Tâm Độc

Chương 50: Tri kỉ (14)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

14.

Tổ Trọng Án lật tung sân trường đại học Lạc Thành, cuối cùng cũng tìm được xe ba bánh như lời Lư Khánh nói. Nhưng người điều khiển nó, Doãn Siêu, khi đối mặt với cảnh sát, thì lại chẳng biết gì cả.

Dấu bánh xe ba bánh trùng khớp với dấu bánh xe để lại tại lối ra vào cổng bắc, kiểm nghiệm luminol cũng phát hiện vết máu trên xe. Ngoài ra trên bánh và thân xe bám một ít bùn đất xác định là từ rừng cây nhỏ.

Doãn Siêu trợn mắt há hốc mồm, "Tôi...... Không liên quan đến tôi! Tôi không có giết người, các anh, các anh chắc chắn là bắt sai người rồi!"

Hoa Sùng đánh giá người trước mặt. Hắn ta cao trên 1m85, dáng người gầy gò, mỏ chuột tai khỉ, da ngăm đen, vẻ mặt thấp thỏm, đang hoảng loạn và cảnh giác, phản ứng này thì xem là bình thường,

"Cậu làm nhân viên giao hàng ở đại học Lạc Thành bao lâu rồi?" Hoa Sùng nhẹ nhàng, nghe như chỉ là tiện miệng hỏi.

"Hơn hai năm, chưa có sinh viên nào khiếu nại tôi hết." Doãn Siêu nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay, "Anh cảnh sát à, các anh lầm rồi, các anh không thể bắt bừa người vô tội nha! Tôi giao cơm hộp luôn tuân thủ nguyên tắc, chó mèo tôi còn không dám giết, nói chi là người!"

Hoa Sùng đã trải qua rất nhiều vụ án, gặp qua bao nhiêu nghi phạm muôn hình vạn trạng, tuy không thể nhìn ra hung thủ ngay, nhưng trực giác có khi cũng chuẩn hơn người.

Doãn Siêu tuy là không giống hung thủ, nhưng cũng không phải là vô tội.

Người không dám giết chó mèo chưa chắc không dám giết người, mà kẻ dám giết người cũng không hẳn là sẽ ra tay với chó mèo.

"Bình thường anh dùng chiếc xe ba bánh kia để vận chuyển đồ đúng không?" Hoa Sùng hỏi: "Là xe của anh hay của công ty?"

"Của tôi!" Doãn Siêu ngập ngừng một chút rồi nói thêm: "Vốn là của công ty, tôi và đồng nghiệp trước đây thay phiên nhau dùng, nhưng cậu ta làm không được bao lâu thì nói lương thấp quá nên xin nghỉ việc, nên giờ tính ra thì chỉ còn mình tôi sử dụng chiếc xe này."

"Tính ra thì chỉ? Ý anh là thỉnh thoảng cũng có người khác sử dụng?"

Doãn Siêu vuốt mồ hôi như đang ngẫm nghĩ, "Gần đây chỉ có mình tôi dùng."


"Ngày 9 anh có làm việc không?"

"Ngày 9 à? Chờ tôi nhớ lại......"

Hoa Sùng tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay cho hắn thời gian suy nghĩ.

Nửa phút sau, Doãn Siêu đột nhiên ngẩng đầu, hưng phấn nói, "Tôi biết rồi! Có người trộm xe của tôi!"

"Sao cơ? Nói kĩ một chút xem nào."

"Buổi tối ngày 9 tôi không chạy xe! Buổi tối ngày 8 sau khi tôi giao xong đơn hàng cuối cùng thì dựng xe ở bãi đậu xe phía sau tiệm cơm Đông Tam. Tôi làm việc suốt nửa tháng nên xin ông chủ nghỉ một ngày, định ngày 10 quay lại lấy xe."

"Vậy buổi tối ngày 9 anh đi đâu, làm gì?"

"Tôi......" Doãn Siêu muốn nói lại thôi, hai má đột nhiên đỏ lên.

Hoa Sùng hỏi ép: "Anh làm gì?"

"Tôi, tôi tìm người, tìm người đi chơi." Ánh mắt Doãn Siêu trốn tránh, như muốn che giấu điều gì.

