Tam Nhật Triền Miên

Chương 88

Lâm Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Liễu Dich Trần cười tủm tỉm trước mặt, cái tên mặt trơ trán bóng này, lại dám — đùa cợt như thế trước mặt người lạ. Mới nãy đang lúc hắn lau mồ hôi, Liễu Dịch Trần đột nhiên giơ tay, lau giọt mồ hôi đọng trên đầu ngực hắn, sau đó lại còn… ngậm ngón tay, liếm láp một cách đen tối. Làm như thứ y đang nhấm nháp không phải ngón tay mà là đầu v* của hắn vậy.

“Liễu công tử, chẳng hay vị này là?” Thủy Liên Tinh không cam chịu bị gạt sang một bên, thướt tha bước tới, nhún chân hành lễ.

“Đây là Lâm Thiên Long, hắn là…” Liễu Dịch Trần hơi nhíu mày, tuy y không ngại công khai quan hệ của hai người, nhưng y cũng không muốn để Lâm Thiên Long chịu thiệt thòi gì.

“Ta là trượng phu của y.” Lâm Thiên Long nhìn Thủy Liên Tinh, nói có điểm khiêu khích. Tuy cô nương này rất xinh đẹp, nhưng Liễu Dịch Trần là phu nhân của hắn, có kẻ nhòm ngó nương tử nhà mình, mình đương nhiên phải lên tiếng xác minh thân phận, bảo vệ quyền lợi của bản thân rồi.

“Gì… Gì cơ?” Thủy Liên Tinh đáng thương lập tức lắp ba lắp bắp, khả năng tuôn lời vàng ngọc uyển chuyển như nước chảy mới rồi dường như bị quên sạch bách, chỉ có thể nhìn chằm chặp Liễu Dịch Trần bằng ánh mắt không thể tin nổi, hi vọng rằng y có thể nói đây chỉ là trò đùa thôi.

Ánh mắt Liễu Dịch Trần lại nồng đượm tiếu ý, nhìn Lâm Thiên Long mắt đã đỏ ngầu, Thiên Long của hắn, ghen rồi đây.

Có phần áy náy nhìn Thủy Liên Tinh, Liễu Dịch Trần gật đầu: “Cô nương không nghe lầm đâu, ta là thê tử của hắn.”

“Huynh… huynh là nữ nhân?” Thủy Liên Tinh không dám tín, tuy Liễu Dịch Trần tướng mạo xuất chúng, thế nhưng… y… sao y có thể là nữ nhân cho được?


Liễu Dịch Trần có phần nghẹn lời, “Ta là nam nhân.”

“Vậy các người…” Mắt Thủy Liên Tinh Tinh mở trừng trừng: “Các người là Long Dương chi phích sao?” Sau đó, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lạ lùng, ánh mắt nhìn Liễu Dịch Trần cũng trở nên phức tạp.

“Nếu đã như vậy, Liên Tinh xin cáo từ trước.” Thủy Liên Tinh bình tĩnh lại, vẻ mặt mang theo vài phần chán ghét nhìn hai người họ rồi bỏ đi.

Liễu Dịch Trần quay lại có chút bất lực nhìn Lâm Thiên Long, coi đi, đây là hậu quả của việc ăn nói thật thà đấy.

Lông mày Lâm Thiên Long dựng lên: “Sao? Phá hủy hình tượng của ngươi trong lòng người hâm mộ hở?”

Liễu Dịch Trần đảo trắng mắt: “Ta là sợ ngươi bị người ta kì thị.”

“Hầy, bộ lão tử sợ bọn chúng sao? Nói đi nói lại, lão tử cũng chẳng mất sợi lông nào. Thế nhưng, Liễu Dịch Trần, nói cho ngươi hay, ngươi mà dám ở ngoài hái hoa bắt bướm, ta khẳng định sẽ thiến ngươi đấy, lão tử nói được làm được.” Lâm Thiên Long túm cổ áo Liễu Dịch Trần mắng mỏ.


Sau đó lại giống như bị bỏng, vội buông tay ra, khoảng cách gần kề cũng bị phá vỡ, Lâm Thiên Long nhìn Liễu Dịch Trần bằng ánh mắt không biết nói gì hơn, miệng rủa thầm: “Mẹ nó… ngươi…”

Liễu Dịch Trần ngơ ngác gãi mũi, có cái gì đó đang nhô lên đầy khả nghi dưới tà trường sam, ban nãy Lâm Thiên Long bị thứ này đụng vào đùi, nên mới vội đẩy y ra.

Thứ không khí quỷ dị mà ngọt ngào cuốn lấy hai người, không biết vì lẽ gì, Lâm Thiên Long thấy Liễu Dịch Trần lúc này, như đang dùng ánh mắt để lột trần hắn vậy…

Cơ thể hai người lại dần dần kề sát vào nhau, đôi mắt Liễu Dịch Trần như có ma lực, khiến Lâm Thiên Long sa vào đó từ lúc nào không biết.

