Tâm Độc

Chương 109

Vây quét

09.

"Kẻ tình nghi" hay "Người đặc biệt", hai người biết rõ trong lòng nhau nhưng đều cố tình không nói ra.

Liễu Chí Tần nhìn dòng xe cuồn cuộn phía trước, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện "Tổ trưởng Hoa."

"Muốn nói cái gì?"

"Tổ trưởng Hoa ơi!"

"Đệt!" Hoa Sùng cười mắng: "Đừng có học theo Tào Hãn, về sau không sửa lại được thì làm sao bây giờ?"

"Anh bị anh ta "tẩy não" ra làm sao vậy?" Liễu Chí Tần nghiêng người sang: "Em muốn nghe một chút."

"Muốn nghe thật à?"

"Muốn."

"Rất ngại." Hoa Sùng cảm thấy hơi kỳ kỳ, nhưng cũng không bài xích.

"Mỗi buổi sáng emsẽ nói bằng giọng đó cho anh nghe." Liễu Chí Tần lặp lại câu nói buổi sáng: "Em biết rồi hè."

"Vậy em nghe đi." Hoa Sùng hắng giọng, vốn là định cứ nói thẳng ra nhưng cảm thấy vẫn nên giải thích nguyên nhân: "Anh biết lúc đó mình bị Tào Hãn "tẩy não", lúc bình thường cũnng chú ý không nói ra. Nhưng một lúc sau, không biết anh đã ăn gì mà đau bụng, nên chạy ngay vào phòng vệ sinh. Ở trong đó một hồi thì phát hiện không có giấy, anh không thể làm gì khác nên gọi cho Khúc Trị đưa giấy đến. Lúc đó, anh quýnh lên nên sơ suất, nói là: "Tui đang ở trong nhà xí, mẹ nó tui nỏ chộ (không thấy) giấy ở mô (đâu), mau đưa giấy đến cho tui."

Liễu Chí Tần nhịn cười: "Anh liên tiếp nói "Tui" 3 lần, nghe giống như xướng sơn ca."

"Phòng kế cũng nói như vậy." Hoa Sùng thở dài: "Sau đó bị cười thật lâu. Có một khoảng thời gian đội hình sự nếu ai không có giấy, thì phải ngồi hát một đoạn."

Chạy qua đoạn đường tắc nghẽn, phía trước cuối cùng cũng thông, tốc độ xe dần dần nhanh hơn. Liễu Chí Tần nói: "Nỏ (không) cần mau như vậy, cứ lái cẩn thận thôi."


Đuôi mắt Hoa Sùng hơi cong lên, giọng nói mang theo ý cười: "Anh Tiểu Liễu, đàng hoàng chút đi. Khi trở về cục sẽ có cuộc họp, em lại học hỏi, lát nữa mở miệng ra "Tui có suy đoán ni", thì thành trò cười của tổ trọng án đó."

"Vâng." Liễu Chí Tần nghiêm mặt nói: "Cấp trên chỉ bảo rất đúng."

Sau cả ngày điều tra, cảnh sát ngày càng có thêm thông tin về nạn nhân Doãn Tử Kiều.

"Doãn Tử Kiều 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học thì từ trấn Ôn Minh đi đến Lạc Thành, cũng đã được 5 năm. Trong khoảng thời gian đó, hắn phục vụ tại nhà hàng, quán bar, cửa hàng tiện lợi cũng như giao thức ăn nhanh." Trương Mậu báo cáo: "Danh tiếng của anh ta rất kém, những người từng làm việc với anh ta hầu như đều nói rằng nhân phẩm anh ta có vấn đề, làm việc không đáng tin. Tuy mỗi công việc đều do anh ta từ chức nhưng thật ra là vì anh ta biểu hiện tệ, lười biếng nhưng tham lợi vụn vặt, bị đồng nghiệp và cấp trên xa lánh mới phải bỏ việc."

