Tâm Độc

Chương 104

Vây quét

04.

Chỉ ở bệnh viện ở một đêm, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần vội vàng chạy về cục.

Trương Mậu xị mặt báo cáo với Trần Tranh: "Đội trưởng Trần, em thật sự đã cố hết sức. Làm sao có thể ngăn cản tổ trưởng được? Anh ấy một hai phải xuất viện, nói đầu không còn đau thì ở lại làm gì, em cũng không có cách nào. Tổ trưởng Hoa là cấp trên trực tiếp, em phải nghe theo thôi."

Trần Tranh thức trắng một đêm, hút không biết bao nhiêu điếu thuốc, sắc mặt không tốt lắm, trong mắt chằng chịt những tơ máu, phẩy tay nói: "Được rồi, xuất viện thì xuất viện, cậu đợi bọn họ trở về, bảo đến phòng tôi."

"Vâng, em đi ngay!"

"Từ từ." Trần Tranh lại nói: "Hai người bọn họ ăn sáng không?"

"Cái này em cũng không biết nữa..."

"Thật? Tôi bảo cậu đến viện chăm sóc bọn họ, vậy đến cả việc hai người đó có ăn sáng không cũng không biết?"

"Em xuống nhà ăn ngay đây!"

Mới buổi sáng đã vô duyên vô cớ ăn mắng, Trương Mậu bất lực ôm mặt, bước nhanh xuống nhà ăn, bánh bao thịt tươi, bánh bao trứng nhân thịt, bánh bao kim sa trứng muối, có gì mua hết, ôm một đống chạy về Tổ Trọng Án, vừa chạy đến đã thấy Hoa Sùng đang thảo luận với Khúc Trị về Hoàng Tài Hoa, còn Liễu Chí Tần thì ngồi ở chỗ của Hoa Sùng, thong thả ung dung ăn bánh quẩy ngâm cháo thịt nạc.

Bánh quẩy được xé thành từng đoạn, mà ngón áp út tay trái của Liễu Chí Tần đã bị gãy xương, tuy mấy đầu ngón tay đều có thể hoạt động, nhưng vẫn không thể tự xé bánh quẩy thành từng đoạn ngắn.

Vậy người xé bánh quẩy tất nhiên là......

Trương Mậu nhìn Liễu Chí Tần, lại nhìn sang Hoa Sùng, nhìn nhìn cháo thịt nạc cùng bánh quẩy, bánh quẩy chắc chắn là Hoa Sùng xé.

Nhớ đến đêm qua Hoa Sùng giúp Liễu Chí Tần cầm chén, Trương Mậu chớp chớp mắt, nghĩ thầm tổ trưởng Hoa tốt với anh Tiểu Liễu quá, chu đáo như mẹ chăm sóc con.

Hoa Sùng xoay người, cười nói: "Về rồi đấy à? Đội trưởng Trần nói sao? Không phải bảo em đưa anh trở lại bệnh viện đấy chứ?"

Trương Mậu chép miệng, để đồ ăn lên bàn, "Đội trưởng Trần bảo em mua đồ ăn sáng cho anh với anh Tiểu Liễu. Mấy anh mua đồ từ lúc nào thế?"

"Lúc cậu chạy đi mách lẻo ấy." Hoa Sùng khảy khảy bao nilon, "Ấy, sao lại mua nhiều thế, tôi và anh Tiểu Liễu có thể ăn hết sao?"


"Để em!" Khúc Trị nhanh tay cầm lấy một cái bánh trứng gặm lấy gặm để, "Lần gần nhất em được ăn là từ đêm qua, chết đói mất."

Trương Mậu thắc mắc: "Bữa cơm cuối của ai mà chẳng là đêm qua?"

"Kệ anh." Khúc Trị vừa nói vừa vớ thêm một cái bánh bao.

"Chia bữa sáng cho mọi người đi, chắc chắn có người chưa ăn sáng." Hoa Sùng nói.

