Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 9: Dạ Yến (thượng+trung+hạ)

Tần cung tọa lạc ngay vị trí trung tâm Tần đô, tường thành bảo vệ xung quanh vô cùng cao lớn, có thể nói hoàng cung là thành trong thành cùng với Tần đô. Hoàng hậu Hạng tinh mở tiệc chúc thọ tại chánh điện phía bắc, hai bên là sáu mươi ô, mỗi ô có hai dãy bàn ,mỗi bàn có thể chứa mười người, bàn phía trước là chổ của vương tôn và các đại thần, bàn sau là vương khanh gia quyến cùng với các gia tướng

Càng gần với bàn Tần đế và hoàng hậu ở giữa đại sảnh thì địa vị càng cao. Thái tử Yên Nguyên Tịch cùng Kỳ vương Yên Nguyên Tông chiếm hai bàn phải trái, chứng tỏ địa vị hai người trong đám hoàng tử là cao nhất, chúng tân khách vào tiệc ,theo vị trí an tọa, ai cũng ăn nói nhỏ nhẹ, không dám ồn ào, không khí khẩn trương mà nghiêm túc

Dận Không tuy thân phận là Đại Khang quốc Bình vương, cũng không được mời dư tiệc hôm nay, cho nên theo quy củ, đứng phía sau Yên Nguyên Tông. Yên Nguyên Tông có thể nói đối với hoàng hậu vừa kính vừa sợ, hy vọng tại buổi tiệc hôm này có thể làm hoàng hậu vui vẽ mà không bức bách hắn trong cuộc chiến giành ngôi vị hoàng đế

Thuốc trị thương của Tôn Tam Phân vô cùng hiệu nghiệm, hạ thể Dận Không đã không còn đau, lại trãi qua thời gian chườm băng, vết sưng sớm đã biến mất, hắn đã sẵn sàng cho cơ hội đêm nay

Kỳ vương xoay người về phía sau hướng hắn nói nhỏ:

-Chờ mẫu hậu ta đi ra, Bình vương cố xem xét cho tỉ mỉ, sau đó ta sẽ cho Trần công công mang người đi thiên điện để họa

Lúc này tiếng chuông vang lên, nhắc nhở mọi người vào chổ ngồi. Gần ngàn tên hoàng tôn quôc thích, công khanh ,đại thần, ngồi vào chổ

Cửa đại điện vang lên một tiếng hô, Dận Không ngẫng đầu lên nhìn thì thấy một người vô cùng xinh đẹp trong bộ trang phục cung đình, xung quanh là mấy mĩ tỳ tiền hô hậu ủng, trên đầu có đeo những hạt trân châu,quang huy sáng lạn, thân thể mềm mại uyển chuyển cất bước, không phải Cửu công chúa Yên Lâm thì còn người nào khác ? Trong lòng Dận Không lấy làm kinh ngạc không nghĩ tới biến thái công chúa này hôm nay lại vô cùng xinh đẹp, cả người tràn ngập vị đàn bà

Yên Lâm tựa hồ sớm quên đi chuyện hồi chiều, nàng cười nói với các vị hoàng huynh khắp nơi, ánh mắt nàng khi nhìn thấy hắn thì nhất thời lạnh xuống, trong đôi mắt thoáng lộ vẻ xấu hỗ. Dận Không cười thầm, hôm nay hắn mạo gan dưới nước ngắt nàng ngay tại nhủ hoa, chắc bây giờ còn đang đau đớn

Dận Không đương nhiên không sợ nàng nổi điên như hồi chiều, Yên Lâm cho dù là không coi ai ra gì, nhưng trong bữa tiệc đêm nay nàng sẽ không dám manh động. Bất hạnh nhất chính là vị trí Yên Lâm ngồi chính là cùng bàn với Kỳ vương, hắn nghĩ trong lòng phải đề phòng, tránh nàng tìm hắn gây phiền toái

Yên Nguyên Tông mặc dù cùng Yên Lâm không phải là nhất mẫu sơ sinh, nhưng đối với Yên Lâm vô cùng thương yêu, giọng nói trách móc hồi chiều, hắn chưa từng nói với nàng, Nguyên Tông chủ động đi đến bên cạnh Yên lâm, nàng khẳng định nhớ rõ việc hồi chiều, nhãn quan đỏ hồng, nhanh nói:

-Ta đi đến chổ đại hoàng huynh ngồi

Dận Không vừa nghe liền biết nàng chỉ nói giận lẫy

Yên Nguyên Tông cười nói:

-Nha đầu quỷ! Không giận thất ca không được ah! Lại ngồi xuống, đợi ta cho người bưng hai chén rượu tới để xin lỗi ngươi

Yên Lâm hung hăng nhìn Dận Không một cái, lúc này mới chịu đến bàn Nguyên Tông ngồi xuống

