Tam Nhật Triền Miên

Chương 12

“Hoa bộ đầu, ta ở phòng chữ thiên số 7 trong nhà trọ ở trấn này.” Liễu Dịch Trần để lại địa chỉ của mình rồi rời đi. Tuy y cũng là bộ khoái, nhưng đây lại không thuộc khu vực quản lý của ý, cho dù quan hệ với Hoa Hùng rất tốt đi nữa, y cũng không thể tùy ý xử án trong địa bàn của người khác.

Từ đầu chí cuối, Lâm Thiên Long một mực không mở lời, chỉ yên lặng nhìn hai người họ.

“Ngươi và bộ khoái kia rất thân thiết à?” Trên đường trở về nhà trọ, Lâm Thiên Long hỏi.

“Phải.” Liễu Dịch Trần gật đầu thừa nhận: “Tay nghề phá của Hoa huynh rất cao, chúng ta từng cùng hợp tác phá vài vụ án, thỉnh thoảng còn cùng uống rượu.”

Sau đó cường gượng nói: “Chỉ sợ không trốn được bữa rượu tối nay rồi.”

“Ừ.” Lâm Thiên Long rầu rĩ nói. Hắn cảm thấy mình thật kì lạ, Liễu Dịch Trần thừa nhận y rất thân thiết với Hoa bộ đầu kia, có lúc còn cùng nhau uống rượu, bản thân lại thấy chua xót, thế nhưng hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác này.

“Sao vậy?” Liễu Dịch Trần nhướng mày hỏi, tâm tình Lâm Thiên Long hình như không được tốt cho lắm.

“Không sao.” Lâm Thiên Long cáu kỉnh đáp lại. Hắn cũng chẳng biết mình làm sao nữa.

Lòng Liễu Dịch Trần lúc này bỗng thấy vui vẻ, Lâm Thiên Long chịu mở miệng hỏi một số chuyện của y, chứng tỏ hắn bắt đầu quan tâm đến y rồi. Đây là một việc vô cùng tốt.


Hai người trên đường không ai nói một lời mà về thẳng nhà trọ, nghĩ đến cái hẹn tối nay của Liễu Dịch Trần và Hoa Hùng, Lâm Thiên Long thấy hơi bực mình, sắc mặt ngày một âm trầm, mà Liễu Dịch Trần thì hình nhưu thấy Lâm Thiên Long để ý mình, mặt tràn đầy niềm vui.

Nhìn Liễu Dịch Trần vui đến lộ hết ra mặt, Lâm Thiên Lòng càng cho rằng y rất chờ mong buổi hẹn tối nay, vậy là lại càng khó chịu.

Cho dù Lâm Thiên Long khó chịu nhường nào, thì khi mặt trời xuống núi Hoa Hùng vẫn tìm đến cửa.

Liễu Dịch Trần mở cười, Hoa Hùng đứng ngoài thấy Lâm Thiên Long nằm dài trên dường, ánh mắt đột nhiên sáng lên, mang theo ý cười nhìn Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần ho khan hai tiếng, còn chưa thèm mới hắn vào nhà đã vội kéo tay hắn chạy rồi.

Lâm Thiên Long nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần thấy Liễu Dịch Trần lại như “lửa xém đến mông” vội đi gặp Hoa Hùng, trong lòng không rõ  là tư vị gì.

Ngồi trong một căn phòng trang nhã trong tửu lâu, Liễu Dịch Trần đối diện với vẻ mặt trêu chọc của Hoa Hùng, bất đắc dĩ giải thích.

“Hoa huynh, huynh hiểu nhầm rồi.”

“Hử?” Hoa Hùng “hử” một tiếng thật lài dài, sau đó nhấc cốc trà lên, chậm dãi nhấp một ngụm.


“Từ lúc nào, Liễu đại bộ khoái của chúng ta lại chịu chung phòng với người khác vậy.”

“…” Liễu Dịch Trần cứng họng.

“Hừ, mau khai hết sự thật ra đây.” Hoa Hùng đột nhiên cúi đầu, nheo mắt nhìn Liễu Dịch Trần, vẻ mặt đó, nhìn thế nào cũng thấy gian trá, chẳng tương xứng với gương mặt hung dữ của hắn chút nào.

“Ầy… Được rồi, ta nói là được chứ gì.” Liễu Dịch Trần lâm trận thất bại, chỉ đành gãi mũi nói.

“Biết thế là tốt.” Hoa Hùng cười khà khà, bắt chéo chân chờ Liễu Dịch Trần nói thẳng ra hết mọi chuyện.

“Ta đúng là thích hắn thật.” Liễu Dịch Trần chầm chậm hạ mi mắt, nhỏ giọng nói.

Một hồi yên lặng…

“Rồi sao?” Hoa Hùng bất mãn trừng mắt lớn nhu chuông đồng.

“Hết rồi.” Liễu Dịch Trần cười gượng.


“Hết rồi mà ngươi để hắn ngủ chung phòng á?” Hoa Hùng trợn mắt.

“Bời nhà trọ chỉ còn một trống một phòng thôi.” Liễu Dịch Trần cũng rất bất đắc dĩ.

