Tam Nhật Triền Miên

Chương 72: Độc kế

“Thế nhưng… tỷ à, đệ không có hứng thú với hắn.” Như Phi đầy vẻ khổ não, trước giờ hắn nào có thích nam nhân, tuy từng thử qua tư vị tiểu quan, thế nhưng thiếu niên mảnh mai yểu điệu có khác nữ nhân là bao, còn Lâm Thiên Long thì… vừa nghĩ tới mớ cơ bắp rắn chắc kia, y liền mất “hứng” luôn.

“Tỷ không cần biết đệ có hứng hay không, tôi ngày mai, nghĩ cách dụ hắn ra ngoài.” Vừa nói vừa lấy gói thuốc bột từ bên hông ra, cười lạnh mà rằng: “Gói thuốc này, để hắn uống xong, chắc chắn sẽ tự dâng mông lên cho đệ.”

Nhìn vẻ không bằng lòng của Như Phi, Như Nguyệt dừng lại một lát: “Nếu như thực sự không muốn thượng hắn, thì làm bộ thôi cũng được, lấy đại cái gì đó mà hành sự, dẫu sao chỉ cần lúc nữ nhân kia đi bắt gian, thấy hắn cong mông lên xin đệ thượng là được rồi.”

“Thôi được.” Bất đắc dĩ bĩu môi, Như Phi tức Lâm Thiên Long bằng chết, vừa liên tưởng đến cảnh phải cùng nam nhân kia làm cái này cái kia, y liền muốn ói ra luôn.

“Rồi rồi, đệ về chuẩn bị đi. Ngày mai chúng ta hành động, lấy được đồ xong thì đi luôn.”

Ỉu xìu đáp lại một tiếng, Như Phi quay người tính về phòng. Như Nguyệt lại đột nhiên gọi y lại.

“Tiểu Phi.”

“Dạ.”

“Đệ cầm thêm gói thuốc này đi.” Như Nguyệt lại lấy thêm một túi bột khác, đưa cho Như Phi. “Nếu đệ thực sự không được… dược tính của thứ thuốc này khá ôn hòa, đệ có thể uống được.”

Như Nguyệt cũng hết cách rồi, để bảo đảm kế hoạch thành công, thì nhất định phải hi sinh, lại nói, chẳng qua chỉ bảo y đi thượng nam nhân thôi mà, nếu ngay cả nhiệm vụ như vậy cũng không thể hoàn thành, thì ngỗ nhỡ mình xảy ra chuyện, y làm sao mà tồn tại được trong tổ chức đây.


Lẳng lặng nhận lấy gói thuốc, Như Phi bĩu môi, nói không chừng, ngày mai mình thực sự phải dùng thuốc mới cứng lên nổi…

———

“Ai u.” Kêu thảm một tiếng, lúc Như Phi nhảy từ trên cây xuống, không biết đạp phải cái gì mà ngã lăn ra.

“Sao vậy?”

“Tiểu Phi, đệ không sao chứ.”

“Cái tên tiểu tử này, nói bao nhiêu lần rồi, lúc làm việc phải cẩn thận một chút.”

Bao nhiêu người đốn củi xung quanh đều túm tụm lại, nói không ngớt lời. Một người trong số đó vén ống quần Như Phi lên, liền thấy cổ chân y sưng to một cục.

“Trời ạ, coi xem, sưng vù lên rồi.” Một đại thúc tuổi trung niên thở dài nói.

“Sao vậy?” Lâm Thiên Long nghe tiếng chạy lại, thực ra hắn không đi đâu xa, chỉ là dáng vẻ ẻo lả hai ngày nay của Như Phi làm hắn sợ chối chết, nên mới chạy tới chậm hơn người khác.


“Lão đại.” Như Phi ra vẻ đáng thương nhìn hắn, “Đệ bị trật chân rồi, không đốn củi được nữa.”

Thấy cái chân xưng vù của y, Lâm Thiên Long cũng thấy xót thay, đương nhiên không bắt y làm việc tiếp nữa: “Vậy đệ cứ về trước đi, việc của đệ cứ để ta lo.”

“Đa tạ lão đại.” Như Phi cảm kích nói, sau đó gắng gượng đứng dậy, định về nhà, nhưng mới khập khiễng được mấy bước, thì đột nhiên ngã nhào, Lâm Thiên Long đứng kế bên đỡ lấy y theo phản xạ.

“Đau quá.” Như Phi kêu oai oái, tựa như đau đến khóc luôn được.

Lâm Thiên Long không khỏi bật cười, tên tiểu tử này cứ như trẻ con, lớn vậy còn sợ đau.

“Được rồi, ta đưa đệ về.”