Dận Không sớm đọc từ đan thư mang theo, biết mẫu thân của Yên Lâm là Thục Phi, sớm đã lâm bạo bệnh chết vào mười năm trước, theo lời đồn là hoàng hậu Hạng Tinh hận nàng tranh sủng ái của Tần đế mà hạ độc, bất quá xem Yên Lâm và Nguyên Tông thân cận, chắc hẳn Yên Lâm chưa nghe hoặc không tin lời đồn đại này

Lúc này tiếng chuông nhẹ vang lên, sáo trúc cũng nhanh chóng hòa nhịp, bạn nhạc buông từng nhạc khúc nhẹ nhàng. Mọi người thu hồi ánh mặt, tập chung hướng ra cửa chính, chúng phi tần đi trước, Tần đế Yên Uyên cầm tay Tinh hậu từ từ đi vào đại điện, phía sau hơn mười tên cận vệ, trong đó hơn một nửa phân đi nhiều hương quanh đại sảnh để thiết lập canh gác, phần còn lại đi theo Tần đế lên phía bàn thủ tịch

Đây là lần đầu tiên, Dận Không thấy vị vua danh chấn thiên hạ Yên Uyên, hắn vóc người trung bình, mặt dài, hai mắt tỏ ra buồn bả vô thần, dưới hàm là chòm râu, làn da trắng bệch, Tinh hậu phải dịu hắn mới ngồi được vào ghế thủ tịch.

Dận Không vạn vạn lần cũng không nghĩ đến, năm nay mới năm mươi ba tuổi mà Tần đế trông giống như một lão già

Yên Nguyên Tông nhỏ giọng nói:

-Bình vương xem xét thật kỹ!

Dận Không lúc này nới nhớ đến nhiệm vụ của hắn đêm này, ánh mắt liền chuyển hướng nhìn hoàng hậu, liền trong lòng không khỏi có chút rung động, Hạng Tinh phải nói là "làn thu thủy, nét xuân sơn" vô cùng diễm lệ, nhưng thần thái lại đoan trang, khí chất cao quý toát ra bên ngoài, cử chỉ ung dung lại sang trọng, mặt phượng không giận mà lại uy, loại nữ nhân nay thường thường có cá tính vô củng kiên cường, luôn muốn làm chủ mọi việc, đứng cùng với Tần đế, nàng hình như cao hơn một chút, không nghĩ tới Tinh hậu trông còn trẻ đến như vậy, nhìn qua bất qua hơn hai mươi, loại mỹ nữ này chính là giống như Trân phi, một loại mỹ nữ thành thục vận vị

Chúng phi tần dựa theo địa vị cao thấp chia ra mà ngồi, đám vệ sĩ hộ vệ phía sau, Tần đế bày tiệc tuy lớn, nhưng từ hắn đã sớm nhìn không ra uy nghi của vị bá chủ một phương

Mọi người chờ hắn ngồi vào chổ, cùng nói lên lời chúc mừng. Nghi thức của Tần so với Khang cũng không có cái gì khác nhau, Dận Không có thêm thời gian để chuyên tâm ngắm Tinh hậu

Dận Không đột nhiên phát hiện ra, khi hắn đối diện với loại thành thục mỹ nữ này, thì không tự chủ được bản thân sinh ra một loại dục vọng, lúc hắn nhìn Mộ Dung Yên Yên loại cảm giác này cũng phát sinh, bây giờ nhìn Hạng Tinh, cảm giác này càng thêm mãnh liệt bộc phát

Hắn nhìn kỹ, rồi thu hồi ánh mắt, xoay người thì nhìn thấy ánh mắt thâm cừu đại hận của Yên Lâm, Dận Không nhàn nhạt cười, đối với loại tình địch như thế này, hắn vô phương có biện pháp gì, trong bụng thầm nghĩ : "Yên Nguyên Tông có thể không biết tình cảm Yên Lâm đối với Dao Như, chắc hắn không nghĩ ra, hắn ban Dao Như cho ta đồng thời cùng kèm theo một niềm cừu hận

Yên Nguyên Tông cùng Yên Lâm phía trước đàm tiếu vui vẽ, xem như không có chuyện gì xảy ra. Dận Không thầm nghĩ xem ra Yên Nguyên Tông ban Dao Như cho hắn là muốn cắt đứt tình luyến của Yên Lâm với Dao Như

Trần công công đã chuẩn bị chu đáo bút mực, mời Dận Không đi Thiên điện, hắn vừa định rời đi, liền nghe Tần đế lên tiếng:

-Hôm này mừng thọ hoàng hậu, mấy đứa nhỏ các ngươi đã chuẩn bị lễ vật gì rồi?

