Tâm Độc

Chương 140

Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

10.

Hoa Sùng nhìn Vương Tùng Tùng đang ngồi trong phòng thẩm vấn, quay đầu lại cầm lấy báo cáo tử thi từ Từ Kham.

Vương Chương Bỉnh chết do bị siết cổ, thời gian tử vong khoảng từ 12 giờ rưỡi đến 1 giờ rưỡi trưa. Khi còn sống, Vương Chương Bỉnh có bệnh Alzheimer, đã phát triển đến giai đoạn đần độn, các bộ phận thân thể khác đều bình thường, không có bệnh quá nặng.

“Điều này có nghĩa, tuy rằng Vương Chương Bỉnh đánh mất khả năng hoạt động vì Alzheimer, không thể tự sinh hoạt, phải có người khác chăm sóc, nhưng chỉ cần không xảy ra tai nạn như té ngã nghiêm trọng, luôn ở nhà điều dưỡng, thì ông ấy ít nhất cũng sống thêm được một hai năm, lâu hơn nữa thì ba năm rưỡi cũng không thành vấn đề. Chỉ là bệnh của ông ấy không thể tốt hơn, chỉ có thể càng ngày càng tệ, ông ấy sống càng lâu, người nhà của ông ấy lại càng bị ảnh hưởng.” Liễu Chí Tần vứt cuốn sổ lên bàn, bưng cốc trà nóng lên, “Hoàn cảnh ba anh em nhà họ Vương đã điều tra xong, nhà Vương Nặc Cường kinh doanh quầy thức ăn di động, thu nhập không ổn định, thời gian làm việc một ngày rất dài, nếu ngừng sẽ không có thu nhập, Vương Tùng Tùng năm nay 26 tuổi, trước đây phụ giúp cho quầy hàng Vương Nặc Cường, bây giờ mua chiếc môtô, đang làm người giao thức ăn, có bạn gái, dự định kết hôn; hai vợ chồng Vương Hiếu Ninh có công việc làm ổn định, không có con cái, hoàn cảnh hơi khá hơn một chút, mà muốn họ chịu trách nhiệm chăm sóc Vương Chương Bỉnh, có lẽ cũng không đủ khả năng; mấy năm trước chồng Vương Sở Ninh bị bệnh qua đời, bà ta và con gái Quý Xán sống nương tựa lẫn nhau, Quý Xán năm nay 19 tuổi, học mỹ thuật, học tập tốn kém rất nhiều, điều kiện nhà họ là kém cỏi nhất, dựa cả vào Vương Sở Ninh làm mấy việc vặt vãnh kiếm tiền.”

“Ba đứa con đều sống rất chật vật, Vương Chương Bỉnh bị bệnh, đẩy ba gia đình đến ngõ cụt.” Hoa Sùng cầm cốc trà từ tay Liễu Chí Tần, giữ trêи tay mình, “Bệnh Alzheimer không chữa được, coi như uống thuốc lâu dài, cũng chỉ có thể giảm bớt triệu chứng, mà thuốc cũng tốn số tiền không nhỏ.”

“Trọng điểm là, Vương Chương Bỉnh sẽ không chết ngay.” Liễu Chí Tần nói chậm rãi, “Bệnh này không giống với ung thư. Người già nếu như bị ung thư, đến thời kì cuối, hơn phân nửa sống không được mấy tháng. Con trai con gái ngày đêm thay phiên chăm sóc, bỏ công bỏ tiền, cũng chỉ tốn một năm nửa năm. Bệnh ông ấy là kéo dài, không ai biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm.”

“Sau khi ông ta hoàn toàn mất đi năng lực tự hoạt động, gia đình đã chăm sóc ông ấy một năm.” Hoa Sùng nhớ tới vẻ mặt đau khổ không chịu nổi của Vương Nặc Cường, than thở: “Nếu như loại cuộc sống này còn tiếp tục kéo dài, tự thân Vương Chương Bỉnh không nhận biết được gì, nhưng ba đứa con của ông ta, mỗi người đều có gia đình riêng, e là đều sẽ không chịu nổi.”

Liễu Chí Tần lạnh lùng nói: “Trong lòng họ e rằng đều mong ngóng người cha già kia nhanh chóng chết đi.”

