Tâm Độc

Chương 119

Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Yu Yu

Vây quét

19.

“Phong Học Dân là nhân viên của chúng tôi, ông ta làm ở đây sáu năm rồi, chưa gặp tai nạn bao giờ. Tôi nghe nói hồi trước ông ta từng làm tài xế cho một công ty chính quy suốt mấy năm trời, cũng từng lái xe dù, kinh nghiệm và kỹ thuật không chê vào đâu được.” Giám đốc hậu cần của công ty taxi Khung Vũ tên là Khang Lâm Phong, đã 40 tuổi, bụng bia, hói đầu, trông rất thật thà chất phác. Ông ta rót nước vào ly nhựa, nhúng gói trà vô trong, mặt mày lo lắng nói: “Sáng hôm qua, ông ta vừa lái xe vừa gọi điện tán dóc với bạn bè, không chú ý nên đã lái sai làn đường, xém nữa đụng phải một chiếc xe chở hàng nhỏ trêи đường Mao Sơn, may mà phản ứng nhanh, không thì gây ra tai nạn rồi. Nhưng do cua quá gấp nên ông ta đã tông trúng lan can bên đường. Tôi phải đến hiện trường để xử lý vụ này đấy, haiz, xe tải kia chẳng làm sai gì cả, toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Phong Học Dân.”

Hoa Sùng vừa nghe tới vị trí xảy ra tai nạn thì chợt nhớ lại vụ tai nạn mà mình thấy trêи cầu vượt.

Cuối cầu vượt chính là đường Mao Sơn.

Trương Mậu cũng nói: “Tổ trưởng Hoa, Phong Học Dân là người chúng ta thấy trêи cầu vượt hôm qua sao?”

Hoa Sùng nói: “Liên hệ với đội cảnh sát giao thông để xin video giám sát lúc tiến hành xử lý vụ việc và băng ghi hình ven đường đi. Còn nữa, tìm tài xế xe chở hàng kia ngay, đưa tới cục để đối chiếu tình hình, phải điều tra rõ ràng nguyên nhân tai nạn nhé.”

“Dạ!”

Khang Lâm Phong thường xuyên bị gọi đến hiện trường vì tai nạn của tài xế trong công ty, cũng gặp cảnh sát giao thông khá nhiều lần nhưng đây là lần đầu ông ta đối mặt với cảnh sát hình sự, nên hơi lo lắng, lúc đặt ly nhựa xuống bàn, vì quá mạnh tay nên đã làm văng mấy giọt nước trà ra ngoài.

Hoa Sùng không động đến ly nhựa, chỉ rút khăn giấy lau khô nước trà bị đổ.

Khang Lâm Phong nở nụ cười mang ý cảm ơn, nói tiếp: “Trải qua tai nạn đó, đầu chiếc xe của Phong Học Dân đã bị hỏng nặng, không xài được nữa, chắc phải thanh lý luôn, việc này sẽ ảnh hưởng tí xíu tới thu nhập của ông ta. Chiều hôm qua tâm trạng của Phong Học Dân rất tệ, ông ta không chịu quay lại công ty cùng tôi mà muốn về nhà bàn bạc với vợ, thế là tôi để ông ta đi. Lúc sắp tan làm, tôi lo lắng nên đã gọi cho Phong Học Dân, ông ta bắt máy nhưng lại im lặng, tôi kêu vài tiếng cũng không nghe đối phương nói gì. Mọi người chỉ biết Phong Học Dân vừa tông trúng lan can, chứ chẳng ai biết ông ta đang ở đâu. Tôi không gọi nữa vì nghĩ thể nào hôm nay Phong Học Dân cũng đến đây điểm danh. Chúng tôi phải gặp mặt mới thương lượng được việc bồi thường và xử phạt, vậy mà mãi không thấy ông ta đâu. Sáng nay vợ Phong Học Dân gọi điện hỏi sao ông ta đi làm ca đêm với đồng nghiệp mà đến sáng vẫn chưa về, còn tắt luôn di động. Lúc này chúng tôi mới biết, Phong Học Dân ra ngoài cả đêm, mất tích tới giờ. Cậu nói xem sao một người bình thường lại tự dưng biến mất chứ?”

Hoa Sùng có cảm giác mãnh liệt là trước đây Phong Học Dân từng quen biết Mãn Tiêu Thành.

