Tâm Độc

Chương 164-2

Anh cúi đầu, tay phải chống trán, mím chặt môi run rẩy không kiềm chế được.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Hàn Cừ quay người, cười phất tay gọi anh: “Hoa Hoa.”

“Hoa Hoa”, cái biệt danh này, là tiền bối bên độ cảnh sát đặc nhiệm nhiều năm trước gọi anh, những năm qua, Hàn Cứ mỗi lần thấy anh đều gọi lên như vậy, chỉ có lúc trường hợp đặc biệt nghiêm túc, mới thay đổi, gọi “Hoa Sùng.”

Anh kéo mạnh tóc, mu bàn tay và cánh tay nổi đầy gân xanh.

“Tổ trưởng Hoa, Tổ trưởng Hoa.”

Tiếng Nhạc Nhiên la lên, kéo Hoa Sùng về hiện thực, anh quay lại: “Tôi đây.” rồi đứng lên, nhảy xuống xe quân cảnh.

“Máy bay trực thăng đến.” Vừa trải qua một trận phục kϊƈɦ, Nhạc Nhiên cảnh giác hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp không ít.

Máy bay trực thăng hạ cánh với một chấn động lớn, Hoa Sùng nhìn thấy, thầm giật mình một cái.

Các máy bay trực thăng không cùng đơn vị có cách trang trí khác nhau, trực thăng Thẩm Tầm điều tới là trực thăng quân đội.

Trước đây chưa từng nghe nói, đội hành động đặc biệt còn có thể thuyên chuyển tài nguyên của quân đội.

“Đi thôi!” Nhạc Nhiên nói.

Hoa Sùng gật đầu, đang muốn cùng Nhạc Nhiên đi đến máy bay trực thăng, chợt nghe thấy một âm thanh vang lên – “Đệt, sao anh lại tới đây?”

Người mắng là Chiêu Phàm, mà người đứng bên Chiêu Phàm là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen.

“Tới đón em.” Người đàn ông nói.

“Giờ em đang chấp hành nhiệm vụ!” Chiêu Phàm chỉ chỉ súng trường ngắm bắn sau lưng mình: “Thấy không?”

Người đàn ông thở dài “Anh cũng đang chấp hành nhiệm vụ mà.”

“Anh thì chấp hành cái nhiệm vụ quỷ gì?”

“Dẫn em về Lạc Thành.” Người đàn ông lấy điện thoại di động ra quơ quơ: “Ý của Thầm Tầm, nếu không em tự hỏi cậu ta đi.”


Chiêu Phàm nghi ngờ nhíu mày.

“Nếu như phái máy bay trực thăng từ tỉnh Hàm tới thì quá tốn thời gian. Thẩm Tầm nhờ anh hỗ trợ, điều máy bay từ tỉnh Khâm luôn.” Người đàn ông tốt tính giải thích: “Anh không quen lực lượng cảnh sát không quen, nhưng quân đội thì quen khá nhiều, nên…”

Hoa Sùng hỏi: “Vị này là?”

“Người của anh Chiêu Phàm…” Nhạc Nhiên nói chuyện một nửa rồi ngừng, sửa lời nói: “Bạn tốt của anh Chiêu Phàm, cũng là người bạn tốt của anh Tầm.”

Hoa Sùng hiểu ý. Người kia và Chiêu Phàm vừa nhìn đã biết có quan hệ không bình thường, mọi ngày Chiêu Phàm khá hiền, vừa thấy người kia liền trở nên hung hăng. Nhưng kiểu hung hãn này lại có phần thân mật và quen thuộc.

Vừa nãy Nhạc Nhiên nói “bạn tốt”, quả thực là giấu đầu hở đuôi.

Người kia có thể điều trực thăng quân đội, nhưng nhìn không giống quân nhân, chắc là có quan hệ mật thiết với một người nào đó trong quân đội.

