Tâm Độc

Chương 159

Chuyển ngữ: ToruD / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

29.

Cha mẹ Trần Thần là Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu, nhiều năm trước hai vợ chồng đã nhập quốc tịch là quốc tịch L, lần cuối về thăm nước là bốn năm trước. Trần Thần cũng từng học đại học ở nước L nhưng sau khi Trần Quyên tự sát thì lại trở về quê hương ngay. Điều đáng lưu ý ở đây là, trong nhà này, chỉ có Trần Quyên là chưa bao giờ đi nước L.

Hoa Sùng đang xem tài liệu mà Liễu Chí Tần phải dùng tới thủ đoạn mới có thể lấy được, răng cắn nhẹ môi dưới.

Vợ chồng nhà Trần ở nước L làm sản xuất thiết bị tập thể hình, mức sống có thể nói là hơi t thuộc loại thượng lưu so với mặt bằng chung ở địa phương. Vào ngày 6 tháng 10 năm ngoái, họ được đối tác kinh doanh phát hiện đã chết trong biệt thự của chính mình, cổ bị cắt lìa, chung quanh toàn là máu khô, thi thể bị thối rữa nghiêm trọng. Bên trong biệt thự mở hệ thống sưởi ấm lại thêm máy tạo độ ẩm, nhiệt độ cao cùng với độ ẩm chính là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy quá trình thối rữa của thi thể.

Hoa Sùng lần lượt phóng to từng hình ảnh tại hiện trường, nhìn chằm chằm vào vết thương trêи người bọn họ một hồi lầu, “Vết chém lộn xộn không có trình tự quy tắc nào, hung thủ chém ít nhất hai mươi nhát dao trêи cổ Trần Triệu Thiêm.”

“Theo lời của bên pháp y, hung thủ gần như cắt lìa đầu của Trần Triệu Thiêm.” Liễu Chí Tần đứng bên cạnh Hoa Sùng, trong tay cầm một bản báo cáo kiểm định thi thể đã được đóng dấu đàng hoàng, “Trần Triệu Thiêm bị chém 29 nhát, Chu Xuân Liễu bị chém 8 nhát, vết thương đã phản ánh việc lúc gây án hung thủ ra tay rất cuồng bạo, cảm xúc phẫn nộ cực điểm, hung thủ phải báo thù để hả giận.”

“Vẫn chưa thể phá được vụ án.” Hoa Sùng thả con chuột ra, ngả người ra phía sau, nâng tay ấn xoa đôi mắt đã căng trướng, giọng nói khàn khàn, “Vào trong hiện trường chính đi, trong biệt thự hẳn là không thiếu chứng cớ đâu.”

Nhưng CCTV bên trong lẫn xung quanh đều đã bị nhiễu sóng cả rồi.” Liễu Chí Tần nói: “Dấu chân hung thủ cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ, cảnh sát không thể nắm thêm được manh mối trọng yếu nào nữa hết.”

Hoa Sùng đột nhiên mở mắt ra, “CCTV lại bị nhiễu sóng?”

Liễu Chí Tần rũ mắt, “Ừm?”

“Lúc tiểu khu Ngô Đồng gặp chuyện, CCTV cũng bị nhiễu sóng.” Hoa Sùng ngẩng đầu, “Cả hai bên đều liên quan tới hệ thống nhiễu sóng đó.”

Sắc mặt Liễu Chí Tần khẽ đổi.

“Anh phải đi tỉnh Khâm.” Hoa Sùng đứng lên, “Vài năm gần đây nhà Trần gặp phải nhiều chuyện rất kì quái, năm năm trước Trần Quyên tự sát — chuyện này có thể xem như là có nguyên nhân cả. Nhưng sau đó Trần Thần lại vô duyên vô cớ mất tích, Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu bị cắt cổ trút căm phẫn, hung thủ còn đang lẩn trốn, chuyện này khó có thể lý giải được. Quê của Trần Thần ở tỉnh Khâm, năm ngoái cảnh sát tỉnh Khâm còn hoàn thành việc lập hồ sơ vụ án mất tích của hắn luôn rồi, chắc chắn bọn họ sẽ nắm giữ nhiều manh mối hơn chúng ta.”

Liễu Chí Tần nói: “Đi, em và anh cùng đi.”

Hoa Sùng nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Liễu Chí Tần hỏi.