“Vợ Phong Học Dân tới công ty gây rối, đòi chúng tôi trả người cho bà ta, nhưng chúng tôi cũng không biết ông ta ở đâu.” Khang Lâm Phong lắc đầu, “Tôi nghe nói phải mất tích hơn 48h mới được báo án, Phong Học Dân chỉ vừa mất tích nửa ngày, tôi đang băn khoăn chẳng biết xử lý thế nào thì các cậu đã tới. Đừng nói là Phong Học Dân gặp chuyện rồi nhé? Mấy ngày qua mọi người đồn ầm gì mà cắt cổ với không cắt cổ, lẽ nào ông ta đụng phải chuyện đó rồi? Không thể nào, Phong Học Dân may mắn lắm mà…”

Hoa Sùng đang định hỏi quan hệ giữa Phong Học Dân và Mãn Tiêu Thành thì bị câu “Phong Học Dân may mắn lắm mà” của Khang Lâm Phong thu hút.

Cùng là tài xế taxi chung công ty, nếu nói Phong Học Dân rất may mắn thì người chịu tai bay vạ gió như Mãn Tiêu Thành chính là xui tận mạng.

“Phong Học Dân may mắn? May mắn ra sao?” Hoa Sùng hỏi.

“Chỉ cần là tài xế taxi lâu năm thì chắc chắn sẽ đụng phải rắc rối gì đó, chưa đến mức gãy tay đứt chân nhưng cãi vã, va chạm là không tránh khỏi, đôi khi còn gặp những vị khách kỳ lạ, hở ra là khiếu nại.” Khang Lâm Phong nói: “Nhưng Phong Học Dân lái xe nhiều năm như vậy, chẳng những không gặp tai nạn mà còn chưa bị khách hàng mắng vốn bao giờ. Điều này rất hiếm thấy, là trường hợp "duy nhất" ở công ty chúng tôi. Nhưng nếu lần này Phong Học Dân mất tích là vì gặp chuyện xui, vậy chắc do ông ta xài hết may mắn rồi.”

Hoa Sùng phát hiện lúc nói tới vận may của Phong Học Dân, trông Khang Lâm Phong rất xúc động, nhưng hình như ví dụ ông ta đưa ra lại không khiến người ta xúc động như thế.

“Còn gì nữa không?” Hoa Sùng hỏi: “Phong Học Dân chưa từng gặp loại chuyện "sống sót sau tai nạn" sao?”

Vẻ mặt của Khang Lâm hơi biến đổi khi nghe thấy câu hỏi này, như thể chợt nhớ tới điều gì đó nhưng chẳng biết có nên nói ra hay không.

“Phong Học Dân đang mất tích, vẫn chưa rõ là gặp phải bất trắc hay không.” Hoa Sùng nói: “Nên đừng giấu diếm gì hết.”

Khang Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Hoa Sùng, cơ thể lập tức căng cứng, lớn giọng nói: “Trong chuyện đó, tôi cũng không biết là do ông ta quá may mắn hay do người tài xế kia quá xui xẻo nữa, chắc… chắc là do vận mệnh riêng của mỗi người.”

Tròng mắt của Hoa Sùng hơi co rút, anh bắt được manh mối: “Người tài xế kia là ai?”

“Cậu ấy… cậu ấy đã mất. Thằng nhóc này xui lắm, chạy ca đêm, cuối cùng lại bị vật từ trêи trời rơi trúng, chết rất thảm.”

Giữa màn sương mù màu đen xám dày đặc, bỗng le lói vệt sáng, manh mối cứ thế nối vào nhau, Hoa Sùng nói: “Thằng nhóc này là Mãn Tiêu Thành?”

Lúc nghe thấy cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, ngón tay Khang Lâm Phong chợt run lên, ông ta nhìn Hoa Sùng bằng ánh mắt rối rắm một hồi rồi nói: “Hôm nay các cậu đến để điều tra vụ việc xảy ra hồi năm năm trước sao?”

“Tôi muốn tìm hiểu tình hình thực tế của Mãn Tiêu Thành khi còn làm việc ở đây.” Đã nói tới chỗ này, Hoa Sùng không lòng vòng nữa, “Ông nói giữa Mãn Tiêu Thành và Phong Học Dân có một người may mắn và một người xui xẻo. Hôm Mãn Tiêu Thành gặp chuyện, hai người họ có từng trao đổi gì không?”


Khang Lâm Phong cúi xuống, im lặng khoảng nửa phút, mới gật đầu nói: “Nếu không giúp Phong Học Dân thì Mãn Tiêu Thành đã tránh được tai nạn kia.”