Trên màn hình chiếu của phòng họp, các bức ảnh và chi tiết khám nghiệm tử thi của Doãn Tử Kiều thay phiên nhau trình chiếu. Xét riêng về ngoại hình, Doãn Tử Kiều cũng khá dễ nhìn, tuy không cao nhưng ngũ quan sắc nét, khuôn mặt tương đối nhỏ, dáng người tỉ lệ đẹp, mái tóc được búi cao thành đuôi ngựa rất có phong cách nghệ thuật đường phố.

Viên Hạo nhỏ giọng: "Mặt búng ra sữa."

Trương Mậu tiếp tục nói: "Công việc cuối cùng của Doãn Tử Kiều là người đưa thư, vì nhiều lần trộm cắp vật nhỏ có giá trị nên bị bảo nghỉ việc, sau đó không làm việc nữa. Bắt đầu từ tháng 9 năm ngoái, anh ta đi "bán nghệ" tại các điểm giao thông công cộng, trung tâm mua sắm. Lý do "bán nghệ" cũng thay đổi vài lần – Ban đầu là em gái bị ung thư ở nhà, sau đó bố bị liệt do tai nạn lao động và mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu. Sau khi trải qua giám định, thì thật ra anh ta không có em gái. Lúc anh ta còn nhỏ cha đã qua đời do tai nạn lao động, mẹ đã có tổ ấm khác, sức khỏe không có vấn đề gì. Sau khi đến Lạc Thành thì anh ta không trở lại trấn Ôn Minh nữa, cắt đứt liên lạc với người thân ở quê nhà. Trước khi xảy ra vụ án, Doãn Tử Kiều ca hát ở trạm phụ cận Thiên Lạc, 11 giờ đóng cửa. Rồi đi vào con hẻm nhỏ, có lẽ anh ta định đến quán bar – anh ta là khách quen ở đó."

"Đã định vị được điện thoại di động chưa?" Hoa Sùng hỏi.

"Không có cách nào định vị được." Viên Hạo nói "Nhưng theo ghi chép cuộc gọi của Doãn Tử Kiều. Ngày hôm qua anh ta đã gọi tổng cộng 5 cuộc điện thoại, cuộc gọi cuối cùng là cho một phụ nữ tên Mục Thiến. Mục Thiến năm nay 30 tuổi, mở nhà hàng tại trạm phụ cận Thiên Lạc, nơi chuyên kinh doanh của dân cổ cồn trắng (*). Giống như Doãn Tử Kiều, cô ấy cũng là khách quen của quán bar."

(*): cổ cồn trắng: Người lao động trí thức, chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó, sử dụng trí tuệ, kiến thức làm công cụ làm việc

.

"Người chết thật sự là hắn à. Ngày hôm qua khi tôi vừa đến quán bar thì nghe nói hẻm nhỏ đối diện có một người đàn ông lưng vác đàn guitar chết rất thảm, xương cổ bị vặn cho gãy, chậc chậc chậc! Tôi nghĩ người đàn ông với đàn guitar, có khi nào là Doãn Tử Kiều không. Hắn gọi điện hẹn tôi ra ngoài nhưng cả buổi tối chưa tới. Người như hắn ha, lỡ hẹn với phụ nữ chỉ có 1 khả năng, là do gặp phiền phức. Haiz, trước kia hắn gặp phải phiền toái gì nhiều lắm cũng chỉ đánh sống dở chết dở, giờ thì bị lạnh cả người luôn." Mục Thiến trang điểm tỉ mỉ ngồi trên ghế dựa trong phòng thẩm vấn, áo khoác lông thú giá rẻ tỏa ra mùi gay mũi, mùi nước hoa cùng thuốc lá quyện vào nhau thành mùi rất khó chịu trong gian phòng nhỏ.

Đối mặt với cảnh sát, vẻ mặt và động tác của Mục Thiến không lo lắng chút nào, dường như đã quen đối phó với cảnh sát, biết đối phương sẽ không gây khó dễ với mình.

Nhưng tư thế của cô trong mắt Hoa Sùng trong buồn cười.

Có người thong dong vì đáy lòng quang minh chính đại.

Nhưng lại có người thong dong là vì điếc không sợ súng.

