
- Mẹ ơi, con cũng thế. Gần người đàn bà nào cơn cũng nghĩ là Mẹ. Người đó tên gì con cũng gọi thầm là . Nguyệt của con. Sao lại thế? sao khắc nghiệt thế? Sao
oái oăm thế?
Nàng tự động tháo lưng quần, tháo luôn xì líp màu xanh lơ. Nàng cởi luôn quần lót của Lý, con cặc cương cứng?
- Của mẹ phải không? Con có gần ai không?
Chàng không dám nói sự thật là đã ăn nằm với Thúy án mới đây. Chàng đã ra hai lần, nhiều không tả được. Chắc Thúy An sẽ mang thai với chàng. Cái gì xảy ra, nếu Nguyệt biết được chuyện này???