Không cách nào đối diện với gương mặt xinh đẹp của Liễu Dịch Trần, bởi hắn phát hiện, chỉ cần nhìn thấy y, đầu óc lại không chịu nghe lời liên tưởng đến những thứ không hay ho, bất lực, hắn trước tiên chỉ có thể chạy trốn, tìm một góc yên tĩnh, phân tích kỹ lưỡng quan hệ giữa mình và y.
Lúc này Lâm Thiên Long có phần không hiểu rõ cảm xúc của mình, trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Liễu Dịch Trần, tuy lúc đầu hắn rất cảm khái trước dung mạo của y, thế nhưng không hề nghĩ tới phương diện đó, thế nhưng sau vài lần tiếp xúc xác thịt, ngoài nỗi căm tức do bị đè ra, thì thân thể lại thoải mái khó nói, hơn nữa, hắn không rõ, vì sao cứ cách mấy ngày, mình lại thấy khó chịu, thậm chí có lúc chủ động kéo Liễu Dịch Trần lên giường…
“Mẹ nó… Lẽ nào lão tử trời sinh là kẻ bị đè…” Lâm Thiên Long có phần căm phẫn bất bình, dẫu sao hắn cũng là một trang nam tử hán khí phách hào hùng, lại bị một kẻ mảnh khảnh xinh đẹp như Liễu Dịch Trần áp dưới thân, đúng thực khiến hắn bất mãn.
“Trời… Lẽ nào lão tử trời sinh thích nam nhân?” Lâm Thiên Long nghĩ tới dáng vẻ Hầu tử ở sơn trại chu mỏ muốn hôn hắn…
“Ọe…” Lâm Thiên Long không khỏi buồn nôn…
“Mẹ nó… buồn nôn chết mẹ ta rồi.” Lâm Thiên Long xanh cả mặt, ra sức đập vào đầu mình, muốn xóa sạch cái hình ảnh tởm lợm ấy khỏi đầu.
“Lẽ nào lão tử thực sự thích tên Liễu Dịch Trần đó?” Lâm Thiên Long sầu não, theo lí mà nói, san tặc và bộ khoái là một cặp thiên địch trời sinh, thế mà tên Liễu Dịch Trần kia từ đầu đến chân, chẳng có chỗ nào khiến hắn ghét bỏ được…
Vừa nghĩ tới Liễu Dịch Trần, trong đầu Lâm Thiên Long bắt đầu vẽ ra hình ảnh Liễu Dịch Trần xích lõa đè lên cơ thể mình ra sức luật động.
Đũng quần lập tức bị ảnh hưởng mà phồng lên, nơi tư mật phía sau bắt đầu mấp máy miệng, mở ra khép lại, như vội vàng muốn nuốt lấy một vật thể to lớn…
“Đậu… Lão tử hết thuốc cứu rồi…” Lâm Thiên Long khóc không ra nước mắt mà cúi đầu xuống, nhìn đũng quần đã phồng lên thành một cái túi lớn, hậu huyệt dường như ngứa ngáy khó chịu.
“Khốn kiếp! Tất cả là tại cái tên biến thái kia ta mới trở nên thế này.” Lâm Thiên Long căm phẫn bất bình hét thấu trời: “Thôi mặc kệ, mẹ nó chứ lão tử đã thích ngươi rồi, ngươi mà dám thay lòng đổi dạ lão tử thiến ngươi liền! Cái thứ đồ chơi trong quần ngươi ấy cũng chỉ thuộc về mình lão tử thôi.”
Tuyên ngôn vừa ra khỏi miệng như kích thích cơ thể hắn càng thêm đói khát, tiểu huyệt phía sau dường như không chờ nổi nữa muốn đòi quyền lợi của mình, huyệt khẩu trở nên ướt át, tham lam mấp máy, muốn nuốt xuống côn th*t mang đến cho cơ thể khoái cảm khôn cùng.
“Mẹ nó… mới hôm qua cho ngươi ăn rồi mà…” Lâm Thiên Long đưa hai tay che mông mình, mặt mày đến là thảm thương. Chết mất thôi, sao mình lại phản ứng mạnh đến vậy.
Như cảm nhận được sự xấu hổ của Lâm Thiên Long, cơn dục vọng mới nổi lên ấy dần dần tan đi, tới khi đũng quần xẹp xuống hoàn toàn hắn mới rời khỏi cánh rừng nhỏ.
Khi trở về huyện nha, các bộ khoái khác đều đã đến thành Nguyệt Ấn để điều tra về thương nhân kia rồi. Hoa Hùng đang cùng Quan đại nhân thảo luận một số bước đi, Liễu Dịch Trần thì…
Không thấy Liễu Dịch Trần đâu cả???
Vốn tính tìm Liễu Dịch Trần nói rõ ràng, tiện thể tuyên bố quyền sở hữu của mình với cơ thể y, ngờ đâu về đến phòng thì người đã đi vắng mất rồi, Lâm Thiên Long lượn huyện nha cả một vòng cũng không tìm thấy.