“Mãn Tiêu Thành gặp chuyện là do giúp Phong Học Dân?”

“Cũng không hẳn, nhưng vẫn dính chút nhân quả. Tối hôm đó, Mãn Tiêu Thành không cần tăng ca, sau 10 giờ là cậu ta có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.” Khang Lâm Phong nhìn chằm chằm ly nhựa, giọng nói nhuốm vẻ tiếc nuối: “Phong Học Dân mới là người phải chạy ca đêm, nhưng ông ta nói trong nhà có việc gấp, phải đưa vợ bị ốm đến bệnh viện, hỏi mọi người có ai chịu thay ca không, chẳng ai đồng ý ngoại trừ Mãn Tiêu Thành.”

Hoa Sùng mím chặt môi, tay phải cuộn thành nắm đấm.

Khang Lâm Phong nói tiếp: “Đứa nhỏ Mãn Tiêu Thành này rất tốt bụng, còn trẻ nên nhiệt tình lắm, giúp được là giúp ngay. Lúc đó mẹ cậu ta đang bệnh nặng, cần nhập viện, mỗi ngày phải trả khá nhiều tiền thuốc men, vì thế mà Mãn Tiêu Thành luôn liều mạng làm việc, còn thường xuyên trực ca đêm thay các tài xế khác. Chạy ca đêm mệt lắm, tiền kiếm được cũng ít hơn ban ngày, nhưng do cậu ta cần tiền gấp nên hễ rảnh là làm luôn.”

Khang Lâm Phong ngừng lại đốt điếu thuốc rồi nói tiếp: “Mãn Tiêu Thành là người tốt, lại đang thiếu tiền nên mới trực thay Phong Học Dân. Nếu hôm ấy cậu ta từ chối thì lúc tấm kính kia rơi xuống, có lẽ Mãn Tiêu Thành đang chăm sóc mẹ ở bệnh viện hay đang ngủ ở nhà rồi, làm sao sẽ… Hazz! Do số mệnh hết, chẳng trách ai được cả. Sau này tôi mới biết, ngày đó vợ Phong Học Dân không bị bệnh, là vì ông ta nổi máu cờ bạc nên đã nhờ Mãn Tiêu Thành trực thay để đi chơi mạt chược thôi.”

Hoa Sùng nhíu mày, anh cảm thấy như có một khối đá đè trong lòng vậy.

Vô số trùng hợp nối tiếp đã đẩy Mãn Tiêu Thành vào chỗ chết.

Theo logic của hung thủ, chắc chắn Phong Học Dân là “kẻ cầm đầu” gây nên cái chết thảm của Mãn Tiêu Thành, việc ông ta tự dưng mất tích cũng không đơn giản như vậy.

Có khả năng tổ trọng án chậm chân rồi.

“Chuyện này khó nói lắm.” Khang Lâm Phong xua tay, “Nếu không thay ca, Mãn Tiêu Thành sẽ không gặp chuyện, Phong Học Dân cũng chưa chắc lái xe đến nơi ấy, cả hai đều sẽ bình an. Nhưng có thể số mệnh của Mãn Tiêu Thành là thế, không bị vật rơi từ trêи trời xuống đè trúng thì cũng gặp tai nạn khác. Người tốt thường sống không thọ, cậu ta đến chỗ chúng tôi làm chưa được bao lâu, là một thằng nhóc ưu tú, đáng tiếc…”



Trong phòng thẩm vấn của cục thành phố, tài xế xe chở hàng nổi giận đùng đùng, vỗ bàn gào ầm lên: “Hôm qua lúc lái xe, ông đây luôn tuân thủ luật pháp, vậy mà suýt nữa bị một chiếc taxi đụng chết! Mẹ kiếp, tôi không sai, ông đây hoàn toàn trong sạch, sao mấy người lại bắt tôi?”

Trương Mậu và hai cảnh sát nữa đang tra hỏi đối phương một vài chi tiết nhỏ của vụ tai nạn, Hoa Sùng xem camera giám sát trong căn phòng khác một lúc rồi xoay người đến đội cảnh sát giao thông.

Mặc dù trông Từ Hằng Tâm hơi hung ác, còn rất lưu manh nhưng dựa vào cảm xúc và ngôn ngữ cơ thể của người này, có lẽ ông ta chẳng liên quan gì tới việc mất tích của Phong Học Dân. Chắc tai nạn xe cộ hôm qua chỉ là ngẫu nhiên, hung thủ cũng không ngờ Phong Học Dân sẽ gặp phải chuyện này.