“Thế nên tất cả mọi người đều có động cơ gây án.” Hoa Sùng đưa cốc trà đến bên môi, uống hai ngụm, “Vương Hiếu Ninh chĩa mũi dùi về Vương Tùng Tùng, nhưng vợ chồng bà ta cũng không phải không có động cơ gây án.”

“Suy đoán ban đầu của tôi là người nhà này tập thể gây án.” Liễu Chí Tần mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra lần thứ hai, “Nhưng họ đã bắt đầu tự đổ tội lẫn nhau nên khả năng tập thể gây án không lớn. Thật ra thì Vương Hiếu Ninh cũng rất khả nghi. Ba anh em họ thỏa thuận từng người chăm sóc cha mấy tháng, thời gian gần đây Vương Chương Bỉnh vẫn luôn ở nhà Vương Nặc Cường, đầu năm sau, Vương Chương Bỉnh sẽ chuyển tới nhà Vương Hiếu Ninh.”

Hoa Sùng đi tới đi lui bên cạnh bàn, đột nhiên dừng chân, “Vương Hiếu Ninh và chồng là Trương Xung Thích tại sao không có con?”

“Không muốn.”

“Họ đã đến tuổi này còn không muốn có con sao?”

“Thực ra cũng không kỳ quái, tuy rằng mọi người đều muốn có con để "nuôi dưỡng lúc về già", nhưng cũng có người trời sinh không thích trẻ con, cũng muốn tự do sinh hoạt mà không lo lắng.”

Hoa Sùng suy nghĩ một chút, “Như vậy đưa Vương Chương Bỉnh lúc nào cũng cần người chăm sóc giao cho họ, đối với họ mà nói, là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận.”

“Ừm.” Liễu Chí Tần gật gật đầu, kéo cái ghế ngồi xuống: “Lúc em tìm hiểu hoàn cảnh với Vương Hiếu Ninh, bà ta rất lo lắng, còn Trương Xung Thích đờ đẫn ngồi bên cạnh. Nhìn chung thì phản ứng của hai người đều rất quái lạ. Theo bà ta nói, phòng riêng là do Vương Nặc Cường đặt, sau khi người đến đông đủ, mọi người tượng trưng chúc "Sinh nhật vui vẻ" với Vương Chương Bỉnh, Vương Chương Bỉnh không phản ứng chút nào, như là không nghe thấy. Lúc mang món ăn lên, Vương Tùng Tùng đề nghị đẩy Vương Chương Bỉnh đến phòng nghỉ, lý do là "Ông nội không thể ăn thức ăn trêи bàn". Đúng rồi, bà ta còn nói, ánh mắt Quý Xán và Vương Tùng Tùng nhìn Vương Chương Bỉnh rất căm ghét, Quý Xán còn nhỏ giọng nói câu "ông già bất tử ".”

“Nhanh như vậy đã đẩy hiềm nghi lên người Vương Tùng Tùng, còn cố ý nói đến Quý Xán, hành động này của Vương Hiếu Ninh hơi bị dư thừa.” Hoa Sùng khoanh tay, hơi khom lưng.

Trong phòng mở điều hòa, không lạnh, Hoa Sùng đã sớm cởi áo khoác dày ra để lên ghế, lúc này chỉ mặc cái áo lông màu xám mỏng, bên trong là áo sơmi, hiện ra vóc người cao ráo, rất bắt mắt, ngay cả tư thế lười biếng cũng rất thu hút.

Liễu Chí Tần nhìn bên hông anh, nhất thời không nói gì.

Anh liếc Liễu Chí Tần một cái, “Nhìn gì đó?”

Liễu Chí Tần ngước mắt, thản nhiên nói: “Nhìn eo anh.”

“Hửm. Đẹp không?”

“Đẹp.”


“Lại còn trả lời nữa à?”

“Em đây gọi là trả lời thành thật, không dám lừa gạt lãnh đạo.”

Hoa Sùng ho khan một tiếng, ấn ấn môi, “Thôi dừng, nói vụ án đi.”