“Ế…” Hoa Hùng cứng họng.

“Gã đó… đúng là Lâm Thiên Long?” Hoa Hùng hỏi.

“Hả?” Liễu Dịch Trần lập tức giải ngu.

“Đừng có giả ngu với lão tử.” Hoa Hùng bất mãn nói.

“À à… phải.” Liễu Dịch Trần thừa nhận.

“Không thể không nói… sở thích của ngươi… thật là đặc biệt.” Sắc mặt Hoa Hùng vô cùng cổ quái.

Tuy hắn căn bản đoán ra được gã nam nhân kia là ai, nhưng Hoa Hùng thật sự không ngờ được rằng Liễu Dịch Trần lại thích Lâm Thiên Long, cho tới lúc nhìn thấy hắn ở trong phòng y. Lâm Thiên Long là một tên sơn tặc hung hãn, tuy lúc cướp bóc không xuống tay giết gười, nhưng gặp phải lúc khốn cùng thì cũng sẽ không chút nương tay. Lại thêm tướng mạo hung giữ ấy nữa, so với mình cũng một chín một mười, Liễu Dịch Trần là một trang tuyệt sắc vậy mà lại đi thích hắn, đúng là làm người ta cảm thấy… hư cấu.

“Ta cũng chẳng hiểu vì sao… lại thích hắn nữa.” Lúc này Liễu Dịch Trần không ung dung như thường ngày, vẻ mặt suy sụp. “Ban đầu nghe chuyện của hắn, Lâm Thiên Long làm sơn tặc trên núi Khốn Long, chỉ cướp của không giết người, ta liền thấy con người này rất thú vị. Sau này lại xảy ra việc kia, lúc đó ta thấy một thiếu nữ từng bị làm nhục, ta luôn hận không thể giết hết đám cầm thú kia, nhưng ta là người của quan phủ…” Nói đến đây, Liễu Dịch Trần nhẹ thở dài một hơi.


“Sau đó được biết gã nam nhân tên Lâm Thiên Long kia đã giết sạch đám cầm thú đó, ta rất bội phục hắn. Rồi sau đó, ta tuân mệnh mời hắn về phối hợp điều tra, trên đường, ta cứ truy đuổi hắn, đuổi mãi đuổi mãi, chẳng biết từ lúc nào, đã đuổi tới tận tâm can mình rồi.” Liễu Dịch Trần mệt mỏi chống đầu, tuy rằng y sớm đã biết mình thích nam nhân, thế nhưng chẳng ngờ người đầu tiên mình thích, lại… đặc biệt đến vậy.

“Khà khà, đúng là không nói thì thôi, vừa nghe ngươi kể, ta lại thấy gã Lâm Thiên Long này đúng là nam nhân chân chính.” Hoa Hùng gật đầu tán tưởng. Sau đó lại chuyển đề tài:

“Thế nhưng Lâm Thiên Long đó, hắn… cũng thích nam nhân sao?” Hoa Hùng lo lắng hỏi, tuy rằng bề ngoài tính cách của hắn và Liễu Dịch Trần hoàn toàn không giống nhau, thế nhưng về bản chất lại giống nhau, nên mới có thể trở thành bằng hữu.

*Theo ý hiểu của bạn, anh Hoa đây cũng là Gay à O_O ồ ố! Ban đầu còn tưởng hủ nam =)))

Một đêm vào hai năm về trước, hắn biết được hai bí mật của Liễu Dịch Trần, mà một trong số đó chính là Liễu Dịch Trần thích nam nhân. Thế nhưng Hoa Hùng chẳng có ý kiến gì về vấn đề này, huynh đệ mà, thích ai thì thích người đó, ấy là sở thích của người ta, cho dù Liễu Dịch Trần có thích mèo thích chó gì đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.

“Coi như là… không bài xích đi.” Liễu Dịch Trần do do dự dự nói, vẻ mặt bình tĩnh sáng sớm hôm đó của Lâm Thiên Long vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của y. Trước sự bình tĩnh đó của hắn, y vẫn không rõ nên vui hay nên buồn nữa.

“Không bài xích thì xong rồi. Huynh đệ của ta xinh đẹp nhường này, chửng có lý do gì mà Lâm Thiên Long không thích ngươi cả.” Hoa Hùng vỗ vỗ lưng Liễu Dịch Trần, vô cùng có niềm tin đối với y.

Liễu Dịch Trần cũng có tinh thần hơn một chút, Hoa Hùng nói không sai, tướng mạo của mình đúng là vũ khí lợi hại nhất, chỉ cần Lâm Thiên Long không kì thị nam nhân, là mình còn có cơ hội. Hơn nữa, ngày đó cùng hắn hoan hảo, y phát hiện, cơ thể Lâm Thiên Long vô cùng mẫn cảm, nói không chừng đây cũng là thế lợi của y.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, thức ăn đến rồi, hai người chúng ta hôm nay không say không về.” Hoa Hùng vỗ vỗ vai y, ý bảo tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên rồi.

“…” Liễu Dịch Trần bất đắc dĩ, y biết rằng, mỗi lần gặp mặt chuốc say y chính là thú vui lớn của Hoa Hùng.