Hoa Sùng vừa đi vừa nghĩ, từ từ bước chậm lại.

Hung thủ đã quan sát Phong Học Dân từ lâu nhưng chưa chắc sẽ ra tay ngay, có thể “người này” còn nhắm tới mục tiêu khác. Nhưng tai nạn giao thông của Phong Học Dân đã tạo ra một cơ hội hiếm có cho hung thủ, “người này” biết vụ tai nạn đó, bèn theo đuôi ông ta, lựa đúng thời cơ ra tay giết người.

Hoa Sùng đứng trêи hành lang, anh nhớ Khang Lâm Phong nói, Phong Học Dân mượn cớ vợ ngã bệnh, nhờ Mãn Tiêu Thành trực thay là để chơi mạt chược.

Vì mạt chược mà không cần công việc, điều này chứng minh Phong Học Dân nghiện mạt chược nặng.

Như vậy, tối hôm qua, dù Phong Học Dân nói với vợ là thay ca giúp đồng nghiệp, nhưng rất có thể ông ta đã đến quán mạt chược nào đó, rồi gặp chuyện ở đấy.

Về phần là quán mạt chược nào…

Chắc chắn vợ Phong Học Dân biết ông ta nghiện mạt chược, tất nhiên cũng biết quán mạt chược quen thuộc của chồng. Phong Học Dân vừa gây ra tai nạn vào ban ngày, buổi tối lại lừa vợ, trong trạng thái vô cùng chột dạ đó, ông ta sẽ không đến quán quen vì sợ bị vợ phát hiện.

Có khả năng ông ta đã lựa chọn một quán cách xa nhà và công ty, nơi mà cả vợ và đồng nghiệp đều không biết!

Hoa Sùng quay về đội cảnh sát hình sự, giao việc cho tổ trọng án và đội kỹ thuật xong rồi mới chạy qua đội cảnh sát giao thông.

“Sau khi nhận được yêu cầu của tiểu Trương, chúng tôi đã bắt đầu tra xét.” Đội trưởng đội cảnh sát giao thông vừa chỉ vào màn hình vừa nói: “Chiều hôm qua, Phong Học Dân xuất hiện trêи xe buýt số 19 và 55, lần lượt xuống xe ở phía tây đường Trung Viễn và phía Bắc đường Phượng Sào. Lần cuối thấy ông ta là buổi chiều lúc 4 giờ 52 phút trêи con đường giao với phía Bắc đường Phượng Sào.”

“Cảm ơn người anh em.” Hoa Sùng lập tức gọi điện cho tổ trọng án, tập trung điều tra quán mạt chược, quán trà xung quanh phía bắc đường Phượng Sào.

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông phất tay áo, tỏ ý không cần khách sáo, hỏi tiếp: “Còn cần chúng tôi hỗ trợ gì không?”

Hoa Sùng hỏi: “Có thể kiểm tra xem có ai theo dõi tuyến xe bus số 19 và 55 không?”

“Chuyện này…” Đội trưởng đội cảnh sát giao thông hơi khó xử, “Chuyện này khó nói lắm, cần sàng lọc khá nhiều video, rất tốn thời gian. Nhưng bọn tôi sẽ cố gắng điều tra.”



Vừa về tới đội cảnh sát hình sự, điện thoại Hoa Sùng đã vang lên, người gọi là Liễu Chí Tần, anh ngẩng đầu thì thấy cậu đang kẹp điện thoại giữa gò má và vai, vừa bước nhanh về trước vừa sửa sang lại túi và áo khoác cầm trêи tay.

“Đi đâu vậy?” Hoa Sùng hô to.

Liễu Chí Tần dừng bước, lúc cậu xoay người, dường như trong mắt lóe lên vệt sáng: “Tổ trưởng Hoa.”

Hoa Sùng chạy tới: “Sao gọi cho anh thế? Định đi đâu à?”

“Trấn Ôn Minh.” Liễu Chí Tần cất điện thoại vào túi, “Lúc điều tra người nhà của Mãn Tiêu Thành, em đã nghe ngóng được một chuyện, nhưng thông tin trêи internet không đủ, nên em nghĩ phải đi một chuyến đến trường trường trung học số hai ở trấn Ôn Minh.”

Hoa Sùng nắm được từ then chốt ngay: “Trường trung học số hai ở trấn Ôn Minh?”