Yên Nguyên Tông sắc mặt hơi đổi, hắn vạn lần không nghĩ tới phụ hoàng tại lúc yến tiệc vừa bắt đầu lại đưa ra chuyện này. Nhìn chư vị hoàng tử xuất ra các loại lễ vật, hắn quấn trí, trên trán toát ra mồ hôi từng giọt. Yên Lâm cầm một hộp châu báu đứng dậy hướng hoàng hậu đi tới, nàng liền nhìn Kỳ vương ngồi im, thoáng có chút kinh ngạc, nói:

-Thất ca! Cùng đi với ta

Tinh hậu ánh mắt chú ý nhìn Kỳ vương, nàng đương nhiên coi trọng lễ vật của Nguyên Tông, chứng kiến thấy các vị hoàng tử tranh nhau biểu hiện, chỉ có Kỳ vương lá ngồi yên bất động, đôi mắt đẹp của Tinh hậu thoáng một tia không hài lòng

Tần đế nhìn vẻ mặt biến hóa của ái thê, toàn bộ xem trong mắt, cười nói:

-Nguyên Tông! Ngươi vì mẫu thân chuẩn bị cái gì?

Kỳ vương cuốn quít đứng dậy, cúi đầu đáp:

-Thần nhi…! Vì mẫu hậu chuẩn bị một bức họa truyền thần

Nga!!!

Tần đế cùng Tinh hậu liếc nhìn nhau, hai ánh mắt đều lộ sắc vui mừng, Tần đế nói:

-Đã như thế, sao còn không trình lên?

Yên Nguyên Tông lúng túng nói:

-Thần nhi… còn chưa chuẩn bị tốt

Hắn nói ra lời này, xung quanh cái vị hoàng tử cùng cười rộ to lên, Tinh hậu mặt cười có chút đỏ, hiển nhiên là ngoài cười trong giận, trước đông đảo hoàng tộc cố kiềm nén

Yên Nguyên Tông hai tay nắm chặt, toàn thân run rẩy, đối với Dận Không cảnh này vô cùng quen thuộc, cảnh tranh đấu trong hoàng cung ,quốc gia nào cũng giống nhau

Hắn phía sau Yên Nguyên Tông thấp giọng nói nhỏ:

-Kỳ vương điện hạ, Dận Không nguyện tại đương tràng họa cho hoàng hầu bức truyền thần.

Yên Nguyên Tông trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, Nguyên Tông chưa từng chứng kiến Dận Không trổ tài họa, Dận Không lại đề nghị ngay tại đây trổ tài, xem ra có vẻ hơi nguy hiểm

Ánh mắt xinh đẹp của Tinh hậu nhìn xung quanh đám người một lượt, nhất thời cả đại điện yên tỉnh, từng người một đều hiểu rõ, nếu để Tinh hậu thấy ai nhạo báng Kỳ vương thì sau này sẽ không có kết cục tốt

Yên Nguyên Tông rốt cục hạ quyết tâm, lớn tiếng nói:

-Mẫu hậu! Con có mời tới một vị họa sĩ, xin tại đương tràng vẽ cho người bức họa truyền thần

Nét mặt Tinh hậu hiện ra vẻ mỉm cười, nàng vô cùng hy vọng con mình xuất hiện sẽ áp đảo chúng hoàng tử khác

Tinh hậu gất đầu nói:

-Tốt! khó được ngươi tỏ một mảnh hiếu tâm, hãy cho họa sĩ tại đương tràng vẽ tranh

-Tạ ơn mẫu hậu

Dận Không nhận từ tay Trân công công chiếc khăn, yên lặng xoa xoa lau chùi hai tay, một khi hắn đứng trước họa án, thì tựu nhiên đã quên chính mình đang ở nơi nào

Tiệc rượu trên đại điện vẫn tiếp tục, ánh mắt mọi người đều tập chung sự chú ý lên Tần đế và Tinh hậu, rất ít người chú ý Dận Không đang làm gì

Nhắm mắt lại, phong thái cực kì diễm lệ của Tinh hậu trong nhất thời rõ ràng xuất hiện trước mặt Dận Không

Nếu muốn hoàn thành một tác phẩm tuyệt hảo thì bút tính, bút thê, bút ý, bút thú, bút lực, bút pháp đều không thể phân biệt, mà phải hòa hợp lẫn nhau, hắn ở phương diện này có thiên phú xuất chúng, dưới sự chỉ dạy của đại sư Thâm Thụ Khải, Dận không đã đạt tới cảnh giới danh sư

Hít một hơi thật sâu, Dận Không trầm mặc nhìn vào họa án, sau đó phóng bút, nét bút như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng thanh thoát

Phong thái xuất chúng của Tinh hậu dần dận hiện ra trên giấy, gần hết thời gian một nén nhang, thì trong tranh xuất hiện một Tinh hậu dáng vẻ cao sang, một đôi mắt đẹp dưới hàng chân mày là liễu, đôi mắt trông vô cùng ôn nhu, bối cảnh phía sau, hắn họa thêm rặng trúc, một cảnh thường gặp ở Giang Nam, quê hương của Tinh hậu

Từ lúc Dận Không bắt đầu họa, Kỳ vương luôn bức rứt không yên lòng, liền dứt khoát đứng lên, ra sau lưng Dận Không quan sát. Dận Không vươn tay chấm một điểm mực cuối cùng, mỉm cười nói:

-Tốt lắm!

