Tam Nhật Triền Miên

Chương 27: Triệu chứng giống nhau

“Đại phu, ông từng chẩn trị cho bệnh nhân giống vậy sao?” Mắt Liễu Dịch Trần sáng lên.

“Phải, lão phu vừa mới rời khỏi nhà họ Lý ngõ bên, tối qua con trai nhà đó chẳng hiểu sao lại phát điên, suýt nữa thì cưỡng hiếp chị dâu mình, bị đại ca đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, sau đó trói lại. Lúc đầu nhà đó còn cho rằng tiểu tử này bị trúng tà, sau đó cậu ta sùi bọt mép, toàn thân co giật, mới mời ta đến.” Lão đại phu tỉ mỉ kể lại.

“Cậu con trai nhà họ Lý bữa trước có đến giúp cứu hỏa không?” Liễu Dịch Trần hỏi.

“Ờ…” Lão đại phu suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Hình như là có đi, ta còn nhớ cha cậu ta nói cái gì mà trước hôm đi cứu hỏa, cậu ta vẫn còn bình thường…”

“Đa tạ. Xin hỏi đại phu, sức khỏe của Châu Tòng còn gặp nguy hiểm gì không?” Châu Tòng lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đôi mắt ngày một có thần.

“Chuyện này… bởi lão phu chưa từng gặp phải chứng bệnh này, thực sự không thể khẳng định được, hổ thẹn… Hổ thẹn…” Lão đại phu xấu hổ lắc đầu.

“Các người là ai? Sao lại trói ta?” Châu Tòng đã tỉnh táo hẳn, nhìn Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long một cách cảnh giác. Khi nhìn thấy vợ mình cũng ở đây, thì yên lòng đôi chút.

“Nương tử, có việc gì vậy? Mau cởi trói cho ta.” Châu Tòng rầy la vợ mình.

Vợ Châu Tòng rụt người lại, nhìn Liễu Dịch Trần như cầu cứu.


“Ngươi còn nhớ mới nãy xảy ra chuyện gì không?” Liễu Dịch Trần ngồi xổm xuống, cởi trói cho hắn, bình tĩnh hỏi.

Châu Tòng đứng dậy, vẻ mặt dường như có chút hoang mang, lắc lắc đầu. “Ta chỉ nhớ hôm qua đi làm về, ăn xong cơm tối thì đi ngủ sớm, sau khi tỉnh lại thì đã bị các người trói lại rồi.”

“Vậy giờ ngươi thấy thế nào?” Liễu Dịch Trần tiếp tục hỏi.

“Thấy cái gì cơ?” Châu Tòng không hiểu.

“Chính là cảm thấy trong người thế nào.”

“Khỏe như vâm ấy!” Sắc mặt Châu Tòng lộ rõ vẻ thoải mái. Hai tay nắm lại. “Ta trước giờ chưa từng thấy khỏe như vậy, sức lực thật dồi dào.”

“Thật không thể tin nổi.” Lão đại phu bắt lấy cổ tay hắn, kinh ngạc nói. Mới rồi mạch tượng của người này gần như mất rồi, thật không ngờ mới hồi phục lại đã khỏe mạnh đến vậy.

Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long nhìn nhau, ánh mắt đều chung mối lo ngại. Quá rõ ràng, số thảo dược mà ông chủ Chu chuyên chở rất có khả năng là dùng làm nguyên liệu chế “Bột Trường Sinh”, nếu như đúng là như thế, thì những người tham gia cứu hỏa bữa nó rất có khả năng bị ảnh hưởng, hai ngày nay, không biết xảy ra bao nhiêu thảm kịch rồi.


“Nương tử, nàng làm sao vậy?” Châu Tòng kinh hô một tiếng, mới rồi không chú ý, cũng bởi vợ hắn cứ dùng tay che mặt, thế nhưng sau khi được cởi trói, Châu Tòng đi thẳng đến bên vợ, vết thương trên mặt cô đương nhiên chẳng thể giấu nổi nữa.

“Tướng công…” Hai mắt vợ Châu Tòng đẫm lệ, người chồng luôn thương yêu cô đã trở về rồi.

“Chuyện này… rốt cuộc là sao? Kẻ nào làm?” Châu Tòng tức giận hét lên, bàn tay thô ráp dịu dàng xoa vết thương trên mặt vợ mình.

“Chuyện này…” Vợ Châu Tòng nghẹn ngào, cô cũng biết, chồng mình hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra hai ngày nay, cho nên càng khó mở lời.

“Là ngươi làm đấy.” Liễu Dịch Trần bình tĩnh nói.

“Không đời nào!” Châu Tòng giận dữ hét. Hai tay nắm thành quyền, răng rắc kêu lên. “Châu Tòng ta vốn có tiếng thương vợ, sao có thể đánh đập nàng được chứ.”