"Chơi cái gì? Ở đâu?"

Doãn Siêu ấp úng, không nói rõ mình đã làm gì, chỉ lặp đi lặp lại không ngừng rằng mình không giết người, có chứng cứ ngoại phạm.

"Đã có chứng cứ ngoại phạm thì còn giấu làm gì? Tôi khuyên anh nên nói thật." Hoa Sùng lạnh lùng nói: "Trên xe ba bánh của anh có dính máu và bùn đất ở nơi vứt xác, nếu không nói rõ buổi tối ngày 9 anh đang ở đâu thì anh là người bị tình nghi lớn nhất."

Doãn Siêu trừng mắt sợ hãi, buột miệng thốt ra: "Lỡ không phải là máu người thì sao!"

Hoa Sùng tức khắc nheo mắt.

Không phải là máu người?

Câu này có hợp lý không? Không, người bình thường sẽ không có phản ứng thế này.

"Không phải máu người? Vậy anh nghĩ đó là máu gì?"

Doãn Siêu bồn chồn cào lên mái tóc bóng nhờn, "Có...có thể là máu chó mèo."

Lại là chó mèo.

Hoa Sùng không cho hắn có cơ hội ổn định cảm xúc, tiếp tục ép hỏi: "Vì sao anh cho rằng đó là máu chó mèo?"

"Tại...tại vì..." Doãn Siêu rướn cổ, trợn trừng tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Hoa Sùng liếc hắn, tiếp tục truy vấn: "Buổi tối ngày 9 anh đang làm gì?"

Vài giây sau, Doãn Siêu như bị rút hết sức lực thẫn thờ dựa lưng vào ghế, "Tôi tìm gái bán dâm, tôi ở bên cạnh cô ta từ tối hôm đó đến tận sáng hôm sau. Các anh có thể điều tra lịch sử chuyển tiền của tôi, tôi thanh toán cho cô ta 200 tệ."

Trực giác của Hoa Sùng cho biết chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, anh xoay người nhờ cấp dưới điều tra cô gái này, rồi vẫn tiếp tục hỏi: "Chỉ là như vậy?"

"Chỉ là như vậy!"

"Đây là bằng chứng ngoại phạm của anh à?" Hoa Sùng lộ ra một nụ cười khó đoán.

Cơ mặt Doãn Siêu căng cứng, ánh mắt dần dần trở nên ác độc. Một lát sau hắn cúi đầu xuống, như đang tự giãy giụa trong tâm trí.

Đúng lúc này cửa phòng thẩm vấn đẩy ra, Viên Hạo cầm một chiếc di động trong túi vật chứng bước vào, cúi người nói nhỏ gì đó với Hoa Sùng.

Hoa Sùng nhíu mày, sắc mặt xấu đi.

Sau khi Viên Hạo đi khỏi, Hoa Sùng tức giận đập bàn, lạnh lùng nói: "Chứng cứ ngoại phạm của anh là buổi tối ngày 9 anh đang phát sóng trực tiếp mình giết chết ba con mèo con đúng không?"

(ôi bỏ tù thằng này giùm em anh Hoa ơi..)

Doãn Siêu bị dọa sợ, ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào Hoa Sùng một lát, rồi đột nhiên cười lên một tràng quái dị: "Phải, ít nhất chứng minh tôi không giết người! Livestream từ 10 đến 12 giờ, tôi, tôi không thể giết người!"

Doãn Siêu càng nói càng hưng phấn, hắn đứng bật dậy, ánh mắt trở nên cuồng loạn, "Ha ha ha, trên mạng có cả ngàn người làm chứng cho tao! Giết mèo thì sao? Phạm pháp hả? Con mẹ nó! Bố mày cả ngày chuyển phát nhanh, đưa cơm hộp cho bọn sinh viên mệt như chó! Lũ chúng nó có tôn trọng tao không? Xin thưa là đéo nhé, trong mắt chúng nó tao còn không bằng con chó con mèo hoang vất vưởng ngoài đường! Mẹ nó, đây là đạo lý gì hả? Bố mày là con người mà sống không bằng con mèo hoang nữa!"