“Bên Lạc Thành không thể không có người giám sát.” Hoa Sùng thở dài, “Hiện tại không rõ Tiêu Thành đang ở đâu, nếu cả hai chúng ta đều đi tỉnh Khâm…”

Liễu Chí Tần mím môi, tay phải gần như theo bản năng siết chặt lại thành nắm đấm.

Hoa Sùng vuốt trán, “Quên đi, không cần nghĩ nhiều như thế. Tạm thời em ở lại đi, tỉnh Khâm cũng không xa lắm, anh đi nhanh về nhanh thôi.”

Liễu Chí Tần quay đầu lại, “Phải gọi thêm người của bên đội đặc nhiệm chứ?

“Không cần.” Hoa Sùng lắc đầu, “Huy động nhân lực chỉ gây bứt dây động rừng mà thôi.”

Cùng lúc đó, ở thủ đô, Bộ Cảnh sát đội hành động đặc biệt.

“Anh Tầm, chúng ta lại đi Lạc Thành nữa ạ?” Nhạc Nhiên thuần thục tháo lắp súng trường, thỉnh thoảng kéo kéo mũ len trêи đầu cậu ta. Trước đó cậu ta tự mình cắt tóc, cắt hỏng hết, rồi lại tự mình đi tới một tiệm cắt uốn tóc nằm bên đường chữa cháy, bị sửa thành tóc đầu đinh luôn. Nhưng thật ra cũng không khó nhìn lắm, còn làm tôn lên ngũ quan tinh tế của cậu ta. Nhưng mùa đông lạnh tới rất nhanh, Thẩm Tầm tìm cho mua cho cậu một cái mũ, ở trong phòng cậu ta cũng đội luôn.

“Ừm.” Thẩm Tầm đang xem tư liệu của vụ án lớn tại tiểu khu Ngô Đồng. Vụ án này liên quan tới khủng bố, mà cảnh sát tỉnh Hàm lại chậm chạp không chịu điều tra, truyền ra lời đồn đãi bên phòng tỉnh và cục thành phố đang nghi kị lẫn nhau, cấp trêи cố tình đưa cho đội hành động đặc biệt tiếp nhận.

“Vậy thì tốt quá đi.” Nhạc Nhiên “cách” một tiếng, hoàn thành xong bước lắp rắp súng ống cuối cùng, đắc ý nhíu mày, “Em đã sớm muốn lại đi Lạc Thành một chuyến rồi!”

Thẩm Tầm cười nhìn cậu ta, “Vì sao thế?”

“Tổ trưởng Hoa còn nợ em một bữa cơm đó.” Nhạc Nhiên hơi ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi, đôi con ngươi sáng lên.


“Em còn nhớ thương cả cơm à, anh bỏ đói em hả?”

Nhạc Nhiên nhảy hai bước, “Anh Tầm, khi nào thì chúng ta xuất phát thế?”

“Đi ngay bây giờ.” Thẩm Tầm nói xong đứng dậy.

“Nhanh vậy á?”

“Anh Chí Tần của cậu cần chúng ta.” Thẩm Tầm cầm lấy điện thoại, điều động trinh sát viên, nói mấy câu đại khái giao phó rồi cúp máy.

Nhạc Nhiên nghe xong, kinh ngac nói: “Tổ đặc nhiệm cũng phải đi luôn á?”

“Ừm, để phòng ngừa thôi.”

Xuân Thành là thành phố thuộc tỉnh Khâm, tuy rằng cùng cấp với Lạc Thành nhưng việc phát triển đo thị lại không bằng Lạc Thành.

Mây đen giăng đầy đầu, Hoa Sùng vận dụng mối quan hệ của Trần tranh, lấy được một phần báo cáo điều tra chi tiết vụ án mất tích của Trần Thần ở cục thành phố Xuân Thành.

Nội dung trong bản báo cáo điều tra nằm ngoài dự đoán của anh.

Trần Thần năm nay 25 tuổi. Hắn và cả người chị Trần Quyên đã tự sát của mình không phải do vợ chồng nhà Trần sinh ra. Hai chị em không có quan hệ huyết thống, hơn hai mươi năm trước là được vợ chồng này nhận nuôi.

Trần Triệu Thiêm hồi còn trẻ lập nghiệp từ việc chế tác đồ bằng da, sau lại muốn nhanh chóng thành lập phòng bất động sản nữa. Trần gia giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu có tiếng ở tỉnh Khâm. Nhưng Chu Xuân Liễu lại không thể sinh con khiến cho Trần Triệu Thiêm không thể có được đứa con mang dòng máu của chính mình.