Liễu Chí Tầng sờ cằm, miễn cưỡng không nhìn nữa, “Bây giờ chúng ta có hai hướng điều tra chính. Một hung thủ là người nhà Vương Chương Bỉnh, khả năng này tuy rằng nghe rất hoang đường, không hề có "năng lượng tích cực", nhưng cũng không phải không thể xảy ra. Vương Chương Bỉnh không có bệnh nan y, sẽ không chết trong thời gian ngắn, chuyện ông ấy còn sống như một ngọn núi lớn đặt ở trêи người con cái, ông ấy còn sống ngày nào, con cái ông ấy một ngày không dễ chịu ngày đó. Ông ấy chết, Vương Nặc Cường và những người khác có thể giải thoát. Hai, hung thủ là một người khác, người này biết bên ngoài cửa phòng dị dạng là góc chết camera, cũng biết Vương Chương Bỉnh bị đẩy vào. Hắn đi vào căn phòng dị dạng từ cánh cửa kia, siết cổ chết Vương Chương Bỉnh, sau đó chạy trốn.”

“Mục đích người này là gì? Trả thù? Để hả giận?”

“Cái này em cũng không nghĩ ra.” Liễu Chí Tần nói: “Vương Chương Bỉnh chỉ là một ông lão về hưu bình thường, bận rộn ở xưởng cả đời, ít nhất cho tới bây giờ, em vẫn không tra được ông ta đã làm gì để người khác trả thù.”

Hoa Sùng trầm ngâm một lúc, “Khả năng hung thủ là người thân khả thi nhất.”

“Cuộc sống khó khăn có thể biến yên thành hận.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu Vương Chương Bỉnh biết con ông ta ai cũng đều hi vọng ông mau qua đời, sẽ có tâm trạng thế nào?”

“Có lẽ ông ấy đã sớm biết.”

“Hả?”

“Người bệnh Alzheimer thời kì cuối tuy rằng đa số thời gian tinh thần không tỉnh táo, ai cũng không nhận ra, mà đôi khi; chỉ là đôi khi, họ sẽ có thể tỉnh táo trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.” Hoa Sùng nói nhỏ, “Mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, ông ấy cũng có thể cảm nhận được, bệnh của mình liên lụy con cái, mà con cái bị vướng tình thân và trách nhiệm không thể không chăm sóc ông ta.”

“Nếu như là như vậy, em thà không có lúc nào tỉnh táo.” Liễu Chí Tần nói: “Việc này quá tàn nhẫn.”

Hoa Sùng chọc cậu một cái, “Em đừng có coi mình là bệnh nhân chứ?”

“Hông có mà.”

“Yên tâm đi, khi em già anh sẽ chăm sóc em.”

“Phải chờ tới già anh mới chăm sóc em sao?”

“Thế em muốn sao mới…” Hoa Sùng đang nói đột nhiên nghẹn lại, hai chữ cuối “vừa lòng.” Chưa kịp ra đã bị vội vàng nuốt trở vào.

“Sao vậy?” Liễu Chí Tần hỏi.

Hoa Sùng lắc đầu, quay lưng về phía Liễu Chí Tần.

Vừa nãy bỗng dưng nhớ tới, ở bên nhau những ngày qua, còn có nửa năm trước, luôn là Liễu Chí Tần chăm sóc anh, mà anh một mình sinh hoạt nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện một người dịu dàng quan tâm chăm sóc mình lại không có một chút không quen nào, rất tự nhiên mà tiếp nhận.

“Sao thế?” Không có được đáp án, Liễu Chí Tần tới gần, gác cằm lên vai Hoa Sùng.

Hoa Sùng lập tức đứng thẳng, nhỏ giọng mắng: “Đừng làm bậy!”

“Không có ai đâu mà.” Liễu Chí Tần cọ cọ bả vai anh, dịu dàng hỏi: “Tại sao đột nhiên quay lưng lại? Nghĩ đến cái gì?”

Hoa Sùng biết Liễu Chí Tần có chừng mực, nên cũng không giãy ra, “Không nghĩ gì cả.”

“Vậy sao lỗ tai anh lại đỏ?” Nói đoạn, Liễu Chí Tần hôn một cái trêи vành tai càng ngày càng hồng kia.

Sống lưng Hoa Sùng chợt tê dại, nhẹ nhàng hít một hơi, “Anh Tiểu Liễu.”

“Hả?”

“Em có cảm thấy anh quá lười không?”

“Lười?” Liễu Chí Tần nắm chặt cánh tay, “Tổ trưởng Hoa, anh xem anh cả ngày bận thành dạng gì? Anh mà lười biếng thì ai làm siêng?”

