Tam Nương Nhất Khoái

Chương 10

Thúy An trong lòng rộn ràng, vì nàng sắp được ái ân với người mà tài nghệ đã làm Thúy Diễm khen hết lời Chiếc xe ngừng ở khách sạn Thượng Hoa, gần bờ sông. Thúy An bước vào lập thủ tục... Lại lần nữa làm viên quản lý ngớ ngẩn, tò te vì sự chênh lệch của Tài xế và Thúy An.

Phòng số 34. Thúy An vào trước, anh tài xế vào sau. Anh xin phép An đi tắm, và khi bước ra, cũng như lần trước, anh mặc nguyên bộ đồ khi nãy. Đến lược Thúy An vào phòng tắm rửa rẩy, nhưng khi bước ra, nàng đã quấn có cái khăn lông trên ngực. Anh tài xế trố mắt ngạc nhiên nhìn.

- Bộ lần trước chị Thúy Nga không làm giống như tôi sao anh tài.

- Dạ... dạ lần trước cô Nga hình như tắm ở nhà. Cô ấy. . nằm sẵn trên giường và sai tôi cởi đồ cho cô . . .

Lần này thì anh khỏi bận tâm cởi đồ cho tôi, An nói. Tôi chỉ cần giựt một cái... là thân hình tôi sẽ trần truồng... Còn anh, sao ăn mặc thế làm sao mà... ân ái .. mà làm tình với nhau?

- Dạ, tại phận hèn mọn, nên tôi không dám... Nếu cô cho phép, tôi sẽ chỉ mặc cái quần đùi... có được không?

Thúy An giật một cái. Cái khăn tuột ra. Nàng lồ lộ thân hình như nhộng, Cái bụng trắng trẻo hơi lúp lúp. Đấy anh cối ra như tôi xem nào. Xin anh đừng Dạ với tôi khó nghe lắm, mà mất di tình tự. . .

Anh tài xế từ từ cởi áo, rồi cởi quần. Cái quần đùi anh chưa cởi thì nó nhô lên một cục. Thúy An trỏ vào dò hỏi:

- Cái gì... cái gì mà nó thù lù một đống vậy anh tài? Anh tài xế lấy tay che lại, nói:

- Đàn ông có cái xấu đó. Khi thấy đàn bà, nhất là đàn bà sắp giao cấu với mình thì nó cứng lên. Trông xấu lắm cô ơi.

- Anh cởi luôn ra đi, coi thử nào.

Thúy An đã lên giường nằm sóng sượt, chòm lông lồn mười bảy chổng lên. Nó đòi hỏi, hay hứng tình với anh tài xế... Anh tài cởi luôn quần đùi ra. Con cặc anh chổng ngược, nhưng anh vẫn còn đứng đó, rụt rè chưa dám làm gì.

Thúy An đẹp như mẹ. Nàng có lửa hơn, quyến rũ, tình tứ hơn. Loại nước hoa nàng xức ngát nồng cả căn phòng. Nội chừng đó không thôi, khiến anh tài xé rụt rè, nhút nhát hơn.

- Anh lại tắt ngọn đèn đi. Mình không cần. Ánh sáng ở ngoài cũng đủ. Vặn lớn tý nhạc để nghe cho tình tứ. . .

Nàng bảo gì anh tài xế làm nấy. anh vẫn không dám rờ mó người đẹp ngay, đợi lệnh.

- Kìa, anh, tài nghệ gì kỳ vậy. Anh tự nhiên đi cho. Thúy đang cần mà. Hứng tình quá anh ơi...

Tay nàng cho xuống sờ lồn. Năm ngón dễ thương đang vuốt ve chòm lông:

- ôi có chửa non ngày non tháng nó bắt thèm chơi tối ngày anh ơi, Bữa nay anh làm sao cho thật lâu, tôi thưởng cho số tiền...

- Dạ, chớ chơi sao cô không uống thuốc ngừa mà để có thai vậy?

- Tại tôi muốn có chửa với chàng... Tại đôi mắt chàng đẹp quá. Bây giờ đã mang thai, thôi cứ để, đẻ xong rồi tính.