Hoa Sùng luôn nghiêm túc, không bao giờ thất thố trong lúc thẩm tra.

Mới vừa rồi Viên Hạo nói, Doãn Siêu không thể gây án vì lúc Trịnh Kỳ bị sát hại, hắn đang cùng một cô gái hành hạ tàn nhẫn đến chết ba con mèo con rồi phát trực tiếp trên trang cá nhân.

Thảo nào khi đang nói đến vết máu trên bánh xe, Doãn Siêu nói "không phải là máu người". Người bình thường không có suy nghĩ thế này, đây hoàn toàn là phản ứng từ trong tiềm thức!

Doãn Siêu không chỉ sát hại ba sinh mệnh mèo nhỏ vô tội kia vào ngày 9 mà trước đây đã từng có hành vi ngược đãi động vật, có thể là dùng chiếc xe ba bánh kia.

Cảm xúc Doãn Siêu bắt đầu mất khống chế, hắn kêu la nói: "Bố mày không có phạm pháp! Bố mày không có giết người! Chơi mèo chơi chó chúng mày cũng quảy lý hả? Hung thủ chúng mày không bắt được, chỉ biết bắt tao cho đủ chỉ tiêu? Ha ha ha thật là buồn cười!"

Hoa Sùng tức giận đóng sầm cửa, đấm một đấm lên tường.

Khi Doãn Siêu bị giải đến anh đã đoán được: tên này không phải hung thủ. Mục đích phỏng vấn là tìm kiếm manh mối, rất nhiều manh mối có được đều là từ thẩm vấn mà ra.

Trên đường đi anh đã cảm thấy tên này không bình thường, nhưng không nghĩ tới hắn ta là một kẻ tâm lý vặn vẹo có tiềm năng phạm tội.

Ngược đãi động vật nhỏ luôn là một hành vi bị xã hội lên án, những kẻ đăng bài luôn bị tìm ra, những kẻ phát sóng trực tiếp cũng bị điều tra. Xã hội lên án, nhưng những kẻ bắt chước học theo lại càng ngày càng nhiều.

Luôn có người tâm lý âm u lên mạng đăng những hình ảnh máu me, và luôn vẫn có nhiều người hưởng ứng.

Những kẻ yêu thích hành vi ngược đãi xem internet là mảnh đất không ai quản lý, muốn làm gì thì làm, cho đến khi bị cư dân mạng "phốt" lên mới bị pháp luật trừng trị thích đáng.

Không, là pháp luật trừng phạt quá nhẹ, còn chưa đến mức "thích đáng", nên những kẻ này không xem ai ra gì.

Hoa Sùng thở dài.

Trước đây Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đều cực kì phản cảm với hành vi ngược đãi động vật cũng như bạo hành ảo. Nhưng sự thật lại là, nếu không có bạo hành ảo thì đại bộ phận những kẻ ngược đãi thú vật sẽ luôn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Mà Trịnh Kỳ, tín đồ bạo hành ảo, nhìn theo một góc độ khác, cậu ta cũng chẳng khác gì những kẻ thích ngược đãi động vật nhỏ như Doãn Siêu. Để giải tỏa áp lực từ cuộc sống thực tế, bọn họ đều lựa chọn phương thức vặn vẹo để đạt được khoái cảm. Điều đáng sợ hãi là bọn họ đều không phải trường hợp đặc biệt mà chỉ là một hai cá thể trong cái quần thể lệch lạc này.

"Tổ trưởng." Một tiếng gọi to làm Hoa Sùng thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Khúc Trị vội vàng chạy tới, "Đã lấy được hình ảnh từ tiệm cơm Đông Tam rồi, nơi Doãn Siêu đỗ xe ba bánh là góc chết, không nhìn thấy ai lấy xe đi."

Hoa Sùng cũng đã liệu đến khả năng này, chỉ giao Doãn Siêu cho Khúc Trị, rồi xuống lầu một mình.

Là một cảnh sát phụ trách những vụ trọng án, tâm lý phải vững vàng hơn một cảnh sát bình thường rất nhiều. Mọi người đều là người tốt khi mặc quần áo, đeo mặt nạ, chỉ có khi ở cục cảnh sát, bị bắt lột lớp ngụy trang, mới có thể lộ ra những góc tối nhớp nháp được giấu kín bên trong.