“Anh nói ở nhà cơ.” Hoa Sùng nói: “Anh hình như không có làm việc nhà.”

Liễu Chí Tần cười rộ lên, hơi thở ấm áp phun trêи cổ Hoa Sùng. Hoa Sùng phản xạ có điều kiện mà rụt cổ một cái, lưng dựa vào lồng ngực Liễu Chí Tần.

“Không làm thì sao.” Liễu Chí Tần nói: “Tổ trưởng Hoa, anh tính toán cái này với em nữa à?”

Hoa Sùng vừa nghĩ mình ở nhà lười biếng, cũng có chút đuối lý, “Hay là sau này anh dậy sớm làm bữa sang cho em?”

Liễu Chí Tần cười.

Hoa Sùng nói: “Em cười cái gì?”

“Cứ để em làm đi, thời gian sáng sớm quý giá, anh nên ngủ thêm một chút.”

Hoa Sùng nghe hiểu, Liễu Chí Tần là đang chê anh tay nghề quá kém, không muốn ăn bữa sáng anh làm.

Vốn hơi giận, nhưng khi nhớ lại lời nói và giọng điệu Liễu Chí Tần lúc đó, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Liễu Chí Tần sao lại giỏi ăn nói như vậy chứ? Câu nói đáng ăn đòn “Anh làm bữa sáng dở lắm”, đổi thành “Thời gian sáng sớm quý giá, anh nên ngủ thêm một chút”, nghe lại thành quan tâm ngọt ngào ngay.

Hoa Sùng híp mắt, thoát khỏi vòng tay của Liễu Chí Tần, hất cằm, “Anh phát hiện tuy em cao, nhưng thi thoảng cũng ngọt ngào lắm nha.”

Liễu Chí Tần mỉm cười, “Người cao và ngọt ngào đâu có mâu thuẫn gì nhau?”

“Em không phản đối anh nói em "ngọt ngào" à?”

“Tại sao phải phản đối?”

Đuôi mắt Hoa Sùng nhếch lên, ” "Ngọt" là từ tả con gái, em chịu để anh nói em "ngọt" sao?”

“Ai quy định "Ngọt" chỉ có thể để tả con gái?”

“Không phải sao?”

“Đâu phải đâu?”

Hoa Sùng lắc đầu, cảm giác hơi choáng.

Anh rất ít khi bị vụ án làm choáng váng, mà thường xuyên bị Liễu Chí Tần làm choáng, suy nghĩ nguyên nhân, chắc là hoàn toàn không có phòng bị với Liễu Chí Tần.

Điện thoại trêи bàn làm việc vang lên, Trương Mậu nói: “Tổ trưởng Hoa, Vương Nặc Cường và Trương Xung Thích đánh nhau!”

“Là hắn! Là hắn và Vương Hiếu Ninh làm!” Khác với lúc ở nhà hàng Túy Hương, Vương Nặc Cường chợt trở nên hung tợn, hai mắt đỏ chót. Gào lên: “Lúc trước cha mới vừa bệnh, chúng ta bàn nhau thay phiên chăm sóc, Vương Hiếu Ninh không chỉ đổi ý, còn siết chết cha! Súc sinh, đúng là súc sinh! Làm ra chuyện như vậy, còn muốn đổ tội cho Tùng Tùng!”

Trương Xung Thích lau máu trêи khóe môi, cười khan nói: “Ai là súc sinh trong lòng người đó biết. Buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm, là ai đề nghị đẩy cha vào phòng nghỉ ngơi? Là ai đẩy? Hả? Không phải Vương Tùng Tùng sao?”

“Chú không phải cũng đồng ý sao? Tất cả mọi người đồng ý, Tùng Tùng mới đẩy ba đi vào!” Vương Nặc Cường tức giận, “Lẽ nào Tùng Tùng đẩy ba đi vào phòng nghỉ thì Tùng Tùng là hung thủ?”

“Nếu như tôi nhớ không lầm, Vương Tùng Tùng ở lại trong phòng nghỉ tận mấy phút.” Vương Hiếu Ninh đứng bên cạnh chồng, vuốt mái tóc bù xù, “Siết chết một người, mấy phút là đủ rồi.”