Trần Thần và Trần Quyên mặc dù đều là những đứa trẻ được Trần gia nhận nuôi nhưng lại lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau — Trần Thần được đưa vào một trường tư thục tốt nhất ở Xuân Thành, còn Trần Quyên cho tới khi tốt nghiệp trung học cũng chỉ học trường bình thường.

Thành tích của Trần Quyên không tồi, nhưng sau khi thi đậu trường cao đẳng lại không có ý định đi học đại học mà lại gia nhập vào một viện đào tạo chuyên sâu ở Lạc Thành, từ đó trở về sau gần như không còn quay về Xuân Thành nữa. Còn Trần Thần thì sau hai năm học ở trường trung học tư nhân thì bị vợ chồng Trần thị đưa tới nước L, cho tới khi Trần Quyên tự sát mới về nước.

Theo người khác miêu tả, Trần Quyên là một cô gái lạc quan và cởi mở, trêи người không hề có dáng vẻ tiểu thư con nhà giàu, thậm chí còn hòa đồng hơn những đứa trẻ sống trong một gia đình bình thường nữa cơ. Không học đại học không phải vì thành tích kém mà là vì cô muốn làm “y tá”. Trần Thần hoàn toàn đối nghịch với cô, từ nhỏ đã âm trầm gàn dở, cực kì lầm lì, lúc nhỏ còn nhiều lần giết động vật, ở trường lại lẻ loi một mình, cũng không hề tham dự hoạt động tập thể nào cả. Trong suốt các năm học cấp 2 và năm đầu cấp 3, Trần Thần phải đến đồn cảnh sát hết 12 lần, mỗi lần đều chỉ có một nguyên nhân duy nhất — làm bạn học bị thương.

Chuyện học sinh đánh nhau trong môi trường học đường thật ra là một chuyện rất là bình thường, nhưng mà Trần Thần lại giống như muốn đánh đối phương cho tới mức đầu rơi máu chảy.

Trần Triệu Thiêm luôn dùng tiền để giải quyết với bên gia đình bạn học mà bị Trần Thần đánh.

Nơi càng lạc hậu thì vai trò của đồng tiền cũng càng lớn.

Chỉ có điều mặc dù được vợ chồng Trần thị cưng chiều nhưng Trần Thần lại không hề thân thiết với bọn họ.

Người duy nhất mà hắn thân thiết chính là Trần Quyên – người không chung huyết thống với hắn.

Sau khi Trần Quyên mất, Trần Thần thôi học về nước, tính tình cũng dần dần thay đổi, bớt hung ác nham hiểm và hiền lành hơn. Bạn cùng phòng hồi đại học của hắn thậm chí còn nhận xét về hắn –một người rất vui tươi, lớn hơn bọn họ hai tuổi, là một người anh rất đáng tin cậy.

“Trần Thần yêu mến Trần Quyên, có thể nó không đơn giản chỉ ngừng ở mức tình cảm chị em.” Một cảnh sát hình sự thụ lý vụ án nói: “Cậu ta và Trần Quyên cùng nhau lớn lên, khi còn bé chỉ nghe lời một mình Trần Quyên. Khi Trần Quyên rời khỏi Xuân Thành, sau đó đến Lạc Thành học y tá, cậu ta mới bắt đầu gây rắc rối. Chuyên gia tâm lý của bên chúng tôi bảo là, có lẽ cậu ta đang muốn thu hút sự chú ý của Trần Quyên. Sau khi về nước, cậu ta có nói qua hắn có một cô bạn gái, học cấp 3 xong thì chia tay trong hòa bình. Cô gái này tên là Ninh Tiểu Hàn, nếu xét về diện mạo có thể nói, có vài phần rất giống với Trần Quyên.”

Mặc dù Hoa Sùng cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không đến mức kinh ngạc lắm, hỏi: “Các anh có tra qua thông tin cũng như lịch sử lên mạng của Trần Thần trước khi mất tích chưa?”

“Tra qua rồi, không có cái gì đáng chú ý cả.” Người cảnh sát hình sự nói: “Vòng xã giao của cậu ta rất hẹp, chỉ có bạn học, thầy giáo. Thậm chí cậu ta còn không hề liên lạc với Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu.”

Hoa Sùng thấp giọng nói: “Là một đứa trẻ cô đơn.”