“Tướng công… đúng là… đúng là chàng đánh đấy…” Đôi mắt cô đẫm lệ, nghẹn ngào nói.

“Gì cơ…” Châu Tòng ngây người, không dám tin mà cúi đầu xuống, nhìn đôi bàn tay thô ráp của mình chẳng nói nên lời.


“Thế nhưng, ngươi không cần lo. Chúng ta đoán rằng, ngươi bị trúng một loại độc nào đó mới thay đổi tính tình.” Liễu Dịch Trần giải thích cho hắn.

“Thật… thật vậy sao?” Châu Tòng đầy vẻ ngỡ ngàng.

“Tướng công, chàng trúng độc, thiếp biết mà, chàng sao nỡ ra tay đánh thiếp được.” Vợ Châu Tòng ôm chầm lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói.

“Ta…” Châu Tòng dường như vẫn mù mờ, rốt cuộc mình đã làm ra việc gì.

“Chúng ta không chắc chất độc này có tái phát hay không, cho nên, để đảm bảo an toàn của vợ ngươi, chúng ta mong rằng ngươi có thể theo chúng ta về nha môn một thời gian.” Liễu Dịch Trần trầm ngâm nói.

Tuy Châu Tòng bây giờ không có điểm dị thường, thế nhưng ai dám đảm bảo chất độc kia không tái phát, thế nên Liễu Dịch Trần mong Châu Tòng sẽ theo về nha môn, có lẽ cũng có thể từ hắn nghiên cứu ra biện pháp khắc chế.

Châu Tòng chăm chú nhìn vợ một lúc, vết thương đáng sợ trên mặt cô khiến hắn đau đớn vô cùng, hít sâu một hơi, không chút do dự mà trả lời: “Ta đi.”

“Việc không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi.”

“Vị đại phu này…” Liễu Dịch Trần đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay người lại, nhìn vị đại phu kia.


“Ha ha, lão phu họ Triệu.” Lão đại phu cười tủm tỉm nói.

“Triệu đại phu, ông có thể dẫn ta đến Lý gia một chuyến được không?” Liễu Dịch Trần nói.

“Được. Chuyện nhỏ ấy mà.” Triệu đại phu vuốt chòm râu dài của mình.

“Đa tạ.” Liễu Dịch Trần chắp tay, quay người nói với Lâm Thiên Long. “Thiên Long, ngươi đưa Châu Tòng về huyện nha, kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra cho Hoa bộ đầu, sau đó bảo huynh ấy phái người đi điều tra nghe ngóng về những người tham gia cứu hỏa hôm đó, cố gắng hết sức đưa tất cả bọn họ về huyện nha. Ta giờ đến Lý gia một chuyến, đưa con trai nhà đó về.”

“Không vấn đề, cứ giao cho ta.” Lâm Thiên Long vỗ ngực nói.

“Tốt, việc gấp lắm rồi, ngươi đi ngay đi, đi sớm một bước cứu được thêm một người.” Liễu Dịch Trần dứt lời liền đi theo Triệu đại phu, Lâm Thiên Long đợi Châu Tòng bịn rịn chia tay vợ rồi đưa hắn về huyện nha.

Chỉ một biểu chiều, bộ khoái dưới trướng của Hoa Hùng đã tra ra được tuyệt đại đa số những người tham gia cứu hỏa hôm đó, ngoài Châu Tòng và cậu con trai nhà họ Lý ra thì còn ba người có hiện tượng phát điên, thế nhưng may là vẫn chưa gây ra đại họa gì, chỉ có một người trong số đó, đã hành hạ ba con dê mình nuôi đến chết, thảm trạng của những con dê đó, đến toàn bộ khoái cũng phải kinh hoàng.

Năm người này đều được đưa đến nha môn, tạm thời nhốt trong nhà lao, Quan lao gia mời toàn bộ đại phu trong trấn Bình An tới, mong rằng họ có thể nghĩ ra cách, giúp người bệnh hồi phục.

Liễu Dịch Trần không hi vọng nhiều ở những đại phu kia, ngay đến các đại phu ở các y quán nổi danh kinh thành cũng bó tay chịu trói trước chứng bệnh này mà, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trúng độc, mật độ phát độc ngày càng thường xuyên, cho đến khi sinh lực hoàn toàn kiệt quệ mới thôi.

Thế nhưng y cũng không quá lo lắng cho năm người này, bởi Vương đại phu của Trường Xuân đường tại kinh thành từng nói, những người kia đã sử dụng “bột trường sinh” trong thời gian dài, mới hoàn toàn phụ thuộc vào thứ ấy.