Một vụ án phanh thây chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã liên quan đến rất nhiều người. Trịnh Kỳ tham gia bạo hành ảo; Lư Khánh bị Trịnh Kỳ đùa bỡn tình cảm, khi phát hiện án mạng và hiện trường vứt xác thì lại quá sợ hãi mà phá hỏng hiện trường nghiêm trọng; con trai duy nhất của Lưu Trung Quý chết thảm vì sự cố xưởng vũ khí, làm cho ông tuổi già neo đơn không nơi nương tựa và rồi bao che cho hung thủ; và hiện tại là Doãn Siêu, kẻ thích hành hạ động vật cũng có tâm lý vặn vẹo như Trịnh Kỳ.


Hằng năm đều đắm chìm trong những góc tối tăm xấu xí nhất của nhân tính con người, dù tâm lý vững vàng bao nhiêu, cũng phải có lúc cảm thấy mênh mang vô định.

Hoa Sùng hất hất đầu, cảm thấy một cảm giác vô lực khó tả.

Thứ nhất là vụ án phanh thây này có quá nhiều manh mối ngoài lề, thứ hai là vụ việc năm năm về trước đó. Anh day huyệt Thái Dương, không biết còn có thể kiên trì tìm ra chân tướng cho đồng đội đã mất được hay không.

Một mình anh không cán đáng xuể, nhưng nhiều người cũng không nói trước được điều gì.

"Nghĩ cái gì vậy?" Bả vai bị vỗ một cái làm Hoa Sùng sửng sốt, anh nhanh chóng xoay người, thấy được Liễu Chí Tần xuất hiện từ khi nào.

"Lần đầu tiên thấy anh ủ dột như thế đó" Liễu Chí Tần hỏi: "Sao vậy?"

Hoa Sùng lắc đầu, rất nhanh trấn định lại cảm xúc, "Bực dọc một số chuyện mà thôi."

"Chuyện về vụ án của Trịnh Kỳ sao?"

"Đúng vậy."

"Ừm." Ánh mắt Liễu Chí Tần nhìn anh như đang chờ đợi thêm một lý do nào khác.

Hoa Sùng chần chờ một lát, không nhắc tới chuyện năm năm trước, thở dài nói: "Cứ cho là vậy đi. Cậ điều tra được gì trên Internet ì không?"

Liễu Chí Tần không đáp mà chỉ nói: "Tôi có vài phỏng đoán về hung thủ, Tổ trưởng muốn nghe hay không?"

"Trước giờ cậu toàn nghĩ gì nói đấy, lần này sao thế? Còn hỏi tôi có muốn nghe hay không." Hoa Sùng nheo mắt nhìn nhìn.

"Tại vì lần này có hơi quá lố." Liễu Chí Tần nói: "Sợ anh nói tôi bị hoang tưởng."

Dăm ba câu đùa giỡn vậy mà làm Hoa Sùng cảm thấy bực dọc giảm đi không ít, lúc này mới hiểu Liễu Chí Tần nói dông dài như thế là vì muốn anh thả lỏng tâm tình.

"Nói đi." Anh cong môi khôi phục lại dáng vẻ mọi ngày, "Hứa là sẽ không cười cậu đâu."

"Nhân viên chuyển phát nhanh ở trường đại học Lạc Thành rất nhiều, xe ba bánh vì không đáng giá bao nhiêu nên hay đỗ ở khắp nơi." Liễu Chí Tần nói: "Vì sao hung thủ không trộm xe ba bánh khác mà cố tình muốn trộm xe của Doãn Siêu?"

"Có thể chỉ là trùng hợp." Hoa Sùng bước đi từng bước nhỏ, "Có thể hung thủ chỉ vô tình thấy được chiếc xe ba bánh đó, ừm... nhưng cũng có khả năng là cố ý."

"Nếu là cố ý, vậy thì hung thủ vừa muốn "trả thù" Trịnh Kỳ vừa muốn trừng phạt Doãn Siêu."

Trong đầu Hoa Sùng lóe lên một ý nghĩ, "Hung thủ thích động vật nhỏ?"