"Cô và Doãn Tử Kiều có quan hệ như thế nào?" Hoa Sùng đùa điếu thuốc chưa cháy trong tay, lạnh nhạt hỏi.

"Quan hệ? À..." Mục Thiền nhìn về góc trên bên phải, qua vài giây nói: " Mối quan hệ "bạn tình" có được cảnh sát các người thừa nhận không?"

Tào Hãn ngồi bên cạnh vỗ bàn: "Cái cô này!"

Hoa Sùng giơ tay, ra dấu cho Tào Hãn im lặng.

Mục Thiến nhìn chằm chằm Tào Hãn vài lần, có vẻ cô ta bị thu hút.

Hoa Sùng cong ngón trỏ, gõ trên bàn 2 lần: "Quan hệ "bạn tình" cũng được. Tối qua anh ta gọi điện cho cô, là tìm cô "làm việc" à?"

"Chứ sao? Không lẽ tìm tôi cùng ngắm trăng?" Mục Thiến cười ha ha không ngừng: "Nhưng mà tôi không bán, không cần các người phải "chống mại dâm". Tôi đây chỉ ngươi tình ta nguyện, theo nhu cầu của mỗi bên, sảng khoái là chính, không giao dịch tiền bạc."

Tào Hãn cau mày, nhưng Hoa Sùng vẫn trong bộ dạng giải quyết việc chung, thờ ơ nói: "Cô hiểu Doãn Tử Kiều rõ đến đâu?"

Mục Thiến tỏ thái độ không hợp tác: "Không nhiều cũng không ít."

Hoa Sùng cười lạnh: "Cô Mục, mỗi người đều có một số bí mật ít nhiều không muốn cho người khác biết. Từ khi mời cô đến đây, tôi chỉ cần cô hợp tác. Đương nhiên cô không muốn hợp tác cũng được. Vậy thì tôi phải tự mình thăm dò. Còn điều tra đến trình độ nào, có hay không chạm đến bí mật của cô, thật khó nói."

Vẻ mặt Mục Thiến thay đổi, nở nụ cười miễn cưỡng, mắt nhìn xuống dưới đất: "Tôi thì có bí mật gì chứ?"

"Tốt nhất là không nên có." Hoa Sùng nói: "Nếu như cô có, chỉ cần không phạm tội thì tôi cũng không hứng thú với bí mật đó. Tôi chỉ hứng thú với manh mối vụ án. Cô Mục, hiện giờ cô có gì muốn nói với tôi hay không?"

Đôi môi son màu đỏ cam của Mục Thiến nhấp nhấp, cô ta ý thức được rằng cảnh sát trước mặt không dễ đối phó như những lần trước. Do dự một lát, cô đành mở miệng: "Tôi biết Doãn Tử Kiều hơn 3 năm, lần đầu gặp là ở quán bar hắn làm việc. Khi đó hắn còn rất trẻ, nhìn qua chưa đến 20 tuổi. Uống mấy ly, hắn hẹn tôi tới nhà hắn. Chúng bắt đầu quan hệ "bạn tình" từ đó. Hai năm đầu, chúng tôi hẹn hò khá nhiều, tuổi hắn còn trẻ, làm việc không tệ, tôi còn thích lên giường cùng hắn."

Tào Hãn nghe không quen từ "bạn tình" này, nghe một nửa đã ho húng hắng.

Mục Thiến kinh ngạc nhìn về phía Tào Hãn, Hoa Sùng nhàn nhạt nhắc nhở: "Nói tiếp."

"Ừm." Mục Thiến dừng một chút: "Nhưng năm nay chúng tôi gần như chia tay rồi. Đã lâu chúng tôi không hẹn nhau. Hôm kia, hắn đột nhiên tìm tôi, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ."

"Tại sao lại chia tay?"