“Thực sự là một đứa trẻ cô độc.” Cảnh sát hình sự nói, “Chuyện đó có thể liên quan tới cách giáo ɖu͙ƈ của nhà Trần. Tôi chỉ không hiểu được, nếu vợ chồng đó cùng nhận cả hai đứa trẻ làm con nuôi, tại sao lại đối đãi khác nhau như thế? Trần Quyên không phải con ruột của họ, nếu đã có quan niệm trọng nam khinh nữ thì vốn dĩ không cần phải nhận nuôi Trần Quyên. Vì sao lại nhận nuôi nhưng lại không nuôi dưỡng cho tốt?”

Rời khỏi cục thành phố của Xuân Thành, đón chào Hoa Sùng là một đợt gió lạnh thổi tới khiến cho đầu óc choáng váng

Bốn người nhà Trần đều không có chung huyết thống, Trần Quyên tự sát, Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu chết thảm, Trần Thần lại mất tích ở Xuân Thành. Nhưng lại xuất hiện ở Lạc Thành, một địa điểm có lẽ là nơi hoạt động của một tên sát nhân hàng loạt.

Rõ ràng Trần Thần có khuynh hướng bạo lực, không thể coi nhẹ hành vị giết động vật được — có rất nhiều người bị rối loạn nhân cách chống xã hội khi còn bé cũng có những hành vi như thế.

Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu chết sau khi Trần Thần mất tích, cùng với mấy vụ án liên tiếp gần đây ở Lạc Thành, đều là bị cắt cổ. Trần Thần không có quan hệ gì với bọn họ, có lẽ nào là có quan hệ với con của nạn nhân?

Mấy năm gần đây không có ghi chép việc Trần Thần xuất cảnh nhưng nếu thật sự muốn bí mật đi nước L cũng không phải là hoàn toàn không có cách.

Hoa Sùng hít sâu một ngụm khí lạnh, đang định đi tới bỗng nhiên nghe được một âm thanh vừa xa lạ cũng thật quen thuộc.

“Tổ! Trưởng! Hoa!”

Anh xoay người, từ âm thanh nhìn lại, khóe mắt bỗng chốc hơi mở lớn.

Quả nhiên là Nhạc Nhiên!

Nửa năm không gặp, trang phục mùa hè đã chuyển sang quần áo mùa đông rồi, Nhạc Nhiên đội một cái mũ len thật dày, suýt chút nữa anh đã nhận không ra luôn.

Nhạc Nhiên thật nhanh đã chạy tới, lễ phép cúi chào một cái, chóp mũi lạnh tới mức đỏ bừng, “Tổ trưởng Hoa, đã lâu không gặp!”

“Sao cậu lại ở đây? Tới Xuân Thành điều tra vụ án à?” Hoa Sùng theo bản năng nhìn ra phía sau Nhạc Nhiên, không thấy Thẩm Tầm, lại thấy một người đàn ông có khuôn mặt rất điển trai. Người đàn ông nọ mặc một cái áo lông màu đen dài, quấn một cái khăn quàng cổ làm từ lông cừu màu xám trắng, hai tay đút vào trong túi áo, thản nhiên nhìn thoáng qua một cái, sau đó khóe môi nhếch lên, mặt mày cong cong hiện ý cười.

Hoa Sùng không biết anh ta, lòng có hơi kinh ngạc, thu hồi tầm mắt, thấy Nhạc Nhiên lắc đầu nói: “Bọn em tới hỗ trợ anh Chí Tần tra án đó.”

Hoa Sùng hơi giật mình, “Hỗ trợ bọn anh?

“Cấp trêи phái bọn em tới.” Nhạc Nhiên nói: “Liên quan tới vụ tập kϊƈɦ khủng bố của tiểu khu Ngô Đồng đó.”

Lồng ngực Hoa Sùng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Trước đó vụ trọng án ở tiểu khu Ngô Đồng do bên sở tỉnh phụ trách, cục thành phố bị gạt ra, tổ trọng án có lòng truy tra nhưng lại bị hạn chế khắp nơi, Trần Tranh nhiều lần chạy khắp nơi cũng không thể tìm ra được điểm đột phá.

Hậu quả của việc sở tỉnh và cục thành phố không tín nhiệm lẫn nhau chính là, vụ án mãi không được phá mà phần tử khủng bố có lẽ đang mưu hồ tiếp tục tập kϊƈɦ.