Hoa Sùng không hay tò mò chuyện người khác, lúc đi tới máy bay trực thăng chỉ nhìn anh ta một cái.

Nhưng tầm mắt anh ta vẫn luôn dán chặt vào Chiêu Phàm, không chú ý tới anh.

Máy bay trực thăng cất cánh, trong khoang rung chuyển dữ dội.

Lực lượng cảnh sát lái máy bay trực thăng rất ít khi cất cánh theo cách này, dạ dày Hoa Sùng cuồn cuộn, nhưng không những không khó chịu mà còn cảm thấy luyến tiếc.

Khi đó ở Toa Thành, tất cả máy bay trực thăng cất cánh đều rất mạnh mẽ như thế, còn mạnh mẽ hơn lúc này.

Bởi vì thời gian là sinh mạng của bản thân và chiến hữu, không người nào dám chậm trễ.

Lại sau một trận lay động không hề báo trước, Hoa Sùng cảm thấy bả vai bên phải nặng, phát hiện là Nhạc Nhiên ngồi không vững, đụng vào anh.

“Không sao chứ?” Anh vội vã đỡ Nhạc Nhiên.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Nhạc Nhiên ngồi xuống lần nữa, bẹp bẹp miệng.

Hoa Sùng men theo ánh mắt Nhạc Nhiên, nhìn thấy một bên khác tại cabin, Chiêu Phàm đang dựa vào trong lòng người đàn ông kia, an ổn ngủ.

“Haiz…” Nhạc Nhiên trái phải lắc đầu, hoạt động gáy.

Hoa Sùng cười “Tại sao lại than thở như vậy?”

“Có hơi mệt.” Nhạc Nhiên nói “Muốn ngủ.”

“Vậy thì ngủ một lúc?”

“Vừa nãy chợp mắt. Nhưng buông lỏng thì đụng phải anh.”

Hoa Sùng không nhịn được cười.

Nhạc Nhiên đây là đang ước ao được như Chiêu Phàm lúc ngủ có người che chở mà.

Có người che chở, máy bay trực thăng có rung chuyển dữ dội đến mấy cũng sẽ không bị ngã sấp xuống.

Nhạc Nhiên thở dài, lầm bầm lầu bầu “Em còn chưa kịp nhắm mắt.”

Hoa Sùng nhìn cậu một cái, đoán được cậu rất hy vọng người ngồi bên cạnh mình là Thẩm Tầm.

Nghĩ đến Thẩm Tầm, Hoa Sùng lại nhìn sang Chiêu Phàm. Người đàn ông kia quen biết Thẩm Tầm, có vẻ rất thân, còn Liễu Chí Tần thì sao?

“Hồi trước ở bộ đội em hay ngồi loại trực thăng này.” Nhạc Nhiên chắc là không có cách nào ngủ, nên chuyển sang nói chuyện: “Sau khi xuất ngũ thì ít hơn, máy bay trực thăng của đội hành động đặc biệt cũng không giống thế này, không nghĩ tới hôm nay còn có thể ngồi.”

Hoa Sùng thuận miệng hỏi: “Người kia là người trong quân đội?”

“Anh Khiếu à? Không phải, anh trai anh ấy mới phải.” Ánh mắt Nhạc Nhiên sáng lên “Anh trai anh ấy là thần tượng của tôi!”

Câu được câu không nói chuyện phiếm, cuối cùng Hoa Sùng cũng hiểu rõ, nửa kia của Chiêu Phàm tên là Nghiêm Khiếu, là bạn thân Thẩm Tầm, là nhân vật có bối cảnh gia đình thâm hậu. Người Nhạc Nhiên sùng bái là anh trai Nghiêm Khiếu, một người thần bí ngồi ở vị trí cao trong quân đội. Lần này có thể dùng tốc độ nhanh nhất điều máy bay trực thăng đến, chính là nhờ người anh trai hỗ trợ.