Ánh mắt Kỳ vương rơi vào bức họa, nét mặt chuyển từ lo lắng sang cực kì vui mừng, nói lớn:

-Hảo họa! Quả nhiên là Hảo Họa!

Kỳ vương kích động, âm thanh run rẩy vui mừng

Cửu công chúa Yên lâm cũng hiếu kì bước tới trước họa án, vốn nàng nhân cơ hội phá hắn vài câu, nhưng khi nhìn bức họa trên án, thì những lời trong miệng muốn nói, không thể thốt ra được nữa, sau một lúc lâu mới nói:

-Không nghĩ tới, tên dâm tặc nhà ngươi lại có bản lãnh này

Dận Không cười nói:

-Nếu không có Cửu công chúa hủy đi bức "Trăm Thọ đồ", Dận Không cũng không có cơ hội trước mặt mọi người biểu lộ

Yên Lâm nhìn hắn phẩn nộ, Dận Không lại tiếp tục cười nói:

-Cửu công chúa quốc sắc thiên tư, nếu một ngày có cơ hội Dận Không nhất định sẽ họa phong thư tuyệt thế của công chúa

Hắn nói ra lời xu nịnh này là không muốn cùng ả biến thái công chúa này cứ đối lập mãi, nếu Yên Lâm vỉ Dao Như mà thù hắn, thì cuộc sống tại Tần đô sau này sẽ gặp nhiều khó khăn

Yên Lâm khinh thường nhìn hắn, nói:

-Để tên dâm tặc như ngươi họa, chắc ta phải hối hận cả đời

Ả biến thái công chúa nói lớn không khiêng kị ai, hắn thản thốt sợ Tinh hậu nghe được lời này, lại có chuyện không hay, liền im lặng ngay tức khắc

Yên Lâm từ trên nét mặt đã mất đi cái sát khí hồi chiều, có lẽ nàng biết hắn cứu nàng lên từ dưới hồ, nên tiêu trừ bớt một phần địch ý, thấy hắn chịu nhục, nàng cùng im, không nói nữa

Đợi cho bức họa ráo mực, Kỳ vương cẩn thận cuộn lại, lấy kinh nghiệm từ bức "Trăm Thọ đồ", lần này vô luận cũng không thể để xảy ra chuyện gì

Nghĩ đến Yên Lâm còn đứng sau, Dận Không nương người né tránh nhường đường cho Kỳ vương đi tới, nhân cơ hội hắn liền đánh về phía sau, ngay trước ngực trên bộ phận đầy co giản, nàng đau đến hét lên một tiếng, đích cú đánh vừa rồi khẳng định trúng ngay trên đỉnh gò bồng đào, ngay chổ đau hồi chiều. Nội tâm Dận Không vô cùng cao hứng, mặt ngoài lại trưng ra vẻ hồn nhiên vô tội ,nói:

-Công chuá điện hạ! Dận Không không biết người đứng sau!

Yên Lâm cắn môi dưới, Nàng cũng thấy hắn không cố ý, lửa giận trong người nhất thời không biết bộc phát ở đâu, Kỳ vương thấy vậy, sợ nàng sinh loạn liền bước tới an ủi:

-Cửu muội! Ngươi theo ta đến chổ mẫu hậu nào

Tinh hậu tiếp nhận từ tay Kỳ vương bức họa, mắt phượng nhất thời trở nên sáng ngời, thần thái kích động. Dận Không từ ra quan sát từng nét biến hóa trên khuôn mặt xinh đẹp

Tinh hậu nhẹ giọng khen :

-Hảo họa!

Đôi mắt đẹp của nàng có chút ươn ướt, hướng Kỳ vương nói:

-Đối với ai da, món quà này là lễ vật tốt nhất!

Kỳ vương vạn phần mừng rỡ, cung kính nói:

-Thần nhi chúc mẫu hậu phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn

Tinh hậu mỉm cười:

-Khó có được mảnh hiếu tâm này của hoàng nhi

Ánh mắt của nàng nhìn Nguyên Tông thật lâu không thành lời, nàng chợt nói:

-Nguyên Tông, ngươi cho mời vị họa sĩ lên đây.

Kỳ vương xoay người hướng Dận Không vẫy vẫy tay, nội tâm Dận Không kinh hoàng nổi lên, thời điểm máu chốt rút cục đã đến, hắn cố giữ dáng vẻ thảnh thơi, đường hoàng hướng Tinh hậu đi đến

Đi qua bàn của thái tử Yên Nguyên Tịch ,hắn vươn đôi mắt âm lạnh nhìn trừng trừng Dận Không, đối với hắn việc Dận Không xuất hiện là việc hắn không thể ngờ được

-Khang quốc thập tam nhất hoàng tử Dận Không bái kiến hoàng thượng cùng hoàng hậu, chúc hoàng thượng cùng hoàng hậu vạn vạn tuế

Dận Không cung kính khom người hành lễ, hắn tuy là Đại Tần vi chất, nhưng vẫn là Đại Khang hoàng tử, nên theo lễ tiết không cần quỳ lạy

Tần đế cùng Tinh hậu hơi giật mình, bọn họ không nghĩ đến họa sĩ trước mắt lại là một vị Khang quốc hoàng tử

Vẻ mặt Tần đế vô cùng hờ hững,nhìn Dận Không cũng không tỏ vẻ gì hảo cảm. Tinh hậu mỉm cười nói:

-Ta tưởng là ai có tài năng kì diệu đến thế, thì ra là Bình vương điện hạ!