Nghĩ tới quan hệ của Trần Tranh và Thẩm Tầm, Hoa Sùng đột nhiên hiểu ra, chắc là trong khoảng thời gian này không phải Trần Tranh đang cùng sở tỉnh liên hợp điều tra mà là trực tiếp để cho người có cấp bậc cao tiếp nhận luôn, như vậy đối với tổ trọng án có lẽ cũng có lời.

Mà đội hành động đặc biệt của Thẩm Tầm hiển nhiên phù hợp với yêu cầu.

“Đội trưởng Thẩm đâu?” Hoa Sùng hỏi.

“Anh ấy đưa những người khác tới Lạc Thành rồi.” Nhạc Nhiên nói: “Chắc là bây giờ đã tụ lại với bên anh Chí Tần rồi.”

“Vậy nhóm cậu…” Hoa Sùng nói xong lại nhìn người đàn ông mặc trang phục màu đen đứng cách đó không xa.

Nhạc Nhiên theo ánh mắt của anh nhìn qua, rất nhanh đã chuyển về, “Anh một mình tới Xuân Thành, anh Tầm bảo bọn em tới đây để hỗ trợ anh đó.”

Hoa Sùng nghĩ, có lẽ là ý của Liễu Chí Tần.

Nhạc Nhiên nói xong lại hướng về phía người đàn ông mặc đồ đen vẫy vẫy tay, “Anh Chiêu Phàm, anh đứng ở đó làm gì thế? Lại đây đi, giới thiệu nào.”

Chiêu Phàm?

Hòa Sùng cảm giác cái tên này có hơi quen quen, cẩn thận nhớ lại, mới nhớ ra người đàn ông đang đi về phía mình chính là tay súng tỉa át chủ bài của hệ thống cảnh sát đặc nhiệm quốc gia tiếng tăm lẫy lừng.

“Người này tên là Chiêu Phàm, khả năng ngắm bắn cực kì giỏi luôn.” Nhạc Nhiên nói, “Thật ra em cũng bắn tỉa được nhưng mà anh Tầm cứ đòi để anh ấy cùng đi.”

Chiêu Phàm vươn tay, “Tổ tưởng Hoa, nghe danh đã lâu.”

Hoa Sùng nắm lấy bàn tay đầy vết chai sạn do súng, ngón tay siết chặt mới cảm nhận được sức nặng của bàn tay.

“Giờ chúng ta thu xếp như nào đây anh?” Nhạc Nhiên hỏi: “Vẫn ở lại Xuân Thành hay là về Lạc Thành ngay ạ?”

Theo kế hoạch ban đầu của Hoa Sùng thì sau khi nắm chắc được báo cáo điều tra vụ án mất tích của Trần Thần thì sẽ lập tức nhanh chóng trở về, dù sao thì việc Tiếu Thành Tâm mất tích đã khiến cho người ở cục thành phố hoảng sợ. Nhưng nếu đội hành động đặc biệt đã tới rồi, dựa vào mức độ hiểu rõ lẫn nhau giữa Liễu Chí Tần và Thẩm Tầm, hẳn là có thể hợp tác ổn thỏa tốt đẹp.

Mà ở Xuân Thành, có lẽ còn nhiều bí mật vẫn còn bị cất giấu chưa được khai quật.

“Không về vội.” Hoa Sùng nói: “Tôi còn việc phải suy nghĩ phân tích.”

Vụ án thanh niên mất tích ở các thành phố đều được xem là những vụ án khó xử. Sau khi lập án chắc chắc sẽ phải điều tra, nhưng tra thế nào, tra tới đâu thì còn tùy vào từng người. Hay nói cách khác, là thao tác linh hoạt, có nơi điều tra sơ sơ, nhưng có nơi lại điều tra tận gốc. Vụ án của Trần Thần có thể xem như là cảnh sát Xuân Thành đã có lòng lắm rồi, nhưng vì người báo án là bạn học của Trần Thần, không phải người có quan hệ máu mủ gì, mà cha mẹ nuôi của Trần Thần không ở trong nước, cho nên mới chỉ điều tra được một nửa, không tìm được manh mối gì nữa thì tạm thời bị gác lại.

Vụ án mất tích mà một khi đã bị gác lại thì khó có kết quả cuối cùng

Nhưng trước mắt Trần Thần xuất hiện ở Lạc Thành, có thể có liên quan tới tổ chức khủng bố, Hoa Sùng cần phải biết nhiều chi tiết về hắn, về nhà Trần này.