Trương Mậu cầm túi bánh hét to vài tiếng, lập tức có người chậm rề rề chạy lại, mất vài giây chia bánh, rồi lại chậm chạp chạy đi, cuối cùng chỉ sót lại một chiếc bánh bao cuộn hành tây ở trong túi.

"Sao không ai ăn chay hết vậy? Mấy người là một bầy sói mà!" Trương Mậu vừa oán giận vừa cắn thật mạnh lên cái bánh: "Được rồi, chiếc bánh bao này là của tôi."

"Đừng mắc nghẹn đó." Hoa Sùng vứt một chai hồng trà của Khúc Trị qua.

Trương Mậu bắt lấy, hai bên má phồng lên hỏi: "Tổ trưởng Hoa, đầu anh còn đau sao? Bác sĩ nói người bệnh chấn động não..."

Hoa Sùng búng tay, "Lúc nào cũng "chấn động não", em đến đến Tổ Trọng Án làm bình phong à, đổi tổ làm việc cũng được đấy."

"Em không nói nữa! Em không nói nữa là được chứ gì!" Trương Mậu che miệng nói chuyện, giọng ồm ồm, nói xong còn thì thầm: "Cũng có phải mình em nói anh chấn động não đâu, anh Tiểu Liễu hôm qua cũng nói não anh bị chấn động còn gì? Sao anh không bảo anh Tiểu Liễu đổi tổ đi? Công bằng ở đâu? Não anh chấn động thật mà, sao không cho người ta nói?"

Hoa Sùng nhướng mày: "Hử?"

"Đội trưởng Trần bảo anh với anh Tiểu Liễu đến gặp!" Trương Mậu quên mất người lãnh đạo của cậu có đôi tai siêu thính, vội lôi Trần Tranh ra làm tấm khiên vững chắc.

"Vậy thì đi thôi." Hoa Sùng nói xong nhìn Liễu Chí Tần, thấy trong bát còn hơn nửa, vội sửa lời: "Một lát nữa đi cũng được."

Liễu Chí Tần ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Hoa Sùng.

Hai người cách một khoảng cách đối diện, một người đưa lưng về phía ngoài cửa sổ ngược nắng, một người đón ánh mặt trời, không khí xung quanh đột nhiên trầm xuống.

"Đi thôi, tôi ăn vậy được rồi." Liễu Chí Tần buông thìa xuống.

"Ăn được cái gì? Một cây bánh quẩy cậu cũng chưa ăn xong." Hoa Sùng nói: "Không cần vội, nếu Đội trưởng Trần cần gặp gấp, sẽ gọi điện thoại cho tôi. Cậu ăn hết cháo trong bát đi, không được lãng phí lương thực."

Liễu Chí Tần lại cầm thìa lên, dùng tốc độ nhanh hơn khi nãy ăn hết bát cháo.

Mười lăm phút lúc sau, hai người đã ở trong văn phòng của đội trưởng Trần.

Cửa sổ trong văn phòng được mở rộng ra, tấm thông khí đang hoạt động, nhưng vẫn ngửi được mùi khói thuốc dày đặc, trên bàn làm việc cái gạt tàn vẫn cắm đầy tàn thuốc, nhiều đến nỗi như thể sắp tràn ra ngoài, hiển nhiên Trần Tranh đã hút không ít thuốc, không lâu trước đây mới nhớ tới việc mở cửa thông khí.

Hoa Sùng nghĩ, anh ta đang muốn chiếu cố người đang bị bệnh là mình đây sao.

Đội trưởng Trần vẫn rất cẩn thận.

"Ngồi đi." Trần Tranh chỉ chỉ hai cái ghế dựa trước bàn làm việc, trên mặt bàn có một hộp sữa bò, hàm lượng canxi cao, lại ít đường.

Khóe môi Hoa Sùng giật giật, nghĩ lại - Đội trưởng Trần không phải cẩn thận, mà là cực kỳ cẩn thận.