“Cô nói bậy!” Vợ Vương Nặc Cường – Chu Chiêu khóc lớn lên, “Mẹ con chúng tôi đã làm gì chứ? Đã hầu hạ ông già đáng chết kia, ông ta chết còn muốn chúng tôi đền mạng sao? Họ Vương các người có còn lương tâm hay không?”

Câu nói này cũng cùng mắng luôn cả Vương Nặc Cường. Hoa Sùng nhìn về phía Vương Nặc Cường, thấy trêи mặt ông ta lúc xanh lúc trắng.

“Đi phòng nghỉ không chỉ có anh Tùng Tùng.” Quý Xán nhẹ nhàng nói.

Vương Sở Ninh liền vội vàng kéo cánh tay cô, “Con nít con nôi, xen vào làm gì?”

“Con sắp 20 tuổi còn coi như trẻ con sao?” Quý Xán chế nhạo nói: “Mẹ, ông ngoại cuối cùng cũng chết rồi, bây giờ mẹ chắc là vui lắm nhỉ?”

Lời vừa thốt lên, không ít người ở đây đều ngẩn ra.

Vương Sở Ninh rưng rưng hai mắt, “Con… con nói cái gì?”

Quý Xán cười cười, “Ông ngoại bị bệnh nhiều năm như vậy, có ai trong các người mà không hy vọng ông mau chết chứ?”

Vương Nặc Cường và Chu Chiêu ngẩn người ra.

“Dì, dì và dượng làm sao có mặt mũi nói anh Tùng Tùng?” Quý Xán nhìn về phía Vương Hiếu Ninh và Trương Xung Thích, “Đúng, đề nghị đưa ông ngoại vào phòng nghỉ là anh Tùng Tùng, đẩy ông ngoại đi vào cũng là anh Tùng Tùng. Nhưng các người quên mất rồi à, trong lúc ăn, các người cũng vào phòng nghỉ mà? Nói cái gì mà muốn đút ông ngoại chút canh.”

Vương Nặc Cường lập tức quát lên: “Các người cũng tiến vào phòng nghỉ, tiểu Xán thấy, tôi cũng nhìn thấy!”

Vương Hiếu Ninh tức giận đến phát run, giơ tay định tát Quý Xán, bị Vương Sở Ninh đẩy ra.

Trương Mậu nhỏ giọnghỏi: “Chúng ta phải nhìn bọn họ cãi nhau như vậy à anh?”

Hoa Sùng không nói, nhìn chằm chằm Vương Sở Ninh đang bảo vệ Quý Xán.

Lúc ở trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương, người khóc nhiều nhất to nhất là bà ta, vọt tới trước mặt ông chủ nói lý lẽ cũng là bà ta. Đối với cái chết của Vương Chương Bỉnh, bà ta dường như là người đau lòng nhất. Chồng bà ta mất sớm, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Quý Xán, mà nhìn phản ứng lúc nãy của Quý Xán, có vẻ tình cảm hai mẹ con cũng không tốt.

Tình cảm người nhà này, giống như bộ quần áo mới của hoàng đế, tât cả đều là giả dối.

“Thôi được rồi, tôi thừ nhận tôi có đi vào phòng nghỉ.” Vương Hiếu Ninh chỉ vào Vương Sở Ninh, “Nhưng đừng có bảo với tôi cô không vào nhé? Tất cả chúng ta ở đây, trừ Quý Xán, ai cũng đã vào phòng nghỉ cả.”

Vương Sở Ninh mất tự nhiên nhìn nơi khác, như là chột dạ.

“Vương Hiếu Ninh!” Vương Nặc Cường quát: ” Tại sao cô muốn đổ tội cho Tùng Tùng? Nó gọi cô một tiếng "dì cả", mà cô lại nỡ đối xử như vậy sao?”

“Dì cả?” Vương Hiếu Ninh như nghe được chuyện cười, “Tôi có xin nó gọi sao?”

“Cô!”

“Tôi thế nào? Các người có con trai, các người giỏi rồi, cả nhà các người chiếm nhà ông già, còn tôi, tôi có cái gì?” Đề tài dần dần hướng qua một hướng khác, Vương Hiếu Ninh dựa vào bên tường, ánh mắt thâm độc, “Con mẹ nó tôi không có thứ gì! Các người có được của cải từ ông già, không nên tận hiếu với ông già sao? Đùn đẩy ông ta cho tôi là có ý gì? Một chút quyền lợi tôi cũng không có, còn phải thay các người tận hiếu à?”