“Đúng, Mãn Tiêu Thành từng dạy môn toán ở trường trung học số hai của trấn Ôn Minh, tuy bảy năm trước đã xin nghỉ, nhưng trước khi nghỉ cậu ta đang dạy năm nhất.” Liễu Chí Tần nói: “Lúc đó, Doãn Tử Kiều 16 tuổi, vừa khéo cũng là học sinh năm nhất của trường này.”

Hoa Sùng nghiêm mặt: “Doãn Tử Kiều có quan hệ với Mãn Tiêu Thành thật à?”

“Cả ba nạn nhân của vụ án cắt cổ đều có quan hệ với Mãn Tiêu Thành.” Tròng mắt của Liễu Chí Tần đảo qua đảo lại, “Tổ trưởng Hoa, chúng ta có thể nhầm rồi! Dựa vào tình trạng thi thể, hung thủ giết Lữ Khả và La Hành Thiện là cùng một người, còn kẻ giết Doãn Tử Kiều lại là người khác. Nhưng cả ba đều dính líu đến Mãn Tiêu Thành.”

Hoa Sùng nhíu chặt mày, nhanh chóng tiêu hóa manh mối bất ngờ này, mấy giây sau mới nói: “Để anh đi với em.”

“Không được.” Giọng Liễu Chí Tần tràn ngập ý ép buộc, khác hẳn bình thường, “Anh phải ở đây, hung thủ đang ở Lạc Thành nên có thể gây án bất cứ lúc nào, anh không đi được.”

“Nhưng một mình em…”

“Em đã báo với đội trưởng Trần rồi, em sẽ đi với anh em trong đội cảnh sát đặc nhiệm.” Liễu Chí Tần giơ tay lên để xem giờ, “Bọn họ đang chờ em ngoài cửa, em phải đi đây.”

Hoa Sùng cảm thấy yên tâm hơn, anh vỗ vai cậu: “Nhớ cẩn thận, không cho phép tắt máy.”

Liễu Chí Tần chợt nhướng mày: “Anh mới là người để điện thoại hết pin dẫn đến tắt máy, khiến đội trưởng Trần không liên lạc được, chứ có phải em đâu.”

Thật ra vừa nói xong Hoa Sùng đã biết mình chơi dại, nhưng lỡ nói rồi không thể thu hồi lại. Trước khi lên tiếng, do nóng đầu nên anh chỉ nhớ phải nói “không cho phép”, còn “không cho phép” cái gì thì tạm thời quên mất, thế là lanh mồm nói đại, sau đó mới nhớ ra hình như Liễu Chí Tần chưa từng tắt máy.

Mỗi lần Hoa Sùng gọi, Liễu Chí Tần luôn bắt máy ngay.

Anh thở dài trong lòng, vừa ngước lên đã chẳng thấy cậu đâu nữa.

Dưới lầu chợt vọng lên tiếng động cơ xe Jeep khởi động, âm thanh này quá quen thuộc với Hoa Sùng: Là tiếng xe của đội cảnh sát đặc nhiệm.

Anh vuốt mặt một lượt, như thể muốn xóa sạch vẻ mệt mỏi trêи mặt, những vấn đề ngoài lề trong đầu lập tức bị vụ án thay thế.

Chẳng ngờ cái chết của Doãn Tử Kiều có thể không phải là một vụ riêng lẻ. Nhưng nếu nó cũng dính líu tới Mãn Tiêu Thành, lẽ nào hung thủ của ba vụ này là cùng một người?

Vậy phải giải thích việc vết cắt khác nhau thế nào đây?

Là do hung thủ cố ý?

Hay vốn dĩ hung thủ không phải cùng một người?

Hoa Sùng dựa vào tường, đút tay vô túi, nhíu mày suy nghĩ.

Giả sử hung thủ là cùng một người, sao “tên đó” phải làm như thế? Vì muốn lừa cảnh sát à?

Chuyện này không khả thi lắm.

Hung thủ có tư tưởng và hành vi cực đoan, kiểu người này không biết che giấu thủ đoạn gây án của mình đâu, đối phương còn không thèm xử lý thi thể, thì cần gì phải tạo ra hai vết cắt khác hẳn nhau như vậy.

Còn nữa, vết cắt là thứ phản ánh trạng thái tâm lý của hung thủ khi gây án, chẳng lẽ bình tĩnh quyết đoán và phẫn nộ lo lắng có thể xuất hiện cùng lúc ư?