- Cô có chửa mà vào trường không ai nói tiếng gì à?

Anh tài hỏi.

Mẹ tôi dùng tiền và quyền thế lo hết. Mau đi anh, làm cái gì đi. Anh tài bắt đầu hành nghề. Anh lấy con cặc chà vào hai đùi của Thúy An nhè nhẹ.

- Úi sướng lắm anh tài xế ơi... Không bao giờ Lý làm cho tôi được vậy, chàng lên là bú, và đụ thôi... chàng không biết...

- Để tôi chà lên bắp vế cô. Tôi sẽ chà luôn lên hai vú nữa. Sướng lắm cô ơi. CÔ cứ nhắm mắt mà thưởng thức.

Anh tài xế đã chà chà con cặc lên vú nàng, và. . . lên cả cằm nàng nữa. Thúy An đã xoay người, ngoạm vào bú ngon lành. Lúc bấy giờ anh tài đang ngồi ngang người của Thúy An. Chàng tránh không đụng tới cái bụng nàng đang mang. Chỉ sờ sờ hai trái vú no cứng vì sửa non.. Anh tài sà miệng bú thử, nó ra sửa. Thúy An

la:

- Úi trời, anh cũng biết bú vú nữa hả. Vú em đã lớn rồi phải không anh. Bú đi, bú mạnh đi. Cặc anh thơm xà bông quá anh ơi.

Chàng trở đầu để hôn lồn Thúy An. Chàng đưa lưỡi vào nút hột le, và hai mép đang ra nước ào ào.

- Như vậy là mình lộn đầu bú phải không, Sướng quá anh ơi. Bao lâu nữa thì anh đụ em hả? Anh?

- Cô muốn bao lâu cũng được. Tôi có thể đụ hai đến ba tiếng đồng hồ. Sợ cô chịu không được đó chớ.

Nàng bắt anh tài ngưng bú, cho cặc vào lồn nàng để đụ.

- Anh đụ em đó hả anh tài. úi sướng quá anh ơi. Em đã ngoại tình vì sức Lý chơi không đủ cho em mỗi ngày vài cái. Mà khi chơi... Lý mau ra lắm... VI thế em

phải tìm anh. Nghe con Diễm khoe mà em thèm giỏ nước miếng. Cứ đụ đi cho em sướng. Mà nhớ là đụ thật lâu nghe không?

Anh tài rút cặc ra lau bớt nước để chơi cho bót. Hình như lồn có chửa nó ra nước nhiều, phải không cô?

Nó ra thì anh chùi bớt, rồi bỏ vô đụ nứa, đụ chừng nào cho em ra bốn năm cái hãy ngừng. Trời ơi, đã quá đi anh tài ơi...

Anh tài đụ miệt mài, đụ thâm trầm, đụ không can đối thoại. Mặc cho Thúy An muốn la gì cũng được. Thúy An ra hết một lần khi anh tài đụ gần nữa tiếng:

- Anh ơi em ghiền đụ quá hà. Ghiền tàn bạo dã man. Anh Lý thì bận cung phụng cho Mẹ hằng đêm. Em phải ngoại tình. Em phải ngoại tình. Nè em ra... nè. Nghe nè anh tài xế ơi. Đó sướng, quá.

Thúy An ra cái đầu tiên. Anh tài Yẫn tiếp tục chơi.

- Anh vẫn tiếp tục đụ hả anh?

- Dạ cô ra chứ tôi có ra đâu mà ngưng, Hồi nãy cô nói phải đụ cho cô ra bốn năm cái cơ mà.

- Ôi đã quá rồi quên. Vậy cũng được anh chơi tiếp

- Bây giờ cô xây đít cô lại. Đằng sau tôi đụ tới, giống như chó chơi vậy đó. Kiểu này sướng hết phản mà không đụng tới bào thai.

Thúy An đưa đít cho anh tài đụ tới. Quả tình sướng hơn đụ thường. Đụ được mười lăm phút, anh tài bảo cô An ngồi lên miệng anh, cho anh bú lồn. Anh bảo, nếu muốn cô cứ đụ cái lưỡi cũng được...