Nhạc Nhiên và Chiêu Phàm đều mang theo súng bên người, hơn nữa không chỉ mang một khẩu. Sau khi lên xe, Nhạc Nhiên lái xe, Chiêu Phàm lấy ra một khẩu súng ném cho Hoa Sùng, ” Có cơ hội chúng ta hãy so tài nhé.”

Lòng Hoa Sùng đang một mực hướng về vụ án, mất tập trung, không rõ Chiêu Phàm vì sao lại nhìn mình chằm chằm, lại còn đòi so tài kỹ thuật bắn súng nữa chứ.

“Tôi biết anh.” Chiêu Phàm nói, “Lúc anh bắn súng trông rất đẹp trai.”

Được khen là đẹp trai giống như ngôi sao, Hoa Sùng nhấc mắt, cũng không biết nên nói gì cho phải

Chiêu Phàm tự quay đầu nhìn tự cười: “Cất súng cho kĩ, mang người đề phòng bất cứ tình huống nào, chờ vụ án này được giải quyết, anh và Liễu Chí Tần cùng tới đội hành động đặc biệt đi, chúng ta sẽ chuyển sang súng bắn tỉa thử xem.”

Hoa Sùng cảm thấy người này không giống như người trong tưởng tượng của mình, gần như nhiệt tình quá mức, nói cũng rất nhiều.

Hồi mới nghe qua cái tên “Chiêu Phàm”, vốn tưởng rằng anh ta phải là một người lãnh đạm kiêu ngạo, là một con người nghiêm túc.

Không ngờ không chỉ không lãnh đạm kiêu ngạo, mà còn có hơi ồn ào.

Nhạc Nhiên đậu xe ở ven đường, Chiêu Phàm ngáp một cái nói: “Tôi là đặc nhiệm, không can dự vào chuyện kia, sẽ không đi với hai người đâu. Tôi phải bổ sung giấc ngủ đã.”

Ninh Tiểu Hàn bằng tuổi với Trần Thần, sống một mình cùng với đứa con một tuổi.

Hoa Sùng nhìn nhìn đứa trẻ nằm trêи giường bông, Ninh Tiểu Hàn mang hai ly trà nóng đặt lên bàn, “Không phải con của Trần Thần, tôi với cậu ta đã chia tay lâu rồi.”

Hoa Sùng gật gật đầu, không có ý định truy vấn cha của đứa nhỏ.

“Năm ngoái các anh đã tới tìm tôi mấy lần.” Ninh Tiểu Hàn nói: “Về Trần Thần, tôi biết gì đều đã nói hết rồi, thật sự cũng chẳng còn gì để nói thêm với các anh cả. Bây giờ các anh lại tới tìm tôi, có phải phát hiện ra cậu ta đã bị giết?”

“Bị giết?” Hoa Sùng hỏi: “Vì sao cô lại nghĩ thế?”

“Không phải bị giết hại à? Đó là tôi nghĩ quá thôi.” Ninh Tiểu Hàn cười cười, “Chỉ có điều tôi đoán là, cậu ta lành ít dữ nhiều.”

Hoa Sùng đã xem qua bản lời khai năm ngoái của Ninh Tiểu Hàn, trong đó không hề có mấy lời linh tinh như “Lành ít dữ nhiều”.

Anh nâng chén trà, nhìn vào mắt Ninh Tiểu Hàn, uyển chuyển thay đổi đề tài, “Lúc trước vì lí do gì mà cô và Trần Thần chia tay?”

Ninh Tiểu Hàn sửng sốt một lát, vẻ mặt không tự nhiên, “Bọn tôi chia tay trong hòa bình.”

“Tôi biết. Nhưng dù có chia tay hòa bình cũng phải có nguyên nhân chứ? Nếu không thì còn tốt mà, sao mỗi người lại một ngả chứ?” Giọng của Hoa Sùng ôn hòa, tư thái nhàn tản, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi.

Ninh Tiểu Hàn im lặng vài phút, mới mở miệng nói: “Cậu ta, làm cho tôi cảm thấy rất đáng sợ.”

“Hửm? Cậu ta làm chuyện gì không tốt với cô sao?

“Chuyện này thì không có, nhưng tôi thỉnh thoảng cảm nhận được, cậu ta vốn không phải là người.”

Nhạc Ngiên suýt nữa phun trà hết ra ngoài, “Không, không phải người?”


Hoa Sùng ra hiệu bảo Nhạc Nhiên im lặng, lại hỏi: “Hành vi cá nhân của cậu ta không giống bình thường?”