Liễu Chí Tần cầm hộp sữa bò trong tay, cười nói: "Cảm ơn đội trưởng Trần."

Trần Tranh lắc đầu, ném một xấp báo cáo điều tra trước mặt hai người, nói vào vấn đề chính, "Tài xế gây chuyện là Hoàng Tài Hoa, chạy xe hai mươi năm, dày dặn kinh nghiệm, từ trước đến nay chưa xảy ra sự cố gì, cái này chắc các cậu đều đã biết rồi."

Hoa Sùng "Ừm" một tiếng, cầm lấy báo cáo, đưa Liễu Chí Tần xem cùng.

"Hoàng Tài Hoa trên danh nghĩa có tên ở năm công ty giao hàng, nhưng thường xuyên chạy những đơn hàng riêng. Thanh thép trên xe là vật liệu xây dựng bị vứt đi, đến từ Phú Khang, khu có một tòa nhà đang tu sửa. Người phụ trách công trình nói, thanh thép sẽ được chuyển đến quốc lộ Thành Tây để xử lý, không có giới hạn thời gian, nhưng yêu cầu là càng nhanh càng tốt. Hai ngày trước Hoàng Tài Hoa đã đem thanh thép này đi." Trần Thanh nói.

"Nhưng Hoàng Tài Hoa không chỉ không đưa thanh thép đến địa điểm chỉ định, mà còn lái xe tới khu An Lạc. Thành Tây ở phía Nam, hoàn toàn không cùng hướng." Hoa Sùng lấy bật lửa và điếu thuốc ra, đang muốn châm lửa thì thấy ánh mắt Trần Thanh, đành cất bật lửa và thuốc vào lại túi.

"Trong hai ngày này, Hoàng Tài Hoa không chạy đơn hàng, hành tung cũng không rõ. Chiếc xe vận tải cỡ trung vẫn luôn đậu ở nơi cách bãi đỗ xe vận chuyển hàng hóa 3km, không có ai tới gần." Trần Tranh nói tiếp: "Buổi chiều ngày hôm qua, Hoàng Tài Hoa lái xe vận tải đi, từ khu Phú Khanh chạy thẳng một đường đến khu Lạc An, tốc độ bình thường, cũng không vượt đèn đỏ. Lúc sau, xe vận tải dừng ở đầu hẻm gần khúc cua hơn hai giờ, sau đó đột nhiên tăng tốc độ nhằm về phía khúc cua, đâm vào motor của hai cậu."

Nói tới đây, Trần Tranh dừng lại một chút, ánh mắt đầy rét lạnh và phẫn nộ, "Hoa Nhi, chuyện này chắc chắn không phải sự cố, Hoàng Tài Hoa rõ ràng nhắm về phía hai cậu, có người muốn lấy mạng của cậu, hoặc là mạng của Tiểu Liễu."

Liễu Chí Tần không nói gì, nghiêng đầu nhìn Hoa Sùng một cái.

Hoa Sùng bình tĩnh gật đầu, "Tôi đã nghĩ tới."

"Hoàng Tài Hoa chỉ là một quân cờ. Lí lịch của anh ta tôi đã tra rõ ràng, chỉ là một tài xế vận chuyển hàng hóa bình thường, hoàn toàn không có động cơ. Có người lợi dụng anh ta để xuống tay với hai người, sau đó giết người diệt khẩu." Trần Tranh không để ý sự bình tĩnh kì quái của Hoa Sùng, tiếp tục nói: "Trước mắt vẫn chưa điều tra được hành tung của anh ta hai ngày trước, cũng không biết đã tiếp xúc cùng ai, nhưng có thể khẳng định vấn đề đã phát sinh trong hai ngày này."

"Đã tra qua lịch sử liên lạc chưa?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Rồi, hai ngày nay anh ta không sử dụng điện thoại di động. Di động luôn trong trạng thái tắt máy."

"Tắt máy?"