Anh cứng cái lưỡi lại, đút vô lồn người đẹp. Nàng ngồi chò hò đụ tới. Kiểu này sướng tuyệt trần. Cũng chừng mới mười lăm phút, Thúy An sướng quá phải ra lên:

- Em ra nủa anh tài ơi. Đụ với anh tuyệt trần quá. Mà cũng mệt quá. Như vầy làm sao tôi quên nổi nè. Trời. Lý đâu có được bằng phân nửa của anh?

Anh tài đụ hai rồi ba tiếng, An ra cả thảy được bốn lần. ánh sáng trời hết chiếu vào phòng, cả hai mới mặc dỗ ra về. Nàng còn muốn đụ nữa. Lên xe xong, An cầm bao phong thư đựng bạc trao anh tài xế:

- Anh đụ tuyệt quá anh tài. Hình như anh chưa ra trong em? Tiếng đồn quả không sai. Vài ngày chúng mình lại mướn phòng đụ nữa nghe anh.

Ý nghĩ ngoại tình đến với Thúy An ngay từ phút đó. Nàng phải ngoại tình mới đủ đòi hỏi của một đàn bà chửa non ngày. Biết với ai cho kín đáo mà hay nữa. Chỉ có anh tài xế trong nhà.

Anh tài xế cầm bao giấy bạc, và tưởng nó chỉ vài ngàn. Thúy đã tặng chàng ba chục ngàn. Và anh lấy vài nghìn mua bánh mời Thúy Nga.

Thúy Nga. Anh không tài nào quên Thúy Nga được . Thân người nàng đã tròn trịa, căn thẳng. Mà cách chơi của nàng cũng lịch duyệt hơn hai cô em. Như thế là giữa lúc Thúy An ngoại tình với anh tài xế thì ở nhà Lý mon mèng đến phòng "Chị" Thúy Nga, sau đó anh cũng thỏa mãn đến tối mịt mới rời phòng. Cả Thúy An và Lý chẳng biết gì nhau. Mà có biết họ cũng chẳng nói gì nhau. Thúy An thừa biết đây là cuộc tình hờ, tạm bợ. Sự đời phải vậy...

Vừa ăn miếng bánh do anh tài xế tặng, Thúy Nga vừa nghĩ ngợi đến cuộc tình giữa nàng với Lý. Nàng có thề ôm Lý để làm tình. Điều gì xảy ra nếu sau này nàng biết Lý là cha ruột của mình?

Lồn Thúy Nga còn ươn ướt những nước của Lý. Lý ra bốn lần tất cả. Nga đã sướng ngập đến tận xương tủy, tận tế bào. . . Lý, chỉ có chàng thôi, mới đủ khả năng làm cho nàng ra nhiều như thế. . . Nga không tài nào quên nồi hình ảnh Lý đôi mắt nhung. . .

Cứ vài ngày, Thúy An với tài xế vào Chợ Lớn mướn phòng ngoại tình với nhau ba bốn tiếng. Chàng "thêm tay thêm chân" cho đứa bé, mà tuyệt nhiên Lý chẳng biết gì. Hình như Thúy An say mê tài xế hơn là chàng tên Lý.

Tiền bạc thì anh tài khỏi lo, đã có cô chủ Thúy An. Một hôm, giữa trưa, hai người đưa nhau vào một khách sạn hạng sang, có máy lạnh. Trả tiền xong, nàng với tài xế đang đi giữa hàng ba để vào phòng, thì gặp Mẹ nàng bước ra với một thành niên còn trẻ.

Tám mắt nhìn nhau ngỡ ngàng. .

- Con đi đâu đây hả Thúy An?

~ Chớ Mẹ đi đâu hả Mẹ ?

Bà gllc xuống một hồi lâu vì mắc cỡ với con gái.