“Vậy thì ngại quá…” Như Phi ngượng ngùng nói, mặt đầy vẻ chờ mong.

“Đi thôi.” Lâm Thiên Long không phí lời, thẳng thừng cõng y lên, hô một tiếng với các huynh đệ ở lại, sau đó quay người xuống núi.

Trên đường, hai người câu được câu không, Lâm Thiên Long muốn dò la  lai lịch của Như Phi, nên hỏi mấy chuyện đái khái như tỷ đệ họ đến từ đâu, sao lại đến đây.


Như Phi đáp lại từng câu theo như những gì tỷ tỷ mình đã soạn sẵn.

Nếu là Liễu Dịch Trần, có lẽ còn có thể phát hiện ra vấn đề trong từng câu chữ, chứ Lâm Thiên Long thì chẳng thấy câu trả lời của Như Phi có gì không phải.

“Đến nơi rồi, phòng của đệ ở phía trước.” Như Phi chỉ vào gian phòng nhỏ trước mặt.

Sơn trại trên núi Khốn Long không phải do Lâm Thiên Long xây dựng, cũng không biết vì nguyên cớ gì, mà sơn trại này không một bóng người, lúc Lâm Thiên Long đưa người dân tị nạn lên núi, thì thuận tiện chọn đây làm nơi an cư, mà số nhân khẩu trong nhóm Lâm Thiên Long cũng chẳng  là gì so với khuôn viên rộng lớn này, nên không những mỗi người đều có phòng riêng mà còn dư ra rất nhiều phòng trống.

Mà lúc này, gian phòng Như Phi chỉ, là phòng được cấp cho y. Bởi những người có quan hệ tốt thì được xếp phòng sát cạnh nhau, Như Phi không thân không thích, nên ở tại dãy phòng không có ai ử, khá là yên tĩnh.

Lâm Thiên Long cõng y vào phòng, gian phòng được quét dọn rất sạch sẽ, không bừa bộn như phòng của nam nhân thông thường. Cố gắng nhẹ chân nhẹ tay dìu Như Phi ngối xuống ghế. Sau đó kéo ống quần y lên, nhìn cổ chân sưng vù.

“Đệ có thuốc gì không?”

“Không có, nhưng chắc tỷ tỷ đệ có đấy.”

“Vậy để ta đi lấy thuốc cho.” Lâm Thiên Long đứng dậy, tính đi tìm Như Nguyệt.

“Lâm đại ca.” Như Phi đột nhiên gọi hắn lại.


“Sao?”

“Đệ hơi khát, có thể phiền huynh rót hộ cốc nước được không?” Như Phi cười đầy vẻ có lỗi, chỉ ấm trà trên bàn. “Huynh cũng mệt rồi, uống cốc nước đi.”

Lâm Thiên Long không nghĩ ngợi nhiều, cầm ấm lên rót trà, một cốc cho y, tiện tay rót thêm cốc nữa cho mình. Cõng một đại nam nhân xuống núi, hắn quả thực có hơi khô miệng.

Uống một hơi hết cốc trà, Lâm Thiên Long bất giác chép miệng, vị trà hình như hơi là lạ.

Thấy Lâm Thiên Long uống sạch cốc trà bị bỏ thuốc, mắt Như Phi hiện lên vài phần mừng rỡ, nhưng cũng lại có chút gì căm ghét.

“Vậy ta đi lấy thuốc cho đệ nhé.” Đặt cốc trà xuống, Lau lau miệng, Lâm Thiên Long nói với Như Phi.

“A, đệ nhớ ra rồi. Hình như tỷ tỷ có để lại cho đệ một ít thuốc, đặt trong hộp nhỏ ở đầu giường.” Như Phi như bừng tỉnh đại ngộ mà nói.

“Ừm.” Gật đầu, Lâm Thiên Long đi tới bên giường.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên Long, Như Phi rút gói bột thuốc ra từ đai lưng, nhíu mày, cuối cùng vẫn uống vào. Lòng thầm nghĩ: Tỷ tỷ hẳn sẽ mau chóng dắt nữ nhân kia qua thôi, mình phải hành động nhanh một chút.

“Như Phi, thuốc Như Nguyệt cho đệ để ở đâu rồi?” Lâm Thiên Long bò cả lên giường mà tìm tới tìm lui vẫn không thấy hộp đựng thuốc nào.

“Ở bên cạnh gối đó, sao vậy, huynh không thấy à?” Nhíu chặt mày, Như Phi mất kiên nhẫn đáp lời. Đương nhiên không có hộp thuốc nào rồi, giờ y đang đợi thuốc Lâm Thiên Long uống phải phát huy tác dụng, sau đó nằm liệt xuống giường. Thế nhưng…