"Việc này rất kì quái, nhưng đối với Hoàng Tài Hoa thì là bình thường" Trần Tranh nói: "Mọi ngày anh ta cũng không dùng di động, tắt máy là chuyện thường."

"Anh ta ở Lạc Thành một mình." Liễu Chí Tần tiếp tục đọc báo cáo, "Trong nhà không có ai khác."

"Hoàng Tài Hoa độc thân, không kết hôn, cũng không có con, nhưng ở nông thôn có mẹ già 70 tuổi. Mỗi năm Tết Âm Lịch anh ta sẽ trở về một lần, mỗi tháng sẽ gửi cho mẹ một triệu tệ tiền sinh hoạt." Trần Tranh buông chén trà đứng dậy, đi tới đi lui trong văn phòng. "Bạn bè của anh ta đều là tài xế vận chuyển hàng hóa. Theo những người này thì tính cách anh ta không tồi, dễ nói chuyện, có khả năng vì không có gia đình, nên thường xuyên hỗ trợ xe thể thao, những người khác bận việc cũng có thể giúp đỡ, không so đo thù lao, 200 hay 300 tệ cũng nhận. Không có sở thích gì đặc biệt."

"Không sở thích?" Hoa Sùng khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi, "Không ai là không yêu thích một thứ gì đó."

"Nếu chạy bộ tập thể hình tính là sở thích, thì thật ra là có." Trần Tranh nhún vai, "Người ta nói Hoàng Tài Hoa rảnh thì đến bờ sông chạy bộ, còn đăng kí một khóa tập thể hình giá rẻ. Nếu không liên lạc được qua điện thoại thì có thể đến bờ sông hoặc phòng tập thể hình tìm anh ta, chắc đến tám chín phần là có thể tìm được. Nhóm tài xế lái xe vận tải thường tụ tập chơi mạt chược, đánh bài tây, chơi cờ, uống rượu, hát hò, anh ta chưa bao giờ tham gia, nhiều lắm là cùng nhóm bạn ăn một bữa cơm."

"Ừm..." Hoa Sùng sờ sờ cằm, "Tôi vốn dĩ cho rằng, Hoàng Tài Hoa là dân cờ bạc, hoặc là bợm nhậu, hoặc là nghiện game online."

Trần Tranh hiểu ý, "Ừ, đúng là những loại người này dễ bị lợi dụng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, sinh hoạt của Hoàng Tài Hoa rất quy luật, đến mức nhàm chán, thân thể cũng rất khỏe mạnh. Anh ta chắc hẳn cũng là dạng người dễ kiềm chế. Đến bây giờ, mấy người Khúc Trị còn chưa tra được anh ta có thiếu tiền ai hay không."

"Vậy vì sao anh ta được "lựa chọn"? Kẻ kia dùng phương thức gì khống chế anh ta?" Liễu Chí Tần buông báo cáo, mở ra hai trang có chi tiết giải phẫu thi thể, đầu Hoàng Tài Hoa gần như nát hết, thân thể bị xé tung, máu thịt nát bét, cực kì thê thảm.

So sánh với ảnh chụp lúc còn sống thật sự tương phản rõ rệt.

Năm công ty giao hàng cung cấp giấy đăng kí hành nghề, Hoàng Tài Hoa trong ảnh có vẻ bình thường, tóc húi cua, mặt chữ điền, cười đến hiền hậu.

Trần Tranh thở dài, "Không có gì rõ ràng cả. Có thể khẳng định là, người khống chế anh ta không đơn giản, thậm chí là rất có địa vị. "hắn" hoặc "bọn họ" làm tương đối sạch sẽ, dùng phương thức nào đó thao túng hành vi của Hoàng Tài Hoa. Hơn nữa dù không có chiếc xe kia đột nhiên xuất hiện, Hoàng Tài Hoa nhất định cũng sẽ chết – dựa theo tuyến xe cẩu, anh ta sẽ bị va chạm vào tấm thép, hoặc va chạm vào một đống ở sau nhà xưởng, thanh thép chở ở phía sau cũng sẽ theo quán tính đâm xuyên lên ghế lái, Hoàng Tài Hoa muốn trốn cũng không được."