- À mẹ đi thâu một món tiền mà khách sạn thiếu. - Họ thiếu mẹ hay mẹ thiếu họ. Nhưng văn phòng làm việc dưới lầu, có quản lý khách sạn đang ngồi và có thu ngân... Chứ trên này để khách vãng lai. Nghĩa là khách mướn tạm vài giờ để giải quyết sinh lý. Còn cậu trẻ này là gì của mẹ ?

Thúy An làm mẹ ngờ ngàn, xấu hổ cùng cực. Rõ ràng bà mướn khách sạn để du hí với cậu trẻ ba tiếng đồng hồ. Nếp nhăn của áo, bà, gương mặt xanh của cậu bé... đủ chứng tỏ điều đó. Con xuống dưới khách sạn cho mẹ nói chuyện này, Nguyệt nói. Nàng đã theo ba người, bà, Thúy An, và cậu bé, chú tài xế đã biến mất dạng. Bà kéo ghế một cái bàn nhỏ, ngồi xuống.

- Còn Thúy An, con có quyền ngoại tình. Vì Lý không cung cấp tình dục nồi. Mỗi ngày chàng phơi ngủ với mẹ hết một vài lần. Còn đâu sức để cho con. Nhưng mẹ tưởng con ngoại tình với ai. Không dè là thằng tài xế, hạng như nó có xứng đáng gì? - Trước tiên, Lý lỡ có với con một mối tình. Con mang cái bào thai để thú thật với mẹ là cất cho chàng được sống riêng với con, không dè, mẹ con mình vẫn chồng chung. Bây giờ như mẹ thấy đó. Lâu lâu tuần vài ngày Lý mới dám bén mán với con. Chàng đến để nói chuyện hơn là làm chuyện khác. Như mẹ biết, đàn

bà có thai non ngày, sinh lý đòi hỏi dễ sợ. Ngoại tình với kẻ khác ngoài đường thì tiếng tăm mẹ mang. Nên cuối cùng con đã chọn Anh tài xế. Con tế nhị, dẫn anh vào các khách sạn cho kín đáo. Như thế mẹ còn hờn trách con. Anh tài tuy bề ngoài nghèo hèn, nhưng anh là "Cao thủ võ lâm". Không chê vào đâu được. Con đã với anh cả vài trăm lần.

Nguyệt thở ra. Tài xế nhà là cao thủ võ lâm về làm tình? Thế mà bà không biết. Mặt bà tự nhiên ửng đỏ lên. khi nghĩ Thúy An có tình dục với anh tài xế cả trăm lần.

- Mà không phải riêng con. Anh đã ngủ với cả . . . chị Thúy Nga, em Thúy Diễm. Ai cũng đồng ca ngợi anh là người tuyệt trần trong thiên hạ. Anh có môn thuốc gia truyền, có thể làm tình từ hai đến ba ngày mà chưa ra... Mẹ đừng làm gì anh để con phải mất ảnh nhen? Người độc nhất của con đó nghee mẹ.

- Người độc nhất của con? Nguyệt nói. Cậu Hạnh đây nàng chi vào cậu trai trẻ ngồi bên, cũng là người cao thủ võ lâm. Cậu có thể làm tình suốt ngày mà không ra. . . không tin, con thử thì biết.

Thúy An nhìn cậu bé. Mặt nàng cũng ửng đỏ lên.

Nàng biết sắp được ngủ với cậu trẻ mà theo lời mẹ nàng là cao thủ võ lâm.

- Hình như con đã trả tiền phòng, mà tài xế đã biến mất vì sợ?

- Dạ đúng như thế.

Hay là mẹ cho mượn đỡ cậu này buổi trưa. Ba, bốn, tiếng gì cũng được, chừng nào chán thì thôi. Con sẽ thấy tài nghệ của cậu không khác anh tài xế. Có lẽ hơn là dằng khác.

Hạnh ngồi ăn ly kem mà miệng nhoẻn cười tươi như hoa hàm tiếu. Chàng cười vì ngủ xong với mẹ, bây giờ đến con, mà một đứa con xinh như tài từ điện ảnh, hay hoa hậu là đằng khác. Chào Hạnh, Thúy An nói. Hạnh ăn gì nữa không, mình mời . . . .