Hoa Sùng vô tình biết rõ quá nhiều chuyện quân đội, Nhạc Nhiên cũng không dám nói quá nhiều. Không lâu sau Chiêu Phàm tỉnh, nhỏ giọng nói với Nghiêm Khiếu cái gì đó. Hoa Sùng chú ý tới, ánh mắt Nghiêm Khiếu nhìn Chiêu Phàm vẫn luôn rất dịu dàng, dường như mang theo vô vàng yêu thương, thâm ý khó nói thành lời.

Bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Liễu Chí Tần ngay lập tức, dùng tay không bị thương ôm Liễu Chí Tần, làm càn mà hôn môi Liễu Chí Tần, sau đó nhìn đôi mắt Liễu Chí Tần, nhìn bản thân bên trong đôi mắt thâm thúy kia.

Cách biệt chưa tới 2 ngày, đã muốn nhanh chóng gặp lại.

Hoa Sùng che mặt, cười bản thân mình quá "u mê" Liễu Chí Tần.

Máy bay trực thăng đáp xuống trêи bãi đậu máy bay nóc cục cảnh sát thành phố Lạc Thành, Nhạc Nhiên là người đầu tiên nhảy xuống, Hoa Sùng tính đuổi theo liền thấy một cánh tay quen thuộc.

Liễu Chí Tần ở phía dưới nhìn anh, trong mắt ngập tràn thân thiết, nhớ nhung, còn có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu cật lực che giấu, nhẹ nhàng nói: “Lại đây.”

Anh không một chút do dự, nắm lấy tay Liễu Chí Tần, nhẹ nhàng nhảy một cái.

Liễu Chí Tần vừa đúng nắm eo anh.

Cửa hông máy bay trực thăng không cao, nhảy xuống là chuyện đương nhiên, nhưng nắm tay mà nhảy có chút buồn cười. Hoa Sùng nhớ đến xưa nay chưa nắm tay ai nhảy xuống, mà đưa tay ra lại là Liễu Chí Tần, còn buồn cười hơn, anh cũng muốn nắm lấy cái tay kia.

Nóc nhà gió lớn, ngón tay Hoa Sùng thật lạnh, Liễu Chí Tần nắm tay anh dắt vào bên trong cầu thang mới dừng lại.

Phía sau là tiếng máy bay trực thăng cất cánh ồn ào, còn có tiếng la của Chiêu Phàm bị gió quạt: “Anh không đi về? Đệt, em phải chấp hành nhiệm vụ nha anh trai!”

Trong cầu thang không có gió, ấm áp hơn bên ngoài. Hoa Sùng thái Chiêu Phàm đi tơi cùng Nghiêm Khiếu, Nghiêm Khiếu hình như nói: “Anh là anh trai em à?”

Chiêu Phàm không trả lời, chạy vào cầu thang mới nói: “Vậy anh tìm Thẩm Tầm đi, anh với Thẩm Tầm là bạn tốt mà?”

Hoa Sùng có chút muốn cười.

Nghiêm Khiếu gật gật đầu với Liễu Chí Tần, quay người kéo Chiêu Phàm xuống lầu.

Bốn phía dần dần yên tĩnh lại, Liễu Chí Tần nói: “Cho em xem một chút.”

Hoa Sùng cởi áo khoác, lộ ra cánh tay trái: “Chiêu Phàm băng bó đó.”

Liễu Chí Tần nắm cùi chỏ của anh, nhìn chằm chằm vết thương, chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

“Được rồi, đừng nhìn.” Hoa Sùng cầm quần áo mặc lại một lần nữa “Việc mà em nói với anh trước đó, Đội trưởng Hàn…”

“Thời điểm anh và anh của em năm đó cùng nhau tập huấn, cũng có vết thương, cũng là cánh tay trái.” Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: “Nhưng mà vết thương không phải do súng đạn gây ra, mà là vết cắt do đinh gây ra, ở nơi này.”

Hoa Sùng sửng sốt một chút “Có đúng không?”