Hoa Sùng cúi đầu, mười ngón tay giao nhau.

"Hoa Nhi, cậu vốn dĩ nên nghỉ ngơi, nhưng nếu đã trở lại, tôi cũng không bắt ép cậu quay lại bệnh viện." Trần Tranh nghiêm mặt, "Cậu nghiêm túc suy nghĩ xem, ai muốn động thủ với cậu. Tôi và Hàn Cừ cân nhắc một đêm, nghĩ được một danh sách những người có khả năng ra tay với cậu, nhưng không phải "chỉ" nhắm tới cậu, hoặc "trước hết" nhắm tới cậu. Cậu hiểu ý tôi không?"

"Tôi hiểu." Hoa Sùng gật đầu.

"Còn Tiểu Liễu." Trần Tranh nhìn sang Liễu Chí Tần, "Cậu là bằng hữu của Thẩm Tần, lại là người bộ công an đưa xuống. Nhưng thẳng thắn mà nói, tôi chưa biết rõ về cậu. Cậu cũng nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, xem có tìm được manh mối gì không."

"Ừm." Liễu Chí Tần nói: "Tôi cũng biết."


"Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, vốn muốn cho các cậu nghỉ ngơi mấy ngày." Trần Tranh vuốt mặt, "Người của Hàn Cừ sẽ đi theo hai cậu, chú ý an toàn. Hiện giờ chưa đi motor được, cứ lấy xe tôi mà đi. May mà hôm qua có đội mũ bảo hiểm, không thì không chỉ là chấn động não."

Mí mắt Hoa Sùng giật giật, từ hôm qua đến giờ, ai thấy anh cũng thốt ra ba chữ "chấn động não". Nghe mãi cái từ "chấn động não" này như ngân vang trong tai, kéo dài không dứt.

"Trở về đi. Việc điều tra tạm thời các cậu không cần tham gia, tôi và Khúc Trị sẽ phụ trách." Trần Tranh xua tay, "Nghĩ được cái gì thì đến đây cùng bàn, đừng giấu giếm."

Ra khỏi văn phòng Trần Tranh, Hoa Sùng tiến thẳng đến lan can cầu thang dựa vào, trầm ngâm.

Liễu Chí Tần quan tâm hỏi: "Đầu đau à?"

"Không có. Tôì không sao."

Trên hành lang người đến người đi, vài người cảnh sát đi ngang qua tiến đến hỏi thăm vài câu.

Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta đổi nơi nói chuyện đi?"

Hoa Sùng hơi do dự, "Đi đâu?"

"Chỗ nào cũng được, sân thượng, sân thể dục, quán nước bên ngoài...,."

"Đợi tôi đi lấy thêm quần áo." Hoa Sùng nói: "Bên ngoài có gió lớn."

Liễu Chí Tần một mình xuống lầu, vài phút sau thấy Hoa Sùng từ trong đi ra, đã mặc thêm chiếc áo khoác bên ngoài, trong tay còn cầm một cái nữa.

"Mặc vào." Hoa Sùng ném áo khoác qua, "Đừng để đã gãy xương lại còn bị cảm, bệnh càng thêm bệnh."

Liễu Chí Tần nhận lấy cái áo, đang muốn mặc vào, Hoa Sùng lại nói: "Từ từ, tay của cậu......"

"Tôi mặc áo được mà."

"Thôi cứ để tôi giúp cậu." Hoa Sùng cầm lấy chiếc áo, mặc vào giúp Liễu Chí Tần.

"Cảm ơn."

"Không cần nói "cảm ơn". Khách khí thế làm gì."

Liễu Chí Tần dừng chân, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Là anh luôn khách khí với tôi."

"Hửm?" Hoa Sùng xoay người, giữa mày hơi nhíu lại.