“Đúng thế!” Ninh Trữ Hàn cau mày, trong mắt lo lắng, như là đang nhớ lại cái gì đó mà cô vốn chẳng muốn nhớ lại, “Chúng tôi thành đôi, là cậu ta theo đuổi tôi. Tôi học lại hơn hai năm, tuổi cũng khá lớn, cậu ta từ nước ngoài về, học chậm hai năm, vừa vặn học cùng trường đại học với tôi. Thái độ làm người của cậu ta không tồi, thành tích cũng tốt nên tôi đồng ý quen cậu ta. Sau đó tôi lại dần dần phát hiện, hành vi cá nhân của cậu ta rất quái lạ.”

“Quái lạ như thế nào?”

“Cậu ta thườn xuyên ngẩn người, lúc ngẩn người vẻ mặt rất đáng sợ, loại ánh mắt này không biết phải hình dung như thế nào nữa…” Ninh Tiểu Hàn suy tư hồi lâu, nói: “Tóm lại là rất đáng sợ, bởi vì tôi chưa từng thấy ánh mắt của cậu ta đối với người khác như thế cả. Lúc đầu tôi còn nhìn cậu tới mức ngẩn cả người, sẽ gọi cậu ta, sau khi hoàn hồn cậu ta sẽ cười với tôi, không khác gì so với lúc ở ngoài đường cả. Lúc mới bắt đầu, tôi không cảm thấy có vấn đề gì hết. Nhưng sau một thời gian, tôi lại cảm thấy sợ hãi.”

Hoa Sùng thấy trong mắt Ninh Tiểu Hàn hiện lên vẻ sợ hãi.

Khi một người phụ nữ nhớ lại người bạn trai đã cùng mình chia tay "trong hòa bình", nhưng trong mắt lại xuất hiện sợ hãi, thì không bình thường chút nào cả.

“Thật ra cậu ta đối xử với tôi rất tốt, tôi có yêu cầu gì, cậu ta đều có thể thỏa mãn cả.” Ninh Tiểu Hàn tiếp tục nói: “Bạn bè của tốt đều nói tôi tìm được một người bạn trai điển hình, nhưng tôi lại luôn cảm thấy rất lạnh, tôi cảm thấy trêи người cậu ta không có chút “hơi người” nào. Có khi cậu ta nhìn tôi, tôi cảm thấy được tầm mắt của cậu ta như xuyên qua người tôi, đang nhìn một người khác. Anh có thể hiểu được cái cảm giác này không? Bây giờ nhớ lại, tôi đã cảm thấy sởn cả gai óc rồi.”

Hoa Sùng nhìn cánh tay Ninh Tiểu Hàn, bên trêи đã nổi lên một tầng da gà.

Ninh Tiểu Hàn thở dài, “Lúc chúng tôi sống chung, tôi thường xuyên thấy cậu ta nửa đêm lại tỉnh dậy, một mình đứng ngoài ban công, không biết suy nghĩ cái gì nữa. Tôi vốn không dám đi gọi câu ta, tôi cảm thấy, cảm thấy…”

Hoa Sùng kiên nhẫn nói: “Cảm thấy cái gì?”

Ninh Tiểu Hàn nâng trán, “Tôi cảm thấy cách cậu ta thể hiện với tôi và với tất cả mọi người không hề giống nhau, nhất là lúc nửa đêm một mình đứng ngoài ban công, thật giống như quỷ khoác da người ấy.”

Nhạc Nhiên trừng lớn mắt, nghẹn không nói được.

“Quỷ khoác da người à…” Hoa Sùng lẩm bẩm.

Nếu Trần Thần có nhân cách chống xã hội, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, trực giác của Ninh Tiểu Hàn là đúng.

“Tôi càng ngày càng sợ cậu ta, lúc học đại học năm ba thì đề nghị chia tay.” Ninh Tiểu Hàn lau mồ hôi trêи chóp mũi, “Cậu ta cũng không làm tôi khó xử, cho nên tôi mới nói, chúng tôi chia tay trong hòa bình. Cậu ta là mối tình đầu của tôi, lúc quen cậu ta, tôi chỉ là vô thức cảm thấy được nếu đang yêu đương sẽ không giống như bọn tôi, sau này quen bạn trai mới, mới ý thức được mối quan hệ hằng ngày giữa tôi và Trần Thần quái lạ như thế nào — cậu ta vốn không phải dành tình yêu cho tôi, tôi giống như là thú cưng được cậu ta yêu thương, bị cậu ta giam giữ nuôi dưỡng. Sự ôn nhu, hiền lành của cậu ta chỉ là ngụy trang, có thể bộ dạng nửa đêm đứng trêи ban công mới chính là cậu ta.