- Dạ không, một ly kem đủ rồi, chừng nào đói thì mình gọi bồi mang lên phòng thức ăn.

"Chừng nào đói thì gọi bồi mang lên phòng thức ăn". Hạnh nói như có hẹn với Thúy An tử lâu rồi không bằng. Tuổi Hạnh hình như cũng bằng Thúy An. Chàng có bửu bối gì mà mẹ khoe là cao thủ võ lâm.

- Cậu Hạnh này từng làm bà Nhu đi vật vờ như chết. Nếu cậu không làm cho đàn bà ra đến bốn, năm lần trong cuộc chơi... Mẹ không là mẹ của con đâu.

- Nào Hạnh, tự giới thiệu đi: Nồi danh mà...

- Hạnh, là thanh niên mới lớn. Nhưng có bửu bối gia truyền, nên đàn bà ai cũng mê. Không phải nói dối với Thúy An, Hạnh đã ngủ với vợ ông Bác sĩ Trần Phúc, bà Thẩm phán Lê Như Huân, bà chủ Thương xá Tam Đa và bà Nhu đến suốt ngày... Chính bà này thưởng cho Hạnh mười ngàn dollars. Không biết sức của Thúy An đến đâu. Chứ sáng nay, mẹ Thúy An đã phải lạy Hạnh xin ngừng để bà về. Bà đã ra năm lần trong bốn tiếng...

Hạnh kể tới đâu, bà Nguyệt thử người tới đó. Riêng Thúy An, thì nàng cười chúm chím, cười sung sướng. Sung sướng vì sắp được Cao Thủ Võ Lâm của mẹ cho lên giường ân ái.

- Thôi hai người lên lầu đi. Nguyệt nói. Con lấy phòng số mấy nhỉ ? Cho mẹ biết phòng hờ. . .

Thúy An đưa chìa khóa lên xem và nói với Mẹ :

- Dạ 215, số này hên đó nhỉ. Tám nút. Nào, hai đứa mình đi.

Thế là ba người chia tay. Nguyệt đi công chuyện. Hạnh và Thúy An lên căn phòng tráng lệ của khách sạn.

Chừng nào xong, gọi điện thoại. Mẹ lại rước nhé con? Nguyệt nói.

- Dạ, Bye mẹ. Nếu không thấy con điện thoại... chắc là con ngủ đây luôn với Hạnh...

Nàng cười, tiễn Mẹ xuống cầu thang, xong nàng cùng Hạnh vào phòng 215, một phòng tối tân, hiện đại có máy lạnh. Nàng khóa cửa, đi vào:

- Mình đóng bớt mấy cái màn nhung đỏ ở cửa cho đỡ sáng nhen anh?

Không đợi Hạnh biểu đồng tình, Thúy An xăn xái đến kéo mấy tấm màn nhung màu tím. Căn phòng âm u lãng mạn, hữu tình... Nàng quay lại, thì Hạnh đang

đứng bên nàng.

Thúy An đẹp quá. Bộ không kiếm được người chồng hay sao, mà phải lấy chồng chung với bà Nguyệt?

Chuyện dài lắm. Để rồi em kể cho anh nghe.

- A, hình như Thúy An đang có thai non ngày thì phải?

Đúng hai tháng mười ngày. Nhưng không sao, bụng em chưa thấy mà anh . . . Mình có thể gần nhau mà không sợ ãnh hưởng đến bào thai. Thúy An bảo với Hạnh.

- Bụng Thúy An chưa thấy. Nào cởi đồ cho Hạnh xem đi...

- An từ từ đi lại giường. Nàng tự nhiên như Hạnh là bồ của nàng từ lâu lắm. Nàng tự cởi chiếc áo đầm sang trọng màu lam. Bên trong có một xú cheng trắng. Bên dưới nàng mặc một Bikini màu xanh lơ. chiếc Xì lípnhỏ quá. Nhỏ đến độ đưa nhưng lông lồn của Thúy An ra.

- Đấy anh xem coi có thấy không?

- Cái bụng Thúy An hơi lúp lúp. Nhưng anh chàng cứ gật đầu bảo.