Dận Không từ tốn nói:

-Dận Không tài không đến như thế, hoàng hậu quá khen rồi.

Tinh hậu lạnh nhạt cười, lấy ngọn tay chỉ bức họa nói:

-Ngươi chỉ một lần gặp qua ai da, chỉ trong thời gian ngắn mà có thể họa một bức truyền thần như thế này, thế gian này có mấy người làm được, chẳng biết ai là gia sư của Bình vương?

Dận Không cung kính đáp:

-Dận Không từ nhỏ ở trong cung theo đại sư Thâm Thụ Khải học họa, tất cả đều do người truyền thụ

Tinh hậu gật đầu nói:

-Quả nhiên là vậy! Thâm đại su là tông sư một đời, ta cùng hắn cũng có một đoạn duyên ngộ, bất quá chưa từng được hắn vẽ cho một bức thư pháp, này ngươi thay mặt đồ nhi tặng ta bức họa này coi như là thỏa mãn tâm nguyện

Nàng chuyển hướng thái giám đứng sát bên nói:

-Thưởng cho bình vương một vạn lạng

Dận Không cuốn quít cúi đầu thấp hơn nói:

-Tạ ơn hoàng hậu nương nương

Tinh hậu cười nói:

-Không cần câu nệ như thế, cô mẫu của ngươi là tẩu tẩu của ta, đúng ra ngươi phải xưng ta một tiếng là cô cô chứ

Dận Không cuốn quít quỳ xuống:

-Chất nhi Dận Không bái kiến cô cô!

Lần này là hành lễ bậc trưỡng bối, nên hắn quỳ xuống là đúng theo lễ giáo

Tinh hậu cười nói:

-Ngươi đứng lên đi, ta đã sớm nghe nói Khang quốc muốn phái tới một vị hoàng tử, chính là vẫn không có nghe rằng ngươi đã đến Tần đô

Tần đế nói:

-Trẫm cũng không có nghe việc này!

Yên Uyên tự nhiên để ý chuyện nhỏ nhặt này, khi hắn nói, nét ngốc trệ vô thần vẫn hiện rõ trên khuôn mặt

Tinh hậu nghe Tần đế nói, chợt nghĩ đến điều gì đó, tay nắm chặt thành ghế, mắt phượng nhìn xuống bàn thái tử Yên Nguyên Tịch, nhẹ nói:

-Chuyện này chắc hẳn thái tử đã biết?

Lòng Dận Không trầm xuống, Tinh hậu dĩ nhiên muốn lợi dụng hắn làm vật trang trí cho cuộc tranh đấu của nàng

Yên Nguyên Tịch cuốn quít bước ra khỏi bàn nói:

-Phụ hoàng! Hoàng hậu! Hoàng nhi đã tiếp đón chu đáo Bình vương, nhưng do chánh sự nhiều việc, nên quên bẩm báo, xin thứ lỗi cho hoàng nhi!

Dận Không lắng nghe,thấy thái tử không xưng hô mẫu hậu đối với Tinh hậu, có lời đồn hắn và Tinh hậu cừu oán, chắc không sai

Tần đế định nói chuyện gì đó, nhưng liền bị Tinh hậu giành nói:

-Nguyên Tịch thân kiêm thủy quân đô đốc chi chức, bận trăm việc vì phụ hoàng mà giãi ưu, quả nhiên là vì nước vì dân, khó trách Thánh thượng giờ đây an nhàn tự tại rất nhiều!

Tinh hậu nói ra lời này nhằm trách thái tử thầm đoạt quyền lực

Trong đôi mắt của Yên Nguyên TỊch hiện rõ tia phẫn nộ, nhưng trước mặt Tần đế, hắn không dám phác tác, đành cố nhịn cười nói:

-Vì phụ hoàng giãi ưu là bổn phận của Hoàng nhi!

Tinh hậu ngọt ngào cười nói;

-Khó trách phụ hoàng thường xuyên khoe ngươi, trong mười vị hoàng tử thì ngươi chính là nhiểu nhất rõ nhất tâm tư của người

Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại đám hoáng tử trong điện nói:

-Mấy đứa các ngươi sau này muốn nhiều chuyện phải học hỏi hoàng huynh, cái nên làm thì không làm, cái không nên làm lại làm

Tinh Hậu nói lời này giống như tát thái tử Yên Nguyên Tịch một bạt tai Yên Nguyên Tịch kiềm giữ không được, sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn Tinh hậu nói;

-Hoàng hậu tựa hồ trách Nguyên Tịch nhiều chuyện?