"Hắn...Hắn lạm giao." Mục Thiến cười nói: "Bản thân tôi không phải là một người phụ nữ trong sáng, cũng không phải là người yêu của hắn. Hắn ngủ với bao nhiêu người không quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đeo bao cao su. Tôi không muốn sau khi hưởng thụ lại bị bệnh. Thực ra, hắn hay hẹn nhau vào quán bar, nhưng năm nay hắn bắt đầu sử dụng ma túy. Nghiện ma túy và ham muốn tình dục cùng lên não, có trời mới biết hắn có nhớ đeo bao hay không. Dù tôi không có văn hóa nhưng rõ đạo lý gần mực thì đen. Hắn hút ma túy, nếu tôi tiếp tục ngủ với hắn, một ngày nào đó tôi có thể sẽ bị lôi kéo hút theo. Tôi không muốn đụng đến ma túy, không muốn đi tù đâu. Tôi còn muốn tự do thêm mấy năm."

"Cô biết ai bán ma túy cho anh ta không?" Hoa Sùng hỏi.

"Tôi thật sự không biết." Mục Thiến do dự một chút, nói: "Nhưng tôi biết hắn thân thiết với một ít người trong quán bar. Hắn từ trấn đến, cha mẹ không quan tâm, trước đây đi làm thì có tiền, sau này không làm nữa thì ra đường lừa gạt tiền người khác, còn tìm những người đó mượn tiền. Tôi cũng là người ăn chơi, rõ ràng biết những người đó không thể chọc. Đúng rồi, đầu năm nay hắn bị đánh vì không trả tiền, nói cái gì không đi bệnh viện, kêu tôi mua một đống thuốc đến cho hắn."

Hoa Sùng đẩy cuốn sổ tay về phía trước "Viết tên những người cô nhớ."

Mục Thiến nắm bút, có chút bất an: "Chuyện này..."

"Yên tâm, chúng tôi luôn bảo vệ an toàn cho người làm chứng." Hoa Sùng nói.

Mục Thiến gật gật đầu, viết ra 4 cái tên.

Hoa Sùng cầm cuốn sổ, nhìn lướt qua, đưa cho Tào Hãn, Tào Hãn xé tờ giấy thì đứng lên rời đi ngay.

"Cô có ấn tượng về người này không?" Hoa Sùng tìm hình Lý Lập Văn trong di động, đặt lên bàn.

Mục Thiến vừa nhìn thấy đã nói: "Đây không phải là..."

"Cô biết cậu ta sao?"

"Lúc này tôi không nhớ nổi tên." Mục Thiến cau mày suy nghĩ "Cậu ta khá nổi danh, thích nói xấu sau lưng người khác, miệng rất bẩn, mọi người khá là sợ. Có người đặt cho cậu ta biệt danh "miệng heo thối"."

"Doãn Tử Kiều có tiếp xúc với cậu ta không?"

"Các người hoài nghi cậu ta liên quan đến Doãn Tử Kiều?"


Hoa Sùng không trả lời, nhìn đôi mắt khói của Mục Thiến.

Mục Thiến nhanh chóng tránh né: "Doãn Tử Kiều chắc chắn biết cậu ta, hắn rất mồm mép, chỉ cần thường đến phố quán bar chắc chắn cũng sẽ nghe danh. Nhưng cậu ta có biết Doãn Tử Kiều hay không thì tôi không rõ lắm."

"Mục Thiến không có thời gian gây án, và cũng không nói dối. Hai tháng trước Doãn Tử Kiều gọi cho cô ấy, hai người liên hệ tương đối ít. Khuya 10 giờ 40 phút hôm trước, Mục Thiến vào quán rượu đến tận 2 giờ sáng không rời đi. Camera quán bar có ghi hình lại." Liễu Chí Tần nâng sổ ghi chép bằng tay phải, bên trên đặt 3 hộp cơm, tầng cao nhất còn để một chén canh cà chua thịt bò.

"Em đang diễn xiếc sao?" Hoa Sùng vội vàng nhận lấy, dọn cơm canh ra. Ba hộp cơm thì có hai là giống nhau, một nửa là cơm, nửa còn lại là cà tím xào thịt bằm với hành ngò, hộp còn lại là sườn heo nướng đậu, đều nóng hổi.