Hoa Sùng bắt lấy thời cơ hỏi: “Nếu tôi nói cho cô biết, Trần Thần trước đây âm trần cố chấp, đối xử với tất cả mọi người rất lạnh lùng, cô thấy thế nào?"

Ninh Tiểu Hàn đầu tiên là yên lặng hé miệng, sau đó không lâu thì mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Trách không được. Khó trách sao tôi luôn cảm thấy, cái tính tình tốt đẹp ấy thực sự không thuộc về cậu ta, cậu ta chính là cái loại không có “hơi người” ấy.”

Hoa Sùng lại hỏi: “Chuyện gia đình của cậu ta, cô có biết gì không?”

“Gia đình?” Ninh Tiểu Hàn cúi đầu suy nghĩ một lát, “Cậu ta chưa từng kể cho tôi nghe về bố mẹ của cậu ta, nhưng tôi nghe được cậu ta từng nói mớ.”

“Cô còn nhớ rõ cậu ta đã nói cái gì không?”

“Cậu ta giãy dụa dữ lắm, đầu tiên tôi nghe thấy cậu ta hô "ba, ba, xin ba", sau lại nghe thấy cậu ta quát "tôi muốn giết các người".” Ninh Tiểu Hàn nói: “Giọngcậu ta rất đáng sợ, tôi không dám gọi cậu ta dậy, chỉ có thể nằm bên cạnh mặc cậu ta giãy dụa. Cậu… cậu ta giống như rất hận cha mẹ mình.”

Hoa Sùng đột nhiên nhớ tới vết thương trêи cổ của Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu.

“Đúng rồi.” Ninh Tiểu Hàn sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng chẳng còn tí huyết sắc nào cả — trước khi nhớ lại chuyện của Trần Thần, rõ ràng sắc mặt cô hồng hào, trong mắt còn chứa sự vui sướиɠ lẫn ôn nhu khi lần đầu được làm mẹ, “Đúng rồi, Trần Thần từng giết một con Chinchilla (một giống chuột cảnh). Là do một cậu bé ở sát vách nhà chúng tôi nuôi. Không biết làm thế nào mà con chinchilla đó lại chạy sang nhà của chúng tôi, cậu ta bắt nó rồi bóp nó chết tươi. Cậu ta cho rằng tôi không thấy, nhưng thật ra, thật ra tôi đã thấy hết rồi.”

Ninh Tiểu Hàn nuốt nước miếng, “Cậu ta có vẻ rất phấn chấn, còn cười với xác con chinchilla, rất quỷ dị, tôi… Tôi chịu không nổi.”

Hoa Sùng an ủi cô, nói: “Năm ngoái lúc lấy lời khai, sao cô lại không đề cập tới chi tiết này?”

“Tôi không muốn nói.” Ninh Tiểu Hàn rùng mình một cái, “Nghĩ tới một chút thôi tôi đã cảm thấy khó thở rồi.”

Hoa Sùng lại trở về với vấn đề ban đầu — chỉ có điều vấn đề này có lẽ không cần hỏi lại nữa.

“Tại sao cô lại cảm thấy Trần Thần đã lành ít dữ nhiều?”

Ninh Tiểu Hàn thở hổn hển, “Anh cảnh sát, anh có biết khi mà tôi nghe tin cậu ta bị mất tích, ý niệm đầu tiên trong đầu tôi là cái gì không?”

Hoa Sùng chậm rãi nói: “Cô cho rằng bị người ta sát hại?”

“Ừm!” Ninh Tiểu Hàn vô cùng kϊƈɦ động, “Giết một con chinchilla đã có thể khiến cậu ta hưng phấn tới vậy rồi, vậy, giết người có là gì chứ! Cậu ta nhất định đã giết người! Các anh tìm không thấy cậu ta, qua một năm rồi vẫn không tìm được cậu ta, vậy tám phần là cậu ta đã bị người ta giết chết rồi!”

Đội hành động đặc biệt đã tới khiến cho Liễu Chí tần nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay vào lúc cậu cùng với Thẩm Tầm đang cùng nhau tới sở tỉnh, một vụ án mạng bất ngờ được báo cho cục thành phố —

Phố Đan Triện khu Phú Khang, phát hiện một thi thể nam giới đã tử vong cách đây một ngày.