“Yo… tình nồng ý đượm thật đó nhỉ.” Giọng nói mang đầy vẻ ghen tị vang lên từ trên mái hiên, phá vớ làn sóng tình chuẩn bị bùng phát giữa hai người.

Liễu Dịch Trần hít sâu một hơi, đè dục vọng chuẩn bị đổ ập lên người Lâm Thiên Long của mình xuống. Vô cùng cáu kính nhìn người vừa đến.

Đứng trên mái hiên là một thiếu niên thanh tú, dù rằng cái vẻ ganh ghét lộ rõ ra mặt có hơi phá hủy hai tiếng “thanh tú” này.


“Là ngươi…” Lâm Thiên Long nhận ra, người đến chính là thiếu niên bọn họ gặp ở quán hoành thành tại huyện Bình An.

Thiên niên cắt môi, tức tối nhìn Liễu Dịch trần trừng trừng, Liễu Dịch Trần thì ra vẻ ung dung tự đắc, dính chặt lấy Lâm Thiên Long, lại còn trắng trợn ôm eo hắn nữa chứ.

Lâm Thiên Long không hiểu Liễu Dịch Trần cố ý ra vẻ ân ái trước mặt thiếu niên kia làm gì, nhưng Liễu Dịch Trần mới rồi đã nháy mắt kêu hắn phối hợp, hắn cũng biết việc rồi. Dẫu sao Liễu Dịch Trần hành sự luôn có cái lý của nó, hắn không việc gì phải kháng cự lại.

Chỉ là… gân xanh bên trán Lâm Thiên Long có hơi gồ lên, cánh tay đang ôm eo hắn, trước sự quan sát của thiếu niên nọ, lại dám trượt xuống mông, sờ tới sờ lui.

Tức tối lườm Liễu Dịch Trần một cái: Tên khốn này, đừng có quá đà.

Liễu Dịch Trần liếc mắt nhìn hắn: Không vậy sao khiêu khích được tiểu sư đệ.

Lâm Thiên Long: …

Lam Linh sắp ức đến hộc máu, ở vị trí của y, không nhìn thấy cái trán nổi đầy gân xanh của Lâm Thiên Long, chỉ nhìn thấy một đôi “gian phu dâm phu” đang ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào.


Nghĩ đến hai người đó chẳng qua mới chỉ bên nhau có nửa năm, ấy thế mà đã khăng khít đến như vậy, nhìn lại bản thân, theo đuổi đại sư huynh biết bao nhiêu năm, dường như tất cả sư huynh đệ, ngay cả sư phụ cũng biết tỏng luôn rồi, ấy thế mà đại sư huynh vẫn cứ trì độn không nhận ra! Mấy bữa trước không dễ gì mới nắm được cơ hội, cho đại sư huynh biết rõ “hứng thú” của mình với huynh ấy không phải là thứ tình huynh đệ chó má gì cho cam, ấy thế mà rốt cuộc lại ăn nguyên cái bạt tai…

“Thế nào? Ganh tị lắm hả?” Liễu Dịch Trần trước khi Lâm Thiên Long phát hỏa, cuối cùng cũng chịu thu hồi bàn tay xấu xa, chậm rãi nhìn Lam Linh.

Lam Linh cắn chặt môi, trông bộ dạng có vẻ như đang hận không thể cạp Liễu Dịch Trần mấy phát.

“Giờ đại sư huynh đang trò chuyện với Thủy Liên phu nhân, cũng phải nói, Thủy Liên phu nhân quả là phong vận do tồn, nhìn không ra đã có cô con gái đến tuổi lấy chồng.” Liễu Dịch Trần thỏa mãn nhìn sắc mặt Lam Linh trở nên xanh mét.

“Thế nhưng, xem chừng, Thủy Liên phu nhân hình như rất muốn gả nhi nữ cho đại sư huynh đó.” Liễu Dịch Trần vừa dứt lời, vẻ mặt xanh mét của Lam Linh liền đen như đít nồi.

Lâm Thiên Long có phần không thể nhìn nổi nữa, đối phương xem chừng chỉ là một nhóc tì, lại còn là sư đệ của Liễu Dịch Trần, bắt nạt người ta như vậy, thật là không ra gì, lại nói, nhi nữ của Thủy các chủ, rõ ràng là nhắm trúng ngươi cơ mà, ngươi đừng có thản nhiên nói dóc như vậy nữa được không?

Vẻ mặt Lam Linh từ phẫn nộ trở thành bi thương, cuối cùng dần trở thành tuyệt vọng. Từng giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống, tựa như cảm thấy dù mình có cố gắng thế nào, đại sư huynh cũng không thể thuộc về mình vậy.

Trông tiểu sư đệ hai mắt đẫm lệ, khóc không ra tiếng, Liễu Dịch Trần có chút lúng túng, thường ngày bắt nạt vị tiểu sư đệ lợi hại này là một thú vui, nhưng làm cho tiểu sư đệ bật khóc thì hoàn toàn không phải ý niệm ban đầu của y.