Hoa Sùng nhắm mắt lại một hồi rồi lắc đầu, anh chuyển sang một giả thiết khác.

Hung thủ là hai người.

Chắc chắn hung thủ giết Lữ Khả và La Hành Thiện là để báo thù xả giận, hung thủ giết Doãn Tử Kiêu cũng vậy sao?

Bọn họ bàn bạc xong mới hành động? Hay chỉ là ngẫu nhiên?

Mãn Quốc Tuấn rất đáng nghi, nếu Mãn Quốc Tuấn là một trong hai hung thủ, vậy người còn lại là ai?

Có khi nào vụ của Doãn Tử Kiều không dính dáng gì tới Mãn Tiêu Thành?

Nhưng phải giải thích thế nào về mối quan hệ giữa Mãn Tiêu Thành và Doãn Tử Kiều ở trường trung học số hai đây?

Hàng loạt điểm đáng ngờ cứ lởn vởn trong đầu, y như một đàn chim mất phương hướng đang bay loạn xạ vậy.

Hoa Sùng day trán, ngón tay đè xuống huyệt thái dương, anh chợt nhớ lại cảm giác được Liễu Chí Tần xoa bóp cho. Nhờ thế mà những suy nghĩ rối loạn dần rõ ràng hơn, Hoa Sùng lắc đầu, một vài điểm đáng ngờ trong đó vẫn cần Liễu Chí Tần đến trường trung học số hai Ôn Minh tìm đáp án hộ.



Công tác tìm kiếm tốn khá nhiều thời gian và sức lực, mấy tiếng sau, cuối cùng tổ trọng án cũng tìm được quán mạt chược mà Phong Học Dân đến chơi hôm qua.

Quán mạt chược này nằm trong một hẻm nhỏ hẻo lánh ở phía Nam đường Phượng Sào, Phong Học Dân đã xuống xe ở phía bắc đường Phượng Sào, sau đó đi xuôi từ bắc xuống nam.

“Ông Phong hiếm khi tới chỗ tôi lắm.” Ông chủ quán mạt chược bị dọa sợ, ông ta nghĩ có người đã tố cáo quán mình nên cảnh sát mới đến đông như vậy.

Hoa Sùng đang xem camera giám sát trong quán.

Khác với tiệm trà Cừu Hãn mở trong khu dân cư, tuy điều kiện của quán mạt chược này khá tệ, nhưng lại gắn đầy đủ thiết bị giám sát, dường như có thể quay hết các góc ở đây, hình ảnh còn rất sắc nét.

Dù thế vẫn không thể nói quán mạt chược này làm ăn đàng hoàng được, có lẽ người bình thường không hiểu vì sao camera trong tiệm lại quay hình đầy đủ và sắc nét như thế, chứ cảnh sát thì biết rất rõ: Ông chủ là thương nhân xấu xa, lắp camera chất lượng cao là để nhìn trộm bài trêи tay người chơi.

Tất nhiên không phải ai cũng trúng chiêu này, số người xui xẻo chỉ chiếm một phần nhỏ. Nhưng quán mạt chược vẫn kiếm được một khoản kha khá từ số tiền thua của phần nhỏ đó.

Chắc chắn phải dẹp hết kiểu quán mạt chược thế này, chỉ là chưa đến lúc thôi.

Hoa Sùng vừa tua nhanh video vừa hỏi: “Phong Học Dân có bạn chơi bài nào ở chỗ ông không?”

Ông chủ lắc đầu: “Không có, ông ta luôn tới một mình. Toàn là người dân gần đây qua chỗ tôi chơi, chỉ có ông ta là người ngoài. Phong Học Dân mới tới vài lần thôi, người khác không muốn chơi với ông ta, do chưa gặp đối phương bao giờ, nên sợ bị lừa.”

Hoa Sùng nghe được hai chữ “bị lừa” thì cười khẩy.

Mặt ông chủ lập tức trắng bệch, vội vàng lảng sang chuyện khác “Ông ta bị sao vậy?”

“Hôm qua, sau khi Phong Học Dân tới đây chơi bài, xung quanh có xuất hiện kẻ khả nghi nào không?” Hoa Sùng hỏi.