“Cô không muốn chăm sóc cha cứ việc nói thẳng!” Nếu không có người ngăn, Vương Nặc Cường e là đã đấm vào mặt Vương Hiếu Ninh.

“Nói như thể các người sẽ không đem ông ta đến nhà tôi vậy đó?” Vương Hiếu Ninh cười lạnh, “Thôi đi, tôi biết nhà các người chăm sóc ông già cực khổ, con trai anh không chịu được, nên thừa dịp ngày hôm nay, chúng ta đều ở đây, lấy một sợi dây siêt chết ông già. Ông già vừa chết, ngôi nhà kìa hoàn toàn là của anh. Ai bảo anh là nam, sinh cho ông già đích tôn cũng là nam? Ông ta có lúc nào để đứa con gái như tôi vào mắt?”

“Sao lại rùm beng đến chuyện nhà rồi?” Trương Mậu nắm tóc, “Người nhà này bên ngoài hoà thuận, còn tụ tập lại chúc thọ cha, mà thực ra đã mâu thuẫn từ lâu.”

“Để họ cãi.” Hoa Sùng nói, “Cãi càng nhiều, lộ càng nhiều.”

Đúng lúc này, một cảnh sát đi tới, nói câu gì bên tai Hoa Sùng.

Hoa Sùng nhíu mày, “Dây thừng?”

“Không liên quan đến con gái tôi! Là tôi đặt Dây thừng trong giỏ nó!” Nhìn thấy sợi dây tìm được trong giỏ của Quý Xán, Vương Sở Ninh suýt khóc nấc. Bà ta đập trán lên bàn thẩm vấn, không ngừng lặp lại: “Tiểu Xán không biết gì cả, là tôi làm, là tôi làm!”


Hoa Sùng nắm dây nhựa dài, mặc dù sợi dây này đủ để siết chết một người, nhưng không đủ gây ra những dấu vết trêи cổ Vương Chương Bỉnh.

Mà tại sao trong giỏ Quý Xán lại có dây thừng?

Hoặc là, Vương Sở Ninh vì sao lại bỏ dây thừng vào giỏ Quý Xán?

Nếu như Vương Sở Ninh bỏ dây thừng vào giỏ không vì mục đích gì, tại sao bà ta lại hoang mang đến mức độ này?

Liễu Chí Tần hỏi: “Sợi dây này, là chuẩn bị cho cha bà sao?”

Tiếng khóc trong phòng thẩm vấn dừng lại, bầu không khí ngột ngạt căng thẳng.

Hồi lâu, Vương Sở Ninh mới gật đầu, “Tôi không chịu nổi. Tình trạng của cha càng ngày càng kém, mỗi tháng Vương Nặc Cường đều đòi tôi phí sinh hoạt, tôi không có cách nào chịu nổi…”

Bà ta nghẹn ngào, đứt quãng nói, “Giờ tuy rằng cha không ở nhà tôi, tạm thời không cần tôi và tiểu Xán chăm sóc, mà rất nhanh, rất nhanh nên đến lượt chúng tôi. Chồng tôi chết vì ung thư, tiền đã tiêu hao hết, lúc trước tôi một mình chăm sóc chồng, có người đến giúp tôi sao? Tôi thật sự không muốn lại chăm sóc một kẻ tàn phế. Tôi không còn cách nào, tôi không còn cách nào!”

Liễu Chí Tần hoàn toàn không bị lay động, lại hỏi: “Dây thừng này bà đã chuẩn bị bao lâu?”

Vương Sở Ninh lau nước mắt, “Hai tháng. Nhưng các người tin tôi, hôm nay tôi thật sự không có ra tay, tiểu Xán lại càng không thể, nó không biết tôi giấu dây thừng trong giỏ của nó.”

“Thật à?” Hoa Sùng không nói ngay cho bà ta biết dây thừng và vết thương không trùng khớp, “Vương Chương Bỉnh bị đẩy vào phòng nghỉ, bên trong phòng riêng ồn ào, mà Vương Chương Bỉnh cũng không thể la lên, tại sao bà lại từ bỏ "cơ hội" này?”