Rốt cuộc không cam lòng đi tìm Hoa Hùng, vừa vào cửa, liền thấy Hoa Hùng nhìn mình, nở nụ cười đen tối đầy vẻ thấu hiểu…
Lâm Thiên Long thấy điệu cười này rất chướng mắt, dứt khoát bỏ đi, hừ, một con người sống sờ sờ ra đó có thể mất đi đâu được chứ. Tức giận mà nghĩ vậy, lại vừa hay thấy Liễu Dịch Trần “bay” vào từ cửa lớn…
Bay vào đúng nghĩa đen luôn…
Liễu Dịch Trần tay cầm bọc giấy thấm dầu, bạch y phất phới, tà áo lay động, tựa như một cơn gió bay tới trước mặt Lâm Thiên Long.
“Thiên Long, ngươi đói rồi nhỉ, ta mua vịt quay của Tửu Hương lầu cho ngươi này.” Liễu Dịch Trần đầy vẻ nịnh nọt, đưa bọc giấy thấm dầu còn nóng hổi cho Lâm Thiên Long.
Lâm Thiên Long hơi sững sờ, nhận lấy con vịt quay nóng phỏng tay, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác vừa chua xót, vừa ngọt ngào đến lạ…
“Khụ… à… ngươi… ngươi cùng ăn đi.” Lâm Thiên Long không khỏi quay đầu ra chỗ khác, không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp đang treo một nụ cười như đứa ngốc của Liễu Dịch Trần…
“Được… chúng ta cùng nhau ăn.” Nụ cười của Liễu Dịch Trần xán lạn đến mức có thể chọc đui mắt người ta.
Và thế là, có người nhìn không nổi nữa…
Quan đại nhân vừa rời đi, không trông thấy cái màn buồn nôn này, thế nhưng Hoa Hùng còn đứng đó thì bị đả kích tới da gà nổi hết cả lên, vừa hay Quan Nhạc Vũ đi ngang qua, thể là Hoa Hùng liền cố ý làm bộ ưỡn ẹo chạy tới, giữ chặt lấy tay ý, véo chóp mũi, dùng giọng nói eo éo ra vẻ làm nũng:
“Ai ya, ghét quá đi mà, người ta cũng muốn ăn vịt quay.”
Quan Nhạc Vũ mặt lạnh tanh nhìn hắn, hoàn toàn không có phản ứng.
Hoa Hùng thấy y không phối hợp, lại càng muốn trêu đùa, liền dùng dằng tà áo y, tiếp tục nói:
“Đáng ghét… sao ngươi nhìn ta như vậy, muốn hôn ta sao.”
Lâm Thiên Long đỏ hết cả mặt, mà Liễu Dịch Trần lại ra vẻ thờ ơ, chẳng chút quan tâm, thực ra y nhịn cười sắp chuột rút đến nơi rồi…
Ngay cái lúc Hoa Hùng chơi đùa tưng bừng ấy, nào ngờ đâu, biến cố đột nhiên xảy ra…
Quan Nhạc Vũ vốn đang làm mặt lạnh tanh nhìn Hoa Hùng đột nhiên kéo tay hắn, kiễng chân lên, nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái…
Hoa Hùng phút chốc hóa đá…
Lâm Thiên Long: =口=
Liễu Dịch Trần: =口=
“Đúng vậy.” Quan Nhạc Vũ vứt lại hai từ, ung dung tự tại bỏ đi, để lại ba hòn đá đứng giữa sân mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
“Ban nãy… hình như ta hoa mắt.” Tới khi Quan Nhạc Vũ đi mất tăm rồi, Lâm Thiên Long mới do do dự dự lên tiếng.
“Ta không nhìn thấy gì cả.” Liễu Dịch Trần quả quyết nói, sau đó kéo Lâm Thiên Long rời khỏi sân, để mặc Hoa Hùng vẫn đơ người đứng đó, mãi sau vẫn chẳng có phản ứng.
“Ban nãy ta hoa mắt thật à?” Mãi đến khi bị túm về phòng rồi, Lâm Thiên Long mới hoàn hồn.
Liễu Dịch Trần nhìn hắn đầy ẩn ý, không biết nói sao với tên chậm hiểu này.
“Này, ngươi nhìn thế là ý gì hả!” Thấy ánh mắt của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long lập tức bất mãn.
“Vịt quay nguội rồi đấy, chúng ta ăn trước đi.” Liễu Dịch Trần cầm bọc giấy lên, mùi hương ngào ngạt lập tức bay tới mũi Lâm Thiên Long…
Ây… ăn mới là quan trọng nhất, dẫu sao Hoa Hùng cũng chẳng liên quan gì đến hắn, coi như mình nhìn nhầm đi…
Lâm Thiên Long vừa ăn vịt quay, vừa nghĩ như vậy.