Nếu hỏi bà chủ bán đồ ăn vặt bên cạnh câu này thì chắc chắn bà ta không trả lời được, bởi vì không phải người dân sinh sống đàng hoàng nào cũng có thể làm thám tử. Nhưng hỏi quán mạt chược, nhất là ông chủ quán mạt chược chuyên lừa lọc thì hỏi đúng người rồi, dù sao mạt chược vẫn được xem là bài bạc, tuy cảnh sát thường mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng thỉnh thoảng cũng tập kϊƈɦ bất ngờ, nếu để cảnh sát tóm được một vụ đánh bạc lớn sẽ phải nộp phạt. Nói chung đã mở quán mạt chược thì phải luôn cảnh giác, không chỉ canh ngay cửa mà còn cần để ý tình hình bên ngoài.

Nếu có người cứ lượn lờ gần quán, chắc chắn sẽ bị ông chủ và nhân viên phát hiện ngay.

“Kẻ khả nghỉ?” Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không có, nếu có, thì lúc đó tôi đã hỏi thăm rồi.”


Xem xong video, Phong Học Dân rời đi vào 0 giờ 31 phút sáng, bên ngoài quán mạt chược và trêи con đường mòn được gắn vài cái đèn đường đều không có camera. 0 giờ 31 phút là lần cuối xuất hiện hình ảnh của Phong Học Dân.

Hoa Sùng ra khỏi quán mạt chược, vừa quan sát cảnh vật xung quanh vừa đoán thử Phong Học Dân đã đi đâu.

Bên ngoài quán có ba con đường, một đường dẫn đến khu dân cư cũ, một đường nối tiếp với ngã ba phía Nam đường Phượng Sào, đường còn lại dẫn qua một con đường khác.

Con đường này trông khá bình thường vào ban ngày, nhưng ban đêm thì hơi tối.

Đêm hôm khuya khoắt, có lẽ Phong Học Dân sẽ không chọn con đường nhỏ âm u đó, cũng không tới khu dân cư xa lạ kia. Như vậy chỉ còn lại ngã ba phía Nam đường Phượng Sào.

Hoa Sùng nhìn ngã ba một hồi, tiện thể lướt qua luôn một loạt nhà trọ kém chất lượng xung quanh.

Kiểu nhà trọ này thường kiểm tra chứng minh thư vào ban ngày, nhưng buổi tối thì chưa chắc. Nếu Phong Học Dân không cần đăng ký đã vào ở, hệ thống cảnh sát sẽ rất khó tra ra.

“Trương Mậu.” Hoa Sùng gọi to về phía sau, Trương Mậu lập tức chạy tới, “Tổ trưởng Hoa!”

“Đến nhà trọ đối diện hỏi thử xem tối qua Phong Học Dân có thuê phòng không.”



“Tôi biết người này!” Bà chủ nhà trọ Thịnh Vượng vừa thấy bức ảnh đã nói: “Ông ta gõ cửa vào nửa đêm hôm qua, cuối cùng lại không chịu vào!”

Trương Mậu nhìn video, đúng là Phong Học Dân!

“Sau đó thế nào? Sao ông ta không vào?” Trương Mậu vội vàng hỏi.

“Do chê đắt!” Bà chủ khinh bỉ ra mặt, “Vừa chê mắc vừa không chịu đưa chứng minh thư ra, nói cái gì mà sợ vợ trong nhà nghi ngờ, rồi sau này tra được mình từng thuê phòng nghỉ. Mẹ nó, một thằng đàn ông như ông ta còn sợ vợ điều tra à? Tôi thấy là keo kiệt thì có, chê chỗ tôi một đêm 80 đồng quá mắc, không thuê nổi, nên kiếm cớ thôi.”

Trương Mậu báo cáo ngay cho Hoa Sùng, rồi đi hỏi thử mấy nhà trọ khác. Nhưng trêи đường này không còn nhà trọ nào gặp được Phong Học Dân nữa.

“Kỳ lạ.” Trương Mậu nói: “Vậy Phong Học Dân đi đâu rồi? Cứ biến mất tăm như vậy sao?”

Hoa Sùng cầm điếu thuốc, đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi áo chợt vang lên, là Liễu Chí Tần.

Tim Hoa Sùng đập nhanh hơn, lúc này mà Liễu Chí Tần gọi điện, tức là đã tra được chuyện xảy ra bảy năm trước ở trường trung học số hai của trấn Ôn Minh rồi.

Anh bắt máy, ra hiệu cho Trương Mậu tìm kiếm tiếp phía Nam đường Phượng Sào.