Sắp xếp như vậy hiển nhiên là phần ăn cho hai người gồm cơm và thức ăn trong hộp, còn sườn và canh là "thức ăn chung".

"Có đổ đâu mà." Liễu Chí Tần cười, từ trong túi áo khoác lấy ra hai đôi đũa bọc giấy, đưa cho Hoa Sùng một đôi, vẩy vẩy tay phải hơi tê tê, chuẩn bị tách đũa.

Hoa Sùng vui vẻ nhìn: "Trông giống Lan hoa chỉ ghê nha."

Ngón tay áp út tay trái của Liễu Chí Tần không cử động được, bẻ đũa chỉ có thể dùng ngón cái và ngón trỏ, 3 ngón còn lại hướng ra bên ngoài, nhìn rất giống tư thế tay Lan hoa chỉ.

"Vậy anh tách ra giúp em với." Liễu Chí Tần đưa đũa cho Hoa Sùng.

"Không cười Lan hoa chỉ của em đâu." Hoa Sùng tách xong, thuận miệng hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau nhưng làm cái gì cũng bất tiện." Liễu Chí Tần đẩy sườn nướng đậu ra trước mặt Hoa Sùng, mình thì chan canh cà chua vào hộp cơm: "Trước đây gõ bàn phím bằng hai tay, giờ chỉ có thể dùng một tay, thật phiền phức."

"Anh xem một chút." Hoa Sùng đặt đũa xuống, nắm lấy tay trái của cậu, ấn nhẹ trên thanh nẹp.

"Ăn cơm đi." Liễu Chí Tần rút tay về, gắp thịt bằm và sườn cho Hoa Sùng: "Vụ án phá khi còn nóng, ăn cơm cũng phải ăn cho nóng."

Tốc độ ăn cơm và phá án của Hoa Sùng toàn bộ tổ trọng án không ai theo kịp, một hộp đầy chẳng mấy phút đã giải quyết sạch sẽ: "Nhìn dáng dấp Doãn Tử Kiều đắc tội không ít người. Cuộc sống hỗn loạn, không có bạn bè, thu nhập không ổn định, có lẽ tiền mua ma túy cũng là mượn người khác."

"Có thể là do không trả tiền nổi nên bị đánh thành như vậy." Liễu Chí Tần cũng ăn xong: "Nhưng mà nếu em là chủ nợ, anh ta mượn tiền em, thời gian dài không trả em nhiều lắm cũng chỉ uy hiếp, tìm người đánh thôi, không thể nào bẻ gãy cổ anh ta luôn được. Việc này đối với em không có ích lợi gì, không lấy tiền về được mà còn gây ra án mạng."

"Ừ. Anh cũng cảm thấy điểm này tương đối khả nghi." Hoa Sùng muốn hút thuốc, sờ soạng trong túi áo hồi lâu chỉ tìm thấy mấy viên kẹo, nên tự lột một viên, ném 2 viên còn lại cho Liễu Chí Tần: "Những côn đồ khi xảy ra tranh chấp thường dùng những chiêu như đánh nhau, chặt ngón tay, đánh gãy xương sườn, lấy tàn thuốc nóng để tính sổ. Nhưng mà cắt cổ gọn gàng như vậy thật không bình thường. Hiện trường cho anhcảm giác... hung thủ không cần tiền bạc, cũng không phải để trút giận, đương nhiên càng không phải tranh chấp rồi nổi lên ý định giết người. Hung thủ hoàn toàn không để ý "lễ nghĩa", chỉ muốn mạng của Doãn Tử Kiều mà thôi. Hoặc là tâm lý biến thái, giết người thành nghiện hoặc là diệt khẩu."

"Em nghiêng về khả năng sau hơn." Liễu Chí Tần không ăn kẹo, cầm trong tay chơi đùa: "Doãn Tử Kiều nghiện cần sa, mặc dù chỉ là ma túy sơ cấp nhưng nói chung vẫn là nghiện. Mọi việc liên quan đến ma túy điều có thể phạm tội. Có khi nào Doãn Tử Kiều vô tình biết đến cái gì không nên biết mới gặp họa sát thân?"