Tinh hậu cười lạnh nói;

-Thái tử nói quá lời! Ngươi hôm nay là thái tử, mai này là tân hoàng, ta hà dám trách cứ ngươi chứ?

Dận Không không nghĩ đến, Tinh hậu trước mặt Tần đế cùng chúng thần tử nói ra lời này mà không hề cố kỵ, cùng thái tử tại đương tràng giương cung bạt kiếm

Tần đế Yên Uyên đột nhiên ho khan kịch liệt, khuôn mặt bừng đỏ, đưa tay ôm ngực, Tinh hậu cuốn quít vuốt ngực hắn, lớn tiếng nói:

-Ngự y!!

Qua một hồi ho khan, Tần đế mới dịu bớt, tay che miệng của hăn vừa lấy ra, liền thấy vài vệt máu dính trên tay áo, Dận Không lưu ý nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng Tần đế không sống được bao nhiêu ngày nữa, trong thời gian này e rằng việc tranh đấu giành ngôi vị sẽ càng ác liệt hơn

Tần đế tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng lại bắt đầu ho khan một chuỗi, Tinh hậu liếc ánh mắt nhìn hai tên thái giám, hai người liền lập tức dìu Tần đế rời đi.

Tinh hậu nâng chén rượu hướng về phía vương tôn, đại thần nói:

-Ai da lấy chén rượu này, cảm ta các khanh đã tới chúc thọ ai da

Mọi người đồng thời đứng thẳng lên, biểu thị tiệc chúc thọ tới đây chấm dứt

Vương tôn ,đại thần lục tục cáo từ, Tinh hậu vẫn không vôị vàng rời đi, nàng mỉm cười chào hỏi từng người. Dân Không nhận ra, vị Tinh hậu này vô cùng không tầm thường, bệnh tình Tần đế chuyển biến nặng, mà nàng hoàn toàn bình tĩnh, bãi tiệc chúc thọ, mươn uy quốc quân bày tỏ trước mặt quần thần, đồng thời thị uy trước mặt thái tử

Nhớ tới Yên Nguyên Tịch, nội tâm Dận Không chợt ớn lạnh, vô luận đêm nay hắn xuất hiện tại đây mục đích như thế nào, vừa rồi tại đại điện Tinh hậu dùng hắn như là mũi tên để đối phó với thái tử, nên Yên Nguyên Tịch không khỏi không hận, Dận Không trong lòng âm thầm đợi sự trừng phạt của thái tử

Lúc Dận Không đi qua bàn tiệc Yên Nguyên Tịch, hắn liền cười lạnh, bước ra cản đường đi:

-Công phu diễn trò của Bình vương thật cao thâm, Nguyên Tịch lại không biết Bình vương có tuyệt nghệ như thế!

Dận Không lạnh nhạt cười:

-Chút tài mọn của Dận Không mà thôi!

Yên Nguyên Tịch mỉm cười đầy thâm ý nói:

-Yên mỗ xem ra Bình vương thân mang đầy tuyệt học, hơn nữa vận dụng cũng đến mức lô hỏa thuần thanh

Đôi mắt Yên Nguyên Tịch tràn ngập sát khí, làm Dận Không không khỏi run lên

Kỳ vương thấy thái tử chặn đường hắn, liền bước lại mỉm cười nói:

-Đại hoàng huynh nói rất đúng, Bình vương đích thật là tài sâu học rộng, nếu có cơ hội chúng ta nên cùng bàn luận một chút về sách, họa

Yên Nguyên Tịch cười lạnh nói:

-Đáng tiếc ta không có thời gian rãnh rỗi

Dận Không cung kính tiễn Yên Nguyên Tịch rời đi, định đi theo Nguyên Tông rời khỏi tiệc, không nghĩ tới Tinh hậu chủ động đi tới trước mặt hai người nói:

-Như thế nào? Hoàng nhi không nói lời từ biệt mẫu thân mà đã muốn rời đi sao?

Kỳ vương cung kính nói:

-Hoàng nhi thấy mẫu hậu bận rộn, nên mới rời đi, định ngày mai vào cung vấn an mẫu hậu

Tinh hậu thở dải nói:

-Ngươi đi đi, trong lòng ngươi, người mẹ này có lẽ còn thua một thực khách hào môn

Dận Không không biết Tinh hậu nói lời này có bao gồm hắn bên trong hay không, ánh mắt hắn đang tập chung chú ý đến hướng của thái tử Nguyên Tịch, trước khi đi Nguyên Tịch còn liếc cặp mắt nhìn hắn, lòng hắn thầm than, kì này thật sự không ổn, tới bữa tiệc hôm nay, Dận Không chi lo cách tiếp cận Tinh hậu, không ngờ bị nàng lợi dụng, thật sự không được mà còn mất

Ánh mắt Tinh hậu rút cục cũng nhìn tới Dận Không, nàng nhẹ giọng nói:

-Dận Không! Cám ơn ngươi vì bức họa, nếu có phiền toái gì ở Tần đô, cứ đến tìm ta

Hắn cuốn quít tạ ơn, trong lòng lại nghĩ : "Yên Nguyên Tịch là cái phiền toái trước mắt, do ngươi ban cho ta."