“Tổ trưởng Hoa.” Giọng Liễu Chí Tần nghe gấp gáp hơn so với bình thường, “Đúng là Doãn Tử Kiều có quan hệ với Mãn Tiêu Thành, Mãn Tiêu Thành đã bị nhà trường khuyên nghỉ việc là vì cậu ta và một học sinh khác!”

Hoa Sùng nắm chặt điện thoại theo phản xạ, cơn rùng mình nhanh chóng lan từ dưới chân đến khắp người, sự bén nhạy trong công việc đã giúp anh đè nén lòng hiếu kỳ, Hoa Sùng bình tĩnh nói: “Nói cho anh biết tên của học sinh kia, nếu Doãn Tử Kiều đã bị giết, vậy tất nhiên đối phương cũng đang gặp nguy hiểm.”

Liễu Chí Tần hiểu ý anh ngay, cậu vội vàng nói: “Trình Miễn, Trình trong trình tự, Miễn trong cố gắng, nam, bằng tuổi với Doãn Tử Kiều, bên trường học bảo cậu ta đang công tác ở Lạc Thành.”

Hoa Sùng nhanh chóng viết thông tin của Trình Miễn vào cuốn sổ tay thường mang theo, sau đó xé tờ giấy mới viết xong, đưa cho một cảnh sát hình sự khác vừa được gọi tới: “Mau tìm người này, rất có thể cậu ta là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”

“Vậy…” Liễu Chí Tần nói: “Bây giờ anh đang ở bên ngoài có tiện lắm không? Em có vài bức ảnh của Trình Miễn, anh em cảnh sát đặc nhiệm sẽ gửi ngay cho đội kỹ thuật.”

“Được.” Hoa Sùng vội nhưng không rối, sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới nói: “Sao trường trung học số hai lại khuyên Mãn Tiêu Thành nghỉ?”

“Có học sinh tố cáo Mãn Tiêu Thành hẹn hò với nam sinh trong lớp.” Liễu Chí Tần dừng lại một lúc rồi đổi giọng: “Tổ trưởng Hoa, cậu nam sinh đó chính là Doãn Tử Kiều.”

Hoa Sùng lập tức trợn tròn mắt, bỗng nhiên cảm thấy vô lý hết sức.

“Trường học vẫn còn giữ ảnh chụp Mãn Tiêu Thành hôn Doãn Tử Kiều, người chụp chính là Trình Miễn, cũng là học sinh lớp Mãn Tiêu Thành.” Liễu Chí Tần nói tiếp: “Tấm ảnh này xuất hiện lần đầu ở khối năm nhất, tức là chỉ được truyền trong phạm vi nhỏ xung quanh lớp của Doãn Tử Kiều và Trình Miễn, nhưng không lâu sau lại bị truyền sang mấy khối khác, sau đó có một học sinh nặc danh đã tố cáo với hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm.”

Hoa Sùng cảnh giác hỏi: “Em chắc chắn là nặc danh?”

“Em đã xác nhận rồi.” Liễu Chí Tần nói: “Thầy cô cũng không biết người tố cáo là ai. Mãn Tiêu Thành bị gọi lên làm việc, nửa tháng sau thì xin nghỉ.”

“Nửa tháng? Nhanh thế sao? Mãn Tiêu Thành không giải thích gì à?”

“Nhà trưởng chỉ nói Mãn Tiêu Thành đã thừa nhận hôn Doãn Tử Kiều. Trường trung học số hai rất nghiêm khắc với giáo viên và học sinh, em đoán, dù Mãn Tiêu Thành có giải thích cũng vô dụng thôi, tấm ảnh rành rành ra đó mà.” Liễu Chí Tần nói: “Nhà trường chỉ muốn nhanh chóng xóa bỏ ảnh hướng xấu, nên mới khuyên Mãn Tiêu Thành chủ động nghỉ việc, nếu không sẽ viết vết nhơ “hẹn hò với nam sinh” vào hồ sơ. Em đã hỏi giáo viên dạy lâu năm ở đó, chuyện này không gây ra quá nhiều ảnh hưởng với trường học, việc khuyên Mãn Tiêu Thành nghỉ chỉ như đuổi một nhân viên thôi, nhưng lại ảnh hưởng lớn tới Mãn Tiêu Thành. Hồ sơ trong sạch thế thôi, chứ thật ra hầu như giáo viên trung học ở trấn Ôn Minh đều lén lút bàn tán về anh ta, khiến Mãn Tiêu Thành không thể tiếp tục làm giáo viên ở trấn Ôn Minh nữa.”