Chuyện tập huấn đã là bao nhiêu năm trước, vết cắt do một cây đinh gây ra là chuyện nhỏ, làm sao nhớ được.

“Anh không nhớ được nhưng em nhớ.” Liễu Chí Tần giương mắt, nhìn về phía đáy mắt Hoa Sùng.


Hoa Sùng cảm thấy tim mình bị cầm thật chặt, kể cả thân thể cũng không thể động đậy.

“Anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ đen cùng một cái quần nhiều màu sắc, trêи chân là đôi giày da trâu.” Liễu Chí Tần chậm rãi nói: “Trêи cánh tay trái có máu, cũng có mồ hôi. Áo ba lỗ đen bị ướt đẫm mồ hôi, dính chặt trêи thân thể anh.”

Bên tai Hoa Sùng dần dần nóng lên, nhớ mang máng hình như có chuyện như thế, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi khi đó mặc quần áo gì.

Liễu Chí Tần lại nhớ toàn bộ.

“Vượt chướng ngại vật là một trong những hoạt động định hướng tập thể việt dã, nếu như anh vì vết thương mà rút lui, hoặc làm lỡ thời gian, mọi người trong tiểu đội tích phần sẽ bị ảnh hưởng.” Liễu Chí Tần tiếp tục nói: “Chúng em là một đám sinh viên trường quân đội bị gọi đi làm phụ tá trọng tài, phụ trách tỉ số, giám sát các anh.”

“Em nhìn thấy anh bị thương, sau đó bị đồng đội vây quanh. Khi đó em cũng muốn xông qua nhưng không có lập trường. Anh của em, và những người khác muốn cho anh dừng lại, băng bó kỹ rồi tiếp tục hạ một hạng mục khác. Nhưng anh không đồng ý. Bởi vì dừng lại băng, tất nhiên làm lỡ thời gian.”

“Anh muốn lấy giải nhất.”

Đôi môi Hoa Sùng giật giật, đầu óc quay cuồng, một chiếc thuyền nhỏ đang loay hoay tìm kiếm ký ức năm đó.

Đáng tiếc, anh thật sự không nhớ nổi Liễu Chí Tần khi đứng từ xa nhìn anh như thế nào. Vì lúc đó, mọi suy nghĩ của anh đều là tập luyện và thi đấu.

Anh thậm chí không nhìn thấy Liễu Chí Tần.

“Vết thương kia luôn chảy máu, anh cũng không dừng lại.” Liễu Chí Tần nói tiếp: “Khi toàn bộ hạng mục định hướng việt dã kết thúc, toàn bộ cánh tay trái của anh trông giống như…”

Hoa Sùng nói: “Rất dữ tợn?”

Liễu Chí Tần lắc đầu “Rất hấp dẫn.”

Hô hấp Hoa Sùng hơi ngưng lại.

“Đội của anh giành được vị trí đầu tiên. Anh ướt đẫm mồ hôi, cánh tay chảy máu, ngồi trêи bãi cỏ nhờ bác sĩ cho thuốc.” Liễu Chí Tần nói “Anh cau mày chịu đau không nói một lời, chỉ có mồ hôi không ngừng rơi ”

“Đó có lẽ không phải là một bức tranh đặc biệt đẹp, nhưng đêm đó, em đã nghĩ đến bộ dạng bị thương và đau đớn của anh…” Liễu Chí Tần tiến đến, rót những lời sau vào tai Hoa Sùng.

Lưng Hoa Sùng tê dại, vành tai đỏ bừng, tay phải suýt nữa đẩy Liễu Chí Tần ra.

Nhưng cổ tay bị giữ chặt, cơ thể được đưa vào một vòng tay quen thuộc.

Đôi môi bị ngậm lấy, hơi thở bị xâm chiếm, hơi thở đầy ɖu͙ƈ vọng và chiếm hữu tràn ra.

Sự dịu dàng của Liễu Chí Tần đã không còn, chỉ còn lại bản năng của một dã thú.