Đêm đó .Dận Không theo Kỳ vương hồi phủ, nằm trên giường hắn trằn trọc suy nghĩ: "Ngày mai trở lại chất tử phủ, Yên Nguyên Tịch nhất định không tha ta, mà chuyện này lại không thể nói rõ với Kỳ vương…."

Suy nghĩ hoài, trước sau hắn cũng không có cách giãi quyết

Cửa phòng nhẹ vang lên, Dao Như bưng nước giãi rượu vào, hai mắt nàng còn có chút sưng, nhớ tới buồi chiều, nàng bị ủy khuất, hắn không khỏi phát sinh tình cảm yêu thương, bước lại ôm cái eo nhỏ của nàng, ôn nhu nói:

-Đã trễ thế này, sao còn chưa đi ngủ?

Dao Như nhẹ giọng nói:

-Nô tỳ đã thu thập xong hành trang, mai theo điện hạ tới chất tử phủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Dận Không thở dai, đến bên cạnh bàn ngồi xuống

Dao Như đặt chén nước lên bàn, ôn nhu nói:

-Điện hạ hình như có điều gì không vui?

Hắn ngước nhìn khuôn mặt ,khiến người khác phải say mê này, nhẹ giọng nói:

-Nếu ta kêu nàng tiếp tục ở lại Kỳ vương phủ, nàng có đáp ứng không?

Dao Như mặt mày thất sắc, rưng rưng quỳ gối xuống nói:

-Dao Như đã là của điện hạ, nếu Điện hạ chê Dao Như, Dao Như chỉ có con đường chết….

Hai tay Dận Không đỡ nàng lên, lau nhẹ nước mắt đang chảy ra, nói nhẹ:

-Dao Như! Không phải ta không muốn mang nàng theo, nhưng ta bây giờ thân phận là một chất tử, tự thân cũng khó bảo toàn, há có năng lực chiếu cố cho nàng?

Dao Như nói:

-Dao Như chỉ cần có thể theo bên người điện hạ, thì đã có thể mãn nguyện

Đem nàng lên ngồi trên đùi mình, Dận Không nói:

-Ta không dấu nàng, đêm nay tại tiệc chúc thọ hoàng hậu, ta e rằng đã đắc tội với thái tử

Thân thể mềm mại Dao Như khẽ chấn động. Nàng biết rất rõ, tại Tần đô, quyền lực của thái tử lớn như thế nào, người đắc tội chỉ e là không được kết cục tốt

Dao Như run giọng nói:

-Hay là chúng ta đi nói cho Kỳ vương

Dận Không nhìn nàng thật lâu, thầm nghĩ: "nàng đã quyết định đi theo mình"

Dận Không cười nói:

-Nay ta chỉ một thân một mình, thái tử muốn đối phó ta cũng không sao, nếu bây giờ đi tìm Kỳ vương nhất định Kỳ vương sẽ không tin tưởng chuyện của ta, cho dù có tin tưởng, thì Kỳ vương nhất định không vì một người như ta, mà gây mối bất hòa với vị đại hoàng huynh của mình

Dao Như tâm tư động liền nói:

-Không bằng, điện hạ hướng hoàng hậu, xin người….!

Dận Không ngắt lời:

-Nàng thấy thân phận ta, có thể tùy ý gặp hoàng hậu sao?

Dao Như trầm mặc cúi đầu

Dận Không lại thấp giọng nói:

-Cho nên ta mới bảo nàng tạm thời ở lại vương phủ

Dao Như ngẫng đầu lên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu nhìn hắn

Dận Không nhẹ hôn lên vầng trán nàng nói:

-Ngày mai ta trở lại chất tử phủ, nếu thái tử muốn đối phó ta, sợ rằng ta không được tự do như trước đây, nếu trong vòng ba ngày ta không thể rời khỏi chất tử phủ, nàng có thể lấy cớ để Kỳ vương đến đó, ta nhân cơ hội giãi bày hết thảy sự việc

Dao Như đôi mắt ửng đỏ, ôm cổ hắn sát vào mặt nàng nói:

-Nếu thái tử trong ba ngày, thái tử xuống tay với điện ha, thì nên,, như thế nào?

Dận Không cười lạnh nhạt:

-Dù sao ta cũng là một vị hoàng tử Đại Khang, thái tử dù muốn xuống tay, thì chỉ làm mấy việc hạ nhục, nhất định hắn không xuống tay giết ta

Dao Như gật đầu

Dận Không đua bàn tay nhẹ nhàng vuốt chân nàng, Dao Như thấy hăn như vậy, liền trở thân hình mềm mại lại nói:

-Thương thế của điện hạ chưa khỏi hẳn….