Vương Sở Ninh phát run, “Tôi, tôi không dám. Nói thế nào thì, ông ấy cũng là cha của tôi. Tôi không, không xuống tay được…”

“Tao là mẹ của mày, sao mày lại có thể xuống tay như thế?” Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng ngủ chật chội, Lương Bình vừa xoa rượu thuốc vào vết thương trêи lưng, vừa lẩm bẩm nói nhỏ.

Bà nhảy quảng trường một mình không biết làm sao, truyền đến tai chồng và con trai. Vì lớn tuổi, không đánh nổi, chồng bà giờ đã không thế đánh bà ta nổi, nhưng “gậy gia pháp” cha truyền con nối, chuyển sang tay con trai, vãn cứ đánh lên người bà.

Bà đã bị đánh cả đời, khi còn trẻ bị chồng đánh là chuyện thường như cơm bữa, không vui một chút là đánh, dùng các loại lý do dạy dỗ người đàn bà “Không nghe lời”. Nhà mẹ đẻ không giúp được gì, thêm vào con trai còn nhỏ, bà chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Nhẫn nhịn đến mấy chục năm. Chồng đánh bà như thói quen, bà cũng nhẫn thành thói quen. có lúc chồng bà tâm tình tốt, còn nói với người ngoài: “Con đàn bà nhà tôi mà không nhờ tôi dạy dỗ thì chỉ đi ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt xấu hổ.”

Chuyện đi nhảy quảng trường, còn không phải là chuyện mất mặt xấu hổ sao?

Lần đầu tiên bị con trai đánh, Lương Bình tuyệt vọng đến suýt nữa tự sát. Bà thật sự không ngờ rằng, con trai khổ cực nuôi lớn không bênh vực mình, mà lại còn giống như cha nó đánh đập bà. Con dâu còn đứng bên cạnh cười, tiếng cười khanh khách dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Cả đời bà cũng không được cười vui vẻ như thế.

Bất tri bất giác, bà nhịn xuống, ngày nào cũng giống như người hầu ở nhà bận rộn, nhảy quảng trường là niềm an ủi duy nhất.

Khi Lạc Thành xảy ra chuyện lớn, mười một người già bị giết, người người đều nói là do nhảy quảng trường nên mới bị như thế. Con trai và chồng cũng không cho phép bà đi nhảy quảng trường nữa, chê bà trở thành nạn nhân tiếp theo, chê bà làm cả nhà mất mặt.

“Gậy gia pháp” lại vụt vào tấm lưng đã chồng chất vết thương, con trai cao cao tại thượng nói: “Bà còn đi hay không? Bà còn dám đi hay không?”

Để xuống bình rượu thuốc, Lương Bình nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ: Cái người giết 11 người già kia, tại sao không tới giết mình luôn đi chứ? Giết những người không muốn chết kia là làm ác, nhưng giết mình lại là hành thiện.

Rời khỏi phòng thẩm vấn, Hoa Sùng lật xem sổ tay ghi chép, “Sợi dây kia không thể chứng minh mẹ con Vương Sở Ninh là hung thủ, nhưng bây giờ có thể rõ ràng một chuyện: ba đứa con của Vương Chương Bỉnh quả thật có ý định sát hại ông ta, Vương Sở Ninh suýt nữa đã thật sự hành động.”

“So với thế hệ Vương Nặc Cường, Quý Xán và Vương Tùng Tùng lại bình tĩnh nhiều lắm.” Liễu Chí Tần nói: “Lúc Vương Tùng Tùng bị Vương Hiếu Ninh chỉ là hung thủ, anh ta cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ khẳng định mình không hề làm gì cả. Còn Quý Xán thì có loại lạnh lung không phù hợp với tuổi tác.”

“Em cảm thấy hai người đó có vấn đề?”

“Khó nói, cảm giác kỳ lạ lắm.”

“Anh lại cho là, tất cả họ có vào phòng riêng, xác suất gây án là bằng nhau. Bọn họ…”

Hoa Sùng còn chưa nói xong, nhìn thấy Lý Huấn chạy tới từ một đầu khác hành lang.

“Xem ra pháp chứng đã có kết quả gì rồi.” Liễu Chí Tần nói.

“Từ Kham tìm được lượng cực nhỏ sợi bông trêи dấu cổ người chết.” Lý Huấn nói: “Sau khi xét nghiệm, sợi bông này giống nhau như đúc với áo khoác của Vương Hiếu Ninh!”

– –