Hắn lúc này mới cảm thấy hạ thể nhói đau, chân mày nhíu nhíu lại, Dao Như lấy hai bàn tay đang đặt trên người nàng ra, dịu dàng nói:

-Điện hạ cần bảo trọng thân thể

Dận Không không nhịn được mắng một câu:

-Yên Lâm ra tay thật ác độc

Nhắc tới Yên lâm, ánh mắt Dao Như hiện lên vẻ thống khổ, nàng đem nước giãi nhiệt, cẩn thận đưa lên miệng Dận Không

-Nàng ta có phải thường xuyên quấy rầy nàng?

Hắn do dự mãi, mới đem vấn đề này nói ra

Dao Như thở dài một hơi, đem chén nước buông xuông, hai mắt lệ tuôn chảy nói:

-Dao Như vốn là người của Điền thị

Dận Không ngạc nhiên nói:

-Chính là Tần quốc đệ nhất diêm thương gia tộc?

Dao Như gật đầu, rưng rưng nói:

-Điền tuấn là cha của nô tỳ

Trong lòng Dận Không không khỏi chấn động, Điền thị là gia tộc tại Tần, nhưng tại tám nước khác đều nổi danh. Điên Tuấn chính là đương gia của Điền thị gia tộc, và là thiên hạ đệ nhất diêm thương, muối của tám quốc dùng có hơn phân nữa là xuất phát từ Điền thị, ba năm trước đây, bỗng nhiên mắc tội, giờ không biết sống chết ra sao

Dao Như nói:

-Phụ thân nô tỳ vì đắc tội với Tần đế, bị tịch thu toàn bộ tài sản,phụ thân và huynh trưởng sung quân nơi biên cương phía bắc, mẫu thân bị tra khảo, thông các đốt ngón tay, lâm bệnh mà chêt, nô tỳ phải gia nhập làm tú nữ….

Dao Như dừng một chút, trong mắt toát lên vẻ bi thương

-Nô ty khổ cực đi tới Tần đô, chính là muốn gặp Tần đế để nói về việc phụ thân, ai ngờ chưa gặp được đã bị hoàng hậu ban tặng cho Kỳ vương

Dận Không thở dài nói:

-Chắc hoàng hậu thấy nàng xuất chúng, nếu được làm phi sau này sẽ lấy được ân sủng của Tần đế, cho nên mới tìm cách đưa nàng ra bên ngoài

Dao Như gật gât đầu nói:

-Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu không vào được hoàng cung có lẽ là may mắn, nếu vào được chắc giờ này đã thành nắm tro tàn hoặc sống dở chết dở nơi lãnh cung

Dận Không gật đầu đồng ý, nếu Dao Như được phong làm phi, Hạng Tinh trong tâm luôn đố kỵ, nàng vị tất còn sống đến ngày nay

Dao Như nói:

-Kỳ vương là người khoái hoạt nhân từ, nô tỳ ở chổ này sống cuộc sống thanh bình, mãi đến sau này, Cửu công chúa xuất hiện … mới….

Môi anh đào của Dao Như run lên, hai giọt nước mắt rơi xuông, tựa nhớ chuyện ngày xưa mà tủi thân

Dân Không ôm nàng vào trong lòng

Dao Như nói:

-Cửu công chua khi nhìn thấy nô tỳ liền biểu hiện cảm giác bất thường, vô cùng nhiệt tình, lúc đầu nô tỳ cũng không có cảm giác gì dị thường, nhưng sau nàng càng lúc làm nhiều việc biến thái, chỉ cần nô tỳ phản kháng, nàng liền nghiêm khắt trách phạt

Dao Như trong lòng hắn nói đến đây, khóc rống lên

-Chẳng lẻ Kỳ vương đối với chuyện này không hay không biết?

Dận Không giọng phẫn nộ

Dao Như nói trong tiếng khóc:

-Việc này cũng không trách được Kỳ vương. Nô tỳ không dám nói chuyện này cho Kỳ vương biết, sau đó Kỳ vương phát hiện mối quan hệ này, liền nhiều lần răn dạy Cửu công chúa, nàng có ít nhiều không càn quấy nữa, chính là không được bao lâu, Cửu công chúa lại tiếp tục, Kỳ vương đối với nàng ta cũng vô lực, nên đành buông mặc

Dận Không thầm nghĩ: "Kỳ vương đem nàng ban cho ta, nhất định có nguyên nhân này trong đó."

Dao Như thủ thỉ nói tiếp:

-Đến khi điện hạ xuất hiện, Dao Như mới thấy một tia hy vọng thoát khỏi cảnh khổ ải này, nếu ngay cả điện hạ cũng không cần Dao Như, Dao Như chỉ có con đường chết…

Dận Không ôm eo nâng khuôn mặt nàng lên nói;

-Ta như thế nào mà có thể bỏ nàng được

Dao Như mặt ửng đỏ, thấp giọng nói;

-Chỉ cần điện hạ thu nhận Dao Như, Dao Như dù có làm thân trâu ngựa củng nguyện theo hầu

Dận Không kề sát tai nàng nói:

-Vậy ta muốn ngự giá con ngựa này

-Điện hạ…..